Rối Rắm

Tránh khỏi sự dây dưa của Trần Nhất Minh, hai người giống như những đứa trẻ làm chuyện xấu, lén lút đến cửa sau trốn ra ngoài. Đêm bên biển, an tĩnh, an hòa, sóng yên biển lặng. Xa xa ngoài khơi, mặt trời đang lặn dần xuống, mặt biển sẫm lại, ánh trăng chậm rãi dâng lên. Bên cạnh vầng trăng còn có một ngôi sao nhỏ rất sáng. Ngôi sao cùng mặt trăng tồn tại bên nhau là một kỳ quan thiên văn, hiện hữu trên biển đêm mênh mông khôn cùng càng làm cho Tề Nhạc thêm kinh ngạc. Nhìn thẳng lên bầu trời, bất động, Tề Chương từ phía sau ôm chặt cậu, Tề Nhạc cũng không phát giác.

“Thật, thật rung động”

“Chờ khi có thời gian rồi, chúng ta phải đi rừng rậm nguyên sinh đi, nơi có nhiều phong cảnh hấp dẫn, càng kích thích”

“Anh muốn đi du lịch vũ trụ”

Tề Nhạc muốn khám phá vũ trụ, chỉ vào ngôi sao nhỏ xa xôi kia.

“Phải đi đến đó”

Tề Chương nhíu mày.

“Vậy em phải đi học hàng không, học chế tạo phi thuyền, cùng anh đi chơi vũ trụ”

Tề Nhạc cười to lên, Tề Chương thỏa mãn mọi yêu cầu của cậu, dĩ nhiên là rất vô lý, rất hoang đường nhưng Tề Chương đều đáp ứng cậu. Thật muốn sải rộng cánh bay mãi như vậy. Tất cả những lễ nghi phàm tục bọn họ đều không quan tâm, mặc dù cùng nhau cậu rất kiên định, rất khoái nhạc, nhưng trên người bọn họ còn mang theo gông cùm lễ giáo đạo đức, đó là một chiếc khóa khóa cặt cổ họng bọn họ, hai người chỉ có thể giãy dụa vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ từng chút, từng chút hít thở không thông, từ từ chết dần đi, mai táng tình cảm bọn họ, mỗi giây phút còn sống đều nhận hết thống khổ.

Tề Chương nhìn thấy thống khổ trong mắt cậu. Tề Nhạc tại sao lại không vui vẻ hưởng thụ thời gian vui sướng này? Tại sao lại nhớ đến điều đó, nó sẽ giết chết anh ấy. Cánh tay Tề Chương ra sức ôm chặt Tề Nhạc, hôn lên vành tai Tề Nhạc.

“Ca à, Nhạc, không được rời khỏi em, không nên nghĩ đến điều đó dù chỉ một chút, khó khăn không phải chưa đến sao? Bây giờ việc chúng ta muốn làm chỉ là hưởng thụ, quý trọng trước mắt, nếu cứ như vậy, anh sẽ sớm bị trầm cảm, em cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng anh mỗi ngày sầu khổ, cho dù là cấm kỵ, em yêu, em không hối hận”

Tề Nhạc gắt gao ôm Tề Chương, không hối hận, cho dù bọn họ có phải chống lại cả thế giới, cậu cũng không hối hận.

Tề Chương đẩy ra Tề Nhạc, chạy đến biển, nước biển lạnh lẽo ngập đến đầu gối, Tề Chương giang hai cánh tay hướng về biển rộng mênh mông, hướng về bầu trời xinh đẹp, hướng về ánh trăng sáng ngời lớn tiếng hô.

“Tôi yêu Tề Nhạc! Cả đời, cả đời, tôi vĩnh viễn yêu Tề Nhạc”

Âm thanh trong trẻo nóng ấm truyền vào trong tai, nước mắt Tề Nhạc không biết chảy xuống khi nào, bên môi là tươi cười. Cá tính mãnh liệt điên cuồng này của Tề Chương, một chút lễ giáo thế tục cũng không tác động được, luôn làm cho Tề Nhạc rung động sâu sắc.

Cho dù tiếng nói Tề Chương bị gió thổi tan thành từng mảnh nhỏ, nhưng vẫn rất êm tai. Tề Chương quay đầu nhìn Tề Nhạc. Tề Nhạc cười to với hắn, cũng không quan tâm quần áo trên người có bị nước biển thấm ướt hay không, chạy thẳng xuống biển, gắt ao ôm Tề Chương, tìm môi hắn, cùng hắn hôn thật sâu.

Thế tục tính là cái gì? Lễ giáo tính là cái gì? Quan niệm của mọi người thì làm sao? Chỉ cần bọn họ yêu nhau, chỉ cần bọn họ có thể gần nhau, đối với bọn họ mà nói hết thảy đều rất xa xôi, chỉ cần cùng một chỗ là tốt rồi. Cùng một chỗ, mọi sự nỗ lực đều đáng giá.

Tay nắm tay, bước từng bước chậm rãi trên biển, để sóng biển tràn qua đôi chân trần, giày của bọn họ buộc bên hông Tề Chương, bờ cát dài mềm mại bị nước biển đẩy trôi, nơi bọn họ đứng, hạt cát len vào giữa các ngón chân, khiến cho Tề Nhạc có chút ngứa ngáy, gió biển thổi qua quần áo, bay bay, cảm giác thật sự như chuẩn bị bay lên.

Bờ biển một màu đen nhánh, từ phía trước nhìn lại, dải bờ biển như không có giới hạn, bọn họ không biết đi bao lâu, cũng không biết đi rất xa, đường bờ biển này như chính con đường hạnh phúc của bọn họ, chỉ cần kiên trì bước tới, cho dù đêm tối bủa vây cũng sẽ đến một vương quốc xinh đẹp, nơi tràn ngập không khí ấm áp, có người yêu, có bạn bè, dung nạp hết thảy.

Bờ biển đen tuyền tính là cái gì? Trong tay còn đang nắm tay Tề Chương, bên cạnh còn có hắn ở đây, khó khăn gian khổ thêm một lần nữa, trong sợ hãi cũng nhất định không kinh hoảng, chỉ cần cùng nhau cố gắng, tất cả khó khăn đều vượt qua, thông qua con đường hắc ám này bọn họ sẽ nhìn thấy ánh sáng, chỉ cần nắm tay nhau đã tràn ngập tin tưởng.

Không ai nói một lời, không ai dừng lại, chỉ chậm rãi tản bộ, chậm rãi đi về phía trước.

Nếu như thật sự có cung điện kia, bọn họ thật muốn đi ngay bây giờ, không bao giờ trở về nữa.

Tiếng điện thoại vang lên giống như sấm sét giữa trời quang, đem tất cả sự tức giận, tất cả những ràng buộc thức tỉnh.

Tề Nhạc trên mặt nồng đậm thất vọng, thật sự không giãy ra được, không thể ly khai thế giới này sao?

Tề Chương thề muốn đem kẻ gọi điện thoại này bầm thây vạn đoạn.

“Đại ca, các cậu không trở lại sao? Cũng hơn chín giờ rồi, đói chết chúng tôi”

Tiếng kêu rên của Trần Nhất Minh từ đầu dây bên kia điện thoại truyền đến, Tề Chương mở xem đồng hồ một chút, quả nhiên có chậm một chút, bọn họ đi ra lúc hơn 4h chiều, đã ở ngoài hơn năm tiếng rồi, nương theo ánh trăng, nhìn trên mặt Tề Nhạc có chút uể oải.

“Được rồi, gọi cái quỷ gì, chúng tôi trở về là được”

Cúp điện thoại, nhìn Tề Nhạc có chút xin lỗi, Tề Nhạc mỉm cười.

“Trách không được anh đói bụng, nguyên lai là chúng ta ra ngoài lâu lắm rồi, trở về đi thôi”

Tề Chương nắm chặt tay cậu.

“Ngài mai còn trở lại, chúng ta nhân tiện mang theo một tấm thảm ra đi, ngồi một đêm trên biển, chờ xem mặt trời mọc”

Tề Nhạc gật đầu.

Lúc xoay người trở về, tay Tề Chương kéo vào khoảng không, Tề Nhạc đã rút tay lại, không đuổi theo cước bộ của hắn, đứng cạnh biển nhìn cảnh ngoài khơi.

“Thật muốn làm cho thời gian đóng băng, thật muốn làm cho không gian đứng lại, làm cho hết thảy dừng tại thời khắc này, cho dù là gió táp mưa sa cũng không quấy rầy sự vĩnh hằng của chúng ta, thời gian trôi qua cũng không thay đổi dung nhan của anh và em, muốn bảo trì sự vui sướng này, mãi cho đến vĩnh viễn”

Vĩnh viễn là khi nào? Bọn họ cũng không biết, người nào cũng không đoán được giây phút tiếp theo điều gì sẽ phát sinh, không sợ hãi vốn là không có khả năng, dù sao cũng không được cho phép, chỉ có thể nghĩ đến ở bên nhau một giây sẽ vui sướng hơn một giậy, vụng trộm vui sướng, luôn sợ hãi mất đi.

Tề Chương đau lòng, hắn có thể cảm giác Tề Nhạc bây giờ đang đau khổ, hắn cũng không thể thề thốt bất kỳ điều gì với Tề Nhạc vào lúc này, chỉ có thể ôm cậu, cùng cậu.

