Trước lời đe dọa của Lãnh Ngôn, Phí Phí hoảng hốt ngồi bật dậy, cố nhích người ra xa anh nhất có thể.
Lãnh Ngôn nhếch môi, chuyển người ngồi cạnh Phí Phí, ngón tay cầm vài lọn tóc dài của cô đùa nghịch, tiện thể mang chuyện cũ chưa xử nhắc lại: "Mấy hôm trước, tôi nghe em nói với Tiêu Chấn Nam là em muốn tôi chán ghét em?"
Vai Phí Phí run lên nhẹ, vội lắc đầu lia lịa phủ nhận, sắc mặt cũng đã tái nhợt đi vài phần.
Đáy mắt Lãnh Ngôn hiện lên vẻ đắc ý, anh chống tay lên thành ghế, bao Phí Phí lại trong góc, thư thả hôn lên môi cô.
Còn chưa biết lời Lãnh Ngôn là thật hay giả, nhưng ngay giây phút này Phí Phí không dám phản kháng, xương hàm cũng run lên cầm cập.
Sáng hôm sau Lãnh Ngôn ra ngoài giải quyết công việc, đến chiều tối mới trở lại đưa cô quay về thành phố.
Ngay buổi tối Lãnh Ngôn đến nhà Mai Khải Bằng tham gia tiệc sinh nhật anh ta, Phí Phí cũng được đưa theo.
Chiếc xe Bugatti La Voiture Noire nổi bật giữa dàn siêu xe trong khuôn viên nhà Mai Khải Bằng.
Lãnh Ngôn mặc một chiếc áo sơ mi đen rộng bỏ bên ngoài, ống tay áo thả lơi, trông vừa lãng tử lạnh lùng lại vừa gần gũi giống như bạn trai.
Phí Phí mặc một chiếc áo len màu rêu sáng cùng quần kaki màu kem như phong cách thường ngày.
So với những cô gái ở đây, Phí Phí kín đáo hơn rất nhiều, cô gái nào cũng mặt váy ôm ngắn sát mông, phía trên ngực, lưng và eo đều cắt xẻ lớn, lộ da lộ thịt phản cảm.
Ở hồ bơi, ánh đèn xanh đỏ chớp tắt, bên trên DJ đang chơi nhạc, nam nữ đều mặc đồ bơi đùa giỡn với nhau.
Mai Khải Bằng đi đến đón khi Lãnh Ngôn và Phí Phí đi đến, anh ta nhìn Phí Phí một lượt từ đầu đến chân rồi cười nham hiểm.
"Phí tiểu thư, tiệc hồ bơi có cần ăn mặc kín như thế không?"
"Mai thiếu, anh không biết rồi, Lãnh Ngôn anh ấy không thích tôi ăn mặc hở hang đâu." Phí Phí cười khách sáo, cơ thể cô đâu phải ai muốn nhìn thì nhìn, mà Lãnh Ngôn lúc này là cái cớ tốt nhất cho cô biện minh.
Lãnh Ngôn dường như rất hài lòng về câu trả lời của Phí Phí, anh cùng cô cùng đi đến một chỗ cách xa hồ bơi một chút ngồi xuống.
Một nữ phục vụ mang rượu đến, nhìn vào Lãnh Ngôn và Phí Phí, gương mặt cô ta có chút ngượng ngùng.
Phí Phí nhìn cô phục vụ rồi nhìn qua Lãnh Ngôn, anh đang dõi mắt theo cô gái đó.
Sau khi Lãnh Ngôn cầm rượu, anh mới thôi nhìn theo cô phục vụ mà nhìn sang Phí Phí.
Ánh mắt Phí Phí rất nhanh đảo đi nhưng vẫn kịp để Lãnh Ngôn thấy cô đã lườm anh.
Nghĩ đến anh liền bật cười, hôn lên môi Phí Phí dỗ dành nhưng cô lại nghiêng đầu tránh né dán chặt tầm mắt xuống hồ bơi.
Mai Khải Bằng từ dưới nước trồi lên, để tay lên thành hồ gọi lớn: “Ngôn, xuống đi!"
Phí Phí còn nghĩ Lãnh Ngôn sẽ từ chối, hóa ra chỉ là cô nghĩ.
Lãnh Ngôn đứng lên cởi quần áo, anh đã mặc sẵn đồ bơi bên trong.
Thấy Lãnh Ngôn cởi đồ, những người tham gia bữa tiệc hú hét, tiếng con gái là lớn nhất.
Để lại quần áo trên ghế, Lãnh Ngôn xuống nước, các cô gái liền chủ động vây lấy anh, cụng ly uống rượu.
Phí Phí bĩu môi lắc đầu khinh thường, quả là đàn ông.
"Hôm nay em cũng đến à?" Tiêu Chấn Nam từ xa đến ngồi xuống cạnh.
"Anh...!Em cũng đâu có muốn tới, em bị ép." Phí Phí thở dài: “Em mà biết là tiệc bơi, em đã chuồn sớm trước khi lên xe rồi."
"Phí Phí, đã lỡ theo Lãnh Ngôn, em cũng phải học cách ăn chơi, uống rượu, chỉ cần giữ đầu óc tỉnh táo." Tiêu Chấn Nam nghiêm túc chỉ bảo, biểu cảm nghiêm trọng ngầm ám chỉ ý quan trọng không thể nói trực tiếp.
"Em sợ là..."
"Phí Phí!"
Tiếng Lãnh Ngôn bỗng gọi cắt ngang lời Phí Phí, anh đứng ở dưới nước cạnh thành hồ, ngoắc tay bảo cô đến gần.
Phí Phí lo lắng nhìn Tiêu Chấn Nam một cái rồi đi đến, ngồi chổm xuống trước mặt Lãnh Ngôn, không tự nguyện hỏi: “Có chuyện gì sao?"
"Xuống đây."
"Không được, tôi sợ nước." Phí Phí lắc đầu mạnh cự tuyệt, sợ nước là một phần, phần còn lại là vì cô không mang theo đồ thay.
Khóe môi Lãnh Ngôn cong lên ẩn ý, anh ra dấu bảo Phí Phí cúi đầu thấp xuống.
Cô vừa cúi đầu anh liền ôm gáy hôn cô, thuận thế kéo cô xuống nước.
Phí Phí bị kéo bất ngờ, hoảng loạn ôm chặt lấy cổ Lãnh Ngôn.
Bị kéo xuống hồ sâu một mét rưỡi, nếu Phí Phí không mang giày đế cao thì gần nửa gương mặt cô đã bị nhấn trong nước.
Tiếng hú hét lại vang lên, tát nước vào Lãnh Ngôn và Phí Phí, cô khó chịu không thể thốt lên lời.
Tiếng Mai Khải Bằng loáng thoáng gọi Tiêu Chấn Nam, Tiêu Chấn Nam cũng chiều ý mà xuống, một cô gái đến ôm anh, chiều cao chỉ vừa đủ hôn lên cằm ngay dưới khóe môi anh đầy tình cảm.
Phí Phí quay đầu dõi theo Tiêu Chấn Nam, vô thức giơ tay che miệng để không thốt lên trong kinh ngạc.
Tiêu Chấn Nam bình thường cực kỳ đứng đắn và nghiêm túc mà cô quen trong phút chốc trở thành con người khác.
Nhưng nhớ lại những lời khi nãy Tiêu Chấn Nam nói với cô trên bờ, quả thật ở cạnh những kẻ ăn chơi, bản thân phải học cách ăn chơi nhưng đầu nhất định phải tỉnh táo.
Lãnh Ngôn xoay đầu Phí Phí lại, hai tay ôm lấy eo cô nâng lên để cô nổi trên mặt nước.
Môi anh bắt đầu tiến đến, thấy Phí Phí không né đi liền đưa lưỡi tấn công.
Phí Phí từ đầu đến cuối vẫn ôm chặt lấy cổ anh, lúc đầu bị hôn có chút e ngại, nhưng sau đó nhắm chặt mắt, bấm bụng đáp lại.
Nụ hôn càng lúc càng sâu, đầu óc Phí Phí mơ màng, không khí trong phổi không còn, cô vội đẩy anh ra hít thở.
Lãnh Ngôn mỉm cười nhìn cô, vịnh ở eo nhấc Phí Phí ngồi lên thành hồ, sau đó anh cũng trèo lên.
Phục vụ nhanh chóng mang khăn đến, Lãnh Ngôn trùm lên người Phí Phí, thuận thế nhắc nhở: “Lần sau đừng để tôi thấy em nói chuyện với người đàn ông khác."
"Còn anh thì sao, phụ nữ xung quanh nhiều vậy, phục vụ cũng không tha." Phí Phí thản nhiên đáp trả.
"Trước đây nhà em bán giấm sao?" Lãnh Ngôn lau tóc cho Phí Phí, giọng điệu mang ý trêu chọc, trong ánh mắt lộ rõ sự vui vẻ.
"Phải, nhà tôi lấy giấm từ đại lý nhà anh đó." Phí Phí căng môi thành một đường thẳng, hai lúm đồng tiền sâu húm trên gương mặt bánh bao, dùng thái độ đắc ý khích ngược trở lại.
Thấy đôi má căng tròn như bánh trôi, Lãnh Ngôn không nhịn được liền cúi xuống cắn vào thịt trên má Phí Phí, để lại dấu răng mờ.
"Lãnh Ngôn, anh là chó hả?!" Phí Phí bị cắn đau đến chảy nước mắt, tay ôm chặt chỗ bị cắn, trong lúc kích động vô tình mắng anh.
Sắc mặt Lãnh Ngôn chợt tối lại, nghiêm túc hỏi: “Tối qua tôi vẫn còn nhẹ với em phải không?"
Biết mình lỡ lời, Phí Phí bày ra bộ mặt hối lỗi lắc đầu.
Lãnh Ngôn không biểu hiện gì nữa, lấy quần áo nắm tay kéo Phí Phí lôi đi, thông báo với Mai Khải Bằng đi trước.
Phí Phí không quen đi giày cao, còn bị Lãnh Ngôn kéo xềnh xệch, cô bỗng đứng lại, bực dọc cởi giày ra.
Ngay sau khi Phí Phí cởi giày thì Lãnh Ngôn bế cô lên cất bước thong thả tiến về hướng đậu xe.
Cô ngạc nhiên tròn mắt nhìn anh, trong lòng chợt có cảm giác xao xuyến.
Lãnh Ngôn thả Phí Phí vào ghế sau, đưa áo sơ mi của mình cho cô mặc, áo của anh trở thành thành váy mới của cô.
Lúc Phí Phí thay xong đi ra để chuyển lên ghế trước ngồi thì Lãnh Ngôn đã mặc xong quần, bên trên mặc áo khoác da, cố tình không kéo khóa, thân thể lấp ló phía sau lớp áo càng kích động lòng người hơn.
Trên đường về, Phí Phí thầm nghĩ nếu không phải Lãnh Ngôn đưa cô đến mấy bữa tiệc thế này, thì cô sẽ không biết được những kẻ nhà giàu ăn chơi thác loạn như thế nào.
Lãnh Ngôn và Phí Phí rời đi sớm như vậy, còn chưa biết lát nữa họ có chơi thuốc hay không...!Chuyện đó, cô thực sự rất tò mò.
Mang tiếng là đi ăn sinh nhật nhưng vẫn chưa kịp ăn đã bị Lãnh Ngôn kéo về, Phí Phí tắm rửa thay đồ ăn mỳ gói cũng đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Ngồi ở phía đối diện, Lãnh Ngôn liếc mắt nhìn cổ áo ngủ bị trễ xuống của Phí Phí, phát hiện có vài vết bầm do ngón tay để lại.
Nhớ lại đêm qua ở khách sạn tại khu tự trị, Lãnh Ngôn hiếm khi dọa được Phí Phí khiến cô hoàn toàn khuất phục, trong lúc kích động quả thật có chút mạnh tay.
Phí Phí tình cờ bắt gặp Lãnh Ngôn nhìn vào ngực cô rồi bỗng cúi đầu bật cười, cô đề phòng kéo cổ áo ra sau, ánh mắt lén lườm anh tóe lửa, nếu không phải cô đang yếu thế hơn thì chắc chắn đã không nhịn mà cho anh một trận.
Phí Phí biết Lãnh Ngôn sẽ không bán cô vào nơi đáng sợ kia, nhưng vẫn tỏ ra lo sợ thuận theo kẻo anh lại bày ra những trò biến thái ép buộc cô.
Đến tận nước này, Phí Phí không ngốc đến nỗi không nhận ra điều Lãnh Ngôn muốn không chỉ là một cô gái cùng anh ngày đêm quấn quýt, mà anh còn cần một người vừa nghe lời và cả mang đến cho anh những xúc cảm đặc biệt.
Môi trường làm việc của Lãnh Ngôn không thiếu những cô gái xinh đẹp nóng bỏng, cũng có lẽ với độ tuổi hai mươi lăm nên đã khiến anh bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về chuyện tình cảm gia đình sau này.
Đáng tiếc, Phí Phí có thể giả vờ yêu Lãnh Ngôn, có thể giả vờ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, nhưng bắt cô yêu anh thật lòng và cùng anh kết hôn sinh con xây dựng tổ ấm, điều đó đối với cô là không bao giờ có khả năng.
Dạo gần đây Lãnh Ngôn rất hay nhìn thấy dáng vẻ của Phí Phí ngẩn người nhìn anh với vẻ mặt trầm tư, anh tự giác lên mặt kiêu ngạo, dùng chính câu cô từng hỏi để hỏi ngược lại: “Đừng nói là em yêu tôi rồi?”
Nét mặt ngẩn ngơ của Phí Phí không đổi, cô gật gù cảm thán: “Quả nhiên ông trời không cho ai tất cả...”
Ấn đường Lãnh Ngôn cau nhẹ khó hiểu, câu trả lời của Phí Phí không hề trúng trọng tâm vấn đề mà anh hỏi.
Phí Phí nhếch nhẹ môi cười, thầm tiếc cho Lãnh Ngôn đẹp trai nhưng mặt dày.