Nó ngồi trong một quán càfê sinh viên gần công ty papa, gọi một cốc capuccino, lâu lâu lại nâng ly lên nhấp môi rồi lại bỏ xuống. Phải, nó đang đợi một người, hôm nay nó sẽ phải giải quyết hết mọi ân oán về mặt “giao tiếp”. Nó đến sớm hơn nửa tiếng để chờ đợi người đó, ko phải vì nó rảnh rang gì mà vì ít ra nó còn một chút gì đó gọi là tôn trọng bậc tiền bối. Một người phụ nữ ngoài 40 nhưng gương mặt vẫn mang một vẻ đẹp của người trung niên bước vào quán tiến dần đến chỗ nó ngồi. So với những người cùng tuổi khác thì có lẽ bà ấy đẹp hơn rất nhiều, một vẻ đẹp rất lịch lãm, sang trọng. Bà ta chính là Nguyễn Ngọc Tố Trâm, người phụ nữ rao bán 30% cổ phần tập đoàn PK trước con mắt của chủ tịch nhưng vẫn ko gặp bất trắc nào và bà ta chính là mẹ của Hoàng Duy, người mà nó…đã từng…yêu rất nhiều. Nó đứng lên kéo ghế mời bà ấy ngồi xuống một cách lịch sự.
– “Cho tôi ly càfê đá” – Bà ấy nhìn người phục vụ mỉm cười trông có vẻ rất phúc hậu nhưng ai hiểu được con người bà ấy thật sự là như thế nào.
– “Tôi ko nghĩ là người như dì thì lại thích càfê đen” – Nó nâng ly capu lên hớp một ngụm, miệng nói nhưng vẫn ko ngước nhìn, vẫn ánh mắt lạnh băng nhìn vào cái ly trước mặt.
– “Vậy chứ cô nghĩ người như tôi thì sẽ thích cái gì?” – Bà Trâm vẫn ngồi thẳng lưng, nắm hai tay đặt lên bàn với vẻ dĩ nhiên nhìn nó.
– Càfê sữa.
– Cho tôi lí do được ko?
– “Càfê sữa là thức uống được hòa hợp bởi sữa và càfê, hai nguyên liệu hoàn toàn khác nhau. Khi thưởng thức nó, đầu tiên ta sẽ nếm được vị ngọt và béo của sữa nhưng nếu ngẫm kĩ hơn thì ta còn phát hiện được vị đắng sâu cay của nó nữa” – Nó vẫn mỉm cười nhưng lần này thì nhìn sâu vào mắt người ngồi đối diện làm cho bà ta thầm đánh giá lại đứa con gái này, một câu nói cứ nghĩ là phân tích càfê sữa nhưng thực ra lại là đá đểu chính người đang nghe.
– “Vậy nó có liên quan gì đến việc cô hẹn tôi ra đây hôm nay ko?” – Bà Trâm lấy lại bình tĩnh nhanh chóng khiến nó ko nhận ra được gì từ ánh mắt của người phụ nữ mưu mô đang ngồi trước mặt.
– Thực ra thì tôi nói cho dì biết về càfê sữa ko phải là ko có ý gì, dì cũng giống như nó vậy thôi. Bề ngòai phúc hậu, hiền lành nhưng ai biết được “vẻ đẹp” tiềm ẩn bên trong con người đó ra sao. Phải nếm thử mới biết được vị giác cũng như phải tiếp xúc mới phát hiện được con người dì như thế nào.
– Ha ha ha…Cô quả là người khó lường.
– Dì quá khen rồi… 30% cổ phần đó…tặng cho dì.
Bà Trâm ngạc nhiên ngước mặt lên nhìn nó, bà cứ tưởng nó hẹn bà ra đây là vì muốn đòi lại số gia tài mà bà đã chiếm lấy của ông Hoàng Giang nhưng…
– “Đừng vội mừng” – Nó nhìn thấy vẻ mặt của bà Trâm bèn mỉm cười nói tiếp – “Kế hoạch trả thù của dì và…anh Duy, tuy tôi ko biết cụ thể ra sao nhưng tôi sẽ đương đầu đến cùng”.
– Cô thì biết gì mà đương đầu? Chẳng phải cô yêu thằng Duy lắm sao? Bây giờ còn giả nhân giả nghĩa đòi chống lại mẹ con tôi, đừng lấy tình cảm của con trai tôi mà làm bàn đạp để tiến thân nữa.
– Tình cảm của con trai dì? Nực cười. Dì nghĩ giữa chúng tôi còn cái gì gọi là tình cảm nữa sao? Tôi xin trịnh trọng thông báo cho dì biết…tất cả…chấm hết rồi, từ hai năm trước kìa. Bây giờ tôi và anh ấy chỉ là Hiểu Minh và Hoàng Duy, ko còn bất cứ sợi dây ràng buột nào cả. Nhưng tôi nhất định sẽ làm tất cả để xoa dịu đi vết thương trong lòng anh ấy, để anh ấy ko bị cuốn vào vòng xoáy luân hồi ân ân oán oán của các người ngày trước nữa.
– Xoa dịu? Cô lấy tư cách gì mà xoa dịu nó? Con gái của kẻ gián tiếp hại chết pa nó, con gái của kẻ phá hủy công sức pa nó gây dựng cả một cuộc đời hay con gái của kẻ khiến mẹ nó phải trốn chui trốn nhũi tìm cơ hội trả thù?
– Năm xưa kẻ khiến công ty nhà họ Trần Đình phải phá sản ko phải pa tôi.
– Ko phải pa cô? Ko phải ông ta chứ là ai? Bốn chữ đó thốt ra từ miệng cô nghe dễ dàng quá nhưng lại rất khó chấp nhận đối với mẹ con tôi. Cô có thể làm bất cứ điều gì rồi để lại một câu là ko phải cô thì có thể rũ bỏ được mọi trách nhiệm hay sao?
– Chẳng phải tập đoàn Trần Đình sau khi phá sản đã được em cùng cha khác mẹ của chồng dì mua lại và xây dựng lớn mạnh đến ngày hôm nay với cái tên là IBM đó sao?
– Nhiêu đó thì chứng minh được gì là ko phải do pa cô làm?
– Năm xưa trong Trần Đình, bác Tuấn ( pa Hoàng Duy ) là người nắm giữ cổ phần nhiều nhất nên được làm chủ tịch. Người em cùng cha khác mẹ của bác ấy chỉ nắm trong tay 1/8 số cổ phần do thừa kế sau khi pa chồng dì qua đời vì dù sao ông ta cũng chỉ là con ngoài giá thú. Vì muốn chiếm giữ tập đoàn nên ông ta đã lợi dụng thời thế và quan hệ của PK với Trần Đình lúc đó để đan tâm hãm hại pa tôi. Cuối cùng mục tiêu đề ra đã được hoàn thành viên mãn, ko, hơn cả viên mãn nữa chứ. Bác Tuấn tự sát, dì và anh Duy bỏ đi, ông ta chỉ cần dùng số tiền sẵn có của mình để mua lại tập đoàn vốn dĩ đã nằm trong tay ông ta, những việc làm đó chỉ để che mắt thiên hạ. Và bây giờ dì và anh Duy trở về lập mưu hãm hại PK để trả thù vì hai người đinh ninh rằng pa tôi đã bày ra tất cả, khi PK lâm vào khủng hoảng cũng chính là lúc IBM ngóc đầu dậy nắm quyền sinh sát. 30% dì bán ra thật chất đang nằm trong tay ông ta.
– Cô thi ngành điện ảnh được đấy. Cô nghĩ bịa ra nhiêu đó là đủ để tôi có thể tin lời cô sao? Tôi ko phải là một con nít, tôi đã điều tra tất cả chứ ko phải chỉ dùng hai con mắt để quan sát và hai lỗ tai để lắng nghe ko thôi, cô hiểu chưa?
– Liệu tập đoàn mà anh Duy đang làm chủ tịch có thể điều tra IBM kĩ càng bằng PK ko?
– Tôi vẫn ko tin cô.
– Tùy dì. Tôi nhất định ko để PK sụp đổ trong tay dì đâu. Chào dì tôi về.
Nó đứng lên, đặt tờ 500k lên bàn rồi bước ra ngoài. Cuộc nói chuyện vô cùng ảm đạm và u ám, nó phải cố gắng lắm mới ko tức giận chữi vào mặt người đàn bà như nhược đó. Cũng may nhờ có Thành Phong mà nó mới điều tra được tất cả, chứ nếu chỉ với thế lực của PK ko thì khó mà biết được sự thật trong chuyện này.