Trong hai người, thần kinh ca ca dường như tinh tế mẫn cảm hơn. Chỉ cần gió thổi cỏ lay cũng phong thanh hạc lệ, trong đoạn tình cảm này, Tề Nhạc phải nỗ lực nhiều hơn, muốn bắt lấy vĩnh viễn, nhưng ai cũng không cho được, cho nên cậu mới sa sút tâm tình, có đôi khi thấy cảnh thương tình.

Lúc trở lại phòng đã là mười giờ, Trần Nhất Minh có chút mất hứng, Tử Yên vẫn duy trì tươi cười hoàn mỹ.

“Không nói một tiếng đã tiêu sái đi rồi, trễ như vậy mới trở về, anh em các cậu thật đúng là thần bí, nói, đi làm cái gì rồi? Tề Nhạc, Tề Chương có phải đi tìm muội muội nào, lưu luyến đưa người ta trở về rồi mới về đây?”

Tề Nhạc cười cười, không nói gì, chỉ phân phó chủ khách sạn đem thức ăn lên, bọn họ cũng đói bụng lắm.

“Đúng vậy, tôi hôm nay có hẹn, còn ở trên biển tuyên bố tôi yêu người ta, chúng tôi gắt gao ôm nhau, cho các ngươi hâm mộ đến chết, ai bảo các cậu theo đến đấy, bị chúng tôi cách ly cho đáng đời, ngày mai lại đi chơi tiếp, không nên quấy rầy tôi và ca ca đi lướt sóng”

Tề Nhạc tay chân cứng đờ, cậu lo lắng nhìn Trần Nhất Minh, sợ Trần Nhất Minh sẽ nghi ngờ.

Trần Nhất Minh cười nhạo một chút.

“Tôi mới không tin, các cậu nói chuyện yêu đương, cậu còn có thể lôi kéo ca ca cậu theo sao? Chẳng lẽ ca ca cậu cũng thích nàng rồi? hai anh em các cậu thích cùng một người? nói chuyện yêu đương vốn dĩ là hai người nói, ba người không có khả năng”

Cậu mới sẽ không tin tưởng, cũng không thể tưởng tượng ra Tề Chương cùng nữ sinh nọ tình chàng ý thiếp, Tề Nhạc nhàm chán ngồi một bên, cái kiểu gì nữa đây?

“Nói bậy bạ gì đó?”

Tề Nhạc nhìn thoáng qua Tử Yên, vẻ cứng ngắc của nàng có chút giảm bớt, cô gái này rất đơn thuần, cho nên cậu không muốn nàng bị thương tổn.

“Trần Nhất Minh, cậu là lão bà lắm chuyện, quan tâm cái gì? Tôi cùng ca ca của tôi đi làm gì cậu quản được sao? Ngày mai tự chơi một mình đi, không nên quấn quýt lấy chúng tôi, tôi cùng ca ca muốn đi lướt sóng, ca, tí nữa quay về phòng em đem ván lướt sóng đến cho anh, siêu nhanh, siêu đẹp”

Tử Yên không động đũa ăn cơm, bọn họ đi chơi rồi, nàng làm sao bây giờ?

Tề Nhạc nhìn Tử Yên, thở dài, nam nữ vốn dĩ là không thể cùng nhau chơi đùa, ai bảo nàng theo tới, bị cô lập cũng không có biện pháp.

“Ngày mai chúng ta cùng đi bơi, cùng nhau chạy nhảy, Nhất Minh, cậu không thể bỏ mặc Tử Yên”

Tử Yên cười lên, vẫn là Tề Nhạc ôn nhu nhất, nam sinh như vậy vĩnh viễn được hoan nghênh.

“Đúng rồi, Tử Yên cậu có mang áo tắm theo không? Ngày mai mặc vào cho chúng tôi xem vóc dáng xinh đẹp của cậu, nói không chừng tôi sẽ theo đuổi cậu đó”

Tề Chương lập tức vỗ tay cười to, điều hắn ước là đây, ít đi một người nhìn chằm chằm vào ca ca hắn là được, hắn cao hứng nhất rồi.

“Được được, ăn mặc xinh đẹp một chút, tốt nhất là làm mê đảo Trần Nhất Minh”

Tử Yên đỏ bừng mặt, Tề Nhạc nghiêng đầu liếc Tề Chương, Tề Chương không dám làm càn, cười to lên.

“Không trêu cợt người khác các cậu sẽ chết sao, Tử Yên, không cần quan tâm bọn họ, ăn cơm đi, món cua rất tươi, ăn rất ngon”

Tề Nhạc gắp một con cua lớn cho Tử Yên, Tề Chương lại nhếch miệng lên, ca ca bất công, hắn mất hứng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui