Rồi Sau Đó…

 
Jeffrey cùng tài xế riêng đứng đợi anh trong làn khí lạnh buổi sáng. Râu cạo nhẵn nhụi, khoác lên mình chiếc áo măng tô lịch lãm may bằng thứ vải dệt bằng lông dê xứ Ca-sơ-mia đem lại cho Wexler vóc dáng của một vị tướng, ấn tượng đầu tiên toát ra từ ông là sự vững vàng. Thật khó mà hình dung chính người đàn ông này, chỉ mới vài giờ trước đó, đã say đến không còn chút nhận thức nào, ngay cả khi những cụm khói dài ông bồn chồn rít từ điếu xì gà để lộ một tâm trạng kích động không thể chối cãi
Vốn không quen với những cử chỉ âu yếm, Jeffrey đành an ủi con rể bằng một cú đập nhẹ vào vai đúng lúc anh ngồi vào xe. Ngay khi lấy lại điện thoại di động của mình, Nathan thử gọi cho Mallory đang ở Braxil nhưng sau vài hồi chuông, anh nghe thấy lời nhắn từ hệ thống trả lời tự động. Jeffrey cũng đã tìm cách liên lạc với cô nhưng không thành công. Tiếp đó, tài xế đưa họ đến trước nhà hàng ven xa lộ. Hai người đàn ông biết rằng họ không thể dè sẻn một cuộc nói chuyện.
- Không thể có chuyện cậu nhận tội thay cho tôi! Jeffrey lặp lại, tay siết chặt thành nắm đấm trên mặt bàn foocmica.
- Tôi đảm bảo với ông rằng như vậy sẽ tốt hơn.
- Nghe này, có thể tôi là một kẻ say sưa chè chén nhưng tôi không phải là một thằng hèn. Tôi không muốn trốn tránh trách nhiệm của mình.
Nathan không muốn dẫn dắt câu chuyện theo hướng ấy:
- Ngay lúc này, trách nhiệm của ông là lo cho gia đình mình và để mặc tôi thu xếp mọi chuyện.
Vị luật sư già không tỏ ra nao núng:
- Tôi không đòi hỏi ở cậu bất cứ điều gì. Điều cậu đã làm, đó là một ý tưởng tốt đẹp nhưng sai lầm. Cậu cũng như tôi, chúng ta đều biết rằng cậu đang mạo hiểm vô số thứ.
Không nhiều hơn ông đâu, Jeffrey. Ông thực sự muốn kết thúc cuộc đời này trong nhà tù hay sao?
- Chớ có đóng vai người hùng, Nathan. Hãy thực tế hơn một chút: cuộc sống của tôi đã ở lại sau lưng trong khi cậu còn có một đứa con gái đang cần đến cậu. Và còn nữa… cậu biết rất rõ rằng chuyện với Mallory có lẽ chưa hẳn đã hết hy vọng… Hãy là người có trách nhiệm hơn một chút!
- Người mà hai mẹ con cô ấy cần là ông, Jeffrey, Nathan trả lời, ánh mắt nhìn xa xăm.
Wexler nhíu mày.
- Tôi không hiểu.
Nathan thở dài. Anh biết cần phải thú nhận với bố vợ một phần sự thật. Anh không thể làm khác được, ngay cả khi không được mảy may nhắc đến các Sứ giả. Anh ngập ngừng vài giây rồi thú nhận:
- Nghe này… tôi sắp chết rồi, Jeffrey.
- Cậu đang nói linh tinh gì vậy?

- Tôi bị b
- Cậu giỡn mặt tôi sao?
- Không chuyện này hoàn toàn nghiêm túc.
- Gì kia? Ung… Ung thư sao?
Nathan gật đầu.
Jeffrey Wexler sững người. Nathan đang phải đối mặt với cái chết ư!
- Nhưng … nhưng … ít ra cậu cũng khám ở những nơi uy tín chứ? Ông ấp úng hỏi. Cậu nên biết là tôi quen tất cả các bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện Massachusetts…
- Chẳng ích gì đâu, Jeffrey, tôi chết chắc rồi.
- Nhưng cậu còn chưa đầy bốn mươi. Người ta không thể chết ở tuổi bốn mươi được! Ông hét lên, to đến mức một vài khách hàng ngồi các bàn kế bên ngoái sang nhìn.
- Tôi chết chắc rồi, Nathan buồn bã nhắc lại.
- Nhưng trong cậu không có vẻ gì là bệnh nặng sắp chết cả, Jeffrey nhấn mạnh như không muốn tin vào điều đó.
- Vậy mà đó lại là sự thật.
- Khỉ thật.
Ông già chớp chớp mắt. Một dòng lệ chảy dài trên má nhưng ông không buồn che giấu cảm xúc của mình.
- Cậu còn sống được bao lâu nữa?
- Khá nhiều. Vài tháng… có thể ít hơn.
- Chó má thật, Jeffrey khẽ thốt lên, bởi ông không tìm ra câu nào khác.

Nathan lấy giọng thúc bách:
- Nghe này, chớ có nói cho ai biết chuyện, Jeffrey, ông hiểu ý tôi rồi đấy, không nói với bất kì ai. còn chưa biết chuyện và tôi muốn tự mình báo tin cho cô ấy.
- Dĩ nhiên, ông thì thầm.
- Hãy chăm sóc cô ấy, Jeffrey. Ông biết rằng cô ấy tôn thờ ông. Cô ấy cần ông. Tại sao ông không gọi điện cho cô ấy thường xuyên hơn?
- Tôi xấu hổ, ông già thổ lộ.
- Xấu hổ vì chuyện gì kia?
- Xấu hổ vì sự yếu đuối của bản thâm, xấu hổ vì không thể ngừng uống rượu…
- Tất cả chúng ta ai cũng có những lúc yếu đuối, ông biết điều ấy còn gì.
Đây nhất định là trật tự thế giới đảo lộn. Nathan sắp chết và chính anh lại là người an ủi bố vợ! Jeffrey không biết phải nói sao để diễn tả sự đồng cảm của mình. Ông thực sự có thể hy sinh bất cứ điều gì để cứu mạng con rể. Một mớ kỷ niệm lại trỗi dậy: ông nhìn thấy Nathan lúc lên mười, khi hai người họ cùng đi câu hay khi ông dẫn cậu đi thăm các “lều đường” thu hoạch xi rô vị cây thích. Ngày đó, ông coi thằng bé như con đẻ và định giúp đỡ nó học hành đến nơi đến chốn. Sau này, họ có thể làm việc cùng nhau, mở văn phòng luật của riêng hai người (Wexler@Del Amico) và cùng cống hiến tài năng, cùng đấu tranh vì những sự nghiệp hữu ích: khôi phục danh dự và quyền lợi ọi người, bảo vệ kẻ yếu… Nhưng vụ việc liên quan đến chiếc lắc tay và thói nghiện rượu khốn kiếp đã phá hỏng tất cả. Thứ đồ uống tai ác ấy và tiền, thứ tiền bạc chết giẫm ấy đã làm hỏng tất cả, nó tước đoạt ý nghĩa của mọi thứ, trong khi tất cả lúc nào cũng có kết cục như vậy: kết thúc bởi cái chết.
Cơ thể già cỗi của ông bỗng sởn gai ốc, từ cột sống lan sang hai vai rồi xuống bụng. Tối qua, ông thậm chí còn không hay biết mình đã lái xe đâm phải đứa bé. Sao điều đó lại có thể xảy ra kia chứ? Làm sao ông có thể sa đọa đến thế?
Mặc cho đã thất hứa với bản thân đến hàng trăm lần, ông sẽ lại thề rằng đời mình từ nay về sau sẽ không đụng đến một giọt rượu nào nữa.
Xin chúa hãy giúp con, ông thầm cầu nguyện, ngay cả khi biết rằng Chúa đã phó mặc ông cho số phận đưa đẩy từ bấy
- Hãy để tôi bào chữa cho cậu, ông đột nhiên đề nghị với Nathan, ít ra hãy để tôi bào chữa cho cậu trong vụ này.
Đó là điều duy nhất ông vẫn có thể làm tốt.
Nathan gật đầu ra hiệu đồng ý.
- Tôi sẽ giúp cậu thoát khỏi vụ này, Jeffrey hứa, đôi mắt ông lại sáng long lanh. Đây là một vụ tệ hại nhưng tôi tự cho là mình có thể thỏa thuận được với đại diện biên nguyên: để xem nào, mười tám tháng thử thách và khoảng một trăm giờ lao động công ích. Tôi sẽ làm được, tôi là người giỏi nhất kia mà…
Nathan uống một ngụm cà phê, rồi quay sang cười với ông:

- Không tính tôi thì ông đúng là người giỏi nhất.
Để chào mừng phút đồng lõa này, một tia nắng kín đáo xuyên qua màn mây. Hai vị luật sư cùng hướng ra phía cửa sổ để tận hưởng hơi ấm mới mẻ này. Đúng lúc đó, Abby ngoặt xe vào bãi đậu của nhà hàng và vừa kịp nhận ra hai người đàn ông. Thể theo yêu cầu của Jeffrey cô đã lái chiếc địa hình của Nathan. Vì Nathan không ở trong tình trạng say rượu vào thời điểm xảy ra tai nạn, người ta không tịch thu chiếc xe khi tiến hành bắt giữ. Vậy là anh vẫn có quyền lái xe cho đến khi tòa đưa ra phán quyết.
Nathan giơ tay chào cô thư ký qua lần cửa kính.
- Cô ấy sẽ đưa cậu về Manhattan, Jeffrey nói và đứng dậy. Tôi sẽ lo chuyển xe của cô ấy về sau.
- Tôi đưa Bonnie đi cùng, Nathan thông báo bằng một giọng kiên quyết.
Jeffrey có vẻ khó xử.
- Cậu nghe này… sáng nay Lisa đã dẫn con bé về Nantucket hai ngày. Bà ấy…
- Cái gì! Ông bà nỡ tước mất con bé của tôi trong lúc này sao!
- Không ai tước mất con bé của cậu cả, Nathan. Tôi sẽ đưa con bé về New York ngay khi nó quay trở lại đây. Tôi hứa danh dự với cậu. Bây giờ cậu cứ tranh thủ về trước mà lo liệu mọi việc.
- Nhưng tôi đâu còn thời gian nữa, Jeffrey!
- Ngày kia tôi sẽ trả lại con bé cho cậu, tôi xin hứa. Hãy cố gắng nghỉ ngơi lấy một chút.
Nathan nhượng bộ:
- Thôi được.
Sau một thoáng im lặng, anh nói thêm:
- Nhưng ông phải gọi cho tôi ngay khi có tin tức của Mallory.
Họ ra bãi đậu xe gặp Abby. Cô gái có vẻ rất khó chịu.
- Rất vui được gặp chị, Abby.
Nathan tiến đến để ôm cô nhưng cô không đáp lại.
- Tiền bảo lãnh đã nộp đủ, cô thông báo bằng giọng chỉ quan tâm đến công việc, như thể đang nhắc đến tình hình của một trong những khách hàng.
- Có tin tức gì về đứa trẻ không? Hai vị luật sư hỏi gần như cùng lúc vì biết rằng cô vừa ghé qua bệnh viện.

- Cậu bé vẫn hôn mê. Bác sĩ chưa dám đưa ra kết luận chính thức. Dẫu sao đi nữa, nếu ở vào vị trí của anh, tôi sẽ không thò mặt đến đó, cô quay sang Nathan cảnh báo. Hai vị phụ huynh đang rất kích động…
Jeffrey không khỏi cúi gằm mặt. Nathan không đáp. Anh tiễn Jeffrey ra tận xe và bắt tay ông thật lâu. Liệu anh có còn gặp được bố vợ nữa hay không?
Rồi anh quay sang cô thư ký.
- Chân thành cảm ơn vì chị đã đến, Abby.
- Xin sẵn sàng phục vụ, cô gái đáp, nhưng trong giọng nói của cô không có chút thành thật. Cô quay lưng lại phía anh và ấn mạnh chìa khóa để mở chốt cửa
- Tôi sẽ lái nếu anh không thấy phiền.
- Thôi nào, Abby, đừng có nực…
- Tôi sẽ lái! Abby nhắc lại với một sự chắc chắn đến nỗi Nathan không dám bàn cãi thêm.
Anh sắp sửa ngồi lên ghế hành khách thì một chiếc Chrysler hai chỗ kiểu cổ trờ đến chỗ họ.
Một người đàn ông vóc dáng vạm vỡ từ trong xe lao ra và lớn tiếng buộc tội anh:
- Đồ sát nhân! Đáng lẽ người ta phải giam mày lại và không bao giờ thả ra mới phải.
- Đó là bố thằng bé mà anh đã đâm phải, Abby cảnh báo với anh bằng giọng lo lắng.
Nathan cao giọng:
- Xin ông hãy nghe tôi, thưa ông Greenfield, đó là một tai nạn… Tôi hiểu nỗi đau của ông. Chỉ xin đảm bảo rằng con trai ông sẽ được chăm sóc tốt nhât. Ông có thể đề nghị một khoản đền bù lớn nhất.
Người đàn ông đang đứng trước mặt anh và bừng bừng nộ khí. Nathan những muốn trấn an ông ta nhưng anh cũng biết, nếu một gã lái xe ẩu tả nào đó đụng phải Bonnie, chính anh cũng sẽ có phản ứng giống như vậy.
- Chúng tao không cần đến chỗ tiền khốn nạn của mày, chúng tao chỉ muốn công bằng. Mày đã bỏ mặc một đứa bé sống dở chết dở trong rãnh nước, mày là thằng đểu! Mày là…
Nathan không tránh kịp cú đấm kinh khủng hất anh ngã nhào xuống đất. Rồi người đàn ông nó cúi xuống nhìn anh. Ông ta rút từ trong túi áo khoác ra tấm ảnh con trai mình rồi giơ ra trước mắt anh.
- Tao hy vọng khuôn mặt này sẽ ám ảnh mày suốt đời!
Nathan khó nhọc gượng đứng dậy. Anh đưa tay quệt mũi. Những giọt máu to rơi tỏng tỏng xuống tuyết, như vẽ nên một mũi tên đỏ thắm
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận