Thứ Sáu, ngày 19 tháng Mười Asakawa bị đánh thức bởi cú điện thoại từ phòng quản lý. Mười một giờ sáng là thời điểm phải trả phòng. Người quản lý gọi để hỏi xem họ có định nghỉ thêm một ngày nữa hay không. Vẫn cầm ống nghe, gã với tay về phía chiếc đồng hồ dưới gối. Cánh tay gã mỏi rã rời, chỉ riêng việc nhấc nó lên thôi cũng thấy nhọc. Bây giờ thì chưa thấy nhức nhưng qua ngày mai là cơn đau cơ sẽ hành hạ gã. Gã không đeo kính, vì vậy gã không nhìn thấy gì nếu không đưa đồng hồ lên sát mặt. Mười một giờ vừa trôi qua được ít phút. Gã không thể nghĩ ngay ra được câu trả lời. Vì gã còn chưa định thần được là gã đang ở đâu. - ... Quý khách có nghỉ lại đêm nay không ạ? - Người quản lý nén cơn sốt ruột hỏi. Ryuji đang rên ư ử bên cạnh. Rõ ràng đây không phải là phòng gã. Không biết tự khi nào màu sắc của thế giới đã được tô lại. Sợi dây liên hệ giữa quá khứ với hiện tại và tương lai cắt đứt thành hai đoạn: trước và sau khi ngủ. - A lô... Người quản lý lo lắng không biết có ai ở đầu dây hay không. Một niềm vui vô cớ bỗng trào lên trong ngực Asakawa. Ryuji trở mình rồi hé mắt. Nước dãi sùi ra bên mép. Ký ức của y thật mông lung, tìm đâu cũng chỉ thấy những khung cảnh tối tăm. Khoảng ký ức từ lúc gặp bác sỹ Nagao cho đến khi chạy xe tới Villa Log Cabin thì Ryuji còn nhớ, chứ đoạn tiếp theo thì thật lờ mờ. Những hình ảnh đen tối cứ lần lượt hiện ra khiến y muốn tắc thở. Ryuji có cảm giác như y vừa mơ một giấc mơ cực kỳ dữ dội song lại quên ngay khi tỉnh giấc. Nhưng thật lạ là y thấy vui. - A lô, quý khách có nghe thấy không ạ? - Vâng... Mãi rồi Asakawa cũng lên tiếng. Gã đổi ống nghe sang tay bên kia. - Giờ trả phòng là mười một giờ thưa quý khách. - Tôi hiểu. Tôi sẽ chuẩn bị đi ngay. Đáp lại thông báo ngắn gọn của người quản lý Asakawa cũng trả lời một cách ngắn gọn. Gã nghe thấy tiếng nước máy chảy rí rách. Đêm qua, trước khi ngủ hình như gã đã không vặn chặt vòi nước. Asakawa bỏ ống nghe. Đôi mắt Ryuji nãy giờ hơi hé bây giờ lại nhắm tịt. Gã lay người Ryuji. - Ryuji, dậy đi. Gã không đoán được là mình đã ngủ trong bao lâu. Thông thường thì gã chỉ ngủ từ năm đến sáu tiếng nhưng gã biết mình đã ngủ nhiều hơn thế qua trạng thái cơ thể lúc tỉnh dậy. Vả lại lâu lắm rồi gã mới được ngủ ngon và vô ưu đến thế. - Ryuji! Không trả phòng bây giờ là bị tính thêm tiền đấy. Asakawa lay mạnh hơn nhưng Ryuji vẫn không dậy. Gã ngước mắt lên và nhìn thấy một cái bọc bằng ni-lông đặt trên mặt bàn ăn. Asakawa bất chợt nhận ra thứ được đựng trong chiếc bao trắng đục ấy. Chỉ với một mối nối rất nhỏ, gã đã cởi bỏ được toàn bộ bức màn che phủ giấc mơ. Mình đã gọi tên Yamamura Sadako. Sadako được kéo lên từ trong lòng đất lạnh giá và nằm thu lu nhỏ bé trong cái bọc bằng ni-lông. Có tiếng nước chảy lách rách... Tối qua, Ryuji đã dùng nước máy để tắm rửa cho cái di hài đầy bùn đất của Sadako. Lúc này, nước vẫn đang chảy. Vào khi đó, hạn thời gian đã trôi qua. Và Asakawa vẫn sống, cho tới tận bây giờ. Gã sung sướng tột độ. Khi cái chết bén gót đã đi qua, nồng độ sinh mệnh trở nên đậm đặc hơn và bắt đầu tỏa sáng lấp lánh. Hộp sọ của Sadako đẹp như một cái chặn giấy làm bằng đá hoa cương. - Này Ryuji! Dậy mau. Asakawa bất giác có linh cảm xấu. Gã vẫn cảm thấy có cái gì đó chưa ổn. Gã áp tai lên ngực Ryuji. Gã muốn chắc chắn rằng Ryuji vẫn sống bằng cách kiểm tra nhịp tim từ trên lớp áo thể thao dày. Nhưng khi Asakawa còn chưa kịp chạm tai vào ngực Ryuji thì đột nhiên có hai bàn tay hộ pháp khóa chặt cổ gã. Asakawa hoảng hốt cố sức vùng vẫy. - Hề hề hề, đồ ngốc! Cậu tưởng tớ ngỏm rồi hả? Ryuji buông cổ Asakawa ra rồi cất tiếng cười nghe lạ như một đứa trẻ. Sau những vụ việc kiểu như thế này, gã tin rằng mọi chuyện đều có thể xảy ra. Chẳng có gì đáng đùa ở đây cả. Gã sẽ chẳng mảy may nghi ngờ nếu ngay lúc này Sadako sống dậy và đứng cạnh chiếc bàn kia còn Ryuji thì chết với bàn tay đang bứt tóc ngay trước mắt gã. Asakawa ghìm cơn giận. Gã nợ Ryuji quá nhiều. - Cậu thôi cái trò vớ vẩn ấy đi.- Trả đũa một chút, bù lại cho trò hù doạ của cậu đêm qua. Ryuji vẫn nằm đấy và cười hềnh hệch. - Mình làm sao? - Cậu ngất xỉu dưới đáy giếng chứ còn sao. Thời gian hết, cứ tưởng là cậu chầu trời rồi, làm tớ lo phát sốt. - ... Asakawa chớp chớp mắt. - Không nhớ gì hả. Chậc, đúng là đồ vô tích sự. Đúng là chẳng có chút ký ức nào gợi gã nhớ tới việc gã đã tự bò ra khỏi cái giếng. Đêm qua, Asakawa được kéo lên bằng dây thừng trong tình trạng gần như kiệt quệ. Cuối cùng thì gã cũng nhận ra điều đó. Thật chẳng nhẹ nhàng gì khi phải kéo một cơ thể nặng 60kg lên từ độ sâu bốn năm mét ngay cả với đôi tay lực lưỡng của Ryuji. Cái cảnh Asakawa bị treo lủng lẳng giống hệt với bức tượng đá En-no-Ozunu được vớt lên từ đáy biển. Nhưng khác với sức mạnh thần kỳ nhập vào người Shizuko lúc tìm ra bức tượng, cái mà Ryuji nhận được sau khi kéo Asakawa lên chỉ là cảm giác đau nhức trong các bắp cơ. - Ryuji. - Giọng Asakawa hơi đổi khác. - Gì cơ? - Mình nợ cậu nhiều quá. - Thôi đi ông tướng, nói nghe ghê cả người. - Không có cậu giúp đỡ thì chắc giờ này mình đã... Mình mang ơn cậu. - Đã bảo thôi đi mà. Buồn nôn bỏ xừ. Được một thằng giá áo túi cơm mang ơn thì xơ múi gì cơ chứ. - Đi ăn trưa thôi. Mình đãi. - Đương nhiên là cậu đãi rồi. Ryuji quả quyết nhỏm người dậy, chân y hơi lảo đảo. Cơ bắp toàn thân y bải hoải. Ngay cả Ryuji cũng ở vào tình trạng không thể điều khiển cơ thể mình theo ý muốn. Asakawa gọi điện về Ashikaga cho vợ từ trạm dừng chân của Pacific Land Nam Hakone để thông báo rằng gã sẽ tới đón cô vào sáng Chủ nhật như đã hẹn. Shizu hỏi: "Đã giải quyết xong rồi hả anh?" nhưng Asakawa chỉ đáp: "Có lẽ thế..." Cách duy nhất để suy ra điều đó là dựa vào một sự thật: gã còn sống. Nhưng khi đặt máy xuống rồi, cảm giác còn lại trong gã là một cái gì đó không lý giải nổi. Vẫn có gì chưa ổn. Nhưng mặt khác, gã lại muốn tin rằng mọi chuyện đã kết thúc êm đẹp chỉ với cái lý do rằng gã còn sống. Không biết chừng Ryuji cũng có cùng mối bận tâm như gã. Nghĩ vậy nên vừa quay về bàn gã lập tức hỏi Ryuji.font> - Ryuji này, chuyện như thế là kết thúc rồi đúng không? Trong lúc Asakawa gọi điện, Ryuji đã chén sạch bữa trưa. - Cún con có vui không? - Ryuji không trả lời ngay câu hỏi của gã. - Vui. Mà cậu nghĩ sao? - Vẫn có cái gì đó chưa thật nhẹ nhõm đúng không? - Cậu thấy băn khoăn à? - Thế còn cậu? - Cũng có. - Chưa ổn ở chỗ nào? - Lời tiên tri của bà lão: "Sang năm, cháu sẽ sinh con." Quả là Ryuji cũng có mối ngờ vực giống mình. Vừa nghĩ như thế xong Asakawa lại lập tức muốn chối bỏ. - Nhỡ người được đề cập đến trong trường hợp này là Shizuko thì sao? - Không đời nào. - Ryuji gạt phắt đi. - Cuốn băng video được ghi lại bằng mắt và tâm tưởng của Sadako, mà bà lão thì lại hướng về phía màn hình. Vì thế cháu ở đây chỉ có thể là Sadako. - Có thể lời tiên tri của bà lão không phải là sự thật. - Khả năng tiên đoán của Sadako là bách phát bách trúng... - Nhưng Sadako không thể đẻ được con. - Thì thế mới mắc mớ. Trên phương diện sinh học, Sadako không phải là phụ nữ mà là đàn ông nên không thể sinh con. Vả lại, cô ta vẫn còn trinh trắng cho đến trước lúc chết. Hơn nữa... - Hơn nữa làm sao? - Người đàn ông đầu tiên của cô ta lại là Nagao, bệnh nhân đậu mùa cuối cùng của Nhật Bản, một danh hiệu quái gở... Từ xa xưa, thiên thần và quỷ sứ, tế bào và virus, đàn ông và đàn bà, thậm chí là cả ánh sáng và bóng đêm đều tồn tại dưới cùng một bản thể, không hề đối nghịch. Asakawa bỗng rơi vào trạng thái bất an. Một khi câu chuyện đã dính dáng đến cấu trúc di truyền hay hình dạng của vũ trụ trước khi trái đất hình thành thì không còn là việc mà một cá nhân có thể giải quyết được nữa. Về điều này, gã phải tự thuyết phục mình. Gã phải dẹp bỏ mối bận tâm bằng mọi cách để khẳng định rằng dù gì thì mọi chuyện cũng đã kết thúc. - Này, mình vẫn đang sống đây thôi. Câu thần chú bị xóa mất đã giải mã được rồi. Vụ việc thế là kết thúc... Thế rồi Asakawa đột nhiên liên tưởng tới một chuyện. Gã tự hỏi, phải chăng chính bức tượng đá En-no-Ozunu cũng đã dùng sức mạnh ý nghĩ để được vớt lên khỏi đáy biển? Ý nghĩ ấy đã tác động vào Shizuko, bắt cô ta hành động và ban tặng cho cô ta một sức mạnh mới. Gã cảm thấy hai sự việc này quá đỗi giống nhau: việc đưa di hài Yamamura Sadako ra khỏi đáy giếng với việc vớt bức tượng đá En-no-Ozunu lên khỏi đáy biển... Thế nhưng, chính cái khả năng mà Shizuko được ban tặng, thật trớ trêu, lại mang đến cho cô ta những bất hạnh. Đấy là điều làm gã bận tâm. Tuy nhiên, đó là câu chuyện xét trên khía cạnh kết quả. Còn trong trường hợp này, có lẽ chỉ cần bàn đến khả năng đã có một sức mạnh tương tự từ bên ngoài giải thoát cho bọn họ khỏi lời nguyền là đủ. Asakawa cố buộc mình phải nghĩ như vậy. Ryuji chăm chăm nhìn lên mặt rồi xuống vai Asakawa, y gật đầu liền hai cái sau khi đã chắc chắn gã đàn ông trước mặt mình đang sống. - Về chuyện đó thì chắc là không có vấn đề gì. - Ryuji thở phù một cái và nhún người trên ghế. - Chỉ có điều... - Sao cơ? - Rốt cuộc thì Yamamura Sadako đã sinh ra cái gì? - Ryuji vừa nhấc người dậy vừa tự hỏi chính mình.