Hạ Thanh Từ ra khỏi nhà vệ sinh, rửa tay bên bồn rửa, mặc kệ Tạ Bệnh Miễn vẫn bám theo sau mình, quay trở lại phòng bệnh.
"Tuế Tuế, đợi tôi.". Truyện Đoản Văn
Khi họ về, mọi người trong phòng đều cắp mắt nhìn sang, một số bạn cũng thuận miệng trêu ghẹo.
"Khó trách Nhị ca đồng ý cho bọn mình tới đây, chính là vì lớp trưởng."
"Đúng, lớp trưởng ra ngoài Nhị ca lập tức đi theo."
Diệp Kỳ cười cười, đổi chủ đề: "Tuần trước có kết quả kiểm tra, tôi quên nói cho Nhị ca."
"Đúng vậy, Nhị ca được hẳn 250 điểm, tiến bộ rất lớn. Lão Trương thậm chí còn đọc điểm của cậu hai lần trong lớp."
"Hahahahahahahahaha, Lão Trương có lẽ là không tin."
Họ trò chuyện hồi lâu, Hạ Thanh Từ im lặng lắng nghe cũng không có tham gia, nhưng một nam sinh nào đó lại nhắc đến cậu.
"Lớp trưởng lại đứng nhất, hơn Diệp Kỳ tận năm điểm. Lần này đề nghe và nói đều khó, lớp trưởng làm thế nào mà thi hết lần này đến lần khác đều giành được hạng nhất vậy?"
"Không phải mọi lần, chỉ chín trên mười."
"Đúng vậy, lớp trưởng có kinh nghiệm gì để truyền thụ không?"
Kinh nghiệm thi hạng nhất.
Hạ Thanh Từ bị điểm mặt gọi tên mới tỉnh táo đôi chút, ngơ ngác nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, phát hiện ánh mắt mọi người đều đổ dồn về mình, cậu hỏi: "Kinh nghiệm?"
Mọi người gật đầu dồn dập, nhưng cậu chỉ là một người chăm chỉ thì có gì để chia sẻ đây, sau khi suy nghĩ kỹ càng, cậu nói: "Trong lớp nghiêm túc nghe giảng, đọc sách sau giờ học, làm thêm đề và tổng hợp xem lại những bài sai".
Câu trả lời rất quy cũ, thật giống những lời mà lãnh đạo thường nói trong mấy bài phát biểu của lễ chào cờ, các giáo viên cũng hay nói như vậy.Quả thực, nếu làm được những việc trên thì thành tích hẳn là sẽ không quá tệ.
Hạ Thanh Từ từ nhỏ đã chăm chỉ học hành, chưa bao giờ lười biếng, có nền tảng vững chắc, ngoài ra còn có đam mê với khoa học nên việc học tập rất thuận lợi, điểm số vô cùng ổn định.
"Lớp trưởng, sao cậu lại cố gắng đến vậy? Nói thì dễ, nhưng vừa tan học tôi đã về nhà chơi game, ngay cả bài tập cũng không muốn làm."
Độ tuổi mười mấy này, bản tính là ham chơi, muốn kiềm chế bản thân quả thật không dễ dàng.
Vấn đề này chưa từng có người hỏi qua Hạ Thanh Từ, nhưng cậu vẫn trả lời như bình thường: "Tri thức có thể thay đổi vận mệnh."
Mấy nam sinh bật cười vui vẻ, câu này từ nhỏ đến lớn không biết đã được nghe bao nhiêu lần, đó là chân lý cổ hủ, thế nhưng lại có người thực sự nghiêm túc mà kiên trì.
Giọng của cậu rất nhẹ, trong mắt Tạ Bệnh Miễn có chút cảm xúc khác thường, nhìn thân ảnh gầy yếu của đối phương, đại khái ôm lên cũng rất nhẹ, hắn quả thực rất muốn ôm chầm lấy cậu.
Tạ Bệnh Miễn đứng cách Hạ Thanh Từ không xa, đầu ngón tay đặt lên vai cậu, cười nhẹ: "Lớp trưởng, cậu nhất định có thể làm được."
"Tiền đồ vô lượng, phồn hoa như gấm."⊛
⊛ Tương lai sáng lạng, đong đầy hạnh phúc, thành công rực rỡ.
Diệp Kỳ nghe xong trong lòng thầm nghĩ, Nhị ca có thể nặn ra được 2 câu này cũng không dễ dàng gì.
Mạnh Phi Du: Hai câu này có thể dùng cùng nhau được sao?
"Cám ơn." Hạ Thanh Từ nhìn cái tay Tạ Bệnh Miễn đặt trên vai mình, né tránh không chút dấu vết. Nếu Tạ Bệnh Miễn có thể tránh cậu xa ra một chút thì cậu quả thực sẽ tiền đồ vô lượng.
Bị Tạ Bệnh Miễn cả ngày quấn lấy, tiền đồ ắt sẽ như chị Dậu.
Cậu chỉ là nghĩ như thế, nhưng khác với kiếp trước, gần đây không có ai làm phiền đến cậu.
Hoặc có thể chỉ là thời điểm chưa đến.
Nhóm người ở lại phòng bệnh thêm mười phút nữa, mãi đến khoảng tám rưỡi mới chịu ra về, Hạ Thanh Từ không để bọn Diệp Kỳ phải tiễn cậu nữa, về đến nhà cũng đã mười giờ.
"Tuế Tuế?"
Đèn trong nhà đã tối, ba cậu từ trong phòng đi ra, chỉ vào bếp: "Con tự hâm nóng đồ ăn, trên bàn còn sữa, bây giờ đã là mùa thu, hâm nóng lên rồi uống. "
Hạ Thanh Từ thấy ba đeo kính nên hỏi: "Ba đang may gì đó?"
"May lại túi đồng phục cho con. Trong túi mỗi ngày mang nhiều đồ như vậy, có lỗ mà cũng không biết."
Hạ Quốc An nhớ tới, nói: "Hôm nay Trần Tinh có tới tìm, rủ con đi xem phim, con không ở nhà nên ba kêu nó về."
"Ồ." Hạ Thanh Từ đáp lại, cho dù Trần Tinh đến cậu có ở nhà cũng sẽ không đi, còn không biết cậu ta đang có ý đồ gì.
"Lần sau cậu ta có tìm, ba cứ nói là con không có nhà."
Hạ Quốc An cũng không hỏi nhiều, bảo cậu đi ngủ sớm, sau đó lại hỏi: "Khi nào con được nghỉ làm, ba đưa con đi chơi nhé."
"Con suốt ngày chỉ ở nhà, hôm qua ba nghe tiểu Trần kể cô ấy tuần nào cũng dẫn con trai ra ngoài chơi..." Hạ Quốc An nói: "Vừa hay lần này con lại thi được hạng nhất, không cần ngày nào cũng chăm chỉ thế đâu, nhân cơ hội này mình ra ngoài..."
Ông còn chưa nói xong đã bị Hạ Thanh Từ cắt ngang, mặt lạnh hỏi: "Con trai cô ấy bao nhiêu tuổi?"
"Năm nay vừa tròn ba tuổi." Hạ Quốc An có chút bất đắc dĩ, nghe con trai hỏi lại: "Con năm nay bao nhiêu tuổi?", ông không khỏi giật giật trán.
"Con năm nay đã học lớp 11, con phải chăm chỉ học hành." Hạ Thanh Từ nhìn thấy bộ dạng thất vọng của ba, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Con có thể đi vào kỳ nghỉ đông."
Bình thường ra ngoài chơi sẽ tốn rất nhiều tiền, ba vì cậu mà mà phải dành ra chút thời gian, cậu cảm thấy không đáng.
Đến kỳ nghỉ đông Hạ Thanh Từ có thể tích góp được chút tiền, ba cũng được nghỉ phép năm, lúc đó ra ngoài chơi với ba có lẽ là một ý tưởng hay.
"Được, đến kỳ nghỉ đông rồi nói." Hạ Quốc An lắc đầu: "Con thật sự là..."
Không biết là tốt hay xấu, con cái nhà khác biết được ra ngoài chơi sẽ vui lắm, còn con nhà này, ngày nào cũng học.
"Ngày mai con được nghỉ." Hạ Thanh Từ nói: "Con định ra ngoài chơi với bạn."
Hạ Quốc An vỗ vỗ trán cậu con trai nói: "Đi với bạn, không muốn đi với ba."
"Ba phải đi làm." Hạ Thanh Từ hất tay ba ra: "Tới kỳ nghỉ của ba, chúng ta có thể đi."
Khi Hạ Quốc An tìm việc, ông đã đặc biệt tìm một công việc có thời gian tan sở sớm hơn một chút, để có thể về nhà nấu bữa tối cho Hạ Thanh Từ, muốn tìm được một công việc phù hợp đã không dễ dàng gì, công việc có thời gian tan làm sớm thì lại gần như không có ngày nghỉ.
Nhiều nhất trong mấy ngày lễ cũng chỉ nghỉ được có một hai ngày để nghỉ ngơi. Hàng năm có mấy ngày nghỉ phép năm, đó là thời gian được nghỉ dài nhất trong năm.
"Đi đâu chơi, đi với Tiểu Tạ à?"
Hạ Thanh từ đang trong bếp hâm đồ ăn, nghe xong liền trả lời.
"Không phải, đi thủy cung."
"Rất tốt, đi xem động vật nhỏ."
Hôm nay là thứ sáu, cậu ngủ muộn một chút, ăn tối xong dọn bàn rồi trở về phòng kiểm tra tin nhắn.
Rất nhiều người gửi tin cho cậu, bao gồm Tạ Bệnh Miễn, Thẩm Ý và Trần Tinh.
Trần Tinh rủ cậu đi xem phim và nói có việc muốn nói với cậu, trả lời không đi rồi trực tiếp chặn cậu ta luôn.
Tạ Bệnh Miễn nhắn rất nhiều, phía trên vòng tròn đỏ đã tích lũy đến hơn 20 cộng, cậu liếc một cái, trực tiếp đọc mỗi tin nhắn cuối cùng, chính là hỏi cậu đã về nhà chưa.
Trả lời đã về, rồi thoát khỏi khung chat.
Thẩm Ý chỉ gửi cho cậu vài tin nhắn, hỏi đã về nhà chưa, nói rằng cậu ấy đã mua vé và ngày mai sẽ gặp nhau ở đâu.
Shen: Tôi có thể đến đón cậu
Shen: SS có nghĩa là Tuế Tuế phải không?
Shen: Tôi cũng muốn gọi Tuế Tuế.
Hạ Thanh Từ phát hiện phía trên Thẩm Ý có gửi cho cậu một số câu hỏi vật lý, cậu đọc từng tin một, ngón tay dừng lại, không biết nên trả lời cái nào trước.
Cậu đem bài vật lý giải ra, gửi đáp án trước. Trước đây Trần Tinh cũng gọi cậu bằng biệt danh, Tạ Bệnh Miễn thì mặt dày gọi theo, Thẩm Ý gọi cũng không ảnh hưởng gì.
Thế là Hạ Thanh Từ trả lời tin nhắn.
SS: Được
Shen: /sờ đầu/
Shen: Ngủ sớm một chút
Shen: Chúc ngủ ngon, Tuế Tuế.
*
Khu biệt thự trên đường Nam Giang, đường vành đai số 2.
Biệt thự nhà họ Thẩm sáng đèn, Thẩm Du Hàm nhìn mấy tin nhắn gửi đi, người liên lạc tên X chỉ trả lời bằng một dấu chấm hỏi, sau đó chặn cậu ta luôn.
Thẩm Du Hàm gửi thêm một tin nhắn khác, xuất hiện chính là một dấu chấm than màu đỏ.
Thẩm Du Hàm nhìn chằm chằm vào dấu chấm than đỏ trên màn hình một lúc, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt, một tiếng vang, điện thoại bị đập nát.
Ánh trăng nặng nề rơi bên ngoài khung cửa sổ, từ vách tường đến sàn nhà đều được khoác lên người lớp áo sẫm màu, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt và u ám. Chiếc đồng hồ treo tường chuyển động từng chút một, những bức tranh trên tường dưới ánh đèn tỏa ra thứ ánh sáng kỳ quái.
Thẩm Du Hàm cởi áo khoác âu phục đen, mặc quần đỏ đi xuống lầu, người hầu canh cửa riết rồi cũng quen, chỉ thấp giọng gọi: "Thiếu gia".
"Tự kỷ nhỏ đang làm cái gì?"
"Tiểu thiếu gia đang ở trong phòng khách, vừa bị lão gia gọi đi, hiện tại hẳn là đang ở thư phòng."
Đầu ngón tay châm một điếu thuốc, ngọn lửa chợt tắt, Thẩm Du Hàm dập điếu thuốc, lúc đến phòng khách, đèn vẫn sáng, có lẽ mới đi chưa bao lâu.
Trên ghế sofa vẫn còn một chiếc điện thoại, Thẩm Du Hàm đóng cửa lại, liếc nhìn màn hình, không khỏi có chút kinh ngạc khi nhìn thấy ghi chú 'đặc biệt quan tâm'.
Cậu ta rất tự nhiên mà cầm điện thoại lên, tiện tay mở lịch sử trò chuyện, đọc toàn bộ cuộc nói chuyện, liền nhớ tới con chuột nhỏ mà lần trước cậu nhìn thấy ở bệnh viện.
Ngày mai đi thủy cung với chuột nhỏ?
Thẩm Du Hàm mang theo nụ cười đổi ghi chú thành "Chuột nhỏ" rồi trả điện thoại lại ghế sofa.
Tạ gia.
Tạ Bệnh Miễn tiện tay đem tên ngốc nào đó kéo đen, hắn nhìn hai chữ "Đã về" mà Tiểu Cà rốt gửi cho hắn, đối phương hiển nhiên không có đọc tin nhắn bên trên.
Chỉ trả lời câu cuối cùng, làm cho có lệ, không muốn hắn gửi thêm bất kỳ tin nhắn nào nữa.
Trong khoảng thời gian này dù cho không trực tiếp nói ra nhưng hắn cũng đã biểu hiện rất lộ liễu, Hạ Thanh Từ giả vờ không biết, nhưng trong hành vi đều hiển thị rất rõ lời từ chối.
Tạ Bệnh Miễn ngẩng đầu nhìn màn hình điện thoại di động, đáy mắt có chút cảm xúc sâu xa, trong lòng hiện lên một số tâm tư ác liệt, nhưng bất quá liếc thấy dấu chấm tròn bên cạnh Cà rốt nhỏ sao lại đáng yêu đến thế, tâm tư nào đó liền biến mất.
Hắn gửi thêm hai tin nữa.
X: Tuế Tuế cũng đi ngủ sớm nha
X: Ngủ ngon.
Vừa gửi tin nhắn thì có cuộc gọi đến từ số lạ, hắn lập tức cúp máy, đối phương gọi mấy lần mới chịu bấm nghe.
Giọng của Thẩm Du Hàm vang lên từ bên kia điện thoại: "Cậu không trả lời tin nhắn à?"
Tạ Bệnh Miễn không buồn trả lời: "Có chuyện?"
"Ừ." Thẩm Du Hàm: "Ngày mai đi chơi với tôi."
Tạ Bệnh Miễn đang muốn cúp điện thoại, lại nghe được câu tiếp theo: "Không muốn gặp bạn trai nhỏ của cậu? Ngày mai cậu ta có hẹn với Thẩm Ý... cậu không muốn tới xem một chút."
Đối xử rất khác biệt.
Sau khi Tạ Bệnh Miễn cúp điện thoại, ánh mắt tối sầm, lại nhìn chằm chằm ảnh đại diện của Cà rốt nhỏ, gửi tin nhắn xong, đối phương cũng không có trả lời.
Có rất nhiều người cũng gửi cho Tạ Bệnh Miễn những lời như chào buổi sáng, chúc ngủ ngon nhưng hắn không bao giờ đáp lại vì thấy nó quá nhàm chán.
Bây giờ hắn phải tự mình gửi đi, mỗi lần gửi xong đều nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, trong lòng có chút đợi mong, muốn Tuế Tuế trả lời tin nhắn.
Muốn cậu ấy chú ý đến mình.
Tạ Bệnh Miễn cười tự giễu, ngay khi hắn cho rằng đối phương sẽ không trả lời, chân dung quen thuộc xuất hiện một chấm đỏ.
SS: Ngủ ngon.
Đây là Hạ Thanh Từ lần đầu tiên đáp lại hắn, đầu ngón tay Tạ Bệnh Miễn dừng lại, giây tiếp theo không đợi hắn phản ứng đã nhanh chóng thu hồi.
SS đã thu hồi một tin nhắn.
SS: Gửi nhầm, xin lỗi.
_____
#Bly