Thành phố vào buổi tối có cảm giác khác hẳn so với ban ngày.
Lần cuối Lâm An tới đây là hồi tháng tám, tiết trời vẫn còn nóng.
Cũng là ờ đây, lần đầu tiên anh gặp lại Từ Tân sau mười hai năm đằng đẵng.
Anh đứng trước cửa nhà hàng, xung quanh là đèn đuốc sáng choang, ngẩn người.
Cảm giác hoảng loạn và sợ hãi kìm nén trong lòng từ hơn hai tháng trước hình như lại vừa mới cuồn cuộn dâng lên theo từng mạch máu của anh.
Tiếng Bạch Tĩnh vẫn còn văng vẳng bên tai.
Những lời ấy giống như vô tình đã giải đáp được khúc mắc trong lòng bấy lâu, nhưng anh lại chần chừ không muốn đối mặt cũng chẳng muốn tra hỏi.
Từ Nguyên đột ngột đi ra từ cửa hầm để xe cách đó không xa, thoắt cái đã chạy tới trước cửa nhà hàng.
Cô nàng nhìn thấy anh đứng ngơ ngơ ngẩn ngẩn thì lấy làm kì quái, “Thầy Lâm, sao lại đứng ngây ra ở cầu thang làm gì thế? Không đi vào ạ?
Dường như Lâm An lại chẳng nghe thấy, cứ đứng ngây ra nhìn vào khoảng không như vậy mãi, chẳng rõ là đang nhìn cái gì.
Từ Nguyên huơ huơ tay trước mặt anh, gọi thêm một tiếng, “… Thầy Lâm?”
Lúc này Lâm An mới sực tỉnh, thôi không nhìn khoảng không đến ngây người nữa.
Nhìn khuôn mặt có ba phần giống với người kia đang đứng ngay trước mình đây, qua một lát anh mới cười trừ, ngăn lại cảm giác hồi hộp trong lồng ngực, “…Chú của em đâu rồi?”
“Chú ấy á? Vừa tới thì gặp Cát Tĩnh và chủ nhiệm Trần nên nói chuyện cùng họ rồi, bảo em đi tìm thầy trước.”
Lâm An gật đầu, giữa hai người lại là một khoảng im lặng.
Đối với vẻ uể oải mất tinh thần của anh, Từ Nguyên cũng tò mò lắm.
Rõ ràng ban ngày vẫn còn ổn lắm mà, chớp mắt một cái sao đã như người mất hồn rồi?
Nhưng rồi cô nhóc cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ cho rằng anh bận rộn cả ngày nên mệt mỏi mà thôi.
Vậy là quan sát anh một chút xong lại thân thiết lôi kéo anh cùng đi vào nhà hàng.
Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi những gì quan sát được hôm nay, thái độ của Từ Nguyên với Lâm An trở nên thân thiết hơn nhiều.
Cô nhóc cực kì quen thuộc, thoăn thoắt dẫn anh đi qua hành lang ở tầng một, ngay cả phục vụ dẫn đường cũng bị cô đuổi đi mất.
Thoắt cái đã hết sức chuyên nghiệp đẩy mở cánh cửa một gian phòng tư nhân, tiện tay quẳng túi đeo trên người lên ghế sofa tiếp khách ở đó rồi tự rót trà, bật TV, tất cả các động tác làm liền một mạch cứ như ở nhà mình.
Cô nhóc uống ừng ực mấy ngụm nước xong, quay lại thấy Lâm An vẫn còn đang đứng ở cửa bèn khoát tay chỉ về phía ghế sofa bên cạnh, nhiệt tình bảo, “Thầy Lâm, thầy ngồi đi đã.
Chú của em với mấy người kia chắc phải lát nữa mới tới nơi cơ.”
Lâm An nhìn bày trí quen thuộc trước mắt một lúc rồi mới đi tới bên cạnh bàn trà.
Từ Nguyên ôm chén nước của mình im lặng quan sát anh một chút rồi mới lấy một chén mới, rót trà, ân cần đưa tới cho anh, không biết nói gì thì tìm chuyện để nói thôi, “Ừm, thầy Lâm nè, thầy đói chưa? Hay để em bảo người ta mang chút đồ ăn tới nha?”
Lâm An lắc đầu.
Từ Nguyên lén nhướn chân mày lên, liếc trái liếc phải, muốn thừa lúc Từ Tân chưa tới để dò hỏi một chút.
Nhưng chưa kịp nói gì thì Lâm An đã cười với cô nàng trước, hỏi một câu vô thưởng vô phạt.
“…Em quen thuộc với nơi này lắm ha?”
