Rồi Ta Sẽ Hạnh Phúc


Một thời gian sau thì báo đài, mạng truyền thông lại sôi nổi đăng tin chủ tịch tập đoàn IBM cố tình cấu kết với chị dâu hãm hại anh trai mình để chiếm lấy quyền lãnh đạo tập đoàn. Người con trai sau một thời gian thù hận lầm người đã phát hiện ra sự thật và quay lưng lại trả thù người đã gián tiếp sát hại pa mình. Tòa án tuyên bố Trần Đình Kiên 16 năm tù vì nhập hàng giả về để đưa vào trong nước buôn bán hòng kiếm lời gây thiệt hại rất lớn cho nền kinh tế Việt Nam.
Bà Nguyễn Ngọc Trâm 6 năm tù vì rao bán lậu cổ phần tập đoàn PK gây ảnh hưởng cho công ty.
Ngoài ra còn nhiều người khác bị tước đọat hết tài sản và trở thành tỉ phú thời gian trong tù do cấu kết với hai người trên.
5 năm sau:
– ………………….
– Con đồng ý.
– ………………….
– Con đồng ý.
– Vậy ta tuyên bố Thành Phong, Hiểu Minh, kể từ giờ phút này hay con sẽ là vợ chồng. Chúc hai con bách niên giai lão mãi mãi bên nhau. Chú rể có thể hôn cô dâu.
Thành Phong ôm lấy nó trong tay, một tay siết nhẹ eo nó, một tay kéo cổ nó về phía mình và cả hai trai cho nhau nụ hôn thật hạnh phúc trong tiếng hoan hô hân hỉ của tất cả mọi người.
Bữa tiệc diễn ra vô cùng “ấm cúng” với sự góp mặt của tất cả bang hội khủng khiếp nhất thế giới ngầm khiến cho gia đình hai bên phải lắc đầu cười khổ với cặp đôi kinh dị này.
– “Vương Hoàng à!” – Nó nhìn nhỏ trìu mến – “Mau mau rước cái của nợ đó đi dùm mình nhá!”
– “Gì gì? Tao mà là của nợ hả? Tin tao cướp chú rể của mày ko?” – Nhỏ sừng sộ nhìn nó.
– “Cái gì? Em cướp chú rể của Hiểu Minh thì ai làm cô dâu cho anh?” – Vương Hoàng mặt mếu máo níu níu tay nhỏ làm cả bọn phá lên cười ngặt nghẽo.
– “Thiếu gì cô đang cần anh kìa. Em ko muốn cái diễm phúc đó. Hứ” – Nhỏ hất mặt lên trời ko thèm quan tâm đến gương mặt đang chuyển sang màu đen xì lì của Vương Hoàng.
– “Ừ, ko cần thì thôi. Tôi về bảo pa mẹ dừng đám cưới lại” – Vương Hoàng vờ giận dỗi đứng lên.
Thấy thế nhỏ chuyển sang khuôn mặt cún con giả lả – “Ố ố…đùa mà…ông xã em dữ quá xá!”
Thành Phong khẽ siết chặt vòng tay mình đang đặt trên eo của nó. Nó ngước mặt nhìn hắn tràn đầy anh hạnh phúc. Hắn khe khẽ nói nhỏ vào tai nó – “Anh yêu em, bà xã”.
Nó kéo tai hắn xuống – “Em cũng thế, ông xã”.
3 năm sau :
– “Ôi dào. Khó chịu quá!” – Nhỏ khệ nệ xách cái bụng to bước những bước nặng trình trịch lại chỗ nó và cả đám đang ngồi tán phét.
– “Em ra sao ko kiu anh?” – Vương Hoàng thấy nhỏ khổ sở như thế thì trách yêu.
– “Anh đang lo cho em hay lo cho bảo bối của anh vậy?” – Nhỏ lừ mắt nhìn.
– “Ơ…khổ chưa? Lo cho vợ yêu mà cũng bị trách nữa. Mẹ gì đâu đi ghen với con thế ko biết” – Vương Hoàng lắc đầu khổ sở với nhỏ còn cả đám bò lăn ra mà cười.
– “Mày ráng rặng ra một con nhóc dễ thương chút rồi tao với mày bắt tay ngồi xui há há” – Thành Phong ôm thằng nhóc trong tay mình nhìn Vương Hoàng cười đểu.
– “Ơ hay. Ông khùng hả? Bả rặng chứ sao ổng rặng được?” – Quốc Bảo nhìn Thành Phong nhăn mặt.
– “Hai người ngồi xui thì con tôi thế nào?” – Anh Vũ thấy ai cũng dành giựt ko có phần của mình thì bon chen vào.
– “Mày còn ko mau cưới Linh Lan đi nữa ( Linh Lan là vợ sắp cưới của Anh Vũ, hai người quen nhau sau khi cậu sang Mỹ du học ). Coi chừng thằng Bảo nó đẻ trước mày đó” – Vương Hoàng cười rộ vòng tay ôm Nguyệt Vy vào lòng âu yếm.
– “Tao sao đẻ được?” – Quốc Bảo hét toáng lên phản đối.
Tiếng cười vang lên khắp khu vườn trồng đầy hoa hồng thơm ngan ngát. Niềm vui ấy cứ vang xa mãi cho đến thế hệ con cháu sau này của họ và tình yêu cùng sự tích về họ vẫn được truyền tai nhau bởi con cháu trong nhà cho đến nhiều năm sau.
Tình yêu bất diệt…
Tình bạn vĩnh cửu…
Mãi mãi bên nhau…
Bách niên giai lão…
Bạc đầu ko phai…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui