Thời gian trôi qua thật nhanh,bỗng chốc đã xong 15 phút ra chơi!.
Mọi người trong lớp người nào,người nấy chạy thật nhanh để vô chỗ kịp lúc mất công bị phạt thì suỵt.
Đã vô học,tiết học này là môn thể dục.
Môn này hầu hết các học bá điều yếu bởi vì vận động khá là nhiều.
Cũng giống suốt ngày chỉ ngồi học bài nên gặp mấy thứ này chả có hứng là mấy.
Chi học giỏi thật sự rất nhiều môn nhưng môn này Chỉ chấp tay lạy vì nó là môn cô yếu nhất.
Đằng khác Trạch lại là người chơi thể thao giỏi nhất lớp.
Chi càm nhàm thẳng trong lòng:
“Rét môn này thật chán ghê nơi “_Cô vừa nghe tới môn này là đã toát mồ hôi rồi.
Cô chạy nhanh ra sân vào đúng vị trí của mình.
Hên là cô nhớ lại phải tập trung sớm hơn thầy 2 phút còn không sẽ hít đất 50 cái.
Nghĩ tới thôi,Chi tốc biến chạy tới chỗ đó.
Kết quả là chân cô sưng đỏ ngày gót.
Cô đau lắm nhưng vẫn cố nhịn để không lộ vì mất mặt lắm.
Cô là người rất quan trọng sĩ diện của mình kể cả khi ở bất cứ nơi nào miễn là công cộng.
Thầy thể dục bước tới,lớp trưởng Lạc Ly Quyền đưa sổ đầu bài cho thầy rồi quay về chỗ.
Báo cáo điểm số,giống hàng xong thì thầy lên tiếng:
“ Hôm nay trước hết các em chạy bộ nữ 5 vòng,nam 8 vòng “
Nghe tới là đầu óc Chi quay cuồng.
3vòng là cô muốn lạy trời luôn rồi.
Thôi đành ngậm ngùi vượt qua vậy.
Thầy thấy lớp nói chuyện sôi nổi nhất hết cái óc.
Nên bực mình mà phạt thêm hai vòng cộng với vòng hồi nãy nữa.
Mọi người đứng đờ người một lúc thì bắt đầu chạy.
Trạch chửi thầm rằng:
“Cái ông thầy này có ác quá không vậy?”
“M*nó “_Thầy mà nghe được chắc chết luôn.
Trong lúc Chi đang chạy thì Trà đang ở phía sau.
Trà ghét Chi vì Chi nói mình không làm bài trước mặt thầy cô nên mới ghét.
Nhân cơ hội lần này,Ở phía sau Trà đẩy Chi vì chân bị đau cộng với sức đẩy.
Cô nhìn xuống mặt sân tưởng mình sắp cấm đầu ai ngờ phản ứng của Trạch tốt nhưng chỉ một chút xíu nữa thôi tuy cô không cấm đầu nhưng hai đầu gối khụy xuống.
Vì gót chân đau nên nên khụy gối xuống khiến cho nó bị sưng phồng một chút đỏ ửng.
Tuy chỉ là vết thương ngoài da nhưng rất đau chỉ vẫn cố nhịn không khóc.
Cô từng đọc được trong sách rằng:“ Hãy học cách nhận nhịn thì mới làm nên đại sự “_một câu nói cô tâm đắc nhất.
Khánh và Tuấn thấy vậy thì đỡ Chi lên để Trạch Trách vấn Trà.
Mọi người trong lớp cười thầm Trà họ nói thầm rằng:
“Nhỏ này ngu người ta không làm gì mình mà hại “
“Xem mặt nó kìa tái mét luôn”
“Tội nghiệp nó quá bây ơi biết sao giờ?”
Trạch thấy hai người đỡ Chi thì quay lưng lại hai người chỉ cách nhau hai bước chân.
Trạch tiến một bước cơn thịnh nộ nổi lên mà mắng hết một dòng thật dài:
“ Mày làm cái vậy,mày tính hại chết Chi mới vừa lòng hả dạ mày hả?”
“Tao nói cho mày biết đây là lần cuối tốt nhất cuối đời đừng có lần sau “
“mẹ nó! đừng để Lý Thừa Trạch này nóng “ _chỉ thẳng mặt Trà rằng giọng không chút ấm áp toàn khí băng bảo phủ.
“Một là đưa tiền thiệt hại nặng nề về thể xác,hai là xin lỗi thành tâm sám hối “
“nhanh lên!!! “_nói lớn
Mọi người xung quanh ai nấy đều mặt mày tái mét hồn phách biến đi đâu mất.
Họ không ngờ anh quả thật là ghê gớm.
Trà không tính trước được sẽ có Lý Thừa Trạch.
Nhìn thần thái của cậu ta là sợ quắn sợ quéo rồi nên Trà im lặng một hồi bước tới chỗ Chi mà thật lòng xin lỗi.
Trà nghĩ lại cũng có lúc mình không biết làm bài Chi là người luôn chỉ Trà thành tâm nhất.
Miễn Trà hỏi là sẽ chỉ.
Trà hiểu lầm Chi ở chỗ mình quên làm bài cô hỏi thì Chi nói.
Nghĩ cũng đúng phải có tính trung thực chỉ vì suy nghĩ nhất thời mà sợ sai trái.
“ Chi ơi,mình thật lòng xin lỗi cậu vì chuyện ban nãy “
“ Đây là tiền lương tháng này của mình,mình đền thiệt hại cho cậu “_Trà tiếc số tiền này lắm,nhưng biết sao giờ trong khi hiện tại cũng chả có thứ gì để đền bù cả.
Chi nhìn số tiền mà sốc.
Cô biết hoàn cảnh gia đình nhà Trà như thế nào.
Mỗi năm học phí đều do mạnh hường quân ủng hộ.
Có nhiều lúc Chi nghĩ cậu ấy thật giỏi còn cô chỉ sài tiền bà mẹ mình mà thôi.
“4 triệu đồng “_cô nhìn không muốn nhận vì sợ Trà phải sống sao đây.
“Cậu giữ lại tiền để dành sài đi “.
“Tớ chỉ bị vết thương ngoài da không sao đâu “
Trạch,Tuấn,Khánh bất lực với Chi luôn thật sự.
Tại sao trên đời lại có người rộng lượng như thế? Chính sự hiền lành ấy mà bà người say đắm Chi từ hồi cấp 1 tới tận bây giờ.
Thầy giáo thấy vậy nhưng chỉ lẵng lặng xem drama.
Ai cũng biết tính ông thầy chả quan tâm gì tới học trò cũng đã quên với những gì thầy làm rồi.
Trạch chạy tới xin phép Thầy cho Chi về cùng mình để dưỡng thương:
“Thầy cho em xin phép bế Chi về nhà Chị để tịnh dưỡng ạ “
Khánh tính lên cản lại nhưng bị Tuấn kéo tay lại mà bảo:
“Đừng manh động! Cậu ấy không làm gì Chỉ đâu mà hoảng hốt thế?”
Khánh như hiểu ra mà hừ! Nhẹ.
Còn về phần Trà theo quy định của nhà trường phải viết bảng kiểm điểm nhưng phải đặc biệt hơn là phải viết 1000 lần:
“ Em hứa sẽ không làm hại Chi nữa “_Trà nghe xong tuy làm biếng nhưng thấy mình sai thật nên ngậm ngùi trả lời lấy lệ.
“vâng “_chả hài lòng một tí nào,lời nói ỉu xìu thôi.
Không những vậy phạt các bạn phải xa lánh lìa xa trong 1 tháng.
Trà nghe xong khuôn mặt không một tí cảm giác nào cả mà vẫn đồng ý.
Trạch nhân cơ hội không gọi tài xế xe công tỷ tới rước mà thích cõng.
Bởi hồi nhỏ anh là người cõng Chi những lúc Chi mỏi chân anh điều biết mà đề nghị cõng.
Trạch cõng Chi mà trong lòng vui sướng không ngừng còn Chi thì có chút cảm tình với thằng bạn thân này mà nghĩ bụng.
“Thật ra nó cũng không đáng ghét như mình nghĩ “
Còn Trạch thì nghĩ:
“ Cõng cậu chính là điều mà tôi thích làm nhất”.