“Cậu thật sự đã quên mình rồi sao?” Chí Khang mỉm cười bắt tay Đan Tâm, ánh mắt si mê nhìn nàng không chớp mắt, lời nói thốt ra mang theo sự thất vọng tràn trề: “Đan Tâm, đã lâu rồi không gặp, cậu xinh đẹp hơn xưa rất nhiều, xém tí nữa tớ không nhận ra rồi.”
“Cậu… cậu!?” Nàng trợn mắt nói không nên lời.
Chí Khang thì gật đầu nháy mắt thừa nhận thân phận của mình, cậu luyến tiếc thả tay Đan Tâm ra nhìn Thế Khải nói:
“Cô ấy là bạn học cũ của tôi.”
Đan Tâm mang theo tâm trạng bồi hồi mà chăm chú nhìn Chí Khang, không ngờ chàng thiếu niên năm ấy ngây ngô chất phát, bây giờ trở thành một người hoàn toàn khác biệt.
Khác đến nổi nàng chẳng thể nhận ra, đó là lý do vì sao lúc đầu nàng lại lịch sự chào hỏi. Nhưng dù cho có biết là bạn thân lúc cấp hai, thì nàng cũng không dám sơ xuất biểu lộ cảm xúc như xưa.
Vì Chí Khang bây giờ mang một dáng vẻ nghiêm nghị, khí chất lãnh đạo tỏa ra khắp người cậu ta. Cho dù có ôn nhu mỉm cười thì cũng làm cho nàng không dám hó hé, một Lâm Phong đã quá đủ rồi, bây giờ còn có thêm một Chí Khang.
“Cậu đứng không mỏi chân sao? Nhưng tớ thì mỏi cổ rồi.” Chí Khang cười đùa với nàng, cậu chỉ vào cổ mình lắc lư hai cái.
“Xin… xin lỗi, tại tôi hơi bất ngờ một chút xíu.” Đan Tâm nghe vậy liền ngại ngùng thu lại ánh mắt của mình, nàng bẽn lẽn ngồi xuống ghế gượng gạo đáp trả: “Cảm ơn vì lời khen, cậu cũng thay đổi rất nhiều, đã trưởng thành hơn xưa, không còn là Chí Khang tuấn tú nữa.”
Xa cách từng ấy năm, cũng đủ để tạo nên một khoảng trống nhất định cho cả hai. Nếu là Chí Khang lúc trước, nàng sẽ vui vẻ mà tiếp chuyện, hỏi han và ôn lại kỷ niệm thời còn đi học.
Nhưng bây giờ thì… một chút dũng khí cũng không có, nàng chỉ đành chờ đợi Thế Khải tiếp chuyện.
“Bây giờ có phải già hơn rồi không?” Chí Khang cười khổ, cậu biết bản thân sẽ bị nói như vậy mà, dù sao cậu cũng khá quen với những lời này.
Nàng bối rối xua tay: “Không phải vậy, ý của tôi là… cậu bây giờ trưởng thành hơn, rất có khí chất của một nhà lãnh đạo.”
“Khục… khụ.” Chí Khang bị nàng chọc cho phụt cười, cậu ngại ngùng lấy tay che miệng: “Đúng là như vậy thật, cậu đúng là có mắt nhìn người đó.”
Thế Khải nhận được ánh mắt cầu cứu từ Đan Tâm, anh cũng bắt đầu đánh lạc hướng câu chuyện của hai người thành công việc:
“Có lẽ Đan Tâm cần biết cậu Chí Khang là gì của thiếu Lâm Phong trước đã. Cậu Chí Khang đây chính là anh họ của thiếu gia, tức là cháu của cố chủ tịch VF.”
“…” Nàng ngơ ngác trước thân thế thật sự của bạn mình, không hiểu kiểu gì mà bản thân nàng luôn dính líu đến mấy người như Lâm Phong.
Càng không thể hiểu nổi, lúc cấp hai nàng học ở ngôi trường chỉ dành cho dân thường, không lý nào một thiếu gia danh giá như Chí Khang lại được học ở nơi đó.
“Lúc trước lý do khiến tớ biến mất tăm chính là nhận lại được ba mẹ ruột của mình… cũng là lúc chúng ta không còn liên lạc với nhau nữa.” Chí Khang luyến tiếc, tận đáy lòng vẫn luôn có chỗ dành cho Đan Tâm.
Lúc trước thân phận cậu chỉ là một đứa bé mồ côi, Đan Tâm cũng giống vậy. Nên hai người mới dựa vào nhau mà phấn đấu, Đan Tâm khi xưa như thiên thần đến để cứu rỗi cuộc đời cậu.
Lúc nào trên môi nàng cũng có nụ cười tỏa sáng, khi biết bản thân mình là con của nhà tài phiệt trong thâm tâm cậu đã rất vui mừng, vì từ nay có thể giúp đỡ Đan Tâm đi khỏi khu phố tối tăm đó.
Nhưng người vẫn không bằng trời tính, đến cả lời từ biệt còn chưa kịp nói, thì sao có đủ bản lĩnh để giúp đỡ nàng.
Vì cậu có một khát khao sẽ thật thành công, rồi quay trở lại tìm Đan Tâm, cậu trau dồi bản thân cố gắng lấy lòng ba mẹ, cuối cùng trở về nước lại gặp nàng ở đây.
Đan Tâm không ngờ Chí Khang lại có một bí mật như vậy, nàng lấy lại bình tĩnh, nhanh gọn lẹ gác chuyện xưa sang một bên:
“Thật may mắn vì cậu không sao cả, tôi cũng rất thành công trong sự lựa chọn của mình. Chí Khang, chúng ta bây giờ có phải nên bàn về vấn đề chính không?”
Nàng nở nụ cười xã giao, gương mặt như được tạo ra để làm việc, không có một chút cảm xúc nào xuất hiện trong nụ cười này.
Nàng đã khác xưa, không còn nụ cười hồn nhiên mang hướng chữa lành nữa rồi.
“Em họ quả nhiên có mắt nhìn người, lựa chọn thư ký là cậu thật sự rất đúng đắn.” Chí Khang khen ngợi nàng hết lòng, nhưng câu nói sau lại biểu hiện rõ ràng sự lười biếng:
“Nhưng mà hiện tại tớ vẫn chưa muốn bắt tay vào công việc, hai người có vẻ đã làm hết rồi còn gì không phải sao?”. Bạ𝙣 đa𝙣g đọc 𝘁ruyệ𝙣 𝘁ại + TRuMTR 𝑼YEN.𝒱N +
Chí Khang đoán đúng, nàng và Thế Khải đã chuẩn bị tất cả, Chí Khang chỉ là con bài phòng hở của bọn họ. Nếu Lâm Phong quá lâu không thức dậy, vậy thì Chí Khang sẽ là người đứng ra cứu vãn cục diện.
“Tôi biết cậu đã được ông bà Đào chuyển toàn bộ cổ phần cho, nên hiện tại chức vụ của cậu là hòa giải cục diện. Nếu lão già Tiêu Đông cố ý nhóm lửa, cậu sẽ đứng ra dập tắt nó.”
Thế Khải nghiêm túc nói ra kế hoạch, chỉ cần bọn họ kéo dài thời gian càng lâu càng tốt. Đến lúc thiếu gia tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ như cũ đi theo quỹ đạo vốn có của nó.
“Chậc… coi bộ thiệt thòi ạ!” Chí Khang tặc lưỡi cười mỉm, cố tình đánh chủ ý sang Đan Tâm:
“Cậu cũng có suy nghĩ như anh ta sao? Dù gì Tiêu Đông cũng là chú họ, tớ giúp đỡ hai người chính là tự rước họa vào thân rồi.”