Ở cuối thị trấn nơi Asakawa lớn lên có một cái sân vận động thuộc quyền quản lý của tư nhân, bên dưới vách đất cạnh đó là một đầm lầy có rất nhiều tôm càng. Hồi còn học tiểu học, Asakawa thường hay cùng chúng bạn ra đầm lầy ấy bắt tôm. Ngày hôm đó, vách đất màu đỏ nhô lên sừng sững cạnh đầm lầy dưới nắng xuân như khiêu khích. Chán cái việc cứ phải ngồi buông cần câu xuống mặc nước, Asakawa bỗng nhiên muốn đào một cái hang vào trong vách đất gần như dốc đứng đang bị mặt trời chiếu tới. Đất sét rất mềm, chỉ cần dùng mảnh ván xắn vào là đất rơi xuống chân lả tả. Thấy thế, lũ bạn cũng kéo tới nhập hội. Ba đứa hay là bốn đứa gì đó. Như thế là vừa đủ để đào một cái hang. Nếu nhiều hơn ngần ấy thì vướng víu vì đầu đứa này sẽ đập phải đầu đứa kia, còn nếu ít hơn thì công việc của mỗi đứa sẽ thêm phần nặng nhọc. Sau một giờ đồng hồ, cả bọn đào được một cái hang vừa đủ một đứa chui lọt. Chúng tiếp tục đào. Có một đứa trong bọn đòi về vì chúng đang trên đường về nhà. Chỉ có Asakawa đầu têu ra trò đó là im lặng đào tiếp. Thế rồi khi mặt trời sắp lặn, cái hang đã lớn tới mức tất cả lũ trẻ ở đó đều có thể khom người chui vừa. Asakawa ôm gối khúc khích cười cùng chúng bạn. Việc cuộn mình ngồi trong hang đất sét cho chúng cái cảm giác như được trở thành người nguyên thuỷ Mikkabi mà chúng vừa học trong tiết lịch sử. Thế rồi một khuôn mặt lấp mất cửa hang. Asakawa không thể nhìn rõ nét mặt vì ánh nắng chiều sắp tắt đang chiếu lại từ phía sau lưng làm cho nó đen thủi, tuy thế thì Asakawa vẫn nhận ra bà hàng xóm năm nay đã xấp xỉ năm mươi tuổi sống ở cạnh nhà. - Sao lại đào hố ở đây? Các cháu mà bị chôn sống là bác sợ lắm đấy. Bà hàng xóm vừa ngó vào trong vừa nói vậy. Asakawa và hai đứa kia đưa mắt nhìn nhau. Tuy mới học tiểu học, song bọn chúng cũng nhận ra sự kỳ lạ trong cách nhắc nhở của bà ta. Thay vì nói: "Các cháu thôi đi, nguy hiểm lắm" thì bà ta lại bảo: "Các cháu mà bị chôn sống ở đây thì những người sống gần nhà như bác sẽ rất sợ, nên phải thôi đi". Bà ta chỉ nghĩ đến mình. Hề hề hề, Asakawa quay sang lũ bạn cười. Khuôn mặt đen sẫm của bà hàng xóm chẹn ở cửa hang như một nhân vật trong kịch bóng. Khuôn mặt Ryuji đột nhiên chèn lên khuôn mặt bà hàng xóm. - Ái chà, vẫn nằm ễnh ra từ nãy đến giờ cơ à? Thần kinh có vẻ cứng cáp hơn rồi đấy. Đồ con khỉ, nhăn nhăn nhở nhở cái gì thế? Gã bị Ryuji đánh thức. Mặt trời đang ngả dần xuống đường chân trời đằng tây, theo sát sau đó là bóng chiều chạng vạng. Thân mình và khuôn mặt Ryuji chắn ngang ánh sáng yếu ớt từ phía tây khiến chúng còn đen hơn trước. - Cậu lại đây một chút. Sau khi lôi cổ Asakawa dậy, Ryuji im lặng luồn xuống dưới ban công ngôi biệt thự B-4. Asakawa cũng đi theo. Phía dưới ban công, ở giữa những cây cột đỡ của ngôi biệt thự B-4 là vách ngăn bằng gỗ. Trên đó, có một tấm đã bị bật ra. Ryuji thò tay vào giữa khe hở và dùng hết sức giật mạnh. Tấm ván kêu đánh rắc rồi bị tước thành một đường chéo. Nội thất trong phòng hiện đại là thế, vậy mà vách tường gỗ che một phần gầm nhà dưới hiên lại cẩu thả tới mức có thể dùng tay phá vỡ một cách dễ dàng. Thì ra những chỗ không ai để mắt tới là toàn đồ rẻ tiền. Ryuji đưa đèn rọi vào bên trong, rồi hất hàm ý bảo Asakawa: "Nhìn đi!". Asakawa ghé mắt dòm vào trong qua khe hở. Chỗ đèn rọi tới có một cái ụ nhô lên nằm chếch về phía Tây so với tâm nhà. Nhìn kỹ, gã thấy phía ngoài là một mặt cong vẫn còn nguyên những hình tảng đá như lúc vừa xây xong. Có một nắp đậy bằng bê tông ở bên trên, cỏ mọc tua tủa vô tội vạ từ các khe đá và mạch vữa xi măng. Ngay lập tức, Asakawa hiểu ra rằng có cái gì ở phía trên. Phòng khách của ngôi biệt thự. Còn máy thu hình và bộ đầu video thì được đặt ngay phía trên cái miệng giếng hình tròn. Thì ra một tuần trước, Yamamura Sadako đã giấu mình ở đây và theo dõi gã từ một khoảng cách gần như thế này. Ryuji lần lượt dỡ từng tấm ván cho tới lúc lỗ hổng trên vách tường lớn bằng một thân người. Hai người chui qua rồi bò về phía miệng giếng. Ngôi biệt thự được xây trên sườn dốc vì thế càng bò lên sàn nhà càng thấp và ngột ngạt. Gầm nhà tuy tối nhưng dù sao cũng vẫn đủ dưỡng khí, vậy mà Asakawa lại thấy khó thở. Đất ở đây lạnh hơn bên ngoài. Asakawa biết rất rõ cái công việc sẽ phải làm. Mặc dù biết rõ song gã vẫn chưa thấy sợ. Nhưng, trên đầu gã mới chỉ là sàn nhà mà gã đã thấy khó thở. Vậy nhỡ gã phải chui xuống đáy giếng, một nơi còn tăm tối hơn nhiều, thì sao? Làm gì có chuyện nhỡ... Để kéo xác Yamamura Sadako lên, gần như chắc chắn gã phải chui xuống giếng. - Ê, giúp tớ một tay. - Ryuji cất tiếng. Ryuji nắm lấy đầu cốt sắt lòi ra từ miếng vỡ của chiếc nắp đậy và cố lôi nó về phía chân dốc, nhưng lực kéo không đủ mạnh vì sàn nhà quá thấp. Cho dù có thể nâng được tạ đòn nặng 140kg nhưng điểm tựa không vững đã cướp đi của Ryuji nửa phần sức lực. Asakawa vòng lên phía trên rồi nằm ngửa người ra đất. Sau đó, gã tỳ hai tay vào cột, giữ chắc thân mình và đạp mạnh cái nắp bằng hai chân. Tiếng bê tông và đá nghiến vào nhau ken két. Asakawa và Ryuji hò nhau bắt nhịp. Cái nắp dịch chuyển. Bao nhiêu năm rồi miệng giếng mới mở ra? Nó bị đóng lại từ khi nào? Từ khi Villa Log Cabin được xây dựng? Từ khi Pacific Land Nam Hakone ra đời? Hay từ hồi vẫn còn trại điều dưỡng lao? Gã chỉ có thể đoán được khoảng thời gian mà miệng giếng bị bịt lại qua cái vết tiếp giáp rất kín giữa tấm bê tông và những viên đá, và qua cái âm thanh ken két như tiếng khóc than khi chúng tách khỏi nhau. Không thể là nửa năm hay hai năm. Dài nhất cũng phải đến hai mươi lăm năm. Nhưng nói gì thì nói, miệng giếng cuối cùng cũng hé mở. Ryuji thọc xẻng vào và bẩy thử. - Khi nào tớ ra hiệu thì cậu đè cả người lên cán xẻng nghe không! Asakawa đổi tư thế. - Được chưa? Một, hai... ba! Asakawa vít cán xẻng xuống theo nguyên lý đòn bẩy, đồng thời Ryuji cũng ấn mạnh hai tay lên cạnh nắp. Cái nắp kêu lên bi thống rồi rơi ầm xuống đất. Thành giếng hơi ẩm. Asakawa và Ryuji mỗi người cầm một chiếc đèn rọi, bám