Hơn nữa, hai người có quan hệ khó xử như thế, không danh không phận, cô sinh con cho anh thì sau này phải làm sao đây? Con cô sẽ có thân phận gì? Hơn nữa, Khương Ngọc Thư đang phiền não về chuyện tốt nghiệp năm tư đại học, sau lưng cô còn có người nhà phải chăm sóc, sao có thể sinh con cho anh được chứ.
Song, Mạnh Cảnh Hòa là người thế nào chứ, anh dám nhắc đến, đương nhiên cô không tiện vả mặt anh.
Chẳng phải học lươn lẹo rất dễ à.
"Ừm.
" Khương Ngọc Thư dịu dàng đáp.
Mạnh Cảnh Hòa nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc: "Đừng nói ngoài miệng như thế, nơi này! " Anh chỉ ngón tay vào bụng cô: "Hiểu chưa?"Sắc mặt của Khương Ngọc Thư khẽ thay đổi: "Em hiểu.
" Anh muốn thật à?Khóe miệng của Mạnh Cảnh Hòa cong lên nụ cười, anh rụt tay lại khôi phục vẻ ung dung như trước: "Được rồi, sửa soạn đi, đi tắm suối nước nóng.
"Bên ngoài suối nước nóng, sương mù mờ mịt.
Tâm trạng của Khương Ngọc Thư hơi trầm xuống, lúc tắm suối nước nóng, trong lòng cũng nghĩ đến chuyện đó.
Đêm đó hai người ngầm hiểu đó là chuyện ngoài ý muốn.
Cô vốn không có dự định hai người sẽ có gì sau này, cô có thể xem như đêm đó không xảy ra chuyện gì cả.
Chỉ là mọi chuyện không xảy ra theo kịch bản cô muốn.
Bây giờ cô vô cùng mờ mịt.
Mạnh Cảnh Hòa đưa tay kéo cánh tay của cô: "Em đang nghĩ gì thế?"Khương Ngọc Thư nở nụ cười: "Em đang nghĩ khi nào nhóm Ôn Văn sẽ đến?""Cũng sắp rồi.
" Mạnh Cảnh Hòa trả lời hờ hững, anh nhắm mắt lại, hơi ngẩng mặt lên, tỏ vẻ bình thản.
Khương Ngọc Thư nhìn anh, Mạnh Cảnh Hòa đẹp trai, gương mặt tuấn tú, nhất định con của anh sẽ rất đẹp.
Đột nhiên trong đầu của cô xuất hiện một đứa bé, chỉ là trong giây lát lòng cô bối rối, lập tức ngăn chặn suy nghĩ lung tung trong đầu mình.
Mạnh Cảnh Hòa biết cô đang nhìn anh, anh thuận thế kéo cô vào lòng hôn lên khóe miệng của cô, nụ hôn mang theo sự trừng phạt.
Đương nhiên anh biết cô nói thế chỉ là bề ngoài thuận theo mà thôi.
Khương Ngọc Thư bị anh hôn đến thở dốc, sợ rằng anh sẽ giải quyết ở nơi này.
.