Thứ Bảy, ngày 20 tháng Mười Lâu lắm rồi gã mới về nhà, nhưng ngôi nhà không có vợ và con thật là trống trải. Mấy ngày trôi qua rồi nhỉ, Asakawa bấm đốt ngón tay. Một đêm ở Kamakura, hai đêm mắc kẹt trên đảo Oshima vì cơn bão, một đêm ở Pacific Land Nam Hakone, và lại một đêm trên đảo Oshima. Mới chỉ có năm đêm. Vậy mà gã cảm thấy như đã xa nhà lâu lắm. Những chuyến đi lấy tin dài bốn, năm ngày liền là chuyện cơm bữa song bao giờ gã cũng cảm thấy tiếc vì chúng trôi quá nhanh mỗi khi nghĩ lại. Asakawa ngồi xuống trước chiếc bàn làm việc và bật máy đánh chữ. Khắp người gã vẫn còn ê ẩm, chỉ riêng việc đứng lên ngồi xuống thôi cũng đủ khiến cho hông đau nhức. Đêm qua, gã đã ngủ hơn mười tiếng, nhưng như thế cũng không giúp gã giải tỏa hết mọi mệt mỏi tích tụ trong một tuần mất ngủ vừa qua. Song gã vẫn chưa thể nghỉ ngơi. Nếu không giải quyết chỗ công việc còn tồn đọng thì gã không thể lái xe đưa vợ đi Nikko chơi vào sáng ngày mai như đã hứa.Asakawa nhanh chóng quay mặt vào chiếc máy đánh chữ điện tử. Một nửa bài báo cáo đã nằm trong đĩa mềm. Gã sẽ viết nốt nửa còn lại, đoạn từ sau khi danh tính của Yamamura Sadako được làm rõ hôm thứ Hai, và cố gắng hoàn tất bản thảo thật nhanh. Cho tới giờ cơm chiều gã đã viết được năm trang. Đấy là tốc độ trung bình. Về khuya, nhịp dộ làm việc của gã còn nhanh hơn nữa. Cứ cái đà này thì gã hoàn toàn có thể đón vợ con với một tâm trạng khá thoải mái. Và rồi từ thứ Hai tuần sau, cuộc sống thường nhật chẳng có gì khác trước sẽ lại bắt đầu. Gã không thể hình dung được ngài tổng biên tập sẽ phản ứng ra sao với bản thảo của gã nhưng gã chưa thể cho ông ta đọc chừng nào chưa xong. Tuy biết rằng vô ích song gã vẫn sắp xếp lại các sự kiện trong một tuần vừa qua để viết nốt phần còn dang dở. Chỉ khi nào bản thảo hoàn thành thì vụ án của gã mới kết thúc. Thỉnh thoảng Asakawa lại ngừng bàn tay đang gõ lên bàn phím. Trên tờ fax đặt cạnh gã là ảnh của Yamamura Sadako. Quả thực, cảm giác người con gái đẹp đến rợn người đang len lén quan sát mình khiến tư tưởng Asakawa bị phân tán. Gã đã nhìn thấy những cảnh tượng giống hệt như những gì mà đôi mắt vô cùng quyến rũ kia nhìn thấy. Đến tận lúc này, gã vẫn chưa thể gột bỏ được cái ý nghĩ rằng một phần của cô ta đã nhập vào người gã. Asakawa bỏ bức ảnh ra khỏi tầm mắt. Công việc không thể tiến triển khi cứ bị Yamamura Sadako nhìn chòng chọc. Sau khi kết thúc bữa chiều ở một hàng cơm gần nhà, Asakawa bỗng nhớ tới Ryuji: không biết giờ này hắn đang làm gì? Nói đúng hơn thì mới đầu gã chỉ mơ hồ nhớ tới khuôn mặt Ryuji mà thôi. Nhưng khi trở về phòng và tiếp tục công việc, gương mặt Ryuji trong đầu gã mỗi lúc một hiện lên rõ rệt hơn. ... Giờ này hắn đang làm gì nhỉ? Đôi lúc, gã cảm thấy những đường nét của gương mặt Ryuji nhòe làm hai. Một cảm giác sốt ruột khó tả khiến gã với tay về phía chiếc điện thoại. Ống nghe được nhấc lên ở tiếng chuông thứ bảy, Asakawa thở phào nhẹ nhõm. Nhưng bên kia đầu dây là một giọng nữ. ... A lô, tôi nghe. Một giọng nói thanh nhẹ, nhưng gần như không còn sức lực. Asakawa lập tức nhận ra giọng nói ấy. ... A lô, tôi là Asakawa đây. - Vâng. - Tiếng đáp lại rất nhỏ. - Có phải cô Takano Mai đấy không? Cảm ơn cô vì bữa cơm hôm trước. - Dạ, không có gì ạ. - Takano Mai thì thầm khe khẽ và vẫn tiếp tục cầm máy. - Ryuji... có ở đấy không cô? Sao vẫn chưa chuyển máy cho Ryuji? Asakawa nghi hoặc. - Xin lỗi cô, Ryu... - Thầy, mất rồi anh ạ. - ... Hả? Không ai biết gã đã cấm khẩu trong bao lâu. Sau một tiếng hả ngơ ngác, gã chỉ biết dán mắt vô hồn vào một điểm trên trần nhà. Phải đến lúc chiếc ống nghe đang cầm trong tay suýt rơi xuống đất gã mới thốt ra được câu hỏi tiếp theo: "Bao giờ?" - Khoảng mười giờ tối hôm qua... Thời gian mà Ryuji xem xong cuộn băng trong căn phòng của Asakawa là 9:49 phút tối thứ Sáu tuần trước. Đúng như thời gian đã được cảnh báo. - Thế nguyên nhân cái chết là gì? Gã đâu cần phải hỏi điều này. - Suy tim cấp tính..., người ta nói nguyên nhân vẫn chưa được làm rõ. Asakawa gần như không còn đứng vững được nữa. Vụ án vẫn chưa kết thúc. Bây giờ mới là hiệp hai. - Cô Mai vẫn còn ở đó chứ? - Vâng, tôi phải sắp xếp nốt chỗ di cảo của thầy. - Cô đừng về vội, tôi sẽ đến đó bây giờ. Asakawa ngã khuỵu cùng lúc chiếc ống nghe được đặt xuống. Mười một giờ sáng mai là hạn chót của vợ và con gã, cuộc chiến với thời gian mới chỉ bắt đầu. Hơn nữa, lần này gã phải chiến đấu một mình. Ryuji không còn. Gã không thể ngồi bẹp ở đây được nữa. Gã phải hành động thật gấp gáp... phải nhanh lên mới được... Asakawa chạy ra phố lớn để xem xét tình hình giao thông. Có lẽ đi ô tô sẽ nhanh hơn tàu điện. Asakawa lao qua vạch đường dành cho người đi bộ rồi leo lên chiếc xe thuê đang đậu trên phố. Thật may là gã đã kéo dài hợp đồng đến ngày mai vì định đi đón vợ và con gái. Nhưng rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Asakawa vừa cầm vô lăng vừa cố gắng tập trung suy nghĩ. Nhưng các mảnh ý nghĩ cứ dội về như những cảnh flashback mà không thể nào ghép lại được với nhau. Càng nghĩ, sợi dây nối các sự kiện càng rối rắm, đầu óc càng hỗn loạn và muốn nổ tung. Bình tĩnh! Phải bình tĩnh để suy nghĩ! Asakawa ra lệnh ình. Cuối cùng, gã cũng nắm được điểm mấu chốt cần phải tập trung vào. ... Rõ ràng bọn ta vẫn chưa tìm ra câu thần chú, nghĩa là lối thoát cho cái chết vẫn trong vòng bí ẩn. Và mong muốn của Yamamura Sadako không phải là việc được tìm thấy hài cốt để siêu thoát. Mong muốn của cô ta nằm ở chỗ khác. Nhưng rốt cuộc thì đó là cái gì? Và điều khó hiểu nhất là tại sao ta vẫn sống mặc cho câu thần chú chưa được giải mã? Như thế nghĩa là sao? Giải thích đi! Tại sao chỉ có ta còn sống? Mười một giờ sáng mai là thời khắc định mệnh của vợ và con gái Asakawa. Lúc này đã là chín giờ tối. Nếu không làm được gì cho tới khi đó, gã sẽ mất cả hai người. Ryuji đã xem xét vụ việc này từ xuất phát điểm là lời nguyền của Yamamura Sadako sau cái chết bất ngờ, nhưng càng lúc Asakawa càng thấy cách triển khai ấy bất hợp lý. Gã linh cảm thấy một trò trêu ngươi ác ý sâu xa hơn thế nhiều. Takano Mai ngồi quỳ gối trong căn phòng kiểu Nhật, đặt tập luận văn chưa công bố của Ryuji trên đùi và lật giở từng trang. Cô đọc lướt qua chúng nhưng nội dung của tập luận văn, vốn đã khó hiểu, không sao lọt được vào đầu cô lúc này. Căn phòng trống trải. Xác của Ryuji được đưa về nhà bố mẹ ở Kawasaki sáng sớm nay nên không còn ở đó nữa. - Cô có thể kể lại tường tận sự việc tối hôm qua được không? Gã đau lòng trước cái chết của Ryuji, một người bạn và thậm chí là một chiến hữu, nhưng gã không có nhiều thời gian để dìm mình trong thương xót. Asakawa ngồi xuống cạnh Mai, khẽ cúi đầu. - Có lẽ là vào khoảng hơn 9:30 tối, thầy gọi điện đến cho em...Mai kể lại tường tận sự việc xảy ra tối hôm qua. Cô nghe thấy tiếng rên trong ống nghe, sau đó là sự im lặng, rồi khi cô vội vã lao đến căn hộ của Ryuji thì thấy Ryuji đang tựa vào giường và dang rộng hai chân... Mai không rời ánh mắt khỏi vị trí tìm thấy thân thể, đôi mắt ngấn nước trong khi kể về tình trạng của Ryuji lúc đó. - Em gọi thế nào thầy cũng không trả lời... Asakawa không cho Mai thời gian để khóc. - Lúc ấy, trong phòng có gì lạ không? Mai lắc đầu. - Không... Chỉ có chiếc ống nghe rơi ra ngoài và kêu lạo xạo. Ryuji đã gọi điện cho Mai ngay trước cái chết... Để làm gì? Asakawa xác nhận một lần nữa. - Cô có chắc là Ryuji đã không nói gì với cô không? Ví dụ như về cuộn băng chẳng hạn... - Cuộn băng? Mai chau mày như tự hỏi, cuộn băng thì có quan hệ gì tới cái chết của Ryuji? Liệu có phải Ryuji đã tìm ra câu thần chú thực sự ngay trước phút lâm chung? Asakawa không bao giờ biết được. ... Vì sao Ryuji lại gọi điện cho Takano Mai? Chắc chắn hắn đã gọi cho cô ấy vì biết mình sắp chết, nhưng... có phải hắn gọi chỉ vì muốn nghe thấy giọng nói của người mình yêu trước lúc chết? Hay là có thể cho rằng Ryuji đã giải mã được câu thần chú và định nhờ Takano Mai thực hiện. Vì thế hắn mới gọi cho cô ấy. Nghĩa là, cần phải có sự trợ giúp của một người thứ ba để thực hiện câu thần chú. Asakawa chuẩn bị đi. Mai tiễn gã ra đến cửa. - Cô Mai vẫn ở lại đây đêm nay phải không? - Vâng, tôi còn phải thu xếp chỗ bản thảo. - Vậy à. Xin lỗi vì đã quấy rầy cô. Asakawa định quay bước. - Xin lỗi, tôi muốn nói với anh điều này... - Vâng. - Anh Asakawa đang hiểu nhầm quan hệ giữa tôi với thầy, đúng không? - Cô nói sao? - Nghĩa là, anh nghĩ, chúng tôi có quan hệ trai gái... - ... À không, đâu có chuyện đó. Mai có thể đọc thấy trong ánh mắt của một người đàn ông cái điều mà anh ta nghĩ về quan hệ giữa cô với Ryuji. Và ánh mắt đầy ngụ ý của Asakawa đã khiến cô phiền lòng. - Chắc anh còn nhớ, lần đầu tiên tôi gặp anh, thầy đã giới thiệu với tôi anh là bạn thân của thầy. Tôi hơi ngạc nhiên. Vì thầy chưa gọi ai là bạn thân ngoài anh. Nên tôi nghĩ anh là một người rất đặc biệt đối với thầy. Chính vì thế... Mai ngừng lời rồi nói tiếp. - Chính vì thế tôi mong anh, với tư cách một người bạn thân, hiểu rõ hơn về thầy. Thầy Ryuji, theo những gì tôi được biết thì... chưa từng quan hệ với một người con gái nào... ... Nghĩa là Ryuji đã chết khi vẫn đồng trinh? Không có lời nào để đáp lại, Asakawa chỉ lặng thinh. Gã cảm thấy Ryuji trong ký ức của Mai là một con người hoàn toàn khác. Và câu chuyện có điều gì đó không ổn... - Thế nhưng... Thế nhưng cô đâu có biết sự việc xảy ra hồi lớp 11 của Ryuji? Asakawa định nói thế nhưng thôi. Gã không muốn vạch tội người đã khuất vào lúc này và cũng không muốn làm xấu đi hình ảnh của Ryuji đang yên nghỉ trong tim Mai. Tuy nhiên, gã lại cảm thấy một mối băn khoăn trong đầu. Asakawa tin vào trực giác của phụ nữ. Vả lại, một người thường xuyên gần gũi với Ryuji như Mai đã cho rằng Ryuji vẫn đồng trinh thì ắt phải có cơ sở. Gã bắt đầu nghĩ thế. Vậy thì, việc Ryuji xâm phạm một nữ sinh đại học ở gần nhà hồi lớp 11 chẳng qua chỉ là câu chuyện bịa đặt... - Trước mặt tôi, thầy lúc nào cũng như một đứa trẻ. Thầy kể với tôi mọi chuyện, không giấu giếm điều gì hết. Tôi nghĩ rằng tôi biết hầu hết thời tuổi trẻ và những lo âu của thầy. - Vậy ư? Ngoài câu nói ấy, Asakawa chẳng còn biết đáp lại thế nào. - Khi ở trước mặt tôi, thầy là một cậu bé mười tuổi, nếu ở đó có thêm người thứ ba, thầy là một quý ông. Còn ở trước mặt anh, hẳn thầy sẽ cố tỏ như mình là một tên đốn mạt. Nếu không làm thế... Takano Mai vội đưa tay vào chiếc xắc trắng, rút ra một tấm khăn tay rồi ấp lên mắt. - Nếu không làm thế, thầy sẽ không thể tồn tại được trong xã hội này... Anh có hiểu điều ấy không? Đầu tiên, gã ngạc nhiên. Nhưng, gã liền nghĩ tới một chuyện. Ấy là cái tính cách cô độc, không một người bạn của Ryuji thời cấp ba, mặc cho y có một tài năng đặc biệt trong việc học hành và chơi thể thao. - Thầy là một con người thuần túy... Thầy khác xa lũ nam sinh lòe loẹt, những kẻ không thể sánh được với thầy. Chiếc khăn trong tay Mai thấm đẫm những giọt lệ trào ra từ hai khoé mắt. Asakawa đang đứng ở khung cửa nhỏ hẹp, gã có quá nhiều điều phải nghĩ ngợi nên không thể ngay lập tức tìm được lời lẽ để nói với Mai. Ryuji mà Mai biết khác quá xa so với Ryuji mà gã biết, hai tiêu điểm chệch hẳn khỏi nhau khiến gã không thể nắm bắt được một cách rõ nét hình ảnh con người ấy. Trong Ryuji có những mảng tối. Nhân cách của Ryuji giống như một thứ không sao tóm được cho dù gã có cố công quờ quạng. Rốt cuộc thì gã không thể biết vào năm lớp 11 có phải Ryuji đã làm bậy với cô nữ sinh sống ở gần nhà y hay không... Và có thật là y vẫn tiếp tục hành vi ấy cho tới sau này như y nói hay không? Asakawa không muốn rối trí vì những chuyện không đâu. Nhất là lúc này, khi mà hạn chót đang chờ vợ và con gã vào ngày mai. Thế rồi Asakawa chỉ nói. - Đối với tôi, Ryuji là một người bạn thân tuyệt vời nhất. Câu nói ấy hình như làm Mai vui sướng, gương mặt đáng yêu của cô ánh lên một nụ cười trong nước mắt. Đôi mắt cô như khẽ nói, tôi hiểu. Asakawa đóng cửa rồi vội vã bước xuống những bậc thang của tòa chung cư. Gã ra tới đường, nhưng càng rời xa căn hộ của Ryuji, hình ảnh về người bạn đã dấn thân vào một trò chơi nguy hiểm đến hy sinh cả mạng sống của mình càng hiện lên rõ ràng trong gã. Không thèm chú ý tới xung quanh, Asakawa để mặc cho nước mắt mình trào ra.