tay vào thành giếng ẩm ướt và nhổm dậy. Trước khi lia đèn xuống dưới, hai người phải đưa đầu và vai vào giữa khoảng trống chỉ cao chừng năm mươi xăng-ti-mét giữa sàn nhà với giếng. Khí lạnh bốc lên đem theo một thứ mùi khăn khẳn. Mật độ của cái không gian ấy đậm đặc tới mức như chỉ cần thả tay ra một chút là sẽ bị nó hút vào. Chắc chắn là cô ta đang ở đây. Kẻ có khả năng đặc biệt hiếm thấy, người con gái bị hội chứng tinh hoàn nữ hóa... Mà không, cách gọi "người con gái" không hề phù hợp. Về phương diện sinh vật học, đàn ông và đàn bà được phân biệt với nhau bởi cấu tạo của tuyến sinh dục. Cho dù cô ta có mang trên mình cơ thể của một mỹ nữ thì cô ta vẫn là đàn ông nếu cô ta có cấu tạo tuyến sinh dục là tinh hoàn. Asakawa thực sự không biết nên gọi Yamamura Sadako là đàn ông hay đàn bà. Khi nghĩ ra cái tên Sadako, hẳn là cha mẹ cô ta đã hy vọng cô ta sẽ lớn lên thành một cô gái. Sáng hôm nay, trên tàu đi Atami, Ryuji có nói: kẻ mang trên mình cả bộ phận sinh dục nam và bộ phận sinh dục nữ mới là hiện thân của sức mạnh và vẻ đẹp tuyệt đối... Có một lần, Asakawa đã không thể chớp mắt khi xem một bức hình điêu khắc trong cuốn Mỹ thuật La Mã Cổ đại Toàn tập. Vì gã nhìn thấy khúc DV hoàn hảo đang thò ra từ giữa khe háng của một người con gái tuyệt đẹp nằm lõa thể trên đá...- Có thấy gì không? - Ryuji hỏi. Chiếu đèn xuống, gã nhận thấy dưới đáy có nước. Từ đây tới mặt nước sâu khoảng bốn đến năm mét. Nhưng còn dưới nữa thì không biết được. - Bên dưới có nước. Ryuji lồm cồm bò về phía cây cột rồi buộc chặt đầu sợi dây thừng vào đó. - Nào, thả đèn xuống dưới. Không được làm rơi đâu đấy. ... Hoá ra Ryuji định trèo xuống cái hố này. Mới nghĩ vậy Asakawa đã bủn rủn cả hai chân. Nếu xuống dưới đó... Cái hố vừa hẹp vừa dựng đứng đập vào mắt Asakawa khiến trí tưởng tượng của gã thức dậy. Ta không thể làm được. Ngâm mình trong làn nước tối om ấy để rồi làm gì? Chắc chắn là để vớt cái xác lên... Nhưng làm sao ta có thể làm được việc này. Ta sẽ điên mất. Vì thế, trong lúc nhìn Ryuji leo xuống dưới, Asakawa cảm thấy vô cùng biết ơn và không quên cầu trời để đừng đến lượt gã. Có lẽ tại mắt đã quen với bóng tối, Asakawa bắt đầu nhìn thấy rõ hơn mặt trong của thành giếng phủ đầy rêu. Vách tường đá nổi lên thành bao nhiêu là mắt, mũi, miệng dưới ánh đèn vàng vọt. Nếu không đưa mắt nhìn đi chỗ khác, những hình thù trên đá sẽ gào lên thảm thiết rồi biến thành khuôn mặt người chết méo mó. Vô số những cô hồn đang với tay lên miệng giếng và dập dờn như rong biển. Những hình ảnh ấy không thể nào tan đi một khi đã nhìn thấy chúng. Những hòn sỏi nhỏ rơi lộp độp xuống khoảng không hình ống chỉ rộng chừng một mét đầy yêu khí và bị những cái họng của lũ cô hồn nuốt gọn. Ryuji trườn người vào khoảng trống giữa giếng với sàn nhà, dùng hai tay quấn lấy thừng rồi từ từ tụt xuống. - Asakawa! Mang cho tớ cái xô. Cả một ít thừng nhỏ nữa. Xô vẫn để trên ban công. Asakawa bò ra khỏi gầm nhà. Ngoài trời đã tối. Nhưng gã cảm thấy sáng hơn trong đó nhiều. Và trên hết, cái cảm giác được giải thoát cùng với bầu không khí trong lành tràn trề dưỡng khí mới thật tuyệt vời. Nhìn quanh khu biệt thự, gã chỉ thấy chút ánh sáng lọt ra từ ngôi biệt thự A-1 nằm ven đường. Asakawa cố gắng không xem đồng hồ. Tiếng quây quần vẳng ra từ đó khiến ình nó nổi bật lên ở đằng xa, giống như một thế giới hoàn toàn khác. Không cần nhìn đồng hồ, gã cũng đoán được thời gian qua âm thanh loáng thoáng của bữa cơm chiều. Asakawa trở lại giếng, buộc xô và xẻng vào đầu dây thừng rồi thả xuống dưới. Ryuji dùng xẻng xúc đất vào xô. Chốc chốc, y lại ngồi xuống mò tay vào trong bùn nhưng không tìm thấy gì. - Kéo xô lên! - Ryuji quát. Asakawa tỳ bụng vào thành giếng kéo chiếc xô lên. Sau khi đã đổ hết bùn, đá ở bên trong gã lại giòng xô xuống. Có vẻ như rất nhiều đất đá chảy vào giếng trước khi nó được bịt lại nên Ryuji đào mãi mà chẳng thấy cẳng chân hay cánh tay đẹp đẽ nào của Sadako hiện ra cả. - Asakawa! Ryuji ngừng tay, ngẩng đầu lên. Asakawa không đáp.- Asakawa! Cậu sao thế? ... Chả sao cả, vẫn ở đây. Asakawa định trả lời như vậy. - Nãy giờ chưa thấy cậu mở miệng được câu nào. Hay là dô hầy một tý cho đỡ buồn. - ... - Hay là hát một chút đi, nếu không thích dô hầy. Làm một bài cò lả chẳng hạn. - ... - Ê, Asakawa! Cậu vẫn ở đấy chứ? Chưa bị ngất chứ hả? - ... Không sao. - Cuối cùng gã cũng thốt lên được với cái giọng khàn khàn. - Phì, đồ vô tích sự. Ryuji nói như nhổ nước bọt rồi cắm lưỡi xẻng xuống nước.Y đã làm như thế không biết bao nhiêu lần. Mặc dù mực nước đang hạ dần nhưng chẳng có cái gì giống như thứ ấy hiện ra. Còn chiếc xô thì được kéo lên với tốc độ chậm đi trông thấy. Cuối cùng thì nó chẳng nhích thêm được một phân nào nữa. Thế rồi Asakawa tuột tay và đánh rơi chiếc xô từ lưng chừng giếng. Mặc dù tránh được cú rơi trực diện, song Ryuji vẫn bị bùn và nước giội từ đầu đến chân. Vừa bực mình y vừa nhận ra rằng tay Asakawa đã đuối sức. - Đồ hậu đậu! Cậu định giết tớ đấy hả! - Ryuji leo lên bằng dây thừng. - Đổi phiên. ... Đổi phiên! Asakawa giật nảy mình khiến đầu gã đập mạnh vào gầm nhà. - Khoan đã, Ryuji. Không sao đâu, tớ vẫn còn sức. Asakawa nói đứt quãng. Ryuji thò cổ lên khỏi giếng. - Còn ở chỗ nào mà còn. Thôi, thay phiên. - Kho... khoan đã. Nghỉ một tý là lại sức ngay mà. - Đợi đến lúc cậu hồi sức thì sáng bảnh mắt ra rồi. Ryuji chĩa đèn vào mặt Asakawa. Ánh mắt Asakawa hơi đổi khác. Nỗi sợ hãi trước cái chết đã cướp đi sự sáng suốt của gã. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận thấy gã đã mất khả năng suy xét bình thường. Thực ra chẳng cần phải nghĩ ngợi nhiều cũng biết được rằng, giữa việc xúc bùn bằng xẻng và việc kéo xô nặng lên độ cao bốn đến năm mét, đằng nào tốn sức hơn. - Thôi nào, xuống nhanh lên! - Ryuji ấn người Asakawa về phía thành giếng. - Chờ chút đã. Không được đâu, Ryuji à. - Cậu bảo sao? - Mình bị chứng sợ không gian hẹp. - Cậu nói nhảm gì thế. Asakawa co rúm người lại không