Vành tai trắng nõn của Hạ Thanh Từ ửng hồng, cả khuôn mặt đều đỏ bừng. Hạ Thanh Từ suýt chút nữa không nhịn được đã trực tiếp đứng lên, đầu ngón tay nắm chặt trang sách, xúc cảm bên tai tựa hồ vẫn còn đó.
Điều này khiến Hạ Thanh Từ nhớ tới lần trước bị cắn lỗ tai, vì lúc đó tràn đầy sợ hãi nên đã không có bất kỳ phản ứng thái quá nào.
Hiện tại thì khác, cậu rất tỉnh táo nhưng lại không biết đối phương có phải là cố ý hay không.
"Tạ Bệnh Miễn—"
Hạ Thanh Từ hét lên, rất nhiều học sinh quay đầu lại, Tạ Bệnh Miễn cũng từ từ tỉnh dậy, không dựa vào vai cậu, như thể hắn không biết chuyện gì xảy ra.
Diệp Kỳ ở hàng trên cũng quay đầu lại, hơi kinh ngạc nói: "Lớp trưởng, sao mặt cậu đỏ dữ vậy?"
Vừa nói, Diệp Kỳ vừa trầm ngâm nhìn Nhị ca, phát hiện hắn ta đang đặt nắm đấm lên môi, tựa hồ đang cố nén cười.
Vẫn nụ cười rất sung sướng kia.
Tạ Bệnh Miễn nghe vậy cũng nhìn về phía Hạ Thanh Từ, bởi vì hắn vừa mới ngủ dậy nên thanh âm có chút khàn: "Tiểu lớp trưởng, cậu làm sao lại đỏ mặt như vậy."
"Ai làm gì cậu?"
Hạ Thanh Từ cảm thấy tai mình đỏ bừng là do tức giận, cậu nhìn Tạ Bệnh Miễn, vẫn là cặp mắt kia, không nhìn ra được vấn đề gì.
Nếu như trực tiếp nói thẳng, có lẽ cả lớp đều sẽ biết, phía trước Mạnh Phi Du cùng Vu Uyển cũng quay đầu lại, tựa hồ muốn xem náo nhiệt.
"Cậu buồn ngủ?" Hạ Thanh Từ thẳng thắn hỏi, thanh âm cực lạnh.
Nếu bỏ qua vành tai và gò má ửng hồng của cậu, có thể khiến người ta cảm thấy rất đáng sợ.
Lúc này Tạ Bệnh Miễn mới thấy giọng nói của mình đã dịu đi, tâm tình rất tốt mà đáp: "Không sao, làm sao vậy?"
"Muốn ngủ thì tự mình ngủ, đừng ở trong xe xem tôi là cái gối."
Hạ Thanh Từ quay đầu lại, giọng nói tương đối nhỏ nhưng vẫn có một số học sinh xung quanh nghe được, bọn họ tập mãi thành quen, rất nhanh liền xoay lại.
"Lớp trưởng, tôi ngủ làm phiền đến cậu sao?" Tạ Bệnh Miễn thuận theo cậu mà hỏi: "Vậy tôi sẽ không ngủ nữa."
Trong suốt quãng đường còn lại, Tạ Bệnh Miễn không ngủ mà đi đánh bài với Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ. Ba người họ chơi còn rất vui, vì sợ làm phiền Hạ Thanh Từ đọc sách nên Tạ Bệnh Miễn còn hỏi lớp trưởng có muốn sử dụng tai nghe của hắn không:
"Lớp trưởng, có phải ồn lắm không? Đeo tai nghe vào sẽ không nghe thấy nữa."
Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ một mặt không nói nên lời, trong khi Vu Uyển ở một bên cười lớn, phỏng chừng là chiêu theo đuổi của Tạ Bệnh Miễn, khẳng định tám trăm năm đều truy không được.
"Không cần." Khóe môi Hạ Thanh Từ mím thành một đường thẳng, cảm thấy sớm muộn gì cũng bị Tạ Bệnh Miễn tức chết, mặc kệ Tạ Bệnh Miễn.
Hạ Thanh Từ không muốn, Tạ Bệnh Miễn liền cất tai nghe trở về. Tiếng nói chuyện cũng nhỏ đi rất nhiều, cố gắng không phát ra âm thanh nào.
"Nhị ca, đám Giang Dã cũng ở ngoại thành sao?"
Tạ Bệnh Miễn một chọi ba: "Không biết, Nhất Trung cũng đi thực nghiệm nhưng mỗi nơi một lớp, Lộ Tiểu Lộ có thể ở đó nhưng Giang Dã thì không chắc."
"Vậy thì cậu ta... cậu ta cũng ở đó à?" Mạnh Phi Du xen vào: "Tôi nghe nói cậu ta chung lớp với Lộ Tiểu Lộ."
Mí mắt Diệp Kỳ giật giật, nhưng không nói gì, cậu có thể nhìn ra Nhị ca của mình không ưa gì Thẩm Ý.
"Biết đâu." Tạ Bệnh Miễn hừ một tiếng, không nói gì.
Thời gian còn lại, Hạ Thanh Từ đọc sách cảm thấy hơi chóng mặt, cậu đóng sách, nhắm mắt lại và nghỉ ngơi.
Khi Hạ Thanh Từ ngủ, bên tai rất êm, thật cảm ơn bọn họ đã không làm ầm lên, để cậu ngủ một giấc thật ngon cho đến khi xuống xe.
Vì thực nghiệm xã hội ở bên ngoài nên rất nhiều người đều mang theo điện thoại, cơ bản là tất cả, kể cả Hạ Thanh Từ. Trên xe cậu không xem điện thoại, nhưng khi xuống xe đã lấy ra nhìn một cái.
Thẩm Ý gửi cho cậu một tin nhắn, đó là một bức ảnh và cậu ấy đã đến trường tiểu học ở ngoại thành.
Ký túc xá được sắp xếp cùng nhau, đó là một khách sạn bên cạnh trường tiểu học, hai người ở một phòng, tiền ăn ở đều do nhà trường chi trả.
"Tiểu lớp trưởng, cậu cầm được đồ sao?"
Xe buýt dừng ở cửa khách sạn, Lão Trương bảo bọn họ thu dọn đồ đạc trước, sau đó xuống sảnh tầng một tập hợp sau.
"Tôi cầm được." Hạ Thanh Từ không có mang theo gì nhiều, tự mình cầm lấy, nhận chìa khóa đi lên lầu hai. Ký túc xá nam ở tầng hai, ký túc xá nữ ở tầng ba.
Tạ Bệnh Miễn đi theo Hạ Thanh Từ, bọn họ ở phòng thứ hai, Hạ Thanh Từ dùng chìa khóa mở cửa, khi đi ngang qua phòng bên cạnh cậu có ngó qua, là phòng hai giường.
Họ sẽ không ngủ cùng nhau.
Nghĩ tới đây, cậu vặn chìa khóa một cái, mở cửa ra, chiếc giường lớn ở giữa hiện ra trước mặt cậu, giống như đang chế nhạo suy nghĩ vừa rồi của Hạ Thanh Từ.
Tạ Bệnh Miễn nhìn Hạ Thanh Từ đứng yên, không biết cậu đang nghĩ gì, hắn đem cửa sau lưng đóng lại.
"Lớp trưởng, đây là phân ngẫu nhiên. Mạnh Phi Du là phòng hai giường, nhưng đa số cũng chỉ có một giường, khách sạn làm sao có thể có đều có giường đôi được."
Đúng là ngẫu nhiên, nhưng lần nào cậu cũng là người kém may mắn hơn.
May mắn là chỉ có một đêm, Hạ Thanh Từ tự an ủi mình, sau một hồi im lặng cậu cũng đặt đồ xuống.
Mới hơn mười giờ, bọn họ đi xuống tập hợp, lão Trương cũng đề phòng dặn dò một ít, đặc biệt là chú ý an toàn, nói xong liền giải tán.
Họ tập trung lúc 2 giờ chiều, khoảng thời gian này để cho mọi người làm quen với môi trường và giải quyết cơm trưa.
Hạ Thanh Từ sau khi tập hợp xong liền rời đi, cậu không muốn để Tạ Bệnh Miễn đi theo, rất phiền phức.
Hạ Thanh Từ nhìn điện thoại, Thẩm Ý lại gửi cho cậu một tin nhắn khác, trường Nhất Trung hình như cũng giống bọn họ, nhưng thời gian tập trung sớm hơn mười phút.
Shen: Tôi đang ở đây
Shen: [định vị]
Shen: Cậu ở đâu, tôi tới tìm cậu
Hạ Thanh Từ nhấp vào vị trí của Thẩm Ý, cách cậu không xa, cậu dựa theo chỉ dẫn của bản đồ mà đi đến đó. Ký túc xá của Nhất Trung là bốn người một phòng, hình như là ký túc xá của nhân viên công tác.
Tòa nhà hơi cũ, học sinh ra vào đều mặc đồng phục của Nhất Trung. Đồng phục lam trắng của Hạ Thanh Từ càng bắt mắt hơn, cậu cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Thẩm Ý trong đám đông.
Hạ Thanh Từ còn chưa tìm được thì ống tay áo phía sau đã bị kéo, cậu quay lại thì thấy một gương mặt quen thuộc, Thẩm Ý đang giật vài cái ở tay áo cậu.
"Tôi vừa tới tìm cậu." Hạ Thanh Từ nhìn tòa nhà nơi bọn họ ở, cùng bọn họ chênh lệch rất lớn: "Cậu ăn cơm chưa?"
"Chưa." Thẩm Ý vẫn kéo Hạ Thanh Từ, con mắt giật giật, trầm giọng nói: "Giờ đi."
Ý là muốn cùng ăn cơm với cậu.
Cả Hạ Thanh Từ và Thẩm Ý đều trò chuyện qua điện thoại, hầu như tối nào họ cũng nói chuyện, bây giờ đột nhiên gặp mặt cảm thấy hơi khó xử.
Thẩm Ý kéo ống tay áo của cậu, nghĩ lại vẫn không có tránh, cũng không phải là nắm tay.
"Chúng ta ăn ở đâu?" Hạ Thanh Từ hỏi.
"Nhà ăn." Thẩm Ý lại quay đầu nhìn Hạ Thanh Từ: "Cậu muốn đi đâu cũng được."
"Tôi thì sao cũng được." Hạ Thanh Từ nói: "Vậy chúng ta đến nhà ăn đi."
Thẩm Ý nghe cậu, trên đường đi nửa im lặng nửa nói với Hạ Thanh Từ nhiệm vụ chiều nay của mình. Nhiệm vụ buổi chiều cũng giống như họ, đó là phát tờ rơi gần đó.
"Thực nghiệm xã hội của trường bọn tôi đều là gần đây." Thẩm Ý nói: "Nên không chỉ có mỗi lớp tôi là ở đây."
Kí túc xá được bố trí thống nhất, toàn Nhất Trung đều ở trong kí túc xá này, chỉ có địa điểm thực nghiệm là khác nhau.
"Còn có các lớp khác của trường cậu?" Hạ Thanh Từ hỏi.
Thẩm Ý "ừm", "Có thể có rất nhiều người ở nhà ăn."
Mãi cho đến khi Hạ Thanh Từ đến nhà ăn cậu mới nhận ra Thẩm Ý không quá hòa hợp với Nhất Trung. Cậu định hỏi Thẩm Ý xem cậu ấy có muốn đổi đến nơi nào ít người hơn không nhưng Thẩm Ý bên cạnh mở lời:
"Có người, nói cái gì." Thẩm Ý nói: "Cậu đừng để tâm."
"Không." Hạ Thanh Từ nghiêm túc: "Nếu cậu không muốn đến mấy nơi đông người, chúng ta có thể đi nơi khác."
"Không sao, tôi không quan tâm bọn họ." Thẩm Ý vẫn kéo ống tay áo Hạ Thanh Từ, đến nhà ăn mới buông. Nhà ăn ở đây cũng là nhà ăn của nhân viên, nhưng lúc này đều là học sinh của Nhất Trung.
Hạ Thanh Từ nhìn vẻ mặt nghiêng nghiêng của Thẩm Ý, nhất thời không biết nên nói cái gì, bình thường rất ít giao du, nên suy nghĩ một chút.
"Tôi cũng không để ý." Hạ Thanh Từ nhẹ giọng nói.
Thẩm Ý nghe vậy quay đầu lại nhìn Hạ Thanh Từ, con ngươi Thẩm Ý phản chiếu khuôn mặt cậu, giống như có một tầng ánh sáng bên trong tan chảy, con ngươi vốn là màu đen liền trở nên sáng hơn một chút.
Nhà ăn này giống với nhà ăn của trường bọn họ, Hạ Thanh Từ và Thẩm Ý đi vào, điện thoại di động của cậu đổ chuông vài lần, đều là tin nhắn của cùng một người, Tạ Bệnh Miễn gửi tin nhắn đến hỏi cậu đi đâu.
Cậu đi đâu thì liên quan quái gì đến hắn.
Hạ Thanh Từ trả lời
SS: Đi ăn.
Cậu suy nghĩ một chút, không muốn Tạ Bệnh Miễn đến tìm mình nên thêm một câu.
SS: Đi với bạn, không cần theo tôi
Gửi đi một lúc, Tạ Bệnh Miễn mới hồi âm.
X: Được rồi, tôi chỉ hỏi một câu. Nếu cậu không muốn tôi theo, tôi sẽ không đi.
Rõ ràng hôm trước còn không phải là nói như vậy, Hạ Thanh Từ xem nhưng không có trả lời.
Mạnh Phi Du nhìn sắc mặt của Nhị ca, nhìn nhìn Diệp Kỳ ở một bên hỏi: "Lớp trưởng nói gì?"
"Nói đi ăn với bạn." Tạ Bệnh Miễn trong giọng nói mang theo ý cười: "Không biết là bạn nào."
Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du đều biết câu trả lời, Diệp Kỳ lần đầu thấy Hạ Thanh Từ chạy nhanh như thế, dường như có quỷ phía sau.
"Nhị ca, lớp trưởng không muốn cậu đi theo, quên đi thôi."
Diệp Kỳ an ủi: "Giờ cậu đi tìm cậu ấy, nhất định sẽ rất phiền."
"Tôi không định đến đó." Tạ Bệnh Miễn thản nhiên nói: "Cậu ấy thực sự rất mong được gặp Thẩm Ý."
Hai người nhìn nhau, không biết nên nói cái gì, Mạnh Phi Du an ủi Nhị ca: "Tính tình Thẩm Ý đâu phải chúng ta không biết đâu, có lẽ lớp trưởng là thích mấy người như vậy, tính cách bọn họ giống nhau, cho nên cũng chỉ có thể làm bạn."
Mạnh Phi Du nói nhảm rất nhiều, mở to hai mắt nói mò: "Hai người bọn họ nhất định là vô dụng, dù sao đều là hồ lô nhàm chán, hợp lại với nhau sợ rằng đánh rắm còn không làm được."
"Lớp trưởng như vậy đương nhiên là thích hợp với Nhị ca nhất. Có Nhị ca, lớp trưởng mới không cô đơn."
"Có thể lớp trưởng ngoài mặt cự tuyệt cậu, nhưng trong lòng lại chờ cậu tìm tới đấy."
Diệp Kỳ mí mắt giật giật: "Nói ít thôi."
Nói thêm vài câu nữa, sợ rằng Nhị ca sẽ tin.
Tạ Bệnh Miễn cười, sau đó hắn nhớ đến cậu bé mặt mày đỏ bừng trong xe, có lẽ là còn giận hắn.
Thôi, tha cậu lần này.
*
Thẩm Ý để ý thấy người bên cạnh vẫn luôn nhìn vào điện thoại, phát hiện khi người kia đọc tin nhắn khuôn mặt không biểu cảm thường ngày của cậu ấy càng phong phú hơn rất nhiều.
"Bạn?" Thẩm Ý hỏi.
Hạ Thanh Từ cất điện thoại: "Bạn cùng lớp."
Khuôn mặt Tạ Bệnh Miễn xuất hiện trong đầu Hạ Thanh Từ, cậu nhớ tới khóe môi của người kia chạm vào vành tai mình trong xe, cậu cau mày, vành tai dường như vẫn còn ấm.
——Họ mới không phải là bạn.
_____
#Bly