Rơi Vào Lưới Tình Không Thể Thoát


Có phải trên đời này những người đứng trước đều sẽ là người thắng trong tình yêu ngay từ ba đầu không?
Đối với đôi oan gia ngõ hẹp này họ nghĩ không phải là như vậy.

Con người đều có vận mệnh riêng của mình nên tình yêu là ông trời sắp đặt bọn họ ở bên nhau không phải người đến trước luôn thắng.
“ Chúng ta không còn chuyện gì để nói nữa xin anh hãy tự trọng “
“Em hận anh vậy tại sao vẫn luôn quan tâm anh âm thầm vậy?”
...---------------...
Tôi tên là Cố Diễm Chi là thanh mai trúc mã của Lý Thừa Trạch cậu ấy và tôi thân nhau từ nhỏ.

Nhà họ Cố và Lý thân thiết với nhau như hai nhà xui gia vậy.
Nếu nói về ngoại hình thì tôi dáng người cũng khá ổn.Nói chung là không đẹp cũng không xấu ổn áp.

Dáng người thon gọn,làn da trắng ngà,tóc đen dài mượt,mai hai bên, mũi cao thời thượng.
Còn Trạch thì bề ngoài cao to cũng là goob boy chính hiệu ấy chứ nhỉ.


Tuy tính cách có hơi lạnh lùng, cọc cằn,khó ưa nhưng công nhận cậu ấy đẹp trai thật.
Mọi chuyện cứ diễn ra bình thường cho tới năm lớp 11 gia đình cậu ấy chuyển lên Thành Phố Beauty vì bố mẹ cậu ấy có việc bàn bạc bên đối tác nước ngoài nên cậu ấy phải đi.
Thì thế rồi cậu ấy cũng phải chuyển trường.Từ nhỏ cậu ấy và tôi thân với nhau 15 năm nên chơi với nhau thì lại cãi nhau.
Mà cậu ấy toàn nhường tôi thôi.Nên có lúc thấy mình trong mắc cậu ấy yếu đuối tới như vậy sao nên có phần tức mà nói rằng:
“ Đánh thì đánh đại đi mắc gì nhường tôi sợ cậu quá há “
“ cậu không sợ nhưng tôi thích vậy đó”
“hứ!!”
Hôm ấy là ngày cậu ấy đi.

Nhưng tôi không ngờ cậu ấy lại bước vào lớp.Mọi người bắt đầu thấy lạ mà nói này nói nọ.
“ Cậu ấy chuyển trường rồi mà sao lại quay lại vậy nhỉ,ủa gì vậy cha nội?”
Trạch chả mấy quan tâm lời của mọi người mà với chỗ tôi mà nói một câu dài dòng.
“ Cậu không có một lời nào tạm biệt tôi à.Dù sao tôi với cậu cũng là bạn thân từ nhỏ “
“ Sao cậu lại vô tâm thế cơ chứ?”
Tôi giả vờ không hiểu vì tôi chả mấy quan tâm cậu ấy.

Đúng là tôi vô tâm nhưng tôi vẫn muốn cho cậu ấy biết thế nào mới là vô tâm thật sự.Tôi liền đáp:
“ Tại sao tôi phải tạm biệt cậu?”
“Cậu muốn đi đâu thì đi muộn về thì về tôi không quan tâm mấy chuyện của cậu “
Thừa Trạch nghe mà tức thầm.Cậu đi một mạch ra khỏi lớp không quay đầu lại.

Vừa đi vừa lảm nhảm.
“Tôi quay trở lại sẽ không quan tâm với cậu như ngày hôm nay cậu không đoái hoài tới tôi “
Thoáng chốc đã tới xe.Lúc này Chi vẫn vô tư,vô lo,vô nghĩ mà nghĩ:
“Cậu ấy đi cùng lắm không quá 2 năm “
“ Làm gì mà quá vậy trời thấy mắc cọc ngang “
Trong thời gian cậu ấy đi nếu mà nói thì không quá ngắn cũng không quá dài nhưng đủ để tôi hiểu.