hề nhúc nhích. Mặt nước dưới đáy giếng xao động. - Không được, mình chịu thôi. Ryuji tóm ngực áo Asakawa lôi lại rồi tát một cái, hai cái vào mặt gã. - Thế nào, tỉnh chưa? Mình chịu thôi à? Còn nói nhảm nữa không? Một kẻ biết cách có thể cứu mình thoát khỏi cái chết mà không hành động thì là ngợm chứ không phải người. Cậu nên nhớ rằng không chỉ có mỗi cái mạng của cậu. Cậu quên cuộc điện thoại lúc nãy rồi sao? Cậu đành lòng nhìn cún con đáng yêu nhà cậu bị cướp đi vĩnh viễn hay sao? Nghĩ đến vợ con, gã không thể rúm mình hèn nhát. Đúng là sinh mệnh của hai người đều nằm cả trong tay gã. Nhưng cơ thể không chịu nghe lời gã. - Này Ryuji, việc này, có thật là có ý nghĩa không? Mặc dù biết rằng câu hỏi như thế vào lúc này thật vô nghĩa song Asakawa vẫn yếu ớt hỏi. Ryuji nới lỏng bàn tay đang tóm ngực áo Asakawa ra. - Tớ sẽ nói cho cậu rõ thêm một chút về lý thuyết của tiến sỹ Miura. Để oán niệm tồn tại trên thế giới này cần có ba điều kiện: không gian đóng kín, nước và thời gian để đạt đến cái chết. Nghĩa là, nếu một người chết từ trong một không gian khép kín và có nước thì, hầu hết các trường hợp, oán niệm của người đó sẽ ám vào chỗ ấy. Cậu thử nhìn cái giếng này xem. Một không gian hẹp và kín, có cả nước nữa. Nhớ lại lời bà lão trong cuộn băng rồi cậu sẽ thấy. ... Kể từ dạo đó, sức khoẻ cháu thế nào? Cháu mà cứ nghịch nước là quỷ ác sẽ tới đấy. Nghịch nước, nghịch nước. Phải rồi, cho đến bây giờ Yamamura Sadako vẫn ẩn mình dưới lớp bùn tối đen kia và tiếp tục chơi trò nghịch nước. Cái trò đùa với mạch nước ngầm chảy hoài không bao giờ dứt. - Lúc bị thả xuống giếng Yamamura Sadako vẫn còn sống. Và rồi trong lúc chờ cái chết đến, cô ta đã gieo rắc oán niệm của mình khắp mặt trong thành giếng. Như vậy, ở trường hợp của cô ta, cả ba điều kiện đều hội đủ. - ... Thế thì sao? - Thế thì... Theo lời tiến sỹ Miura, cách giải lời nguyền rất đơn giản. Tóm lại là chúng ta chỉ cần giải phóng oán niệm ấy. Chúng ta chỉ cần đưa hài cốt lên khỏi đáy giếng chật hẹp và mang về an táng tại quê nhà sau khi đã phụng niệm cẩn thận. Chúng ta sẽ kéo cô ta về với thế giới rộng rãi và sáng sủa. Vừa nãy, lúc bò ra khỏi gầm nhà để đi lấy xô, Asakawa đã tưởng như mình vừa được giải thoát, một cảm giác không thể diễn tả thành lời. Chỉ cần làm cái điều tương tự với Yamamura Sadako là xong? Phải chăng cô ta đang mong đợi điều ấy? - Cậu định nói đó chính là câu thần chú? - Có thể là thế mà cũng có thể là không. - Như thế thì chả biết đâu mà lần. Ryuji lại kéo mạnh ngực áo Asakawa. - Cậu nghe cho kỹ đây. Chẳng có quái gì đảm bảo cho tương lai của chúng ta hết. Phía trước chúng ta chỉ toàn là những thứ chả biết đâu mà lần thôi, cậu hiểu không. Nhưng dầu vậy thì cậu vẫn phải sống. Cậu không thể dừng mọi hoạt động sống chỉ vì cái lý do chả biết đâu mà lần của cậu. Vấn đề là cơ may. Câu thần chú, hay ý muốn của Sadako rất có thể là cái gì đó khác. Nhưng bằng cách đưa xác cô ta ra khỏi đây, cơ may xóa bỏ lời nguyền trong cuộn băng là rất lớn. Mặt Asakawa méo xệch. Gã kêu thầm trong bụng. ... Không gian khép kín ấy à? Nước ấy à? Thời gian để đạt đến cái chết ấy à? Oán niệm sẽ khó tan nhất khi hội đủ cả ba điều kiện ấy à? Có cái quái gì làm chứng cho trò ba hoa của lão học giả bịp bợm Miura kia chứ? - Sao, hiểu rồi thì xuống đi. ... Đếch hiểu. Tao không hiểu gì hết! - Sắp chết đến nơi rồi mà còn chần chừ nữa à? - Ryuji dần dịu giọng. - Cậu đừng nghĩ rằng ta có thể sống sót mà không cần chiến đấu. ... Đồ khốn! Tao cần quái gì nghe triết lý sống của mày. Nhưng Asakawa vẫn trèo lên thành giếng. - Tốt. Cuối cùng thì cậu cũng nhận ra điều cần làm rồi hả? Asakawa giữ chặt dây thừng rồi thả mình vào trong lòng giếng. Khuôn mặt Ryuji ở ngay trước mắt. - Không sao, chẳng có gì trong đó cả đâu. Kẻ thù lớn nhất của cậu chính là cái trí tưởng tượng bạc nhược kia kìa. Ngước nhìn lên, gã chói mắt vì bị ánh đèn chiếu thẳng vào mặt. Gã áp chặt lưng vào thành giếng rồi từ từ nới lỏng bàn tay đang nắm chặt sợi dây thừng. Mũi chân gã trượt trên mặt đá. Gã tuột một mạch xuống chừng một mét. Ma sát làm tay gã nóng ran. Asakawa chỉ đu người lơ lửng ngay phía trên mặt nước chứ chưa dám tụt hẳn xuống. Gã duỗi một chân ra và nhúng đến mắt cá như kiểu thử độ nóng của nước tắm. Đồng thời với cảm giác lạnh buốt, lông tơ khắp người gã dựng ngược. Gã vội rụt chân lại. Nhưng tay gã không còn đủ sức để đu trên sợi dây thừng. Gã từ từ trượt xuống do sức nặng của cơ thể, thế rồi không chịu được nữa, gã chống hai chân xuống nước. Đà rơi khiến chân gã ngập trong lớp đất mềm dưới đáy nước. Asakawa bíu chặt lấy sợi dây thừng trước mặt. Gã bắt đầu hoảng loạn khi tưởng tượng ra vô số những cánh tay đang vươn ra từ lòng đất hòng lôi gã xuống bùn. Bức tường ngột ngạt chặn bốn phía: trước mặt, sau lưng, hai bên cạnh. Nó nhếch miệng cười như muốn nói: ngươi tiệt đường rồi! ... Ryu...ji! Gã định kêu lên nhưng không thành tiếng. Gã thấy khó thở vô cùng. Chỉ có thứ âm thanh nghèn nghẹt lọt ra từ cuống họng. Gã ngửa đầu lên như một đứa trẻ sắp chết đuối. Gã thấy một cảm giác ươn ướt, nong nóng ở đũng quần. - Thở đi, Asakawa! Asakawa đã nín thở một cách vô thức vì cảm giác quá ngột ngạt. - Có tớ ở đây, yên tâm đi! Cuối cùng thì Asakawa cũng hít được một hơi sau khi giọng nói của Ryuji kèm theo những tiếng vọng chạm tới đầu gã. Nhịp tim của gã vẫn chưa điều hòa trở lại. Gã chưa ở vào trạng thái có thể tiến hành được công việc. Gã dùng hết sức để nghĩ tới một thứ gì đó khác. Một thứ gì đó vui vẻ hơn. Nếu cái giếng này ở dưới một bầu trời đầy sao thì hẳn là gã đã không cảm thấy khó thở đến thế này. Nhưng khốn nạn thay nó lại nằm lọt dưới gầm ngôi biệt thự B-4. Tình trạng ấy đã chặn đứng mọi lối thoát. Mặc dù tấm nắp đậy đã được bỏ đi nhưng ngay trên nó lại là cái sàn nhà giăng đầy mạng nhện. Yamamura Sadako đã sống ở chỗ này trong suốt hai mươi lăm năm... Phải rồi, cô ta đang ở đây, ngay dưới chân gã. Nơi này là nấm mồ của một người chết. Một nấm mồ. Gã không thể nghĩ được cái gì khác. Ngay cả ý nghĩ cũng bị nhốt kín nói gì đến chuyện vùng vẫy để thoát ra. Cuộc đời Yamamura Sadako đã khép lại đầy bất hạnh tại đây, bằng năng lượng ý nghĩ, những hình ảnh lóe lên vào phút lâm chung đã đọng lại dai dẳng ở nơi này. Những dư ảnh ấy qua thời gian cứ lớn dần lên, trưởng thành, hít thở, như sự dâng lên hạ xuống của thuỷ triều, lặp đi lặp lại quãng chu kỳ mạnh yếu và khi tình cờ dao động với tần số bằng đúng tần số của chiếc ti vi đặt ở bên trên chúng đã bất ngờ xuất hiện trên thế giới này. Sadako đang thở. Tiếng hổn hển không rõ từ đâu bao bọc lấy cơ thể gã. Yamamura Sadako, Yamamura Sadako... Cái tên ấy liên tiếp dội vào óc gã, rồi khuôn mặt đẹp đến đáng sợ của cô ta bước ra từ tấm ảnh, lúc lắc cái cổ một cách gợi tình. Yamamura Sadako đang ở đây. Asakawa hăng hái mò tay xuống bùn tìm cô ta. Gã nghĩ tới khuôn mặt cùng thân hình tuyệt mỹ của Sadako và cố gắng để nó đừng tan mất. Bộ hài cốt của một người con gái đẹp vấy đầy nước tiểu của ta... Asakawa đưa mũi xẻng xúc bùn. Gã không còn bận tâm đến thời gian. Gã đã tháo đồng hồ trước khi xuống dưới này. Sự kiệt sức và căng thẳng cực độ đã làm tê liệt cảm giác nôn nóng và làm gã quên đi thời gian. Nó giống như khi say rượu. Người ta không cảm nhận được thời gian nữa. Gã chỉ có thể đếm được thời gian bằng số lần chiếc xô đầy bùn lên xuống hay số nhịp tim khi cố lắng nghe... Rồi thì Asakawa cũng tóm được một hòn đá lớn hình tròn. Gã sờ thấy hai cái hốc trên bờ mặt trơn láng. Gã nhấc nó lên khỏi vũng nước. Gã lấy nước rửa qua đám đất bám trong những cái hõm, trước mắt gã là một chiếc đầu lâu mà chỗ tay gã đang cầm trước đây có lẽ là hai bên tai. Trong tưởng tượng, da thịt dần dần phủ lên nó. Nơi hốc mắt sâu hoắm hiện ra đôi đồng tử to và sáng, sau đó da thịt đùn lên từ hai cái lỗ nằm ở chính giữa tạo thành một sống mũi thanh tú và quý phái. Mái tóc dài ướt sẫm, nước chảy xuống tý tách từ mang tai và cổ. Sadako chớp chớp đôi mắt đượm vẻ u buồn hai hay ba lần rồi lấy tay định quệt đi giọt nước đang đọng lại trên mi. Khuôn mặt Sadako trông méo mó khổ sở vì bị kẹp giữa hai bàn tay của Asakawa. Dù thế, vẻ đẹp ấy vẫn không hề vẩn đục. Cô ta mỉm cười với Asakawa rồi bất ngờ nheo mắt như để nhìn gã rõ hơn. ... Tôi đã mong được gặp cô biết mấy. Nói xong Asakawa ngã phệt xuống đất. Có tiếng Ryuji vọng tới từ rất xa trên đỉnh đầu. ... Asakawa! Thời hạn của cậu là 10:04 phải không? Thế thì ăn mừng đi, bây giờ là 10:10 rồi. ... Này Asakawa, có nghe thấy tớ không? Cậu vẫn sống chứ? Lời nguyền được giải rồi. Chúng ta được cứu sống rồi. Ê, Asakawa! Cậu không định làm Sadako thứ hai ở dưới đấy chứ. Có chết thì cũng đừng ám quẻ tớ nghe chưa. Mau mau siêu độ cho tớ nhờ. Asakawa! Còn sống thì trả lời đi. Mặc dù nghe thấy tiếng Ryuji nhưng Asakawa không còn chút ý niệm nào rằng mình vừa được cứu sống. Gã đang phủ phục và ôm hộp sọ của Yamamura Sadako vào ngực, giống như ở một thế giới khác, trong một giấc mơ.