Rỉ Sắt


Điện thoại đổ chuông, Đinh Hoa cầm lên đi ra khỏi phòng ăn riêng, tới khu vực phục vụ phía ngoài để nghe điện.

Chẳng hiểu gã mắc cái chứng gì mà mới nghe được chừng 20 giây đã chửi người ở đầu dây bên kia là Trần Gia Lâu lớn tiếng.
“Đù má mày thằng Trần, mày điên hả?”
Đinh Hoa đứng bên ngoài phòng ăn, nghe thấy người kia tự nhiên đánh một cuộc điện thoại tới chỉ vì đang buồn chán rảnh rỗi nên muốn hỏi mình hôm nay lập đông đã mua bánh chẻo ăn chưa, rồi còn cái gì mà có ăn trúng nhân không*, làm gã nổi khùng lên.
(*theo tục lệ, lúc làm bánh chẻo sẽ bỏ bên trong một hoặc vài cái một đồng tiền xu, ăn trúng cái có tiền xu là gặp may)
Gã gằn giọng chửi một câu, sau đó lại bực mình nói thêm, “Không có việc gì lại gọi cho tao buổi tối thế, hù chết ông đây rồi, có đúng là Trần Gia Lâu sửa xe kiếm hai đồng không đấy?”
Phía đối diện có một nhân viên phục vụ trông quen quen đi tới.

Thấy gã im lặng cầm điện thoại, bèn chào từ xa.

“A, anh Đinh lại tới đó à? Lâu không gặp rồi nha.” Lúc tới gần hỏi thêm, “Lần này lại tới cùng người bạn kia ạ?”
Đinh Hoa cười cười, vội vàng giơ ngón trỏ lên để trên môi tỏ ý không tiện nói, sau đó liếc mắt nhìn về phía phòng ăn riêng, ý bảo đừng nói gì nữa.
Thấy thế nhân viên kia cười cười, gật đầu sau đó rời đi.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng Trần Gia Lâu, giọng hơi say, hình như uống không ít.

Nghe thấy tiếng bên Đinh Hoa thì lè nhè hỏi, “… Ai đấy!?”
Đinh Hoa nghe thấy người kia nói còn chẳng rõ thì biết hẳn là sắp say ngất rồi, thản nhiên quẳng lại một câu, “Mày quản được chắc?”
Trần Gia Lâu chợt thấp giọng cười, cười xong thì mắng, “Ngu ngốc…” Một lát sau giọng lại hơi cao lên, “Đinh Hoa, đệch mạ mày là đồ ngu biết không hả?!”
Nói rồi lại như thì thầm, “Mười năm trước đã ngu rồi… Bây giờ, *nấc*, còn ngu hơn… Chuyện của người khác thì lo nhanh lắm, ** mẹ… *nấc* đmm tại sao chưa bao giờ lo cho tao? Mới ban đầu thì nói… nói mỗi tháng gửi thư cho tao, mẹ mày… còn chưa được một năm nữa… *nấc* … đã biến mất tăm.

Gọi điện thoại, *nấc*, gửi tin nhắn cũng thế… Tao không tìm mày, đồ khốn… *nấc* thì mày chưa bao giờ tìm tao cả.”
Nói một hồi xong lại im lặng, sau cùng nói bằng giọng buồn bã vô hạn, “ Làm cho… làm cho tên kia có gì mà đáng tự hào chứ… chẳng có địa vị gì, chẳng có gì cả…”
Lập tức khiến Đinh Hoa tăng xông.
“Ha, mày lớn lối qua đấy Trần Gia Lâu,” Đinh Hoa vừa nói, vừa xoay người lại nhìn về phía phòng ăn rồi mới nói tiếp, “Mày vẫn còn mặt mũi nói với tao câu đó cơ à? Ban đầu là ai khoe mẽ thối um bảo là muốn lấy vợ, bảo họ Đinh tao đừng có suốt ngày khi không quấy rầy mày, ảnh hương đến công tác xây dựng gia đình của mày hả? Lời đó là ai nói? Hả? Trần Gia Lâu? Mày nghĩ coi? Ai nói hả? Lợn nói à?”
Cái miệng liên thanh của Đinh Hoa có vẻ đã hoạt động trơn tru trở lại, nói một trang xong lại gãi đầu, “Thôi rồi, đừng có mượn rượu làm càn với tao nữa, gọi thì cũng gọi tới rồi, nói nghe chút coi Lâm tử sao rồi? Dạo này vẫn ổn chứ?”
Đầu dây bên kia lại im lặng.
Đinh Hoa đợi một lúc không thấy hồi đáp, lại “Alo?” thêm mấy tiếng, sau đó chỉ nhận lại được tiếng ngáy đứt quãng.
“Má nó cái thằng này.” Đinh Hoa bật cười, mắng một câu rồi lại nhìn màn hình điện thoại, chỉ đành phải bất đắc dĩ cúp cuộc điện thoại khó hiểu, sau đó điều chỉnh là biểu cảm trên mặt rồi mới đẩy cửa quay lại vào phòng.
Dưới ánh đèn dìu dịu, Từ Tân vẫn ngồi trầm tĩnh tại chỗ.

Nghe tiếng cửa, hắn nâng mắt lên nhìn về phía này.
Đinh Hoa nhìn thẳng hắn, bước chân chậm lại, sau đó rảo bước, cười hì hì đi tới.

KHông ngờ mới vừa kéo ghế định ngồi xuống đã nghe thấy tiếng Từ Tân, người nãy giờ vẫn luôn trầm mặc lạnh lùng ít nói.
“Điện thoại của ai?”
Đinh Hoa hơi ngạc nhiên bởi sự chủ động thăm hỏi hiếm thấy của hắn, nhếch khóe môi cười cười đáp, “…À, là tiểu Trần.”
Nói xong nhanh chóng liếc nhìn xem sắc mặt đối phương thế nào, bổ sung thêm, “À, nó uống say khướt nên gọi cho em, nên hơi lâu.”
Từ Tân không nói gì thêm.
Đinh Hoa ngồi xuống ghế, nhất thời cảm thấy không nói nên lời —— gã đã rút rà được bài học từ mấy lần trước, không nhiều lời nữa.

Một lát sau, gã nhìn một lượt đồ ăn và rượu trên bàn đều đã gần hết, tìm chuyện để nói, “Anh này, em thấy đồ ăn cũng hết rồi đấy, anh ăn gì nữa không để em bảo họ mang thêm một hai món nữa lên?”
Từ Tân nhìn chén nhỏ trong tay im lặng một lát rồi lắc đầu, “… Thôi.”

Đinh Hoa liếc ngang liếc dọc, thăm dò hỏi, “Khụ, vậy…về nhé?”
Lần này Từ Tân không do dự quá lâu, chỉ dừng một thoáng là đồng ý ngay.
Sau đó hai người ký hóa đơn ở quầy thu ngân, vài phút sau đã người trước người sau đi xuống lầu.
Đến cửa, Từ Tân nhìn bãi đỗ xe ngoài trời với các xe đủ loại kiểu dáng khác nhau, sau đó nói với Đinh Hoa đã uống rượu nên không thể lái xe nữa, “Anh đưa mày về.”
Đinh Hoa đang gửi tin nhắn, vừa nghe thì ngẩng phắt lên nhìn hắn vẻ khó tin, “Hở?” Sau đó gã mới thò đầu nhìn hai phía trái phải đường lớn, bối rối.

“Không phải chứ đại ca à, chúng ta đi hai hướng khác nhau, hoàn toàn ngược đường mà? Còn cách hẳn hai quận đấy?” Nói rồi vội lắc đầu.

“Thôi, nghĩ lại thì em thấy để em gọi tiểu Tề tới đón, anh cứ về trước đi.”
Từ Tân lại chỉ đáp lại bằng ánh mắt thâm sâu, sau đó bấm khóa xe.

Chiếc xe cách đó không xe có tiếng ‘Click’ vang lên.

Hắn đi thẳng qua mặt Đinh Hoa, bỏ lại hai chữ.
“Lên xe.”
Đinh Hoa chẳng hiểu ra làm sao, nhìn chằm chằm bóng lưng đối phương, sửng sốt một hồi.

