Một ngày nọ, Thành Nam vẻ mặt thành khẩn nói với dì Tuyết:
“Dì hãy giúp tôi… trốn khỏi đây.”
Dì kinh ngạc hỏi anh:
“Tại sao lại muốn trốn đi? Cậu Tân rất yêu thương cậu mà?”
Thành Nam lắc đầu:
“Anh ta bị điên rồi.
Anh ta đã giam giữ tôi ở đây cả tháng nay.
Dì không nhận thấy sao?”
Trong ánh mắt của dì Tuyết thoáng vẻ dao động:
“Cậu Tân nói, cậu ấy đưa cậu đến đây là để chữa bệnh.
Kể từ khi công ty gặp khó khăn, cậu liền thay đổi tâm tính, tinh thần bất ổn, luôn muốn thoát khỏi cậu ấy.
Không khí trên này sẽ giúp cậu bình tâm hơn.
Cậu ấy dặn, tuyệt đối không được nghe lời mà giúp cậu thoát khỏi đây.”
Thành Nam nghe dì Tuyết nói vậy, giận đến run người.
Hắn ngang nhiên nói anh là kẻ có bệnh thần kinh, lừa dối một người thật thà như dì Tuyết.
“Dì đừng tin anh ta.
Giúp tôi, tìm một ít thuốc mê, đủ để cho bọn vệ sĩ kia mê man vài tiếng, nhân cơ hội đó tôi sẽ bỏ đi.
Nếu dì không giúp, tôi sẽ chết dần chết mòn tại đây.
Lần trước anh ta đã tiêm thuốc mê bắt tôi tới chỗ này, có lẽ trong căn nhà còn cất giữ một ít.
Hiện giờ chỉ có dì mới có thể tự do đi lại khiến anh ta không phòng bị.”
Dì Tuyết hoang mang tột cùng.
Rốt cục ai điên ai tỉnh dì không cách nào phân biệt được nữa.
Cuối cùng dì nói:
“Tôi không thể làm vậy.
Tôi đã nhận tiền của cậu Tân, tới đây để chăm sóc cậu.
Tôi phải làm tròn trách nhiệm của mình.”
Thành Nam khẩn thiết van nài:
“Ta sẽ hành động gọn gàng để anh ta không nghi ngờ dì, được không?”
Suốt ngày hôm đó, Thành Nam luôn trong tâm trạng bồn chồn khó yên.
Chẳng biết rốt cục dì Tuyết có chịu giúp anh hay không.
Nếu dì ấy một mực chối từ, anh chỉ còn cách liều mạng với Vĩnh Tân mà thôi.
Vĩnh Tân thấy anh cả buổi nhấp nhỏm lo âu, liền ôm anh, dịu dàng hỏi:
“Em không khoẻ chỗ nào sao?”
Thành Nam cười:
“Không có...!Chỉ là ở đây lâu ngày sinh buồn chán.
Em muốn ra ngoài đổi gió.”
Vẻ mặt Vĩnh Tân bỗng dưng biến đổi, nói:
“Chưa được.”
“Tại sao?”
Hắn kiên nhẫn trả lời:
“Em chịu khó chờ một ít thời gian nữa.”
Thành Nam thật không hiểu vì cớ gì hắn cứ phải úp úp mở mở, rồi muốn anh chờ, chờ và lại chờ.
Anh muốn nổi điên lên quát mắng hắn, nhưng rốt cục đành cắn răng nuốt cục tức vào trong nói:
“Mình đang ở đâu vậy anh?”
Vĩnh Tân ghé môi vào vành tai anh, hơi thở ấm nóng kể sát bên cạnh:
“Một nơi không ai có thể quấy rầy hai ta.”
Thành Nam không hỏi nữa.
Vì anh biết, dù có hỏi bao nhiêu lần, hắn vẫn trước sau như một, không bao giờ cho anh câu trả lời.
Hôm sau, dì Tuyết đột nhiên ngoắc anh lại, nói nhỏ:
“Buổi sáng, sau khi ăn xong, cậu Tân có thói quen uống trà.
Sáng mai tôi sẽ bỏ sẵn một ít thuốc mê vào trong trà.
Cậu tuyệt đối không được đụng vào nước trà của cậu ấy.
Phần mấy vệ sĩ để tôi lo.”
Thành Nam nghe dì nói vậy, ánh mắt sáng rỡ vui mừng:
“Dì chịu giúp tôi rồi sao?”
“Tôi theo cậu bao nhiêu năm, so với cậu Tân, tôi tin cậu hơn.
Sau khi rời khỏi đây, đừng quên tôi là được.”
oOo
Sáng hôm sau theo kế hoạch đã định, Thành Nam cùng Vĩnh Tân dùng bữa xong, liền đến phòng khách uống trà.
Anh không có gì làm, mỗi ngày đều lôi một quyển sách ra đọc.
Hôm nay cũng vậy, Vĩnh Tân ngồi một bên xử lý công việc, còn anh nhàn nhã đọc sách.
Ấm trà được đặt trên bàn, Vĩnh Tân mãi chưa đụng tới khiến Thành Nam vô cùng sốt ruột.
Mải mê nhìn vào ấm trà, mà anh không để ý hắn đã sát bên cạnh từ khi nào.
Cho đến khi một giọng nói trầm trầm phát ra, anh mới giật mình nhìn lên:
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Nụ cười hiền hoà giả tạo trên khoé môi làm anh cảm giác vô cùng chán ghét, nhưng vẫn cố tỏ ra vui vẻ:
“Em… chỉ là nhớ bé Dương.
Đã lâu không gặp, không biết ở với anh hai nó có vui vẻ không, ăn uống có bỏ mứa hay không, học hành có nghiêm túc hay không.”
Vĩnh Tân cúi xuống hôn anh rồi nói:
“Anh cũng nhớ thằng bé.”
Thành Nam đáp trả nụ hôn của hắn rồi nói:
“Vậy anh dẫn em đi gặp nó, được không?”
Vĩnh Tân lại chau mày:
“Chưa được.”
Thành Nam không chịu được thái độ úp mở của hắn, cuối cùng chẳng thể ngăn nổi cơn giận:
“Tại sao lại không được? Rốt cục anh giấu em chuyện gì?”
Vĩnh Tân cười khổ nói:
“Em đã nói sẽ tin anh mà đúng không? Em chỉ cần kiên nhẫn, đợi thêm một chút nữa thôi.”
Trong lòng gào thét dữ dội: “Không đời nào!”, nhưng Thành Nam đành nén lại.
Anh thở dài tuyệt vọng:
“Thôi được rồi…”
Rốt cục, chuyện anh mong đợi cũng đến.
Vĩnh Tân quay trở lại bàn làm việc, tay cầm ấm trà, rót ra tách, rồi từ từ đưa lên môi.
Thành Nam hồi hộp chờ đợi phút giây hắn uống ngụm trà đến độ toàn thân tê cứng.
Một giây, hai giây, lại ba giây, cuối cùng tách trá đã cạn nước.
Anh tiếp tục cầm quyển sách đọc dở lên, im lặng quan sát.
Một lúc sau, Vĩnh Tân đột ngột đứng dậy, khiến anh giật thót mình.
Hắn lảo đảo đi đến gần, nắm lấy vai anh, giọng nói run run:
“Em… đã bỏ gì trong trà?”
Thành Nam bị vẻ mặt của hắn làm cho có chút sợ hãi, nhưng anh cố tỏ ra bình tĩnh đáp:
“Em thấy anh làm việc vất vả, nên muốn cho anh nghỉ ngơi một lát thôi mà.”
Gương mặt Vĩnh Tân vì giận mà đỏ cả lên, hắn muốn tiến đến giữ lấy anh, nhưng toàn thân bủn rủn không còn sức:
“Em… còn dám giễu cợt anh?”
“Anh đùa giỡn với tôi bấy lâu, nay tôi chỉ đáp lại một chút xíu đã làm anh ấm ức đến như vậy?”
Thành Nam nói rồi đứng phắt dậy, mặc kệ cho thuốc mê đã từ từ ngấm vào cơ thể Vĩnh Tân, vật hắn ngã ra sàn.
Vĩnh Tân cố gắng gượng mở mắt ra, nhưng hiệu lực của thuốc làm hàng mi cứ lì lợm díu lại.
“Em đừng đi…”
Thành Nam cười lạnh, rồi quay lưng về phía hắn, đi đến chiếc laptop đang nằm trên bàn làm việc.
Anh bình thản cầm lấy tiến lại gần Vĩnh Tân, đưa một ngón tay của hắn vào nơi cảm ứng vân tay.
Màn hình phút chốc được mở ra.
Cũng may là ở nơi rừng núi âm u này vẫn còn có mạng internet.
Anh vào google maps, nhấn định vị.
“Quả nhiên, đã đưa tôi lên tới tận Điện Biên.
Ngày nào cũng nghe tiếng máy bay sát trên đỉnh đầu.
Hẳn là nơi này gần với sân bay.”
Thành Nam thoát ứng dụng messenger của Vĩnh Tân ra, đăng nhập vào tài khoản của mình, gọi cho Thành Chương, nhưng không có ai bắt máy.
Không có thời gian nấn ná lâu, anh bấm gửi vị trí của mình cho người anh song sinh rồi thoát tài khoản.
Thành Nam nhìn Vĩnh Tân đã rơi vào hôn mê, đưa tay vuốt nhẹ gương mặt hắn:
“Tôi không biết anh giấu tôi điều gì, nhưng trong tình yêu, phải có sự chia sẻ từ hai phía.
Ngay từ đầu chúng ta đã không hiểu nhau, vậy thì có đến với nhau cũng không hạnh phúc.
Tạm biệt anh…”
Nói rồi, anh lục tìm trong túi quần của hắn, lấy đi ví tiền, và điện thoại di động, phòng trường hợp khẩn cấp cần liên lạc với Thành Chương.
Thành Nam ra khỏi cửa với một ba lô nhỏ dì Tuyết đã chuẩn bị sẵn, bao gồm nước uống, thuốc men, lương khô và một ít tiền.
Anh cầm chiếc chìa khoá cổng trên tay, cảm ơn dì, nhìn lại lần cuối nơi này rồi quay lưng đi.
Bên kia tường thành, là tự do.
Tự do đó, sẽ không còn sự có mặt của Vĩnh Tân nữa.
Dù có chút chạnh lòng, nhưng anh đành bỏ lại mọi thứ ở phía sau mà bước tiếp.
Trong những ngày ở đây, Thành Nam đã quan sát rất kỹ mọi ngóc ngách của toà nhà.
Anh cứ thế đi thẳng tới gara xe, chọn cho mình một chiếc nhỏ gọn nhất, kiểm tra xăng, rồi nổ máy lái đi.
Xe ra khỏi cổng, một không gian trùng điệp cây xanh bao phủ trước mặt khiến Thành Nam choáng ngợp.
Điện thoại vừa ra toà nhà liền mất sóng, giờ chỉ còn là cục gạch vô dụng.
Nhưng lúc nãy anh đã nhanh trí vẽ lại đoạn đường dẫn đến sân bay.
Hiện giờ chỉ có thể đi theo bản đồ vẽ tay, đánh cược vào vận may của chính mình.
Nhưng trời không chiều lòng người, Thành Nam đi được một đoạn khá xa, xe bỗng dưng giật giật rồi tắt máy.
Anh tự than trách bản thân vui xẻo, rồi tìm kiếm trong cốp xe dụng cụ để sửa chữa.
Loay hoay cả buổi trời xe vẫn không nổ máy, anh đành bỏ xe lại cuốc bộ.
Con đường hun hút xa thẳm, hai bên là cây cối rậm rạp.
Thành Nam ngao ngán thở dài, nhưng biết làm sao được, đã lỡ đâm lao thì phải theo lao thôi.
Anh vừa đi, vừa thầm hy vọng sẽ gặp một ai đó nơi heo hút này để đi nhờ xe.
Thành Nam đi được khoảng năm cây số, dần dần thấm mệt.
Anh bắt đầu hoang mang, không biết mình đi đúng hướng không.
Tờ giấy trên tay bắt đầu nhàu nát và thấm đẫm mồ hôi của anh.
Nếu xui xẻo đi sai đường, khi mặt trời khuất bóng, anh phải qua đêm nơi âm u đáng sợ này.
Còn nếu may mắn về được tới nhà, thì đây là trải nghiệm mà anh không bao giờ muốn lặp lại trong đời.
Thành Nam mở ba lô dì Tuyết chuẩn bị cho mình ra, lấy một chai nước, và một ít lương khô, ăn uống cầm hơi, rồi lại tiếp tục đi.
Đôi chân mỏi rã rời, trời lạnh nhưng mồ hôi liên tục rơi như suối, con đường mòn như thể càng đi càng dài ra thêm.
Anh tuyệt vọng ngồi xuống, thở dốc.
Cứ chậm chạp như thế này, chẳng mấy chốc Vĩnh Tân sẽ bắt kịp mất.
Vừa dứt suy nghĩ, anh giật mình khi nghe động cơ xe từ xa truyền tới.
Chẳng lẽ xui xẻo đến như vậy sao?
Thành Nam gục đầu nhìn hai chân tê cứng dính đầy bùn đất, giờ anh đã không còn sức bỏ chạy nữa rồi, đành bó gối chờ đợi chiếc xe tới gần, tống anh vào cái nơi ngột ngạt ấy một lần nữa.
Nhưng không.
Tiếng động cơ xe tuy gần sát bên, có điều xe đi từ hướng ngược lại, chứ không phải từ nơi của Vĩnh Tân.
Một tia hy vọng loé lên, Thành Nam vui mừng đứng dậy, vẫy tay la to.
Quả nhiên, chiếc xe đã dừng ngay nơi anh đứng.
Bước xuống xe là một người vô cùng quen thuộc.
Vĩnh Hà.
Thành Nam ngạc nhiên nhìn Vĩnh Hà tiến về phía mình:
“Chị…”
Vĩnh Hà cũng trố mắt nhìn anh:
“Sao em lại ở đây?”
Thành Nam nói dối:
“Em giận Tân nên bỏ về, xe hư nửa đường, phải đi bộ.
Chị… có thể cho em quá giang ra đường lớn không?”
Vĩnh Hà nghe vậy liền bật cười:
“Thằng em trai của chị thật là, nói cùng em lên này du lịch, đi một mạch hơn cả tháng trời.
Cuối cùng sao lại chọc giận khiến em bỏ về rồi? Lên xe, đi gặp nó, chị sẽ mắng nó một trận.”
Nói rồi cô kéo tay anh đi.
Thành Nam vội rụt tay lại, có chết anh cũng không quay về đó.
“Em không đi, chị cứ cho em ra đường lớn.”
Vĩnh Hà thấy anh dứt khoát như vậy, mỉm cười nói:
“Vậy, không về đó nữa.
Chị chở em ra sân bay.”.