Cảm xúc trong Phí Phí lúc này vô cùng rối rắm, có vui có giận, có cả vui sướng lẫn phẫn nộ, duy nhất một điều cô đã đoán đúng, cô chính là bị ông ngoại chỉnh đến mức không kịp vuốt mặt.
Lời Lãnh Ngôn từng nói với cô trước đây cũng không hề sai, cô chính là kẻ ngu ngốc thích tỏ ra nguy hiểm.
Ông ngoại Phí Phí lật bài ngửa, cười khà khà hỏi: “Phí Phí, nói ông nghe suốt thời gian qua tự lập bên ngoài xã hội, con đã học được gì?”
Gương mặt Phí Phí không cảm xúc, máy móc đáp: “Tuyệt đối không được tin ai, kể cả người nhà.”
Trong không gian yên tĩnh chỉ còn vang tiếng cười vui vẻ, Phí Phí cũng rất muốn cười nhưng ở giữa ngực lại dâng lên cơn xúc cảm không thể diễn tả thành lời, cứ như thế không khống chế được nước mắt trào ra.
Cô đương nhiên rất tức giận, giận vì người lớn mang sinh mạng của họ ra dạy dỗ cô.
Nhưng thâm tâm cô lại cực kỳ nhẹ nhõm vui mừng, bởi người quan trọng của cô vẫn luôn ở bên cạnh.
Đáng lẽ người luôn dỗ dành Phí Phí khi cô mít ướt là Hạo Duệ thì hôm nay anh lại bình chân như vại, còn cố tình buông lời châm chọc: “Phí Phí à, gặp lại chồng cũ không vui chút nào sao con? Cậu gả con đi thì không vui rồi đấy.”
Phí Phí vừa khóc vừa cười, mọi thứ đến quá đột ngột, dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi áp dụng vào thực tế lại chẳng có tác dụng cho mấy, ngược lại hình như còn bị phản tác dụng.
Không khí đang náo nhiệt, ông ngoại Phí Phí chợt lớn tiếng cắt ngang: “Ăn tối thôi.”
Phí Phí kính lão đắc thọ để người lớn đi trước, lúc cô vừa cất bước cổ tay liền bị nắm lấy kéo mạnh vào vòng tay người đàn ông.
Ngay giây phút này, cô rất muốn nổi giận nhưng không thể, bởi nụ cười của người đang ôm cô quá đỗi dịu dàng.
Hình dáng người trước mắt nhòe đi bởi màng lệ dâng, ngón tay thô ráp lướt trên gò má Phí Phí, cô cảm giác mình đã thật sự được sống lại sau những ngày tháng tăm tối.
“Nghe nói...!em từng vì anh đau lòng đến suýt chết?”
Giọng nói ấm áp vừa cất lên đã xoa dịu trái tim lạnh lẽo của Phí Phí, cô cười lạnh đáp: “Là giả đấy, thưa Lãnh thiếu.”
Lãnh Ngôn bật cười khẽ, hiện tại anh đã vén tóc mái lên giúp gương mặt càng thêm bừng sáng, bề ngoài cũng chẳng một màu đen như trước, bây giờ đã rất ra dáng con nhà tử tế.
“Em không giận anh vì đã lừa em sao?”
Phí Phí bình thản lắc đầu, thật lòng nói: “Em đã sớm đoán ra rồi.
Cách đây một năm rưỡi em đã đến ngôi làng được ghi trong bảng kế hoạch của anh, em gặp được Mia và những cô gái khác.
Họ nói với em, anh chưa từng làm gì quá giới hạn với họ, còn cho họ cơ hội làm cuộc đời mới.
Em cũng nhớ rất rõ, anh đã từng nhiều lần gián tiếp để lộ thân phận, cho em biết bí mật của anh, thế nên em đã sớm đoán được chúng ta là người một thuyền.”
Nghe Phí Phí nói, Lãnh Ngôn gật gù cảm thán, biểu cảm dường như rất tự hào: “Xem ra em thông minh lên không ít, bộ não này vẫn còn dùng tốt.”
Vừa nói Lãnh Ngôn vừa sờ đầu Phí Phí, trong lòng vào ngay lúc này không hề có cảm giác đã từng chia xa hai năm.
Phí Phí bốc đồng, cứng đầu mà anh biết cũng đã học được cách điềm tĩnh, từ tốn mà suy luận vấn đề.
Bầu không khí giữa hai người đang yên bình, Hạo Duệ từ bếp đi ra hắng giọng một cái, giở thói chua ngoa bị chôn giấu, nay có dịp liền lấy ra xài: “Ăn cơm!”
Lúc quay trở lại bếp, Hạo Duệ còn thở dài lẩm bẩm một mình: “Tiêu rồi, lần này thật sự mất người nuôi mình về già rồi.”
Cả Phí Phí lẫn Lãnh Ngôn đều bật cười trước thái độ đanh đá của Hạo Duệ, không để người lớn đợi nữa nên đành tạm gác chuyện riêng lại.
Giữa bữa ăn, hai ông cụ lại lôi chuyện xưa ra tâm sự lại.
Phí Phí suốt buổi đều thu mình ở góc bàn tập trung ăn uống, hai tai vẫn luôn vểnh cao lắng nghe.
Nếu như ông ngoại Phí Phí là cựu Cục trưởng Cục điều tra chống buôn lậu thì bạn thân ông, chính là ông nội Lãnh Ngôn lại là cựu Cục Cảnh sát điều tra tội phạm về ma túy.
Phí Phí thầm cảm thán trong bụng, đúng là gừng càng già càng cay, nhìn dáng vẻ an nhiên của hai ông cụ hiện tại có lẽ chẳng ngờ được lúc trẻ họ từng "dữ dằn" đến mức nào.
"Phí Phí à."
Bỗng nhiên bị gọi đích tên, Phí Phí giật bắn mình làm rơi cả cọng rau chưa kịp bỏ vào miệng.
Cô theo phản xạ ngồi thẳng lưng, nở một nụ cười tiêu chuẩn nhìn ông nội Lãnh Ngôn chờ đợi.
"Dạ?"
Tâm trạng ông nội Lãnh Ngôn dường như rất tốt, suốt bữa ăn cười nói không ngớt.
Khi bắt chuyện với Phí Phí, ông lại bày ra dáng vẻ trầm tư như có tâm sự.
"Phí Phí, chắc là con chưa biết chuyện này...!Lãnh Ngôn nhà ông được đào tạo rất tiêu chuẩn, ngày xưa thay vì đòi hỏi tiền thưởng hay chức vụ cao, nó chỉ cần một điều duy nhất.
Ông với ông ngoại con sống vì đất nước, điều kiện Lãnh Ngôn đưa ra cũng không quá đáng nên cũng đã đồng ý mà chưa hỏi qua ý con..."
Càng nghe Phí Phí càng mơ hồ khó hiểu: "Liên quan gì đến con ạ?"
"Thì..." Ông nội Lãnh Ngôn khựng lại vài giây, nghiêm túc giải thích: "Lãnh Ngôn nó nói, nếu nó bình an hoàn thành nhiệm vụ trở về, nó chỉ muốn lấy con làm vợ thôi."
Toàn thân Phí Phí bất động trong tức khắc, hai vành mắt đỏ âu nhìn về phía ông nội Lãnh Ngôn.
Tim trong ngực Phí Phí rơi lộp độp vài nhịp, cứ ngỡ mình vừa nghe nhầm.
Ông ngoại Phí Phí thở dài một hơi sầu lắng, nói thêm vào: "Mới đây mà đã mười lăm năm, không ngờ Lãnh Ngôn khi đó chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, nay đã trưởng thành, còn lập công lớn, quan trọng là lòng dạ vẫn một mực không đổi."
"Mười lăm năm?" Ấn đường Phí Phí cau chặt lại, bất giác thốt lên trong miệng.
Hơn hai năm trước, Lãnh Ngôn từng nhắc về cô gái anh thương thầm, người đó chính là cô?
Ông nội Lãnh Ngôn cười lớn hai tiếng, tâm đắc kể: "Phí Phí, con không biết đâu, lúc Lãnh Ngôn lần đầu gặp con thì con chỉ mới sáu tuổi, vậy mà thằng nhóc này lại tính toán luôn việc lớn lên rước con về nhà rồi."
Người lớn cười cười nói nói, Phí Phí cười không nổi khóc cũng chẳng xong, cô thất thần quay sang Lãnh Ngôn ngồi im lặng bên cạnh.
Giờ đây trong lòng Phí Phí lại có cảm giác ân hận và nuối tiếc.
Trong lúc Lãnh Ngôn mạo hiểm làm nhiệm vụ bên ngoài, Phí Phí lại ở nhà trốn học đi chơi, làm phiền lòng người lớn.
Trong khi, Lãnh Ngôn luôn âm thầm dùng tình yêu lặng lẽ bao bọc Phí Phí, cô lại hết lần này đến lần khác làm tổn thương anh về cả thể xác lẫn tinh thần.
Phí Phí cuối cùng cũng hiểu ra, trên đời này người từng đối xử tệ với cô nhất và người thương cô nhất cùng là Lãnh Ngôn.
Bị người thân, bị người mình tin tưởng lừa gạt cũng không thể khiến Phí Phí tức giận, bởi nhờ chính sự lừa gạt đó, cô mới gặp được Lãnh Ngôn, có được tình yêu và sự trưởng thành.
Tối muộn, Lãnh Ngôn lấy cớ có men trong người mà đường đường chính chính ngủ qua đêm.
Nhưng âm mưu đi xe riêng để không thể tự lái về đã bị Hạo Duệ nắm thóp.
Trước đây có thể không quản vì chính sự, nhưng hiện tại ở trong địa bàn của Hạo Duệ, anh liền không chút lưu tình cấm tiệt chuyện Phí Phí ngủ cùng Lãnh Ngôn.
Liếc nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ đêm, Phí Phí nằm trằn trọc không tài nào chợp mắt nỗi, dư âm hạnh phúc vẫn còn cháy âm ỉ không thể dập tắt, mà người cô cần vẫn chưa thấy đâu.
Đợi không nỗi được, Phí Phí lấy điện thoại nhắn tin hối thúc: [Anh thoát được cậu chưa? Em sắp chịu không nỗi rồi].
Vừa xem tin nhắn, Lãnh Ngôn vừa phải dùng sự tinh khiết nhất để hiểu ý tứ của Phí Phí.
Người ta bình thường có thể điềm tĩnh, nhưng "trúng điểm" rồi hình như không còn tự kiềm chế được.
Tiếng cửa kính ban công vang lên tiếng gõ, Phí Phí lập tức bật dậy kéo rèm.
Phát hiện là Lãnh Ngôn liền nhanh tay mở cửa.
"Sao lại trèo ban công?"
"Cậu em...!khóa cửa giấu chìa khóa."
Phí Phí đóng cửa ban công, kéo kín rèm liền lôi Lãnh Ngôn ấn xuống giường.
Lâu ngày gần gũi, đàn ông như anh cũng khó tránh hồi hộp.
"Em từ từ một chút, tất cả đều là của em."
Phí Phí không để ý đến câu nói mang đầy dụng ý của Lãnh Ngôn, cô ngồi xuống cạnh anh, gấp gáp hỏi: "Em thật sự là cô gái anh thích thầm mà trước đây đã nói đến sao?"
"Đúng vậy." Lãnh Ngôn gật đầu chắc nịch.
"Nhưng mà...!lúc đó chúng ta, nhất là em còn nhỏ như vậy, lỡ trong thời gian mười mấy năm nay em trở nên xấu xa hư hỏng thì sao?"
Biểu cảm Lãnh Ngôn vẫn điềm nhiên như không, nhàn hạ đáp: "Thì sao nữa, chính vì em hư ông ngoại mới đưa em đến chỗ anh.
Đáng lẽ dự kiến ban đầu anh phải thẳng tay trừng trị em, nhưng về sau không nỡ mà nhường nhịn em đến mức cực kỳ lộ liễu."
Phí Phí vui cười đến tít mắt, ngẫm lại đúng là nếu khi đó để cô biết Lãnh Ngôn là đồng nghiệp thì chắc chắn sẽ không ai trị được cô, vậy nên anh đã sắm luôn vai ác diễn một cách trọn vẹn.
"Nhưng mà, anh Chấn Nam, Vũ Huân với chị An Lạc biết anh là cảnh sát chìm không?"
Lãnh Ngôn đã sớm cởi áo len nóng nực sang một bên, đưa tay véo bên má phúng phính của Phí Phí: "Chỉ có anh với Vũ Huân là quen biết trước, còn lại chỉ có anh biết họ.
Mãi cho đến khi chuẩn bị cuộc hành động lớn năm đó bọn anh mới chính thức biết nhau."
Phí Phí nghĩ đến có chút không cam tâm mà bĩu môi: "Em cũng là cảnh sát, sao không cho em tham gia chứ, nếu lúc đó em biết anh là cảnh sát, em đã không..."
Nhắc đến Phí Phí vẫn không thể nào quên được đêm đó, tim cô đã đau đến mức đình chỉ không đập nữa.
Lãnh Ngôn vươn tay xoa đầu tóc Phí Phí đến rối tung lên, ôn nhu nói: "Ngốc quá, đó không phải là chuyên môn của em."
"Chẳng lẽ anh không sợ, viên đạn đêm đó em bắn sẽ ghim vào tim anh sao?"
Nếu biết là người nhà, cô đã không bắn ra phát đạn cảnh cáo đó.
Ít ra cũng tránh việc gây thương tích không đáng cho anh.
Khóe môi Lãnh Ngôn cong lên cao, hãnh diện đáp: "Thà chết dưới tay người mình yêu, còn hơn chết nhục dưới tay kẻ thù."