Tin nhắn vừa gõ ra chưa kịp gửi đã bị xóa đi, sau đó mặt đầu dấu chấm hỏi theo Từ Tân lên xe.
Thế này là sao đây?”
Dọc đường, Đinh Hoa cũng chỉ dám len lén quan sát sắc mặt Từ Tân để đánh giá một phen, nghĩ mãi vẫn không ra: Sao tự nhiên lại nhiệt tình thế nhỉ? Chẳng lẽ tự cảm thấy trước đây quá lạnh lùng bỏ bê đứa em trai này, bây giờ đột nhiên lương tâm quay về nên phát hiện ra rồi, muốn bù đắp cho mình à?
Đinh Hoa suy nghĩ lung tung, thi thoảng định mở lời nói một hai tiếng nhưng đều bị đối phương dập tắt ngúm chỉ bằng vài câu đối đáp đơn gian.
Thế nên Đinh Hoa liền cảm thấy bản thân chỉ là tự mình đa tình thôi.
Nhưng có tài xế vừa tình nguyện lại vừa miễn phí, nói chung cũng không tệ.
Nghĩ như thế xong, gã cũng thức thời không lải nhải nữa, dưới ánh đèn hắt vào trong xe, tự mở điện thoại ra tự chơi tự vui.
Thoáng chốc trong xe yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng động cơ và thân xe thi thoảng rung lên nhẹ khi chuyển động.
Phong cách lái xe của Từ Tân cũng giống như con người của hắn, vừa lạnh lùng vừa trầm ổn.

Bởi vì vừa ăn cơm no nê xong, trò chơi cũng chả có gì chơi, Đinh Hoa chán đến chết dần thấy díu lại, chẳng bao lâu sau đã ngoẹo đầu, tựa lên cửa xe ngủ say.
Nửa tiếng sau, gã mới bị một cơn gió mát thổi cho tỉnh dậy ở một nơi hoàn toàn yên tĩnh.
“…Đến nơi chưa?” Trong bầu không khí cực kì tĩnh lặng, Đinh Hoa chống tay lên cửa xe để ngồi cho thẳng dậy, dụi mắt cho tỉnh, nhìn cảnh vật quen thuộc đang được đèn đường chiếu rọi trước mặt mình.
Từ Tân không trả lời, chỉ im lặng nhìn qua cửa kính xe vào màn đêm tĩnh lặng.
Đinh Hoa khó hiểu, cởi dây đai an toàn ra.

Gã tỉnh táo lại hơn chút, giơ tay phải ra đẩy mở cửa, vừa không quên nhắn nhủ lại với Từ Tân, “Vậy em về trước nhé, lát anh lái xe về cẩn thân nha đại ca… cũng muộn rồi.”
Sau đó đẩy mở cửa xe, nhưng cửa không mở.
Đinh Hoa thấy lạ, còn tưởng mình ngủ nhiều quá lú lẫn, quên dùng sức, chửi thầm một tiếng rồi thử lại lần nữa.
Nhưng vẫn không mở được.
Lần này thì gã tỉnh hẳn rồi.

Gã thử thêm hai ba lần rồi buông tay, ngờ vực nhìn người ở ghế lái là Từ Tân, “Lão Đại, có phải anh quên mở khóa cửa xe không?”
Thấy người kia chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh sáng dìu dịu hắt lên gò má hắn, trông tựa như một khung cảnh trong phim.
Sau một hồi khá lâu, hắn mới chớp mắt, giọng rất trầm.

Câu hỏi thốt ra thoáng như một lời nỉ non:  “Em ấy… giờ thế nào?”
Đinh Hoa sửng sốt.
Câu hỏi đột ngột quá, hơn nữa chẳng hiểu sao giọng Từ Tân lại có vẻ đê mê lạ thường, không khỏi khiến người đối diện có cảm tưởng mình đang gặp phải ảo giác.
Suy nghĩ của Đinh Hoa vẫn còn nằm ở chuyện cửa xe bị khóa, mất một lúc lâu mới phản ứng lại được, nửa tin nửa ngờ quay ra hỏi, “…Hở? Ai như nào? Lão Đại anh vừa… nói chuyện đấy à?”
Từ Tân không nói nữa.
Đinh Hoa trưng ra vẻ mặt không thể hiểu nổi, nhìn chằm chằm người kia hồi lâu, lúc này đầu mới chợt nảy số, mơ hồ đoán được là ‘em đó’, nhưng không dám xác định, thế là sau một hồi chần chừ cũng chỉ đành thử dò xét hỏi lại, “Khụ, ý anh hỏi… là tiểu Lâm hả?”
Từ Tân vẫn không trả lời.
Nhưng cũng không phủ nhận.
Thấy thế, Đinh Hoa gãi đầu, lòng thấy hơi kinh ngạc nhưng nhanh chóng trấn định lại, lén lén liếc nhìn đối phương một cái, đắn đo suy nghĩ một lúc tìm kiếm từ ngữ để trả lời, “…Vẫn rất tốt.”
Từ Tân chớp mắt, tầm mắt từ bên ngoài cửa sở dời lại vào bên trong xe.
Buồng xe rơi vào một khoảng im lặng ngắn ngủi.
Đinh Hoa lại gãi đầu gãi tai, chẳng rõ tại sao mà nói ba chữ kia xong, trong lòng lại bỗng nhiên sinh ra cảm giác bất an.
Gã cứ đợi, thấy Từ Tân dường như có gì đó khác xưa, không còn tỏ thái độ mâu thuẫn hay chán ghét khi nghe tin về người kia nữa.

