Những ngày bàn chuyện công việc, Thành Nam thường xuyên ghé công ty của Vĩnh Tân.
Vẻ đẹp trai như tài tử Hồng Kông của anh lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Đã vậy, Chủ Tịch Vĩnh Tân cũng không hề kém cạnh.
Hai người đi với nhau phong độ khí chất ngời ngời làm chị em phụ nữ thần hồn điên đảo.
Hôm nay vẫn như mọi lần, Thành Nam đến văn phòng của Vĩnh Tân.
Nhưng sự xuất hiện của vị khách mới làm trong lòng anh nảy sinh bức bối không thôi.
Ngồi chễm chệ trong phòng riêng của Vĩnh Tân là một cậu bé tầm mười sáu mười bảy tuổi, vẫn còn mang trên mình bộ đồng phục học sinh.
Gương mặt thanh tú.
Sống mũi thẳng tắp.
Mắt một mí nhưng sắc sảo như được kẻ chì.
Hàng mi dày lại cong vút, đôi môi mỏng, hồng hào tựa tô son.
Nhưng vẻ mặt câng câng đang trưng ra lại đối lập hoàn toàn với diện mạo xuất chúng của cậu ta.
Thành Nam khựng lại trước cửa trong giây lát, chạm phải ánh mắt như xẹt điện của cậu nhóc trước mặt, khẽ nhíu mày.
Văn phòng của một Chủ Tịch, vì sao lại có học sinh trung học, lại còn xuất hiện vào giờ này…
Cậu bé kia cũng không lấy làm vui vẻ khi thấy Thành Nam, nhìn anh từ đầu tới chân, rồi nhếch môi cười khinh khỉnh:
“Đây là người anh đã kể với em?”
Cậu ta đứng lên, tiến lại gần đung đưa tròng mắt đen láy, quan sát Thành Nam, rồi trưng ra vẻ mặt xem thường:
“Nhìn cũng chả có gì đặc biệt, sao anh lại phí thời gian cho anh ta vậy?”
Tên nhóc không coi Thành Nam ra gì, ném cho anh ánh nhìn đầy thù địch.
Mặc dù không thoải mái nhưng Thành Nam cố nén nỗi bực dọc, lướt qua cậu ta, xem thằng nhóc vắt mũi chưa sạch kia như không khí mà đi về phía Vĩnh Tân.
Cậu nhóc bị bỏ lơ vô cùng tức tối, gương mặt xinh đẹp méo xệch, dậm chân hừ một tiếng:
“Anh kia, tôi nói cho anh biết, tôi gặp Vĩnh Tân trước, tôi yêu anh ấy nên nhất định sẽ không có chuyện để anh dễ dàng cướp mất anh ấy đâu!”
Thành Nam tai nghe, lòng nóng ran nhưng ngoài mặt vẫn cố tình phớt lờ cậu ta, đưa đôi mắt sắc như dao nhìn Vĩnh Tân, như thể chỉ cần chớp một cái sẽ dễ dàng đả thương người, vẻ mặt cười như không cười hỏi:
“Anh không định bàn công việc với người ngoài chứ?”
Thành Nam tuy không biểu hiện ra mặt, nhưng Vĩnh Tân biết anh đang phiền lòng, bèn nhìn về phía cậu nhóc:
“Vĩnh Thuỳ, cháu về trước đi.
Chú còn công việc phải làm.”
Cậu nhóc tên Vĩnh Thuỳ bị anh đuổi về, đã thế còn bị Thành Nam xem thường không để vào mắt, nét mặt càng trở nên khó coi, phùng má lên nói:
“Chú? Đã bảo đừng có xưng chú với em rồi! Chúng ta chỉ là họ hàng xa lắc xa lơ, em thậm chí còn không nhớ nổi mối quan hệ dây mơ rễ má của hai nhà!”
Vĩnh Tân cười khổ đi lại chỗ của Vĩnh Thuỳ, kéo cậu đứng dậy, nói như van nài:
“Được rồi cậu hai.
Làm ơn về cho.
Đây là công sở, không phải nơi để cậu nhõng nhẽo.”
Vĩnh Thuỳ miễn cưỡng đứng dậy đi về, không quên liếc Thành Nam một cái như muốn ăn tươi nuốt sống.
Khi văn phòng còn có hai người, một luồng sát khí ngập ngụa ập đến, Vĩnh Tân rón rén bước lại, ôm anh từ phía sau.
Thành Nam vẫn làm vẻ mặt như không có gì xảy ra, quay sang nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra khỏi người mình, rồi nói:
“Tôi không có nhiều thời gian.
Anh chốt ngày giờ địa điểm đi, mình sẽ đi xem xưởng của đối tác, rồi nhanh xúc tiến hợp đồng.”
“Sao lần nào gặp anh em đều lạnh lùng xa cách vậy?”
“Anh nghiêm túc một chút có được không?” – Thành Nam trừng mắt đáp.
“Chẳng phải bàn chuyện làm ăn là phụ, gặp anh là chính sao? Em đừng dối lòng mình mà.
Em không thắc mắc cậu bé lúc nãy là ai? Tại sao lại có mặt ở văn phòng anh giờ này sao?”
Thành Nam nhìn Vĩnh Tân, môi cười nhưng lòng không cười:
“Tại sao tôi lại thắc mắc? Tôi với anh đã là gì của nhau đâu?”“Là người yêu chứ là gì nữa.” – Vĩnh Tân đùa cợt.
“Vớ vẩn! không có việc gì thì tôi về trước đây.”Nói rồi anh dứt khoát quay đi, nhưng Vĩnh Tân nào chịu để yên, nhanh tay nắm lấy anh kéo vào trong lòng:
“Em đừng để ý những lời cậu nhóc đó nói.
Cậu bé chỉ là tình cảm nhất thời của tuổi mới lớn, rồi sẽ chóng quên thôi.”
Sắc mặt Thành Nam sa sầm lại, nói:
“Vốn dĩ tôi không để ý.
Nhưng hình như anh đang hiểu lầm chuyện gì đó thì phải? Anh và cậu nhóc đó có như thế nào cũng không liên quan đến tôi!”
Mặc sức Thành Nam có vẫy vùng, Vĩnh Tân vẫn ôm thật chặt người trong lòng, cắn nhẹ vành tai của anh:
“Anh xin lỗi.
Là anh sai…”
Thấy hắn xuống nước như vậy, Thành Nam cũng nguôi nguôi một chút.
Nói giận cũng không đúng, mà không giận cũng không phải.
Trong lòng Thành Nam chỉ thấy khó chịu không diễn tả được nên lời.
Trong cuộc đời gần ba mươi năm, anh chưa từng có cảm giác này, cảm giác muốn độc chiếm một ai đó.
Anh đã cố kiềm nén không biểu lộ ra ngoài, nhưng Vĩnh Tân cứ ra thái độ thăm dò xúc cảm của anh khiến anh nổi giận.
Bình sinh anh ghét nhất bị ai nhìn thấu tâm can.
Thành Nam thở dài, quay lại, tay ôm mặt Vĩnh Tân nói:
“Anh không việc gì phải xin lỗi.
Chuyện làm người yêu của nhau, anh cho tôi một chút thời gian có được không? Tôi thật sự chưa sẵn sàng.”
Vĩnh Tân nắm lấy bàn tay của Thành Nam, hôn lên đó, dịu dàng nói:
“Anh sẽ đợi.”
oOo
Ngày hôm sau Thành Nam cùng Vĩnh Tân đi gặp nhà cung cấp hương liệu mà Vĩnh Tân đã giới thiệu.
Tuy cơ sở nhỏ nhưng vô cùng sạch sẽ, nguồn gốc nguyên liệu nhập về Thành Nam cũng kiểm tra kỹ càng, không có gì đáng phàn nàn.
Chủ cơ sở là bạn học cấp hai của Vĩnh Tân, chơi với nhau đến tận giờ này, lại được hắn đích thân giới thiệu nên cũng có một độ tin cậy nhất định.
Sau khi thương lượng giá cả, hợp đồng ký kết ổn thoả, chỉ còn chờ ngày nhập về sản xuất và tung ra thị trường.
Sản phẩm mới sắp ra mắt, mọi việc đều thuận lợi, tâm trạng Thành Nam cực kỳ vui vẻ.
Anh hẹn Vĩnh Tân đi ăn mừng, không quên dắt theo Thành Dương.
Thành Dương dần dần cũng quen với sự có mặt của Vĩnh Tân, thậm chí còn vô cùng có cảm tình với hắn.
Chỉ cần nghe thấy Vĩnh Tân là đôi mắt long lanh sáng rỡ, ngập tràn chờ mong.
Vĩnh Tân đi đến trước, ngồi chờ hơn mười phút thì cha con Thành Nam xuất hiện.
Hôm nay Thành Nam ăn mặc giản dị, chiếc áo sơ mi thẳng thớm màu xanh nhạt, một bên đóng thùng, một bên không, giày thể thao, trông vô cùng trẻ trung, không hề giống với bộ dạng nghiêm túc, lịch lãm thường ngày.
Dáng vẻ như sinh viên của anh làm Vĩnh Tân ngây ngẩn, nhìn vào chẳng ai nghĩ anh đã là ba của một cậu bé năm tuổi.
Thấy Vĩnh Tân nhìn mình chăm chăm như muốn rớt con mắt ra ngoài, Thành Nam cảm giác mặt mày tê rần, không tự chủ đưa tay sờ má, e là hiện tại đã đỏ tận mang tai.
“Xin lỗi vì đã tới trễ.
Anh chờ lâu chưa?”
Vĩnh Tân thu lại nụ cười trên môi, giọng hờn trách:
“Tới giờ này mà em còn khách sáo với anh sao? Anh chờ mới mười phút hơn thì có sá gì? Anh tình nguyện chờ em cả đời.”
Thành Nam nghe những lời sến súa của hắn thường xuyên, ban đầu còn thấy xấu hổ, giờ thì chả mấy bận tâm, dắt Thành Dương ngồi xuống, khoé môi giật lên nụ cười tuấn mỹ:
“Vậy mời anh tiếp tục chờ.
Bé Dương à, con muốn ăn gì hôm nay ba sẽ chiều hết.”
Thành Dương nghe vậy vui vẻ gật đầu.
Vĩnh Tân chắm chú quan sát hai cha con cùng nhau chọn món, khoé môi cũng thoáng nở nụ cười.
Sản phẩm nước giải khát vị trái cây mới của công ty Thành Nam tung ra thị trường nhận được nhiều phản hồi tích cực của khách hàng, trở thành top những loại nước giải khát bán chạy nhất trên cả nước.
Thành Nam vì vậy mà vô cùng vui vẻ.
Cũng kể từ ngày đó tần suất xuất hiện của Vĩnh Tân ở nhà anh càng nhiều.
Sự có mặt của hắn làm cho không khí ngôi nhà trở nên nhộn nhịp hẳn.
Thành Dương càng lúc càng thân thiết với Vĩnh Tân.
Mỗi lần đến nhà, hắn lại mua cho cậu bé đồ chơi mới, còn dạy nhóc chơi cờ.
Thành Nam chỉ còn biết lắc đầu cười trừ.
“Anh đừng nghĩ dụ được bé Dương thì sẽ dụ được tôi nha.”
Vĩnh Tân cười, xáp lại gần anh:
“Dù em có rung động hay không, anh vẫn thật lòng yêu mến bé Dương.
Hơn nữa chúng ta đã thân thiết như vậy, tại sao em vẫn không chấp nhận anh? Em sợ điều gì?”
Thành Nam cúi mặt né tránh ánh mắt đầy quyến rũ, đầy chờ mong của hắn:
“Tôi không sợ gì hết.” – Chỉ là anh có chút hoài nghi về lòng người.
Anh sợ Vĩnh Tân sẽ giống như ông anh trai của mình, nhất thời nói yêu một ai đó, rồi chỉ trong tích tắc thay lòng đổi dạ - “Tôi ở một mình quen rồi.”
Gương mặt Vĩnh Tân thoáng chút nghi hoặc:
“Em có lý do nào thuyết phục hơn không? Chẳng phải em đã lấy vợ, sinh con rồi sao?”
“Tôi…”
Lời nói tính thốt ra, rồi nuốt ngược vào trong, không việc gì phải giải thích cho hắn, Thành Nam kiên quyết:
“Vì anh là đàn ông! Còn tôi yêu phụ nữ, được chưa?”
Một tia thất vọng thoáng qua trong mắt Vĩnh Tân nhưng nhanh chóng biến mất, thế chỗ cho sự ấm áp như ánh nắng nhìn anh
:“Anh sẽ làm cho em đổi ý.”.