Từ Nguyên ngây ra một lát, sau đó liền cười haha, xua tay, “Bình thường thôi ạ.
Hồi còn nhỏ em thường cùng chú tới đây.
Chú ấy bàn chuyện làm ăn gì đó cùng ở đây hết.
Còn em thì… đi theo ăn cơm ké thôi.
Nhưng mà kể từ khi lên năm nhất trung học thì không đi nữa.
Năm ngoái có tới một lần cùng chủ nhiệm Trần và bác cả nữa.”
Nghe được câu cuối, ánh mắt Lâm An không tự chủ được run nhẹ.
Cả người cũng trở nên cứng đờ.
Từ Nguyên lờ mờ cảm giác được vẻ khác thường đột ngột của anh, nghiêng người tới xem sắc mặt, “Thầy sao vậy?”
“Bác cả của em… là Từ Quang phải không?”
Anh lẩm bẩm hỏi theo bản năng.
Hai mắt Từ Nguyên sáng bừng, vui vẻ hỏi lại, “Thầy biết ạ?”
Lâm An ý thức được bản thân thất lễ, vội thu lại cảm xúc, bối rối cười một cái.
Tinh thần Từ Nguyên lên cao liền.
Cô nhóc nhảy sang ngồi bên cạnh người kia, đem hết những câu hỏi tích tụ trong lòng ra mong được giải đáp một lượt, “Vậy thầy có biết anh Đinh nhà bọn em không? Là Đinh Hoa đó… Rồi cả xưởng sắt Quốc gia số 03 nữa, thầy biết không? Em nghe anh Đinh nói, năm đó bọn họ…”
Lâm An bị những câu hỏi liên tiếp này đổ ập lên đầu, trong lòng càng thêm rối bời.
Anh gắng bình tĩnh nhìn cô nhóc mặt mày phơi phới bên cạnh, nhất thời rơi vào sự im lặng lúng túng, không đáp được chữ nào.
Cũng may sự giày vò này cũng chẳng kéo dài bao lâu.
Tràng giang đại hải mà Từ Nguyên không ngừng tuôn ra chẳng mấy chốc đã bị sự xuất hiện của Từ Tân và Cát Tĩnh, cùng với hơn mười đồng nghiệp khác theo phía sau, cắt đứt.
Trần Kiến Lương vừa vào phòng ăn đã cười sang sảng tới chào Lâm An, “Thầy Lâm, tới rồi à.”
Lâm An nhìn Từ Tân đang đứng bên cạnh ông rồi đứng lên đi về phía đó.
Nhóm người vừa đi ngang qua sảnh tiếp đón vừa cười nói vui vẻ, đi vào phòng ăn.
Bên trong đã có hai người phục vụ chờ sẵn, lần lượt kéo ghế ra cho họ ngồi.
Từ Tân cố tình đi chậm tụt lại phía sau một chút để tới bên cạnh Lâm An.
Lúc chuân bị ngồi xuống còn làm bộ vô tình chạm vào tay đang buông thõng bên người của anh, ý bảo anh hãy ngồi xuống bên cạnh hắn.
Thế nhưng Lâm An lại tỏ thái độ khác hẳn bình thường, không có vẻ gì là hiểu ám hiệu của hắn cả.
Dường như anh vẫn còn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ ngổn ngang trước đó, đi ngang qua chỗ Bạch Tĩnh, thấy cô nàng gọi một tiếng cũng ngồi xuống bên cạnh luôn.
Tới khi mọi người đều đã ổn định chỗ ngòi anh mới hoàn hồn, nhìn về phía bên kia bàn.
Hôm nay tâm trạng của Cát Tĩnh rõ ràng rất tốt, chí ít là dựa vào sắc mặt để nói thì là như vậy.
Dù sao hôm nay cũng chẳng có lí do gì để bà có tâm trạng tệ cả.
Ngày hội Open Day diễn ra thành công tốt đẹp, hiển nhiên là đã khiến danh tiếng của X trung thêm rạng rỡ ít nhiều.
Quan trọng hơn nữa là tất cả những lời dèm pha đã luôn bám dính lấy bà kể từ khi chuyển tới trường này đến giờ, nào là ‘cổ hủ’, ‘hà khắc’, ‘không chịu thay đổi’ đều tự động tan thành mây khói.
Bà nâng chén lên, khuôn mặt vốn luôn nghiêm nghị và lãnh đạm giờ cũng đang nở một nụ cười ấm áp hiếm thấy.
Sau khi nói vài lời phát biểu, cảm ơn, đột nhiên bà xoay người đi về phía Từ Tân đang ngồi, cười bảo, “Hôm nay phải đặc biệt cảm ơn Từ tiên sinh.
Tòa nhà thí nghiệm xây dựng năm ngoái mọi người đều đã biết rồi nhỉ, tôi không cần phải nói nhiều nữa.
Nhưng vừa mới chiều hôm nay, Từ tiên sinh đã hứa là kì nghỉ đông năm nay sẽ giúp trường ta xây một sân khấu văn hóa, sẽ được đặt ở giữa vườn La Hán và lầu Nhật Uyên.
Chúng ta sẽ dùng địa điểm đó để tổ chức lễ kỉ niểm 100 năm văn hóa của X trung.
Nào mọi người, cùng nâng ly kính Từ tiên sinh, cảm ơn rất nhiều.”
Trần Kiến Lương là người đầu tiên hưởng ứng.
Ông nâng ly nói đùa để hùa theo, “Vậy nên Từ tiên sinh xuất hiện ở bữa tiệc mừng hôm nay không phải lí do cá nhân gì đâu nhé, mà là bởi anh ấy chính là nhân tố quan trọng nhất trong công cuộc xóa đói giảm nghèo ở trường ta đó nha.” Mọi người đều bị câu nói đó chọc cho cười ha ha.
“À đúng rồi, còn một chuyện nữa.
8 giờ tối nay mọi người nhớ đón xem bản tin buổi tối trên kênh truyền hình thành phố nhé.
Có một cuộc phỏng vấn với hiệu trưởng Cát nhà ta đó.
Biết đâu mọi người lại gặp may, thấy mình hiên ngang hùng dũng lên TV nhá.”
Mọi người lại cười vang một trận nữa.
Từ đầu đến cuối, Lâm An chỉ ngồi im.
Mọi người đang nói chuyện gì, cười đùa gì, tất cả đều giống như chẳng liên quan gì đến anh.
Trong lòng anh chỉ có một điều ngờ vực, chính là về cái người đang là trung tâm chú ý của tất cả mọi người đó.
Bữa cơm vừa bắt đầu thì Trần Kiến Lương nhận được một cuộc điện thoại, xin phép ra khỏi phòng.
Lâm An ở bàn bên cạnh thấy thế, bình tĩnh nhìn theo bóng lưng ông một lát rồi cũng yên lặng đứng lên đi ra ngoài.
Trần Kiến Lương ra khỏi phòng ăn rồi, đi ra tới tận đầu hành lang chỗ bàn lễ tân mới dừng lại.
Ông nói chuyện với người ở đầu dây bên kia nghe có vẻ bất lực và nóng vội, chỉ một lát đã cúp máy.
Vừa định quay vào thì không ngờ đã thấy Lâm An đứng ngay trên hành lang đó, cách không xa lắm.
“Ô thầy Lâm? Sao cũng ra ngoài à?” Vẻ mặt Trần Kiến Lương lộ ra kinh ngạc, vừa nói vừa đi lại gần, liếc nhìn phía sau anh một cái.
Lúc lên tiếng nói chuyện tiếp, trên mặt đã đổi phắt thành vẻ tươi cười.
“Có phải đang tìm nhà vệ sinh không? Ôi không phải lo, trong phòng ăn của chúng ta có mà, để tôi dẫn thầy đi.”
Lâm An vẫn đứng yên không nhúc nhích, chỉ im lặng nhìn ông một hồi, đoạn mới gọi một tiếng, “Chủ nhiệm Trần.”
Khi ấy Trần Kiến Lương đang định đẩy cửa phòng ăn đi vào, quay đầu lại nhìn anh.
Lâm An khẽ mỉm cười với ông, ngập ngừng một lát mới lên tiêng, “…Tôi có chuyện này… vẫn muốn nói lời cảm ơn.”
Trần Kiến Lương hơi ngạc nhiên, tròn mắt chớp một cái mới bật cười, “Cảm ơn tôi á?” Nói xong lại dùng giọng đùa vui hỏi lại, “Chuyện gì thế? Sao tôi không biết là tôi đã giúp thầy Lâm chuyện gì nhỉ? Này nhé, cảm ơn không nói suông được đâu, phải mời khách đó nha.”
Lâm An bất đắc dĩ cười đáp lại, sau một thoáng im lặng mới nói tiếp, “Tất nhiên phải cảm ơn rồi.
Không có chủ nhiệm Trần thì e là việc tôi tới X trung đã chẳng thuận lợi được như thế.”
Lời vừa dứt, nét mặt Trần Kiến Lương rõ ràng có một thoáng sửng sốt.
Lâm An không hề né tránh và nhìn theo từng biểu cảm của người đổi diện, ánh mắt vừa an tĩnh lại vừa kiên định, như thế không muốn bỏ qua bất cứ biểu cảm nào dù là nhỏ nhất.
“Tất nhiên là cả anh Từ nữa.
Nhờ có anh ấy, không thì tôi…” Nói đến đây, tự nhiên Lâm An lại hơi ngại ngùng cụp mi mắt nhìn xuống, cười khẽ, thật sự là một dáng vẻ vạn phần cảm kích không sai chệch đi đâu được.
“Ôi, nào có đâu, thầy Lâm cứ nói đùa thế nào.” Quả nhiên còn chưa nói hết câu, Trần Kiến Lương đã cười vui vẻ đáp lại, chẳng nhận ra có điểm nào bất thường.
“Chủ yếu quan trọng nhất vẫn là do thực lực của thầy Lâm, tự dùng bản lĩnh vượt qua đó thôi.
Chứ không có kĩ thuật thì mài mòn cả sắt cũng đâu có nên kim được.
Còn nếu nói cảm ơn thì chỉ cần cảm ơn Từ tiên sinh thôi,” Trần Kiến Lương dựng ngón cái, rồi đẩy gọng kính mắt lên, cười bảo, “Tôi ấy à, chỉ là lính quèn thôi, không có gì đáng nhắc đâu.
Đừng nghĩ nhiều quá nhé.”
Lâm An cũng cười.
Trần Kiến Lương nói xong mới chợt nhận ra có gì đó không đúng, tò mò hỏi, “Mà, sao tự nhiên hôm nay lại nhắc chuyện này thế?” Nói rồi tiến lại gần, đảo mắt rón rén, “Làm tôi giật mình thật đó.
Nếu không phải ban nãy ở ngày hội Open Day có thấy tận mắt, mà chỉ tới đây ăn bữa cơm thôi thì tôi cũng không biết hai người quen thân đến vậy đâu…”
Nói tới đây, Trần Kiến Lương chợt khựng lại, hình như ý thức được chuyện gì, cười trừ một cái rồi không nói thêm nữa.
Ông bước tới gần vỗ vai người đối diện, lời ít ý nhiều bảo, “Thầy làm tốt lắm rồi, đừng áp lực quá nhé.
Dù sao đến cuối cùng chẳng phải mọi người đều dùng kết quả để nói chuyện à, không có việc gì đâu.
Với lại đừng quên thầy chính là giáo viên có điểm khảo sát mức độ hài lòng của học sinh cao nhất trường đấy nhé.”
Khóe miệng Lâm An hơi nhếch lên.
“Được rồi, mau vào đi thôi, mọi người còn đang chờ ở trong đó.”
Lâm An gật đầu.
Sau đó hai người lại quay về phòng ăn luôn, nhưng rồi Lâm An mượn cớ đi vào nhà vệ sinh, bảo rằng sẽ vào sau.
Ngay cánh cửa phòng ăn đóng lại, nụ cười treo trên khóe môi anh nãy giờ biến mất chẳng còn dấu vết.
Anh đờ đẫn mở vòi nước, tiếng nước từ vòi chảy ra róc rách, dòng nước lạnh toát chạm vào tay khiến Lâm An giật mình hoàn hồn vội rụt tay lại.
Lời mà chủ nhiệm Trần nói đã kiểm chứng toàn bộ nghi ngờ trong lòng anh.
Thì ra trong câu chuyện này, tất cả nhưng điều mà anh không thể tin nổi, tất cả những ngạc nhiên ưu tư, những vui buồn khi gặp lại người ấy, chẳng qua chỉ là một sự sắp xếp chỉn chu “cố tình làm như vô tình gặp lại” mà thôi.
Anh ngẩn ngơ nhìn gương mặt tái nhợt trong gương trước mặt, trong đầu cứ văng vẳng như có một giọng nói không ngừng rì rầm gặng hỏi điều băn khoăn đã luôn giấu tận sâu trong lòng mà anh mãi vẫn cứ tránh né.
Giờ đã có đáp án rồi, hiện thực tốt đẹp cũng bị câu trả lời ấy đập cho vỡ tan tành theo.
Nương theo tiếng nước chảy, giọng nói trong đầu anh cứ ngày một lớn dần lên.
Ban đầu chỉ là mưa phùn lất phất bốn bề, qua vài giây đã trở thành cuồng phong bão táp mưa sa, không chút ngại ngần gội rửa cho bằng sạch những bùn đất lắng đọng bấy lâu trong lòng.
Anh hoảng hốt nhìn đáp án bị dòng nước gột rửa bùn đất dần thành hình dáng rõ nét kia, rồi lập tức cảm thấy bản thân không chịu nổi, vội vã ấn nó trở lại dưới lớp bùn lầy.
Khi quay trở lại bàn ăn lần nữa, bình rượu đỏ trên bàn đã được mở rồi.
Bởi vì bàn anh ngồi chủ yếu là phái nữ, bình thường cũng không phải những người ưa nhậu nhẹt nên đa phần mọi người chỉ rót để đó cho vui.
Còn Lâm An xưa nay có tiếng là đại biểu kiệt xuất của hội những người không bia rượu dù chỉ một giọt, nghiễm nhiên bị tước luôn quyền được ‘để ly rượu đó cho vui’.
Từ hơn mười phút trước khi Lâm An đứng lên theo Trần Kiến Lương đi ra ngoài, sự chú ý của Phùng Bình vẫn chưa từng rời khỏi anh.
Giờ thấy anh chẳng nói chẳng rằng, thần trí thì cứ như ở tận đẩu tận đâu rồi cứ ngẩn người nhìn bàn thức ăn trước mặt, cuối cùng cô vẫn không nhịn được nhẹ nhàng lên tiếng gọi.
Tay Lâm An còn đang nắm ly rượu rỗng không, anh quay sang nhìn cô.
“… Thầy Lâm, anh… không sao chứ?” Phùng Bình nhẹ giọng hỏi.
Lâm An nhìn vẻ ân cần khó giấu trên mặt cô, trong đầu lại hiện lên tình cảnh anh vô tình bắt gặp ở vườn La Hán hồi chiều.
Anh vội nhìn sang hướng khác, chột dạ cười cười, “…Không sao.”
Phùng Bình hé miệng định nói lại thôi, lúc tính hỏi thêm đôi câu thì bị Bạch Tĩnh ngồi bên cạnh lén kéo lại.
Bạch Tĩnh nghiêng người qua, cười hì hì bắc cầu cho hai người, “Ây dà thầy Lâm à, hôm nay ngày Open Day thành công thế này công của thầy không nhỏ đâu nhé.
Nhiều phủ huynh phản hồi lại là hài lòng với hoạt động lần này lắm đấy, cũng có không ít người đề xuất là hy vọng mỗi kỳ học đều có một lần như thế này nữa cơ.”
Lâm An chỉ cười cười.
Bạch Tĩnh nhìn anh, trông theo ánh mắt anh nhìn về phía bàn thức ăn vẫn còn đang nóng, khói bốc lên nhè nhẹ.
Cô nàng lại gợi chuyện, trêu một câu, “Chà, hôm nay mấy món ăn cũng đều là mấy món có tiếng nè.
Tôi vừa mới ăn thử mấy miếng, ngon phết đấy.
Xem ra hôm nay hiệu trưởng Cát và chủ nhiệm Trần quyết chơi lớn rồi.
Tối nay cùng lắm thì đổi bằng hai xấp bài thi chứ không thể có lỗi với đồ ăn hảo hạng được.” Nói rồi cô nàng chỉ một đĩa trên bàn xoay vừa mới dừng lại trước mặt ba người, bảo với Lâm An, “Món cá này nè, thơm lắm.
Nãy tôi với tiểu Phùng mới ăn thử á, ngon muốn rớt đầu lưỡi luôn.
Thầy Lâm, nhân lúc còn nóng cũng ăn thử đi.”
Lần này, đến cả cười xã giao đáp lại Lâm An cũng chẳng cười nữa, anh chỉ ngồi nhìn đĩa cá đến ngẩn người.
Bầu không khí đột nhiên trở nên hơi khó xử.
Lâm An xưa nay có tiếng là luôn dịu dàng lịch thiệp.
Trong tổ giáo viên năm nay, người ta đồn là anh là số ít hoặc có thể nói là duy nhất có thể giữ nguyên vẻ tươi cười, mặt không đổi sắc, vững như bàn thạch trước mặt ‘hỗn thế ma vương’ Từ Nguyên kia.
Vị thầy giáo trẻ tuổi này bình thường đổi xử với các đồng nghiệp hay với ai cũng đều như vậy hết.
Tuy không nói nhiều nhưng sẽ không ngó lơ hay làm người khác mất mặt.
Lãnh đạm không đáp giống như tối hôm nay đúng là chuyện lạ có thật, chưa từng xảy ra bao giờ.
Bởi vậy nên cảm giác khó chịu trong lòng Bạch Tĩnh lúc này còn không nhiều bằng cảm giác tò mò vì kì quái.
Chỉ có điều cô nàng chẳng đợi được đến lúc mở miệng để bắc thang cho mình trèo xuống, đã thấy một người cao lớn đột nhiên xuất hiện sau lưng ghế của Lâm An.
Người vừa tới tì một tay trên lưng ghế của Lâm An, tay còn lại thản nhiên hết sức chống lên bàn, chen vào khoảng cách giữa anh và người ngồi bên cạnh, tạo thành một khoảng cách an toàn mà thân cận gần gũi.
Đoạn, người kia cúi xuống, giọng hắn vừa trầm thấp lại dịu dàng hỏi, “Sao thế? Đồ ăn không hợp khẩu vị à?”
Đôi mắt đờ đẫn của Lâm An chớp mấy cái, quay sang nhìn người vừa tới – đối diện với anh là ánh mắt ân cần của Từ Tân.
Sự chú ý của những người quanh đó hiển nhiên cũng bị câu thăm hỏi này kéo hết về đây.
Người ngồi gần Lâm An nhất là Phùng Bình, từ lúc Từ Tân xuất hiện, cô không tự chủ được mà nhìn hắn chằm chằm.
May sao Trần Kiến Lương kịp thời phát giác ra hình như không khí này có hơi kì quái, xen vào cười bảo, “Thầy Lâm à, Từ tiên sinh bảo phải đặc biệt qua đây uống với thầy một ly đấy.” Nói xong cũng đã đi tới phía sau Lâm An.
Từ Tân cũng thuận thế đứng thẳng lên, chỉ còn một tay vẫn vịn trên lưng ghế của anh.
Trần Kiến Lương nâng chén, cười híp mắt nói tiếp, “Học kì này Từ Nguyên cũng đã tiến bộ không ít, sau đó còn đại diện trường tham gia đội tuyển văn nữa.
Từ tiên sinh hết sức vui mừng.
Thường ngày bận rộn không có thời gian ở nhà nhiều, bảo rằng nhờ có thầy Lâm giúp đỡ mới đỡ nhiều công lo lắng cho cháu gái mình đây.”
Mọi người đều bị mấy lời này thu hút, có vài giáo viên thời gian vừa rồi dạy lớp của Từ Nguyên cũng rối rít lên tiếng phụ họa.
Về phần Từ Nguyên, ban nãy cô nhóc chỉ ăn qua quýt cho xong rồi lấy cớ nhảy ra sofa ngồi chơi rồi, đột nhiên nghe thấy mọi người khen ngợi mình, không khỏi nhìn sang hóng hớt.
Lâm An bị kẹp ở giữa, mọi người cứ anh một lời tôi một câu, còn anh mãi vẫn chẳng lên tiếng nói gì.
Mãi tới Từ Tân đột nhiên cầm chén trà đã nguội ngắt trước mặt anh lên, chạm một tiếng lanh lảnh vào chén rượu trước mặt anh, thần trí mơ màng của Lâm An mới trở về, bình tĩnh nhìn người kia.
Từ Tân tiến lên, đón lấy ánh mắt của anh.
Trong mắt hắn thấp thoáng ý cười, giọng hắn dịu dàng, “Lát nữa tôi còn phải lái xe, uống rượu không được.
nếu thầy Lâm không ngại, tôi xin dùng chén trà này thay rượu nhé.” Nói xong dừng lại vài giây theo dõi sắc mặt anh rồi mới nâng ly trà lên uống cạn.
“Thầy Lâm, cảm ơn mấy tháng qua đã quan tâm giúp đỡ,” uống xong, hắn mỉm cười đầy ý vị sâu xa nói với anh.
Lâm An từ tốn dõi theo từng động tác của hắn, vẫn chẳng có động thái đáp lại chút nào.
Trần Kiến Lương ở bên cạnh đang mải nói chuyện với mấy người đồng nghiệp, nói xong lại vui vẻ quay về chỗ.
Từ Tân cũng theo đó chào hỏi mấy thầy cô giáo của Từ Nguyên, sau đó cũng rời đi.
Trước khi về chỗ ngồi, hai người họ lại đi ngang qua chỗ Lâm An lần nữa.
Người ấy len lén dừng lại một thoáng, bàn tay dịu dàng vỗ lên lưng anh rồi mới đi.
Cử chỉ thoáng qua rất nhanh ấy cuối cùng vẫn bị Phùng Bình, nãy giờ vẫn nhìn Lâm An chưa rời mắt, nhìn thấy.
Ánh mắt cô dao động, lòng cũng dao động theo, rồi chút ánh sáng trong mắt cùng không kìm được mà tắt dần.
Gần một tiếng đồng hồ sau đó cho tới khi ‘tiệc mừng công’ gần kết thúc, Lâm An vẫn kiệm lời ngồi im như thế.
Ngoài lúc thi thoảng có người chủ động tiếp cận bắt chuyện đôi ba câu, còn lại anh chỉ ngồi rũ mắt, chẳng nói chẳng rằng nhìn bàn ăn đĩa quay lâu lâu lại xoay đổi món.
Hoặc là cứ khoảng mười phút là anh lại với lấy chai rượu, tự rót cho mình một ly rồi im lặng ngồi nhấm nháp.
Tuy mỗi lần đều rót không nhiều lắm nhưng ba bốn chén như thế thì tửu lượng chút ít của anh vẫn khiến anh chuếnh choáng.
Bởi vì thấy anh hành xử càng lúc càng kì lạ nên Phùng Bình lại càng âm thầm để ý.
Sợ giẫm vào vết xe đổ của Bạch Tĩnh ban nãy nên cô cũng chẳng dám hỏi nhiều.
Mãi cho tới khi tàn tiệc, mọi người vây quanh Cát Tĩnh và Trần Kiến Lương rời khỏi phòng ăn, cô mới lấy hết dũng khí để quay đầu nhìn về phía sau lần nữa.
Lâm An lừ đừ chậm như rùa, im ỉm tụt lại cuối hàng người rời đi.
Có thể là do chút men rượu nên sắc mặt không còn tái nhợt như khi mới vào nữa, gò má hơi ửng hồng.
Lại thêm ánh mắt mông lung mơ hồ, bước chân lảo đảo ngả nghiêng, khắp người đều toát lên vẻ mất mát không vui lòng.
Phùng Bình cứ nhìn bóng người mảnh khảnh xiêu vẹo ấy mãi, thấy lòng hơi chua chát, nhất thời quẳng hết cảm giác khó chịu hồi chiều khi nghe những lời đồn thổi về đối phương ra sau đầu.
Phía trước cô là Khương Nguyệt Phương và Bạch Tĩnh đang vừa đi vừa nói chuyện gì đó.
Đột nhiên Bạch Tĩnh phát hiện ra bạn mình không đi cùng nữa, tò mò quay lại định túm lấy áo Phùng Bình, “Sao không đi nữa?”
Phùng Bình tránh thoát, định đi về phía người kia.
Nhưng vừa tới gần, chỉ kịp gọi một tiếng thầy Lâm thì Từ Tân đã lại xuất hiện phía sau người kia mất rồi.
“Để tôi đưa cậu ấy ra ngoài.”
Phùng Bình nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên, chỉ thấy hắn đang nhìn cô cười nhạt.
Bàn tay vươn ra không khỏi cứng đờ, rồi cũng chỉ biết im lặng nhường đường.
Từ Tân gật đầu chào cô một cái rồi đỡ lấy người bên cạnh, đi về phía cửa phòng ăn.
Đám đông đã sớm tản ra hết rồi.
Gần tám giờ tối, ánh đèn thành phố sáng lấp lánh phả lên bầu trời, khiến trời đêm như bị chiếu sáng theo.
Từ Nguyên ngồi ở ghế phụ lái, cứ một chốc lại không nhịn được ngoái đầu ra nhìn người ở ghế sau, sau đó lại lầm bầm, “Không phải chứ… thầy Lâm mà cũng uống say á?”
Nói rồi lại quay đầu sang bên cạnh, dùng ánh mắt sâu xa để nhìn Từ Tân ở ghế lái, bảo, “Nhất định là vì lần này cháu trúng tuyển đội hạt giống đi thi nên thầy ấy mới vui quá uống say!” Nói xong trên mặt cũng lộ ra vẻ khó tin pha chút đắc ý.
“Ôi chú biết không, lần trước cháu đi qua tổ Ngữ văn nộp bài, nghe thấy họ bảo là thầy Lâm nhà mình bình thường một giọt bia cũng không động cơ.
Mỗi lần mọi người tu tập cho dù dụ thế nào cũng không uống… Hôm nay lạ lùng ghê, ai cũng tỉnh táo mà có mình thầy ấy lại say mèm…”
Từ Tân nghe cô nhóc nói thế, không khỏi nhớ tới thời gian hồi còn ở xưởng sắt.
Hồi đó ngày nào người ấy cũng bị Đinh Hoa lẫn Trần Gia Lâu cười nhạo lá gan anh nhỏ mà tửu lượng còn nhỏ hơn.
Hẵn không khỏi bật cười khẽ, thuận mồm bảo, “Cũng thường thôi, trước kia…” Lời nói ra rồi hình như mới ý thức được gì đó, khựng lại, ho khụ một tiếng rồi không nói nữa.
Trong mắt Từ Nguyên lập tức đầy tò mò khó giấu được, tọc mạch hỏi tới, “Trước kia như thế nào ạ?”
Từ Tân không đáp nữa, chỉ liếc mắt nhìn hình phản chiếu của người đó trên kính chiếu hậu, đoạn thấp giọng bảo, “…Lát nữa chú đứa thầy lên, cháu ngồi dưới chờ nhé.”
“…Vâng.” Thói nhiều chuyện bị cắt đứt không thương tiếc, Từ Nguyên hết sức miễn cưỡng đáp.
Thúy Phương Uyển cách quán cơm không xa lắm, đi từ đường Thanh Vân xuống chẳng đến vài phút, sau đó quẹo vào đường Bác Ái ngang quá trung học X, thêm vài phút là xe đã dừng ngay dưới lầu tòa chung cư của Lâm An.
Từ Tân dặn dò Từ Nguyên đang ngáp ngắn ngáp dài mấy câu rồi đưa người ngồi ghế sau lên lầu.
Người kia có vẻ đã tỉnh táo hơn nhiều.
Ngoại trừ lúc vừa ra khỏi xe gặp phải khí trời lạnh nên hơi lảo đảo một chút, đến khi vào trong chung cư là anh đã có thể tự đi được không cần ai dìu nữa.
Nhưng dù thế thì Từ Tân vẫn dùng một tay giữ anh, tới tận khi hai người đi tới trước cánh cửa phòng quen thuộc.
Lâm An thấy mình mệt mỏi rã rời, tới cửa liền dựa luôn vào khoảng tường trắng bên cạnh.
Từ Tân lấy chùm chìa khóa từ túi áo khoác của anh ra, thuần thục mở cửa rồi bật đèn từ huyền quan vào tới phòng khách.
Lâm An mắt nhắm mắt mở nhìn theo một chuỗi động tác của đối phương, cuối cùng dừng lại trên chùm chìa khóa màu đồng được hắn đặt trên nóc tủ giày ngay trước cửa.
Từ Tân ra cửa thay giày xong, quay lại thấy Lâm An vẫn đứng im không nhúc nhích bèn gọi một tiếng.
Thấy anh không đáp, hắn lại đi tới, động tác thân mật vỗ nhẹ lên má anh hỏi, “Sao còn chưa vào nhà nữa?”
Lâm An không đáp, ánh mắt mơ màng, chớp chớp, im lặng nhìn hắn.
Thấy thế, Từ Tân khẽ bật cười, không hỏi thêm nữa.
Hắn kéo tay người kia, dẫn anh đi thẳng về phía sofa, cho anh ngồi yên vị xong lại đi vào bếp pha cho anh một ly nước mật ong.
“Có thấy váng đầu hay gì không?”
Lâm An nhận lấy ly nước nóng ấm, cầm trong tay, không đáp ngay mà một lúc sau mới cụp mắt lúc lắc đầu.
Thấy động tác của anh chậm chạp như thế, Từ Tân ngồi xuống bên cạnh trông anh uống cho gần hết ly nước mới thôi.
Anh uống xong rồi, hắn mới nhẹ giọng hỏi, “Sao tối nay đột nhiên lại nổi hứng uống rượu thế?”
Lâm An vẫn chẳng nói chẳng rằng, nhưng bàn tay cầm ly nước lại run nhẹ.
Từ Tân chú ý thấy phản ứng của anh, thấy anh có vẻ không muốn nói ngay nên chỉ dịu dàng nâng tay lên xoa nhẹ mái đầu anh, rồi tiện tay lấy ly nước đã uống hết ra khỏi tay anh luôn, bỏ vào khay trà trên bàn.
Hai người cứ sóng vai nhau ngồi trong im lặng như thế một lúc.
Chẳng biết là qua đã bao lâu, Từ Tân chợt khẽ thở dài, dịu dàng nói, “Cũng muộn rồi, Từ Nguyên còn đang chờ trong xe nữa, tôi đưa con bé về đã.
Em… tự chăm sóc bản thân thật tốt nhé, thấy không khỏe thì gọi cho tôi, nhé?”
Cuối cùng lần này đối phương cũng có phản ứng lại, ưỡn thẳng lưng, tay đặt trên đầu gối nghiêm chỉnh gật đầu rụp một cái.
Khóe môi Từ Tân phảng phất ý cười, vươn tay vuốt nhẹ lên mu bàn tay Lâm An, “Vậy tôi đi đã, nhé?” Nói xong lại nhìn anh không rời một lúc mới đứng dậy.
Không ngờ chưa đi dược hai bước, vạt áo đã bị níu chặt lại.
Từ Tân thoáng kinh ngạc, quay đầu lại xem, không ngờ liền sau đó đã bị tập kích bởi một nụ hôn vội vã xen lẫn lo sợ không an lòng, dưới ánh đèn chói mắt lao thẳng tới hắn..