Cả đêm trằn trọc mãi ko ngủ được, nó vắt tay lên trán nắm suy nghĩ mông lung, nó cảm thấy cứ như thế này thể nào cũng có ngày bị Phong Vũ phát hiện. Chợt trong ý thức nghĩ đến Thành Phong, ko biết hắn ta có ghét nó ko nhỉ? Hắn ta có trả thù nó vì xích mích của người trong hai hội ko nữa? Haizzz…Nó tự đánh vào đầu mình bùm bụp để xua tan đi hình ảnh hắn hiện ra trong đầu, ko biết tại sao lại nghĩ tới hắn ta nữa, nó điên thiệt rồi.
Kết quả của ngày hôm qua là hôm nay nó đành đến trường sớm hơn bình thường, woa, thật ngạc nhiên. Nói sớm chứ thật ra cũng ko sớm lắm, ko phải trèo tường như mọi hôm thôi. Bước vào trường thì thấy một cảnh tượng, woa, vô cùng độc đáo.
Ba người của Phong Vũ và…một cô gái lạ hoắc. Haizz, đành đi thẳng luôn chứ sao giờ, kiểu này thế nào cũng bị nghi ngờ. Bất chợt tiếng Thành Phóng réo lên:
– Con heo kia. Thấy tôi mà giả như người vô hình vậy hả?
– “Con gì hú vậy ta???” – Nó lấy tay ngoáy ngóay lỗ tai nghiêng đầu ngước lên trời hỏi.
– Cô bị điếc bẩm sinh hay sao vậy?
Nó quay sang nhìn Vương Hòang và Anh Vũ – “Trường cấm mang động vật vào mà, hai cậu dẫn con bò này về dùm tôi đi”.
– CÔ NÓI AI LÀ BÒ HẢ????
– Tôi có nói anh ko mà phản ứng gay gắt vậy?
Lúc này cô gái đang khóac tay với Thành Phong lên tiếng – “Chào chị ! Em là Nhật Phương, rất vui vì được làm quen với chị”
– Woa… Chào em hì hì. Còn chị là Hiểu Minh, chị…
– “Con heo chứ Hiểu Minh cái gì” – Hắn chen vô nửa chừng lên tiếng châm chọc nó để xả tức.
– “ANH CÓ THÔI ĐI KO HẢ???” – Nó mặt nóng phừng phừng tức giận hét toáng lên.
Nguyệt Vy và Quốc Bảo từ đâu thừ lừ đi tới, thấy nó, cả hai há hốc mồm, mắt trợn ngược đứng hình trong một thời gian khá dài.
– “Hiểu…Hiểu Minh?” – Nhỏ dụi dụi mắt nhìn nó như nhìn người ngoài hành tinh mới đáp phi thuyền xuống Trái Đất.
– “Chứ mày nghĩ là ai?” – Nó bắt đầu thấy nóng đầu liền xoa xoa tay lừ mắt nhìn hai người.
– “Có phải hôm nay bão ko? Chị ko phải trèo tường nữa hả?” – Quốc Bảo ngẩn mặt lên trời ra chiều suy nghĩ xem hôm nay trời có mưa ko còn nhỏ thì lấy cây dù trong cặp ra bật lên che…mưa.
– Hai người thôi đi. Lâu lâu cũng phải thay đổi chứ.
Nguyệt Vy và Quốc Bảo quay lưng sang thấy Nhật Phương đang đứng khóac tay Thành Phong trông rất tình tứ như cặp tình nhân thứ thiệt liền há hốc mồm đứng hình tập hai.
– “Thành Phong, cô…này là…bạn gái…cậu…hả?” – Nhỏ chỉ tay về phía Nhật Phương lắp bắp.
Nhật Phương nhanh nhẩu trả lời – “Dạ ko phải ạ. Chỉ đúng một phần thôi. Em là em khác cha khác mẹ của anh Phong nhưng thật sự em rất yêu ảnh đó hí hí”.
Cả năm người phá lên cười, một trận cười vô cùng khả ố.
– “Em thôi đi Phương” – Thành Phong nhăn mặt lại như khỉ ăn ớt rồi liếc nhìn sang phía nó với ánh mắt lộ vẻ lo lắng.
– “Thôi mình đi lên lớp, để người ta tự nhiên đi, đỏ cả mặt thích thú mà còn bày đặt sỉ diện” – Nó thấy đột nhiên khó chịu trong lòng đành buông một câu châm biếm nhằm che dấu đi cảm xúc rồi kéo tay Nguệt Vy bỏ đi một nước, càng ngày nó càng ko thể hiểu nổi cái cảm giác này nữa, hụt hẫng…luyến tiếc…???
Ra chơi, nó vừa định gục đầu xuống bàn đánh một giấc cho thiệt đã nhưng giấc mộng ấy đã tan vỡ ngay trong tích tắc vì ai đó nắm tay nó lôi xềnh xệch đi ra khỏi lớp, haizz quả thật là người đó ko biết gì đến bốn chữ thương hoa tiếc ngọc mà. Lên tới sân thượng, nó nhìn hắn với ánh mắt tò mò khó hiểu nhưng hơi run run, chuẩn bị thủ thế.
– Anh kéo tôi lên đây có chuyện gì vậy Thành Phong ?
– “Ừk thì…” – Hắn gãi gãi đầu.
– “Thì gì?” – Nó bắt đầu thấy hồi hộp hơn nữa, nhăn nhăn mặt muốn phì cười trước thái độ đó của hắn ta.
– Cô đừng hiểu nhầm nha, tôi chỉ xem Nhật Phương như em gái thôi, ko hề có ý gì nữa đâu.
– “Sao lại nói với tôi chuyện này?” – Trong lòng nó cảm thấy nhẹ bẫng, vui vui một cách lạ lùng nhưng vẫn che dấu giơ gương mặt tỏ vẻ bất cần khó hiểu phá hắn một trận cho bỏ ghét.
– Tại…tôi sợ cô hiểu nhầm thôi.
– “Anh có tình cảm như thế nào zới Nhật Phương tôi cũng có ý kiến gì đâu sao lại sợ tôi hiểu nhầm? Bò mà yêu cũng là chuyện hơi bị lạ hén !!!” – Nó nhếch môi cười ranh mãnh.
– Cô nói ai là bò thế hả con heo kia?
– “Nói con BÒ nhà anh đó, được ko?” – Nó lè lưỡi trêu hắn rồi vụt chạy thật nhanh nhưng ko ngờ giây trước giây sau Thành Phong đã nắm lấy tay nó lôi lại, mất thăng bằng nó ngã ngay xuống người hắn tạo một tư thế rất ư là…nóng. Cảnh tượng lúc này đây ai mà nhìn thấy cũng sẽ phải xịt vài lít máu cam, hai người nằm úp lên nhau…í ko dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Bỗng giọng nói của Nguyệt Vy vang lên từ xa và ngay sau đó là cánh cửa sân thượng bị đạp tung ko thương tiếc.
-Hiểu Minh! Cậu có sao…. ÁÁÁÁÁÁÁ… Hai người làm cái trò gì vậy???
Tiếp theo sau lưng là một tràng ÁÁÁÁÁ của Quốc Bảo, Vương Hòang và Anh Vũ. Nó cùng Thành Phong lọang chọang đứng bật dậy, nó quê quá đành hậm hực bỏ đi ko quên ban phát một cú đá vào chân hắn làm hắn phải đi cà nhắc chắc cũng vài ngày chứ ít ỏi gì.
– Ko phải như mọi người nghĩ đâu, tại con bò này…
– CÔ NÓI AI BÒ HẢ? KO PHẢI TẠI CÔ SAO ???
– TÔI LÀM SAO CHỨ? ANH KÉO TÔI LẠI LÀM GÌ HẢ?
– CHỨ CÔ BỎ ĐI LÀM GÌ HẢ???
– CHỨ ANH GIẢI THÍCH VỤ ĐÓ VỚI TÔI LÀM GÌ HẢ???
– TÔI SỢ CÔ HIỂU NHẦM NÊN MỚI NÓI CHỨ BỘ!!!
– THIẾU GÌ NGƯỜI KO NÓI TẠI SAO NÓI VỚI TÔI???
– AI BIỂU CÔ ĐẦU HEO LÀM CHI, SỢ CÔ KO HIỂU NÊN TÔI MỚI GIẢI THÍCH.
– “HAI NGƯỜI CÓ THÔI ĐI KO???” – Và lần này là sự đồng thanh đáng sợ của 4 người còn lại với volume tối đa làm rung chuyển cả sân thượng.
Nó hậm hực lôi Quốc Bảo và Nguyệt Vy đi xuống. Tình trạng lớp hiện tại vô cùng phức tạp, căng thẳng và đáng sợ. Im phăng phắc. Chỉ thầy nói còn trò ko ai dám trả lời vì hai ngọn lửa dưới cuối lớp đang hừng hực rực cháy, chúng có thể phát nổ bất cứ lúc nào.