Thiếu cậu ấy tôi cũng thấy hơi buồn mà không nói ra.
Trong lớp tôi xuất hiện một học sinh mới tên là Tô An Nhiên.Cái tên nghe hay thật,dáng người cũng khá là xinh.
Thầy giáo thường ngày cũng khắt khe lắm ấy chứ.

Mà nói chứ trong trường ai cũng biết thầy biệt danh ngầm là ( già dê) mà.
Học vô cái lớp này thầy chủ nhiệm bị mấy bọn con gái lớp tôi né như né tà.

Sợ này kia nọ lỡ thầy....vậy thì sao.
Nói chứ mấy bạn nữ ai ai cũng kinh tỏm mà thầy chưa quá đáng đâu chỉ là vuốt tóc,nựng má, sờ vai thôi.
Đối với tôi thì tôi không sợ đâu có gì đâu mà sợ.Tôi thấy mấy đứa này làm riết ố dề rồi đó.
Chắc thầy thấy An Nhiên trong ngon gái nên cho chọn chỗ ngồi ấy mà.

Thầy con bo thêm câu: “ Nhớ giúp đỡ Nhiên các em nhé!”
Thầy cho Ăn Nhiên chọn ai ngờ chọn chúng chỗ tôi ngồi tự nhiên đang ngồi với người đẹp trai lại dễ gần.
Vô duyên vô cớ ngồi với con nhỏ điệu bà cố bảo sao không tức.

Vừa mới đặt cái mông xuống nó đã phàn nàn thêm một câu nói rằng:
“ Trời ơi đời đâu mới thấy người bị khùng mặc toàn đồ đen,cặp đen, khâủ trang đen, dơ bẩn thế không biết “
Tôi chỉ thầm chửi nó vô duyên người khác mặc gì kệ họ có liên quan đến mình đâu bày đặt nói.Tôi chỉ phản bác một câu cho nhỏ đó xịt keo:

“Màu đen nhìn sang chảnh của một gia đình bạc tỷ ai như hồng loè hồng lẹt bánh bèo chứ cute nỗi gì “
Nói xong An Nhiên xanh mặt tái mét.

Nhiên nhìn ngày bảng tên Cố Diễm Chi thì mới biết con gái công tỷ Cố Thị no.3 thì tìm cách làm bạn thân để có gì lợi dụng
Ngồi cùng bàn không biết sao tôi lại thấy An Nhiên không đáng ghét nữa.

Chúng tôi khịa nhau rất nhiều, cùng ăn đồ căn tin bán đầu mỗi giờ ra chơi, cùng nhau học bài chung, mua đồ cặp sài nhìn không khác gì bạn thân nhất.
Cậu ấy như người khác vậy kể từ câu nói đó của tôi.Dần Dần tôi cũng phát hiện cậu ấy học khá tốt nhưng chưa đạt mức giỏi, gia đình cậu ấy nghèo tôi biết nhưng cũng không nói nhiêù.
Sợ cậu ấy tự ti vì tôi có vệ sĩ điều tra về cậu ấy.
Người Viết giới thiệu: Thực ra Tô An Nhiên là một tiểu tam hay trà xanh chính hiệu.

Không phải là dạng vừa đâu tương lại có thể hại giới bất động sản bởi mua vui cho đàn ông cùng tâm cơ khó lường.
Sau 1 năm, Lý Thừa Trạch và bố mẹ về biệt thự ở Thành Daesin về lợi nhuận hợp đồng giá lời cao không lỗ nên về đây xử lí nội bộ nữ nhỏ.
...Không biết Chi sẽ có cảm xúc như thế nào khi bạn thân mình quay trở về sau 1năm xa cách.Cũng không liên lạc với nhau dù chỉ một chữ.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận