Rơi Vào Vòng Tay Người


Cả ngày tiếp theo, Thịnh Ý đều không để ý đến Lục Kiêu.
Đàn ông không thể cứ chiều chuộng, cậu muốn xem xem, họ Lục kia khi nào sẽ chủ động tìm cậu nói chuyện!
Kết quả đợi cả buổi chiều, ghế sau vẫn yên lặng như người vô hình, một chút động tĩnh cũng không có, đến giờ tự học buổi tối, Lục Kiêu vậy mà thẳng thắn không bắt chuyện, Thịnh Ý tức đến chết, chạy đến chỗ Lục Kiêu, vùi đầu dùng bút dạ vẽ một đại vương bát đen kịt trên mặt bàn hắn.
Buổi tối về nhà, cậu làm bài tập xong do dự nhiều lần, nhưng vẫn không nhịn được cầm lấy điện thoại di động gửi WeChat cho Lục Kiêu:
- Vạn sự thắng lợi: Cậu buổi tối đi làm cái gì vậy?
Kết quả là cho đến trước khi đi ngủ cũng không đợi được trả lời, Thịnh Ý ném điện thoại, vùi đầu chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau cậu kéo theo bộ mặt, chuẩn bị đến trường mặt đối mặt hỏi tội, kết quả đợi trái đợi phải Lục Kiêu lại không đến.

Mặc dù Lục Kiêu thường xuyên trốn giờ tự học buổi tối, nhưng buổi sáng chưa bao giờ đến muộn, Thịnh Ý có chút khó hiểu, đợi hết tiết đầu tiên vẫn không thấy bóng dáng của Lục Kiêu, rốt cuộc nhịn không được chạy đến văn phòng hỏi lão Viên.
"Ồ, Lục Kiêu à." Lão Viên bưng cái cốc gốm sứ lớn của ông uống một ngụm trà, nói, "Em ấy xin nghỉ, nói là trong nhà có việc, khoảng chừng có thể ba bốn ngày sau sẽ trở về.

"
Thịnh Ý sửng sốt một chút: "Lâu như vậy? Có chuyện gì vậy ạ?"
"Cụ thể thầy cũng không rõ lắm, nhưng đứa nhỏ Lục Kiêu này rất quyết đoán, nói sau khi trở về sẽ học bù lại." Lão Viên nói, "Đến lúc đó em hãy đem cho cậu ấy mượn xem các ghi chép."
Thịnh Ý đáp lại một tiếng, tâm trí lơ đễnh rời đi, cho đến khi trở lại phòng học vẫn có chút không tập trung.
Lục Kiêu không chủ động bắt chuyện với cậu, không trả lời tin nhắn của cậu, ngay cả xin nghỉ lâu như vậy, cũng không nói với cậu một lời.
Thịnh Ý vốn cho rằng bản thân mình sẽ tức giận, sẽ phẫn nộ gửi một loạt tin nhắn chất vấn hắn, nhưng nhìn vào bàn ghế trống trải phía sau lưng, trong lòng lại đột nhiên tràn ngập một cảm giác mệt mỏi, chua xót cùng tủi thân.
Ở kiếp trước và đời này, thái độ của Lục Kiêu đối với cậu quả thực là khác nhau một trời một vực.
Và cậu không thể không thừa nhận, cậu không thể chấp nhận sự khác biệt quá lớn này.
Từ lần gặp gỡ bất ngờ đầu tiên sau khi sống lại, từ khi Lục Kiêu nhìn thấy cậu nhưng như con sóng không chút dao động chuyển dời tầm nhìn, giống như hoàn toàn đang nhìn một con người xa lạ không đáng để tâm, trong lòng cậu vẫn luôn nghẹn một ngọn lửa.
Lục Kiêu không nên như vậy —— hắn rõ ràng nên ánh mắt tràn ngập đều là cậu, thời thời khắc khắc dõi theo cậu, cẩn thận lắng nghe từng lời cậu nói, bất kể cậu tính tình ương bướng lại vô sự vô cớ, hắn vẫn sẽ dỗ dành cậu một cách cưng chiều bằng giọng điệu nhẹ nhàng mà người ngoài không bao giờ nghe được.
Lập ra "Kế hoạch báo thù", mục đích tất nhiên là để trả thù Lục Kiêu, nhưng chỉ có bản thân Thịnh Ý mới biết, ngoài trừ trả thù, từ tận đáy lòng của cậu, thật ra còn giấu đi một dấu vết mà người ngoài không cách nào lý giải, ngay cả bản thân cậu cũng không thể hiểu những suy nghĩ hoang đường đó ——
Cậu muốn sự chú ý của Lục Kiêu, lại một lần nữa trở về trên người cậu.
Cậu ghét Lục Kiêu, hận Lục Kiêu là chuyện của cậu, nhưng trong mắt Lục Kiêu, nhất định phải chỉ có một mình cậu!
Nhưng bây giờ...!Cậu nhìn chỗ ngồi phía sau trống rỗng, từ từ cắn chặt răng.
*Cắn chặt răng: cắn răng chịu đựng, ý là tự cắn răng chịu đựng những nỗi uất ức, khó chịu, đau đớn trong lòng của mình.
Lục Kiêu thật sự không để ý đến cậu.
Một chút cũng không quan tâm đến cậu nữa.
  __
Cảng thành phố G cách Thanh Thành mấy trăm km, Đường Khải, Hạ Huy, Lục Kiêu cùng bảy tám người đàn ông trưởng thành ăn mặc như hành khách bình thường, phân bố cụm ba cụm hai trên đầu bến cảng, chờ đợi chuyến thuyền tiếp theo đến nơi.
Điện thoại trong túi quần rung lên, Lục Kiêu lấy ra nhìn thoáng qua, là một tin nhắn WeChat mới.
- Vạn sự thắng lợi: Lão đại, cậu còn cần tôi không QAQ.
Đường Khải bên cạnh tùy tiện liếc nhìn một cái, cười nói: "Hai ngày nay bạn học gửi cho cậu nhiều tin nhắn như vậy, sao không trở về với người ta?"
Mỗi tin đều nhìn, nhìn lại không trả lời, có đôi khi còn nhiều lần lấy điện thoại ra xem màn hình, trong lòng không yên.
Lục Kiêu không nói gì, ấn màn hình, nhét điện thoại vào túi quần.
Trong lòng Đường Khải ít nhiều đã có suy đoán, cười cười không truy vấn, híp mắt nhìn thời gian, nghiêm mặt thấp giọng: "Còn tám phút nữa.

Sau khi nhìn thấy Trần Kim đừng manh động, lập tức báo cáo vị trí cho cảnh sát.

"
Lục Kiêu: "Đã rõ.

"
Ba năm trước, trên cảng thành phố G xảy ra một vụ cố ý giết người cực kỳ dã man, một người đàn ông say rượu vô cớ đấm đá một thanh niên đang đi ngang qua, sau khi bị phản kháng thì nổi giận, rốt cuộc lấy ra một con dao gọt hoa quả chém chết người thanh niên.
Người đàn ông sau khi giết người bỏ trốn khỏi hiện trường, sau đó bị cảnh sát tra ra thân phận, nguyên lai là một thành viên của thế lực tà ác ẩn giấu ở thành phố G, trước đó đã có nhiều tiền án được ghi lại.

Nhưng Trần Kim chạy nhanh, tính lại gian xảo kín đáo, trốn ra ngoại thành ba năm cũng không bị bắt lại quy án, cảnh sát từng tuyên bố treo thưởng, đối với quần chúng nhân dân cung cấp manh mối có giá trị thưởng mười vạn nhân dân tệ, đối với người cung cấp manh mối quan trọng và hỗ trợ bắt, thưởng ba trăm ngàn nhân dân tệ.
Đường Khải mạng lưới quan hệ rộng, tin tức thông hành, ngẫu nhiên trong một lần ở Thanh Thành phát hiện tung tích Trần Kim, từ đó về sau liền âm thầm theo dõi hắn.

Sau khi lặng lẽ theo dõi một thời gian dài, mới nhận được một tin tức có độ chính xác cao: Trần Kim và đồng bọn hôm nay sẽ đi thuyền trở về thành phố G.
"Họ Trần nhất định sẽ không trở về một mình, hơn nữa ước chừng sẽ có đồng bọn tiếp ứng." Đường Khải cau mày dặn dò, "Những người này đều không phải là người tốt, xác suất lớn có cất giấu vũ khí, chúng ta chỉ là hỗ trợ, giữ chặt bọn họ là được, ngàn vạn lần đừng đi lên liều mạng, nghe chưa? "
Lời này của hắn đã nói với Lục Kiêu nhiều lần, dù sao người đến làm nhiệm vụ lần này chỉ có một mình Lục Kiêu chưa thành niên.

Đường Khải kỳ thật có chút hối hận, cảm thấy không nên để Lục Kiêu đi vào cũng bùn này.
Nhưng tiểu tử kia cả người kiên quyết muốn chết, chuyện quyết định ai cũng không thay đổi được, Đường Khải cũng không có biện pháp với hắn.
Hắn còn muốn nói thêm cái gì đó, anh mắt đột nhiên đông cứng lại ——
Trên mặt sóng xanh rộng lớn, hình bóng một con du thuyền màu trắng ở phía xa xa xuất hiện.

Thanh Thành Nhất Trung hai ngày nay đang chuẩn bị cho lễ hội nghệ thuật trong khuôn viên trường.
Lễ hội không thú vị như tiệc đầu năm, hầu hết các tiết mục được tổ chức là ngâm thơ, các bài ca truyền thống hay gì đó, học sinh đều không hẳn có hứng thú.

Nhưng bởi vì lãnh đạo Phòng Giáo dục muốn đến tham quan tuần tra, cho nên không khí lễ hội không thể thiếu, những băng rôn cổ động với nhiều màu sắc nhanh chóng được kéo lên trong khuôn viên trường, cột tuyên truyền bên kia vẫn đang tìm kiếm một số bạn học có thể vẽ, phụ trách vẽ một số tranh tuyên truyền liên quan đến lễ hội.
Thịnh Ý đã được lão Viên phân công làm cu li.
Thanh Thành Nhất Trung được xây dựng rất đẹp, ngay cả cột tuyên truyền cũng lớn hơn các trường khác gấp mấy lần, muốn phủ kín thực sự là không dễ dàng.

Thịnh Ý cùng mấy bạn học khác thảo luận, quyết định mỗi người một mảng, một mình thiết kế bức vẽ.
Phương diện này là sở trường của Thịnh Ý, làm không có gì khó khăn, chính là hơi tốn chút công sức.

Cậu đã dành cả buổi chiều để vẽ nửa dưới của cột tuyên truyền khổng lồ, phía trên quá cao, ngày mai phải mang theo một cái ghế đến.
Sáng hôm sau Thịnh Ý hì hục mang ghế của mình tới, trèo lên bắt đầu bắt tay vào vẽ phần trên cột.

Nhưng cột tuyên truyền quá cao, anh đứng trên ghế vẫn phải kéo thẳng cánh tay để vẽ, một giờ trôi qua, cánh tay liền đau nhức có chút không chịu nỗi.
Cậu đi đến bên cạnh nhìn, phát hiện bạn học ở bên phải đã hoàn thành bức vẽ liền đến chào hỏi: "Bạn cùng lớp, tôi có thể sử dụng ghế của cậu không?"
Nam sinh bên phải mang ghế của mình tới, thấy Thịnh Ý xếp chồng hai ghế lên nhau, nói: "Như vậy không ổn lắm đi?"
"Không sao đâu," Thịnh Ý nói, "Tôi còn xíu nữa là vẽ xong rồi."
Nam sinh: "Tôi giúp cậu vịn."
"Tốt quá đi! Cảm ơn cậu!"
Thịnh Ý động tác nhanh nhẹn trèo lên bắt đầu vẽ, không bao lâu sau, lại có một chút thất thần.
Lục Kiêu đi đã ba ngày, hơn mười tin nhắn cậu gửi cho đối phương toàn bộ đá chìm xuống biển, không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
*đá chìm đáy biển: biệt tăm biệt tích.
Lục Kiêu có hay không thật sự triệt để chán ghét cậu, không bao giờ muốn để ý đến cậu nữa?
Thịnh Ý mím môi, nhìn tác phẩm dưới ngòi bút của mình dần dần hoàn thành ——
Là một con ngựa cao lớn dũng mãnh trên cánh đồng, tư thế lưu loát hùng tráng, bờm theo gió bay lên, tuy là một bức tranh tĩnh, nhưng nó dừng như khiến cho người khác thấy sự nhanh nhẹn và mạnh mẽ của nó khi chạy, tinh thần hăng hái.
Có vẻ như không có gì có thể ngăn cản bước tiến của nó.
Còn Lục Kiêu thì sao.
Hắn sẽ quay trở lại chứ?
Hắn thật sự chỉ xin nghỉ vài ngày, hay lại giống như kì nghĩ hè sau khi kì thi đại học kết thúc ở kiếp trước, nói đi là đi, từ đó trở đi bật vô âm tín?
Thịnh Ý rũ mi xuống, che đi thần sắc trong mắt.

Một lát sau cậu lại ngước mắt lên, tựa hồ muốn thưởng thức tác phẩm của mình một chút, chân phải thoáng lui về phía sau một bước, nhưng giống như cậu đã quên mắt rằng mình đang đứng trên một chiếc ghế cao xếp chồng lên nhau ——
"Yo-"
"!Cùng lớp!! "
Bệnh viện trung tâm thành phố.
Thịnh Ý nằm trên giường bệnh, chân phải được bó bột treo lên cao, cả người động đều không thể động, nhìn qua hết sức thê thảm.
"Con nói con xem" Thịnh Hoài Minh ngồi bên cạnh, đau lòng thở dài, "Sao lại không cẩn thận như vậy? Vẽ một bức tranh thôi cũng có thể ngã xuống! "
"Con đây không phải là do quá nhập tâm sao." Thịnh Ý lẩm bẩm: "Ba, chân đau, gọt táo cho con ăn."
Thịnh Hoài Minh trừng mắt ncậu một cái, vừa gọt táo vừa nói: "Chân con còn phải đau một thời gian.

Gãy xương bắp chân, dù sao thì cũng phải hai ba tháng sau mới có thể bình thường.

May mắn là không quá nghiêm trọng đến mức phẫu thuật, nếu không thì còn đau hơn!"
Thịnh Ý ngoan ngoãn nghe mắng, nhận lấy quả táo đã gọt xong: "Ba, giúp con lấy di động tới đây."
Thịnh Hoài Minh lại trừng mắt nhìn cậu: "Chơi điện thoại gì! Ăn xong mau chóng nghỉ ngơi ngủ một giấc."
Cậu làm nũng: "Con đau đến nỗi không ngủ được, cho con chơi một xíu thoi."
Thịnh Hoài Minh không còn cách nào khác, đành phải lấy điện thoại đưa cho cậu.
Thịnh Ý cầm lấy điện thoại di động, mở máy ảnh ra, nhấp chụp hai tấm về cái chân đang quấn thạch cao của mình, mở WeChat gửi tới cho người nào đó.
Lần này WecChat bên kia rốt cục cũng có phản hồi, hơn nữa gần như là lập tức:
- LX: Chân bị sao vậy?
Thịnh Ý chầm chậm đánh chữ: Bị gãy.
Còn hỏi: Khi nào cậu trở lại?
- LX: Tối nay sẽ về.

Bệnh viện nào?
Thịnh Ý nhìn bốn chữ kia, gặm một miếng táo, rũ mi mắt khẽ cười..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui