Đến tận khuya mới trở về phòng, Phí Phí vừa mở cửa đã bị khung cảnh trong phòng làm cho sững sờ đến không dám nhấc chân bước vào.
Không gian phòng được bao trùm trong màu vàng ấm, mùi nến thơm tỏa nhè nhẹ trong không khí, từ cửa dẫn đến giường rải đầy cánh hoa hồng đỏ trên sàn.
Tim Phí Phí đập thình thịch, cô không biết mình nên bỏ chạy hay bước vào, sự lãng mạn này thật sự khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Đứng ở cửa đắn đo một hồi lâu, Phí Phí thầm nghĩ trốn đi thì hơn, nếu không đêm nay cô lại trở thành con mồi dưới miệng Lãnh Ngôn.
Suy đi tính lại, nếu Phí Phí bỏ trốn, ngày mai gặp Lãnh Ngôn có khi anh sẽ lấy chuyện bán cô để dạy dỗ một trận, sau đó không chừng cái kết càng thê thảm hơn.
Còn đang phân vân chưa quyết định xong, Lãnh Ngôn đã xuất hiện trước mặt Phí Phí.
Hơi thở nồng ấm mang theo sự nam tính của Lãnh Ngôn chiếm lấy môi cô, anh vòng tay qua eo Phí Phí kéo cô gần lại, tay kia đẩy cửa khóa lại.
Cả người Phí Phí cứng nhắc không kịp phản ứng, toàn bộ thân thể bị Lãnh Ngôn điều khiển, từ cửa đến vào nhà tắm nụ hôn chưa từng dứt ra, quần áo bị vứt vươn vãi dọc lối.
Ngồi vào bồn tắm lớn trải đầy cánh hoa, Lãnh Ngôn để Phí Phí ngồi trên người anh, chỗ nhạy cảm đè lên nhau khiến cô ngượng ngùng cúi gầm mặt.
Anh lại kéo mặt cô đến gần, thân trên áp sát, anh cắn mút ở cổ cô, mỗi nơi đi qua đều để lại vết đỏ ám muội.
Mùi thơm trong căn phòng làm Phí Phí càng lúc càng mê man, vô thức mà đáp trả lại nụ hôn ướt át của Lãnh Ngôn.
Cánh tay Lãnh Ngôn nhấc người Phí Phí lên mà đi vào, mỗi lần lên xuống nước nóng cũng đi vào trong khiến cô đau rát mà cự tuyệt hành động của anh.
Lãnh Ngôn đứng lên, “người anh em” vẫn giữ bên trong người Phí Phí bế cô lên đi về giường.
Mỗi hành động của Lãnh Ngôn đều dịu dàng đến khó cưỡng, so với lần đầu tiên Phí Phí vẫn ngỡ là hai người khác nhau, ngày đó là chiếm hữu, hiện tại lại là sự trân trọng.
Trong đêm tĩnh mịch, căn phòng tràn ngập không khí lãng mạn, tiếng va chạm xác thịt, tiếng rên rỉ pha với tiếng thở gấp đầy ám muội...
Buổi sáng mở mắt, Phí Phí đờ đẫn nhìn Lãnh Ngôn đang ngủ bên cạnh, cô thừa nhận anh rất đẹp trai nhưng điều đó không hề quyến rũ được cô, điều quyến rũ được cô chính là mùi hương của nến thơm khiến cô lạc lối đêm qua.
Bước ra khỏi sảnh chính resort thì nắng sớm vừa mới lên, Phí Phí mặc váy maxi cổ vuông dưới xương quai xanh vài centimet, tay áo dài qua khuỷu tay, đội nón cối rộng vành.
Còn chưa bước ra nắng thì Phí Phí đã nhăn nhó khó chịu than vãn: "Nắng quá đi!"
"Cái con bé này, mày sống về đêm là đúng nhất rồi." Alley đứng cạnh bật cười, cô mặc đồ bơi hai mảnh, khoác thêm một cái áo mỏng bên ngoài.
Phí Phí nhìn Alley rồi quay sang nhìn người khác, cô gái nào cũng mặc đồ tắm, có mỗi Phí Phí mặc váy dài.
Những vết tích Lãnh Ngôn để lại đêm qua trên cổ Phí Phí va vào mắt người đối diện.
Mấy cô gái còn đùa giỡn sờ vào để xác nhận dấu hôn có phải là thật hay không, Phí Phí giơ tay che vết đỏ lại, không dám thừa nhận mà bịa chuyện: “Đừng sờ nữa, là muỗi cắn thôi mà.”
Ngay lúc đó Lãnh Ngôn từ trong phòng ra sau, anh mặc áo sơ mi tay ngắn và quần short, đi thẳng đến cạnh Phí Phí.
Mấy cô gái đang ngập ngừng vì lời nói dối của Phí Phí, vừa thấy Lãnh Ngôn liền lên giọng trêu chọc: “Ông chủ, anh xem da Phí Phí trắng như thế, bị muỗi cắn mấy vết đỏ ửng, anh nói có nên kiến nghị resort bồi thường không?"
Lãnh Ngôn suy nghĩ gì đó rồi nhìn Phí Phí, biểu cảm anh hết sức sâu xa: “Đương nhiên phải bồi thường."
"Không cần đâu." Phí Phí vội vã xua tay từ chối, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.
"Ngôn!"
Giọng Mai Khải Bằng vang lên từ xa, anh ta ôm một cô nàng đi đến gần, dáng vẻ phong lưu đúng bản thân công tử thường thấy.
Bất ngờ hơn, Tiêu Chấn Nam cũng đưa bạn gái tới, cô gái này là con gái của đôi vợ chồng hay đến viện phúc lợi giúp đỡ, nổi tiếng ngoan hiền xinh đẹp đằm thắm.
Phí Phí nhìn Tiêu Chấn Nam khoác vai bạn gái, cô há hốc kinh ngạc không thốt nên lời.
"Phí Phí, lâu rồi không gặp." Cô bạn gái Tiêu Chấn Nam vui vẻ chạy đến nắm tay Phí Phí mừng rỡ.
"Hà My, chị cưa thành công rồi sao?" Phí Phí vẫn chưa dám tin, Tiêu Chấn Nam trước giờ đều không bận tâm đến chuyện yêu đương, thậm chí đã hết lần này đến lần khác từ chối tình cảm của Hà My vì phải chấp hành nhiệm vụ.
"Ừm." Hà My không giấu được hạnh phúc, gật đầu thẹn thùng, chợt phát hiện trên cổ Phí Phí có vết đỏ, cô ngạc nhiên hỏi: “Muỗi cắn em sao?"
"Đúng!" Phí Phí gật mạnh đầu cúi hẳn xuống, giọng nói rõ ràng mạnh mẽ, trông hệt như có tật giật mình.
Lãnh Ngôn và những người đứng xung quanh thấy phản ứng kích động của Phí Phí liền phì cười.
Mọi người di chuyển ra biển, người xuống tắm, người chơi bóng chuyền, Phí Phí ngồi ở ghế dài dưới cây dù to với Alley, Hà My và một vài cô gái khác.
Vốn định ngồi với Phí Phí nhưng lại bị Mai Khải Bằng lôi kéo ra chơi bóng, Lãnh Ngôn cởi áo để lại đi ra chơi cùng.
Lãnh Ngôn vừa đi khỏi, mấy cô gái bên phòng Alley cố tình nói lớn chọc tức bên phía Ma: “Ây dô, ông chủ bị mèo cào hay sao mà từ cổ tới thân có nhiều vết cào như vậy?"
Mấy cô gái bên phòng Alley thì vui, còn Phí Phí chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống, nhắc đến cô lại nhớ về chuyện tối qua, nhớ rồi lại xấu hổ.
Phía bên Ma và các cô gái phòng cô ta tức đến đỏ mặt, việc lợi dụng cơ hội đấu đá nhau trong công việc là một chuyện rất bình thường, nhất là trong môi trường ai giành được sự chú ý của sếp thì càng được có vị thế.
Không chịu nỗi mấy cô gái thích khiêu khích người khác, Alley lắc đầu cười ngán ngẩm xuống biển bơi, vài cô gái cũng đi theo, chỉ còn Phí Phí và Hà My ở lại.
Trên bờ chỉ còn hai người, liếc thấy Hà My say sưa dõi mắt theo Tiêu Chấn Nam đang chơi bóng, Phí Phí tò mò chồm người qua tò mò hỏi: "Chị với anh Nam đã bắt đầu hẹn hò thế nào?"
"Ban đầu anh ấy nói với chị muốn có sự nghiệp vững chắc mới yêu đương, nhưng vào một buổi tối anh ấy đột nhiên gọi điện tỏ tình, nên bọn chị hẹn hò." Hà My ngại ngùng kể lại, hai gò má ửng hồng của thiếu nữ ngây thơ lần đầu biết yêu.
Trong đầu Phí Phí thoáng lên suy nghĩ Tiêu Chấn Nam sở dĩ hẹn hò với Hà My để khỏi phải cặp kè với những cô gái Mai Khải Bằng đẩy đến.
Tiêu Chấn Nam đúng là rất coi trọng công việc nhưng có những chuyện vẫn ý thức được không nên quá giới hạn mà kịp dừng lại, tính ra Mai Khải Bằng vô tình giúp anh chịu hẹn hò sớm.
"Nhưng mà Phí Phí, chị cảm thấy Nam, anh ấy rất lạ, trước đây anh ấy nghiêm túc, bây giờ lại..."
Biểu cảm Phí Phí lộ rõ sự hiếu kỳ hỏi: "Lạ làm sao?"
"Anh ấy lại dễ dàng ôm...!hôn."
Hà My quả là con gái nhà lành mới lớn, mấy chuyện như thế này đương nhiên không thể dễ dàng tiếp nhận, chỉ có Phí Phí hiểu rõ Tiêu Chấn Nam có lý do, cạnh kẻ ăn chơi phải học cách ăn chơi.
"Không có gì đâu, anh ấy yêu chị quá đó mà." Phí Phí cố gắng tìm ra lý do để Hà My không còn thắc mắc nhưng lại càng khiến cô ấy ngại ngùng hơn.
Trận bóng tạm ngưng, mọi người vào uống nước, Tiêu Chấn Nam vừa vào đến đã nâng cằm Hà My lên hôn, quả nhiên Mai Khải Bằng nhìn thấy rất thích thú với chuyện này.
Với vai trò người xem, tận mắt chứng kiến cặp tình nhân hôn nhau, Phí Phí kinh ngạc sững người, hai mắt dán chặt vào họ không dám chớp.
Lãnh Ngôn ngồi xuống, xoay mặt Phí Phí đang nhìn Tiêu Chấn Nam và Hà My lại, cười cười ẩn ý: "Lạ lắm sao?"
Phí Phí ngẩn ngơ gật đầu.
"Đúng là không đoán được, bình thường nghiêm chỉnh bao nhiêu thì yêu đương cuồng nhiệt bấy nhiêu." Mai Khải Bằng ôm người đẹp đi cùng, chỉ tay sang Tiêu Chấn Nam rồi lại nhìn Phí Phí, cười gian: “Cũng không ngờ Phí tiểu thư cũng rất cuồng nhiệt."
Biết Mai Khải Bằng đang ám chỉ "dấu vết" còn sót lại trên người Lãnh Ngôn do Phí Phí để lại, cô cười gượng gạo đáp: “Không đến nỗi nào."
"Ngôn, lát nữa anh bảo vệ em nhé?!" Giọng nói nhão đến chảy nước, không cần nhìn mặt cũng biết là Ma, cô ta mặc đồ hai mảnh bé xíu cố tình đứng ưỡn ẹo trước mặt Lãnh Ngôn.
Phí Phí đặt cằm lên lưng Lãnh Ngôn từ phía sau, vòng tay để phía trước đùi anh, nở một nụ cười khiêu khích.
"Được."
Không ngờ Lãnh Ngôn lại đồng ý dễ dàng, Ma đang đen mặt lập tức đắc ý hất cằm kiêu ngạo thách thức ngược lại Phí Phí.
Ma nghênh ngang về chỗ cô ta, Phí Phí không thấy được biểu cảm của Lãnh Ngôn, thật lòng chỉ muốn đấm cho anh một cái, cô bực bội lùi về sau tránh xa anh ra.
Đến lúc này Lãnh Ngôn mới quay lại nhìn Phí Phí, mang theo nét cười trên gương mặt.
Phí Phí bị hố một vố đã tức đến nghẹn, cô đưa tầm mắt ra chỗ khác, Lãnh Ngôn liền tiến tới hôn lên môi cô như một hành động dỗ dành.
Trận bóng thứ hai tiếp tục diễn ra, Ma bám dính phía sau Lãnh Ngôn, thỉnh thoảng còn nhìn về phía Phí Phí bằng dáng vẻ đắc ý, nhưng đáp lại là bộ dạng chẳng mấy bận tâm của Phí Phí.
"Phí Phí, chị nghe nói Lãnh Ngôn..." Dõi theo Lãnh Ngôn một lúc lâu, Hà My tò mò nhưng ngập ngừng không dám hỏi thẳng.
"Những gì chị nghe về Lãnh Ngôn đều không sai, em ở cạnh anh ta cũng không phải cần danh phận."
Nghe Phí Phí nói với thái độ bình thản, Hà My khẽ thở dài thương thay, những gì cô biết về Phí Phí là một cô gái chịu đau khổ mất người thân, tính tình có chút nóng nảy nhưng lại sống tình cảm.
Nghe tận tai lời xác nhận, Hà My vẫn không nghĩ Phí Phí lại chịu ở bên cạnh một người lắm tai tiếng như Lãnh Ngôn.