Do dự một hồi, gã nói tiếp, “Khụ, ừm, lúc trước em nghe Trần Gia Lâu nói… thằng nhỏ bây giờ ở bên đó quen lắm rồi.

Nhưng vì điều kiện vật chất của trường khá kém nên trách nhiệm của mỗi giáo viên khá nặng nề.

Như nó, một mình phải nhận bốn năm lớp liền, từ tiểu học đến trung học đều có cả.

Có khi bận là phải dạy từ sáng đến tận tối liên tục không nghỉ. Mà lúc nào cũng thân thiện với mọi người lắm, kiên nhẫn với tất cả mọi người, đám học sinh thích lắm.”
Đinh Hoa dựa theo cập nhật của Trần Gia Lâu cách đây mấy tháng để báo lại.

Nói nói một hồi, như là nhớ ra gì đó lại đột nhiên cười, “Lần trước tiểu Trần lấy từ chỗ mẹ nó hai thùng trứng, ăn không hết nổi nên đem qua cho.

Kết quả là sau khi tới trường, nằm bẹp trong phòng nửa ngày không thấy người đâu cả.

Chờ mãi không được nên trực tiếp đi ngó lớp xem.

Anh đoán xem thế nào? Còn chưa tới khu phòng học đã thấy thằng nhỏ đang đứng trên sân tập tuýt còi, nghiêm trang dạy đám học sinh lớp 10 thể dục đấy.”
Đinh Hoa trời sinh đã là người cởi mở rộng lòng, nói một hồi cũng ném luôn sự lúng túng ban nãy ra sau đầu.

Nói tới đây còn không ngại ngùng cười phì ra.
Gã nghiêng đầu quay sang kèm một nụ cười, như thể vừa nghe được tin gì chấn động lắm, vui vẻ nói, “Anh à, anh có tưởng tượng được không? Tiểu Lâm mà cũng dạy thế dục á? Tay chân thì khẳng khiu, da dẻ thì non mềm, trông có khi còn trắng hơn cả con gái nữa, gió hơi lớn em có sợ thằng nhỏ bị thổi bay mất ấy, thế mà dạy thể dục ấy hả?” Nói tới đây, lại buột mồm học theo Trần Gia Lâu nói một câu bậy bạ, “**, ngon.”
Từ Tân dán mắt vào logo hãng xe in chìm ở chính giữa vô lăng, hồi lâu không lên tiếng.
Đinh Hoa cười ha ha xong cũng đột nhiên ý thức được sự im lặng này, mặt cứng đờ, liếc mắt nhìn Từ Tân im im ở bên cạnh xong mới hắng giọng một cái, ngượng ngùng thu lại nụ cười của mình.
Buồng xe khó khăn lắm mới thoải mái sôi nổi hơn chút lại một lần nữa rơi vào im lặng.
Cũng không biết qua bao lâu, khi thần kinh thô như Đinh Hoa cũng bắt đầu cảm thấy sốt ruột như ngồi đống lửa thì cửa xe đột nhiên có tiếng ‘cạch’ vang lên – cửa xe mở khóa.
Người bên cạnh dường như vừa thở dài, sau đó Từ Tân mới thấp giọng bảo, “Muộn rồi, về nghỉ sớm đi.”
“…Dạ, vâng.”
Đinh Hoa như được đại xá, cười chào tạm biệt xong lại tiện dặn luôn mấy câu linh tinh kiểu trời tối lái xe cẩn thận gì đó, rồi cũng xuống xe rời đi.

Từ Tân nhìn theo bóng lưng nhanh chóng biến mất sau cổng chính tòa nhà lớn, lặng lẽ ngồi trong buồng xe đã yên tĩnh trở lại, dời mắt đánh xe đi.
Xe thong thả chạc ngược lại về phía Đông thành phố, quay về Trúc Viên.
Dọc đường, gió ùa vào qua cửa sổ xe chưa đóng, mang theo hơi lạnh băng giá của mùa đông.
Từ Tân nhìn thẳng con đường phía trước, đèn đường hai bên giống như bị gió đêm thổi thành hai vệt sáng kéo dài, song song với nhau, bay vút vào màn đêm phía sau.
Hắn chạy xe trên đại lộ rộng lớn vắng vẻ, cảm xúc trong gần một năm qua hiếm có khi nào được thư thái, cuối cùng cũng tìm thấy được một chút nhẹ nhõm trong cơn gió đầu đông.
Nhưng chỉ chốc lát sau đó, có một thứ đã lợi dụng sự thư thái hiếm có này mà len lỏi vào, làm xáo trộn tâm trí bình tĩnh của hắn.
Lời Đinh Hoa nói tối nay cứ văng vẳng bên tai.
Gã xưa nay luôn là người đơn thuần chất phác, nói năng không cố kị.

Cái nết này cho dù là cậu thanh niên trẻ bừng bừng sức sống ngày xưa, hay là người đàn ông đã có sự nghiệp hôm nay, cũng chưa từng thay đổi.

Dù ở bên cạnh hắn nhiều năm như thế, tranh đoạt lợi ích, trắng đen không rõ ràng, nhưng chẳng qua cũng chỉ là khéo léo trơn tru hơn hồi còn trẻ một chút, chứ so với tà ác thâm trầm lắm mư nhiều kế thì còn cách xa.
Cũng vì thế nên ngay cả khi nhắc tới tin đồn nhà họ Mã sụp đổ, ngoài sự vui sướng trong lòng lộ ra không kìm chế được, thì những gì gã thể hiện cũng chỉ đơn thuần là tâm trạng vui vẻ khi đang xem một vở kịch vui mà thôi.

Trong mắt gã, nhà họ Mã thối tha phách lối cậy quyền cậy thế, nay bị báo ứng trừng phạt đúng là ông trời có mắt.

Cho dù nhà họ Từ có thật sự liên quan đến chuyện nhà họ Mã ngã ngựa đi chăng nữa, hay thậm chí có âm thầm ám toán gì, gã cũng chẳng thấy có gì là sai cả.
Nhưng có điều mà Đinh Hoa đầu óc đơn giản không biết ấy là tuy rằng nhà họ Mã là một khối u ác tính thì nhà họ Từ đối đầu với bọn họ cũng chẳng vô tội gì cho cam—— Nhà máy hóa chất kia trước khi xảy ra ‘tai nạn’ là do chính Từ Quang bí mật đưa ra phê duyệt xây dựng.

Dù nhà họ Từ chưa bao giờ đích thân ra mặt nhưng khỏi cần nói bằng cách nào vật liệu lại có nhiều kẽ hở để vượt qua như thế.

Nó giống như một quả bom hẹn giờ có thiết kế hoàn hảo, chỉ cần thời điểm chín muồi, kẻ địch chỉ cần có đủ nhân lực thì sẽ được kích nổ.
Vụ nổ đó sẽ khiến bao nhiêu người bị thương, ảnh hưởng đến bao nhiêu chuyện, khó mà dự đoán được.
Mọi chuyện đúng như trong bài đăng đã nhanh chóng bị xóa mà Đinh Hoa kể lại.

Cái chuyện “thanh lọc” này trông thì tưởng là thực thi công lý này chẳng qua chỉ là một con dao sắc bén gọt bỏ nhưng thứ cần bị đào thải một cách tàn nhẫn mà thôi.

Vừa hay lại có một người có oán phải bảo, hai bên kẻ tung ngườ hứng, nghiễm nhiên sinh ra một màn kịch sinh động bi kịch này.
Còn với những người bình thường bị ảnh hưởng sau khi con dao kia rơi xuống, cuối cùng chỉ có thể tự cảm thấy mình xui xẻo, đổ hết tội lỗi lên đầu kẻ thua cuộc.
Ví dụ như gia đình họ Ngô đang phải đi chạy vạy khắp nơi xin tiền quyên góp chữa bệnh cho con trai họ.
Hay như các công nhân viên của Chúng Hủy không dưng phải chịu khổ.
Thậm chí là cả trước đó…
Một bóng hình chợt lóe lên trong đầu…
Từ Tân đạp phanh, dừng xe tại đầu đường một ngã tư đèn đỏ.

Hắn nhìn quanh bốn phía, chợt phát hiện ra chẳng biết từ bao giờ xe đã chạy tới đường Hoài Đức trước cổng X trung.
Mấy phút sau, cũng chẳng biết tại sao, lại chầm chậm lái về phía đường Bác Ái gần đó, chốc lát sau đã dừng lại trước Thúy Phương Uyển.
Dưới màn đêm quen thuộc, khung cảnh phố xá cũng quen thuộc, đến cả nhân viên trong phòng bảo vệ sáng đèn thích bật TV lim dim ngủ trong giờ gác đêm cũng chẳng hề thay đổi.
Một năm sau, Từ Tân ngồi trong xe, lặng lẽ ngắm nhìn thế giới bé nhỏ xung quanh trong đêm.

Một lát sau, ánh mắt minh mẫn chợt có chút ngẩn ngơ.
Chú bảo vệ ở vọng gác tỉnh dậy vì có tiếng động đột ngột.

Tiếng khóa cửa xe có vẻ lớn bất thường trong đêm khuya thanh vắng.
Ông dụi dụi mắt cho tỉnh, nhìn người đàn ông mặc sơ mi đen trông không quen mặt phía trước, mở cửa sổ ra hỏi, “Này, anh ở phòng nào thế? Sao trông như chưa gặp bao giờ…”
Bước chân Từ Tân ngừng lại, dừng một lúc mới quay sang nhìn bảo vệ, đọc số phòng, “Tầng 18, 201”
“À…” Ông chú đáp, đầu óc vẫn còn chưa được minh mẫn lắm.

Đến lúc phản ứng lại thì người kia đã đi về phía tòa nhà, bóng lưng Từ Tân đã chìm trong bóng đêm dưới tàng cây tối thui.
Mười phút sau, đèn cảm ứng bằng âm thanh ở tầng 18 sáng lên khi có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới.
Trong sự tĩnh lặng cực độ, tiếng chìa khóa va vào nhau leng keng như bao phủ cả hành lang.


Có tiếng ‘cạch’ rất khẽ vang lên, cửa chính mở ra.
Mùi hăng hắc do lâu không ai ra vào và đóng cửa lâu ngày lập tức phả ra, bao trọn lấy không khí xung quanh.

Cánh cửa vừa mở ra, mùi đó đã ập vào mặt người tới, như thể len lỏi vào từng lỗ chân lông.
Cùng với đó là ký ức trong trẻo mà mơ hồ về một người nào đó lẫn trong lớp bụi mịn.
Từ Tân cũng không biết mình cứ đứng ở cửa như vậy trong bao lâu, có lẽ chỉ có mười mấy giây, nhưng lại có ảo giác như đã rất lâu.
Cho tới khi đèn cảm ứng phía sau ở hành lang đột ngột tắt ngóm, suy nghĩ miên man mới quay trở lại.
Hắn nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, giơ tay lên nhấn mở đèn ở huyền quan.
Khoảnh khắc ánh sáng chiếu vào, tất cả những đường nét mơ hồ ẩn trong bóng tối trở nên rõ ràng.
Từ Tân ngẩn ngơ, đứng ở cửa ra vào một lúc mới chậm rãi đi vào trong.
Bày trí trong nhà không khác mấy so với những gì hắn nhớ.

Tủ, ghế sofa, bàn trà và các vật dụng bếp đều được đặt ngăn nắp tại đúng vị trí ban đầu.
Mọi thứ đều ngay ngắn trật tự, như thể người ở đây chưa từng rời đi.
Chỉ có thứ nước màu rỉ sét nhỏ ra từ ống nước, bụi bám trên bậu cửa sổ cùng với tủ quần áo và chiếc giường trống không là nhưng chi tiết nhỏ bé nhắc nhở rằng người kia đã thật sự đi rồi.
Từ Tân vô thức đi loanh quanh không mục đích trong căn hộ rộng chưa tới 80 mét vuông.

Ngắm nghía qua lại, cuối cùng đi tới ban công thông ra từ phòng ngủ chính.

Không gian hoàn toàn im ắng, hắn đẩy mở cửa kính trước mặt.
Cơn gió lạnh lẽo thoáng cái thổi bay mùi hăng hắc gai mũi trong phòng.

Bên ngoài lan can nửa kín nửa hở chỉ có ánh sáng le lói hắt ra từ một số căn hộ còn chưa ngủ ở tòa đối diện, tất cả rơi vào trong ánh mắt đờ đẫn của hắn.
“Nó ở bên đó cũng không tệ lắm, chỉ là ngày nào cũng bận bịu thôi, có khi chân còn chẳng chạm đất.

Từ tiểu học đến trung học, văn toán đạo đức, môn trí tuệ hay thể chất cũng chưa có môn nào nó chưa từng dạy.”
Từ Tân mặt không đổi sắc nhìn thẳng về những căn hộ phía trước mặt, lời Đinh Hoa nói cách đây một tiếng đột nhiên lại vang lên bên tai.
“… Với lại tính hiền lành lắm, khách khí với tất cả mọi người, cũng rất chịu khó tương tác, không từ chối ai cả, đám học trò thích vây quanh lắm.”
Từ Tân yên lặng nhìn khung cảnh cách đó không xa, tuy khuất sau bóng cây nhưng không hề có cảm giác xa lạ.

Đột nhiên lời của Đinh Hoa trong đầu lại chuyển sang một câu khác, vừa lo lắng vừa bất lực.
“…Anh à, tiểu Trần nói… Lúc mới tới thằng nhỏ không quen đất nước bên ấy, lại còn làm việc quần quật không chịu nghỉ, thêm cả ngộ độc thức ăn, hai tháng này gầy rộc cả đi.”
Nói xong lại cẩn thận dò xét hắn, “Ừm, anh xem… anh thấy hay là em tới Cống Nam một chuyến nhé?… Cho yên tâm.”
Cuối cùng, là một câu tràn đầy nghi ngờ không dám biểu lộ.
“Thật tình thì, lão Đại… anh với tiểu Lâm… rốt cuộc là có ý gì thế?”
Một cơn gió lớn tổi tới.

Từ Tân chợt tỉnh táo lại, giơ tay vuốt mặt, lát sau mới đứng thẳng lên, theo thói quen rút bao thuốc ra.
Trời càng lúc càng tối, độc chục phút sau, mấy cửa sổ sáng đèn ở tòa đối diện cũng lần lượt tắt.
Từ Tân cụp mắt nhìn xuống, điếu thuốc trên tay cũng đã cháy hết.
Hắn lặng lẽ nhìn tàn thuốc còn sót lại giữa hai ngón tay một lúc, không biết sao mà dòng cảm xúc vốn chỉ đang chập chờn trong lòng lại nương theo tàn lửa lập lòe mà bùng lên không kìm lại được.
Hắn khép hờ mi mắt, hồi lâu mới lại nâng mí mắt lên, dụi tàn thuốc vào góc ban công, xoay người tính rời đi.
Ngay khi hắn vừa dời mắt nhìn qua chỗ khác, một vận thể tròn trịa đặt trên bể cửa sổ, sáng lấp lánh dưới ánh trăng, đập vào mắt không chút nào báo trước.
Từ Tân nhíu mày, do dự một thoáng mới tiến tới, cầm món đồ vật được lau chùi sáng bóng sạch sẽ khác hẳn tất cả những thứ xung quanh lên xem—— Dưới ánh sáng mờ mờ, nằm trong lòng bàn tay hắn là một chiếc gạt tàn kiểu dáng thanh lịch được chế tác tinh xảo.
Hẳn ngẩn ra, qua vài giây, ánh mắt ngưng trệ mới chuyển động.

Dường như có linh cảm nào đó, hắn men theo mép sứ trắng, sờ vào đáy chiếc gạt tàn lúc này đang bị bao phủ bởi một lớp bụi mỏng.
Dưới ánh trăng trong như nước, một chữ “Từ” chẳng biết được khắc bằng cái gì mà trông hơi cong queo, lặng lẽ nằm dưới đáy chiếc gạt tàn tựa như lá sen xòe ra chìm dưới đáy hồ nước..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận