Nói thật luôn Trạch nếu mà có cuộc thi ai là người tranh thủ thì anh số 2 không ai dành số 1 quá.
Bởi ta mới có câu:
"Cao thủ không bằng tranh thủ "_tưởng sai mà ngờ đúng không tưởng.
Còn về phía lớp thì cả lớp học xong tiết thì cũng đi về.
Có người còn nói xéo là:
"Nhỏ Chi sơ hở có người Binh "
"Tưởng có nhan sắc hay lắm chắc?"
Khánh vẫn đang đi phía sau đôi mắt trở nên sắc lạnh khác thường.
Bình thường đi với Tuấn,Trạch mà hôm nay lại phải đi một mình chán ghê nơi.
Tuấn thì lại xem phụ giúp Trà chép bài.
Có nhiều lúc Khánh lại nghĩ Tuấn luôn nói mình thích Chi nhưng tại sao lại tốt với Trà thế.
Trong lớp Trà bị các bạn khác ức hiếp cũng Tuấn binh.
Làm bài cũng làm chung,ăn chung đồn tụi nó thì nói là bạn thân nhất của nhau không là gì hết.
Vậy thích Chi là cái cớ để Trà không phát hiện chắc?
"Nói là bạn bè có quỷ mới tin"_Anh rất thắc mắc để bữa nào hỏi cậu ấy xem mới được.
Suy nghĩ một hồi cũng trôi qua 15 phút thật nhanh.
Hai đứa con gái nói xấu Chỉ vọt mất tiêu tức ngang vậy đó à.
! ----------------!
Trạch cõng Chi trên vai mà vẫn chưa thoả mãn thì đã tới nhà cô.
Anh còn ước phải Chỉ cái nhà này mọc chân đi xa thật xa để anh được bế Chi lâu hơn một chút tốt biết mấy.
Chi thấy tới nhà thì đánh vào lưng anh sao vẫn chưa thả cô xuống vậy.
Cô đánh mãi,đánh mãi hình như anh không có phản ứng thì phải.
Anh đã làm vượt quá giới hạn của cô nên cô bật mic lên:
" Tên Lý Thừa Trạch đáng ghét thả tớ xuống!"_cô vừa nói vừa quát lên hên nhà cô là nhà cách âm không là bể màng nhĩ mất.
Trạch lên tiếng:
"Anh đây bế em chưa đủ,em dám xuống ư?"_Anh nói mà không sợ Chị sẽ nổi trận lôi đình quả thật là rất siêu.
em?anh?ủa Chi thấy có gì đó sai sai.
Bạn bè mà xưng hô kì cục vậy.
Bữa này Tên Trạch này sốt nặng rồi trời ạ.
"Cậu bị khùng hả?đoàng hoàng coi "_ai biểu xưng tầm bậy tầm bạ làm chi cơ chứ.
Trạch nghe xong thì thấy mình quê quá trời nên thả Chi xuống tự đi về nhà.
Chi đi trước,Trạch theo sau.
Khi vô cửa chính sảnh xong,Trạch chào hỏi bà mẹ Chi như thường ngày vì hai nhà rất thân đang ký hợp đồng với nhau.
"Thưa cô,bác Trạch mới tới ạ "_anh cuối đầu lễ phép chào hỏi.
Chi kiểu:"Có cần giả trân vậy không?"
"Bình thường mà được như vậy là tôi cũng đâu có cãi với cậu cho tốn hơi chứ?"_Cô nói trong lòng nói thành tiếng chắc tiêu quá,bà mẹ cô đang ở đây phải kìm nén lại.
Cô quay đầu bước lên lầu không thèm ngoảnh đầu lại nhìn anh dù chỉ một cái.
Ở dưới lầu Trạch ngồi xuống ghế sofa mà kể hết mọi sự việc cho ông bà Cố nghe.
Họ nghe xong thì tức giận không thôi chưa để cho bà Cố nói thì Cố Tịch đã lên tiếng:
"Con gái ta nó hiền như vậy mà cũng có kẻ muốn hại nó sao?"
"thật ngu xuẩn"
Trạch nghe Bác Cố nói Chỉ hiền thì trong lòng chê nhẹ.
Bình thường một ngày 24 giờ là hết 6 tiếng cãi vả,đánh nhau.
Chi đánh không thua gì con trai luôn ta nói nó kích thích mà còn tê dại nữa cơ đấy trời ạ.
Thấy ông Cố im xong bà Cố kìm nén nãi giờ nói hết ra luôn mất cái nét quyền uy của của chủ mẫu Cố giá luôn.
"Tốt nhất đừng có lần sau còn không đừng hòng sống yên với Cố thị "_công nhận câu nói của bà Cố chất hơn ông Cố nhiều.
Trạch linh cảm Cô,Bác Cố sắp có trận lửa và băng nên cũng biết điều mà đứng lên thưa hai bác lấy một tiếng.
"Nếu không có chuyện gì thì còn xin phép về trước ạ!"_Trạch chỉ đành từ chối khéo thôi chứ hết cách với mấy vấn đề này rồi.
Anh ra khỏi cổng thì gọi số nào đó mà ra lệnh trong rất cool:
" Tôi cho cậu 30 giây mau lái chiếc Lamborghini Sian màu xanh lá nhanh tới cổng biệt thự Sơn Đông "_người bình thường mà cho thời gian này chắc chết quá.
Phía bên kia tên thuộc hạ tiếng nói:
"30 giây là nhanh rồi thưa lão đại "_nói mà tên thuộc hạ trải mồ hôi dài nhễ nhại.
Trạch bấm giây vừa 9,9 giây thì chiếc xe giá gần 90 tỷ đáp trước biệt thự Cố gia.
Trạch lên tiếng:
"Không hổ danh là chiến thần phi thăng "
Khi Trạch bước vào nhà ông Lý,bà Lý đang tức giận đùng đùng trách mắng Trạch đủ điều.
Trạch nhìn bình thường anh về sớm để soạn thống kê doanh thu công ty.
Trạch giải thích vì trong trường xảy ra drama giữa Chi với Trà nên cõng Chi về tới nhà họ Cố sẵn đàm đạo mấy câu với trưởng bối Cố thị.
Ông bà Lý nghe xong thì không chửi nữa mà im lặng để anh muốn làm gì thì làm từ này ông bà không quản nữa mắc công thấy bản mặt không có màu sắc toàn tia lạnh cóng của đứa con trai bảo bối.
Anh làm bài tập hoá của cô giáo hồi sáng xong thì đúng lúc thời gian cũng ngày tám giờ.
Trạch chỉ khoác chiếc áo khoác rồi đi luôn.
Hên không có ba mẹ anh ở đây không là lại nghe giảng mấy cái đạo lý vớ và vớ vẩn nghe phiền muốn chết.
Anh do gấp rút nên gấp rút lấy đại chiếc xe cùi nhất trong dàn siêu xe của mình.
Mà chiếc này tầm nhẹ thôi 3.
6 tỷ.
Anh chạy một hồi thì cũng tới nhà của Cố Diễm Chi anh bấm nút chuông quản giả Dương mở cửa cho anh đi vào.
Khi anh bước vào thấy ông bà Cố đang mải mê với đống tài liệu trên công ty thì anh chào hỏi lấy lòng để sau này làm rể cũng dễ tặng quà.
Tính ra anh cũng lo xa thật mà thôi thứ gì trước mắt thì nên tôn trọng cái đã đừng để mất rồi hối tiếc cũng chẳng làm được gì cả.
"Con chào Cô,chào Bác còn mới tới ạ?"hơi sai sai cái gì đó hình như ngày nào anh cũng tới mà thôi lỡ rồi.
Bà Cố hỏi han:
"Con tới đây chơi với con nhỏ Chi nữa phải không cứ tự nhiên đi "_bà nói giống như là quen mấy chuyện này quá vậy á.
"Không phải đâu ạ con chỉ giúp Chi bài tập hoá ấy ạ!"
Bà Cố hiểu thì ra còn gái bà không biết làm bài nên bà chỉ nói một câu với Trạch:
" Con bé này phiền con quá "_Bà thấy có áy náy với Trạch vì làm phiền người khác không ai khác mà lại là con gái mình nữa ấy chứ.
"Nó ở trên phòng á con"
"Bác cảm ơn con thấy nó nhá "_chứ Chi đời nào chứ trừ phi không bình thường như mọi ngày thôi.
Trạch lên phòng của Diễm Chi mà hù Chi đang học bài khiến Chị giật hét cả mình mà hét:
"có trộm.
.
có trộm bớ người ta với "
"Là tôi Trạch đẹp trai nhất nhà đây "_anh lại ra vẻ nữa rồi mà cũng đúng thật không sai.
Chi tức quá lấy cái gối ném cho Trạch một cái khiến Trạch nói thẳng vấn đề:
"Cậu khoẻ Chưa Chi đanh đá?"
Chi cố kìm nén lại vì dù sao Trạch cũng nói đỡ giúp mình hồi sáng nên nhịn vậy.
nhưng cũng phải có hạn mức nha.
"Khoẻ rồi,nhưng mà chuyện hồi chiều cảm ơn nhà! mà cậu đừng nói tớ là Chi đanh đá nữa không thì tớ sẽ!
"sẽ sao nè?"
Chi nói thẳng mặt luôn khỏi dấu Chi cho mắc công:
"Không chơi với cậu nữa luôn"
Nãi Chi cảm ơn Trạch thấy gì đó sai sai nhưng cũng đành mặc kệ luôn chứ biết sao giờ nói sao cậu lạ vậy mắc công ăn đập nữa.
Nghĩ một hồi Trạch nói:
"Cậu là nhất không ai bằng nổi được chưa?'
Bữa đó Trạch chỉ bài Chi rất tận tình khiến Chị thấy cứ ớn lạnh ngang vậy đó nhưng mà cố bỏ qua suy nghĩ mà vui vẻ làm bài.
Sau đó,11 giờ hai người tạm biệt nhau nhà ai về nhà nấy ở chứ ngủ chung thì!.
.