Tay Hạ Thanh Từ thoáng khựng lại, rời mắt khỏi màn hình điện thoại, bình tĩnh trả lời: "Hôm qua đi ăn với bạn học, cậu ấy uống quá nhiều."
Một câu đơn giản như vậy ba cậu liền có thể hiểu, chuyện phát sinh còn lại cũng có thể tự tưởng tượng ra.
Cậu chỉ là bị bạn học nhìn thành nữ sinh mà chiếm tiện nghi, cũng không có gì mà không thể nói.
Sợ ba hiểu lầm nên liền nói thêm: "Tạ Bệnh Miễn, đã đánh bạn đó một trận."
Hạ Quốc An nhìn chằm chằm con trai mình, mặc dù coi như không có chuyện gì lớn, nhưng dưới sự bình tĩnh đó thì chắc chắn chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Đầu ngón tay của con trai ông đã co quắp lại, lộ ra một ít cảm xúc chân thật.
"Là bạn học nào?" Hạ Quốc An hỏi: "Gia đình cậu ta có biết chuyện không và đã xin lỗi con chưa?"
Hạ Thanh Từ lắc đầu, không nói gì: "Trước đây bọn con là bạn, gia đình không quản được cậu ấy."
Hạ Thanh Từ không muốn ba mình đến gặp Thẩm Ý để đòi lại công bằng cho mình, điều đó là không cần thiết, có thể chỉ làm mọi chuyện huyên náo lên khiến mọi người đều biết. Hơn nữa, cậu cũng không muốn Thẩm Ý trở nên khó coi như vậy.
Hạ Quốc An chưa từng trải qua chuyện như thế này, nhưng nó lại đặc biệt xảy ra với Hạ Thanh Từ. Theo lý thì việc một chàng trai bị chiếm tiện nghi có thể chỉ là một sự hiểu lầm, nhưng đối với Tuế Tuế thì rõ ràng không có khả năng.
"Cậu ta đã làm gì con? Vì sao gia đình cậu ta lại không quản được? Còn chuyện gì nữa... Tuế Tuế, nói cho ba nghe, ba sẽ đích thân đến tìm cậu ta..."
Những lời Hạ Quốc An nói cứ văng vẳng bên tai khiến Hạ Thanh Từ ù đi, cậu nói "không có gì" rồi lại nói "không cần", chỉ lặng lẽ nghe ba mình bày tỏ sự bất bình.
Bình thường Hạ Thanh Từ là người không cần ba phải lo lắng, bởi vì cậu luôn trầm mặc và khép kín. Mối quan hệ với ba không tệ nhưng lại hiếm khi chia sẻ chuyện riêng của mình, không muốn ba phải bận tâm về mình.
Lần này là bất đắc dĩ, khiến cậu cảm thấy có chút không quen. Đối mặt với sự quan tâm của ba, Hạ Thanh Từ nghe từng chữ một và cũng có thể nghe ra hình như ba đã nhận ra được điều gì đó, lúc hỏi cậu cũng rất thận trọng.
"Con nói Tiểu Tạ giúp con đánh cậu bạn kia một trận và hôm qua con ngủ ở chỗ Tiểu Tạ à?"
Hạ Thanh Từ "Dạ" một tiếng
Hạ Quốc An nhìn con trai mình, một lúc sau mới nói: "Tuế Tuế, ba chưa từng nghe con nhắc đến bạn nữ nào trong trường. Bây giờ ba hỏi con, con phải thật lòng nói cho ba biết... con thích con trai hay là con gái?"
Bầu không khí im lặng hồi lâu, Hạ Thanh Từ nghe được lời này thì sửng sốt, cậu không ngờ ba lại hỏi chuyện này, bất quá đây cũng là lẽ đương nhiên, chắc hẳn lần trước ba đã nhìn ra một ít manh mối.
Hạ Thanh Từ sắp xếp lại câu chữ, chậm rãi nói: "Là nam hay nữ, có quan trọng không ba?"
Theo Hạ Thanh Từ thì đều như nhau cả thôi, đồng tính luyến ái bây giờ vẫn còn khá hiếm, nhưng liệu cậu có phải là gay không?
Hạ Thanh Từ có chút thích Tạ Bệnh Miễn. Cậu nghĩ ngợi một lúc, nếu Tạ Bệnh Miễn là con gái thì sẽ giống như một đóa hoa hướng dương mỗi ngày nở rộ quanh cậu, mặc dù ban đầu có chút khó chịu, nhưng lâu dần cậu cũng thể nào khước từ, không nhịn được mà bị thu hút.
Sau cùng, cậu là một người đặt mình vào trong bóng tối, là chính Tạ Bệnh Miễn tới khiêu khích cậu, đem cậu từ trong bóng tối kéo ra.
"Tuế Tuế, con cảm thấy nó không quan trọng sao?" Hạ Quốc An thở dài: "Là con trai là không bình thường. Không bình thường nghĩa là gì? Có nghĩa là thiểu số... Là dị loại trong số tất cả mọi người. Nếu con thích con trai, con đường này sẽ không dễ đi."
"Chỉ bằng thích thì làm sao có thể dễ dàng duy trì mối quan hệ giữa hai người được đây? Loại thích này quá phi thực tế, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất... Ai có thể đảm bảo rằng cậu ta sẽ luôn thích con. Đừng nói là ba năm hay năm năm, bây giờ con chỉ mới học cấp ba, ở cái tuổi mười bảy mười tám nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ."
Hạ Quốc An: "Có lẽ chỉ là hứng thú nhất thời. Nó chỉ kéo dài vài tháng hoặc vài năm, nhưng lại có thể làm lỡ tương lai của cả hai đứa."
"Tuế Tuế, ba lo là con sẽ bị ảnh hưởng. Vốn dĩ ban đầu con có thể yêu đương cùng với con gái, nhưng sau này bị ảnh hưởng thì có thể con sẽ không thể kết đôi cùng với bất kỳ cô gái nào nữa."
"Huống hồ con vẫn đang trong độ tuổi ăn học. Trước hết, con cũng không xác định được cậu ta đối với con có phải là cảm giác mới mẻ hay không. Đừng đem tương lai của mình đặt vào những chỗ không chắc chắn...Điều này con nên hiểu."
Hạ Thanh Từ ngồi trên sofa, im lặng nghe mà không lên tiếng, trong lòng biết ba mình nói đúng, rũ mắt xuống, khóe môi vô thức câu lên.
"Con biết." Cuối cùng, cũng chỉ thì thầm hai chữ. Nói xong thì quay về phòng, đèn phòng khách vẫn còn đang sáng, Hạ Thanh Từ có thể nhìn thấy ba mình đang ngồi trên ghế sofa, mấy năm rồi ông không hút thuốc, nhưng tối nay ông lại hút rồi.
Bóng lưng lẻ loi của Hạ Quốc An tựa lên ghế sofa, ngồi một mình ở đó, đèn phòng khách không có dấu hiệu tắt đi.
Hạ Thanh Từ ngồi ở bên giường, tin nhắn Thẩm Ý còn chưa trả lời đã có một avatar khác gửi tin nhắn cho cậu.
XX: Chú nói gì rồi?
XX: Không trách cậu chứ, muốn trách thì cứ trách tôi /Thỏ Thỏ bĩu môi/
Hạ Thanh Từ dùng đầu ngón tay gõ vào màn hình và trả lời mấy chữ.
SS: Ờ, là lỗi của cậu
Tiếng chuông thông báo từ điện thoại của Hạ Thanh Từ không ngừng vang lên, luôn là tin nhắn của Tạ Bệnh Miễn. Hắn chia sẻ một đoạn ca khúc mới cho cậu, là đoạn Tạ Bệnh Miễn hát.
XX: Nghe đi nhé, nói không chừng tâm tình sẽ tốt hơn đấy /Thỏ Thỏ xoay vòng/
XX: Nếu cậu vẫn không vui thì có thể gọi điện hoặc video call với tôi, tôi nghe cậu nói, cậu không muốn nói cũng không sao. Tôi cũng có thể đến gặp cậu, tôi có thể làm cậu phân tâm, cậu sẽ không nghĩ đến những chuyện không vui.
Hạ Thanh Từ nhớ lại, quả đúng là mỗi khi tâm trạng kém thì sẽ đều bị Tạ Bệnh Miễn làm cho phân tâm. Bởi vì Tạ Bệnh Miễn luôn chọc cho cậu tức giận, khiến cậu không có thời gian để cảm thấy buồn.
Khóe môi cong lên, Hạ Thanh Từ bấm vào đoạn âm thanh, nhạc dạo guitar vang lên, dây đàn được ấn rất nhẹ khiến cho giai điệu rất đổi nhẹ nhàng, mang đến cho người ta cảm giác tươi sáng pha chút buồn man mác.
"Trong mùa hạ rực rỡ, tôi bắt gặp một chút trắng tinh khôi, như ánh trăng giữa đám gai dày, như lớp mạ bạc trước thần điện huyền bí.
Nó nảy mình giữa cơn gió buốt, tan biến đi trong biển lửa đồng nung.
Làm thế nào tôi có thể diễn đạt, khi ánh trăng rơi xuống trái tim tôi, lớp mạ bạc làm tôi mê muội.
Tự do sống cùng ánh trăng, vĩnh cửu tại mười hai thần điện.
Nguyện hóa thành ngọn lửa rực cháy, làm tan chảy gai dày cùng gió lạnh
Nó héo tàn trong đêm hè tháng bảy, sơn ca ngừng hót, lâu đài hóa màu cằn khô, xuân hạ thu qua, thời gian đóng băng như vậy.
Ngọn lửa tan đi, gió lạnh tỏa sáng rực trời.
Thần điện sụp đổ, ánh trăng nhạt nhòa.
Tôi đặt niềm tin vào cùng gió thu, mùa hạ năm tới, nếu thần điện hiển linh, màu khô phai nhòa, tôi nguyện tan biến giữa làn gió lạnh.
Rơi xuống cùng nó, trở thành bụi bẩn."
XX: Tên bài hát này là "Tường Vi Trắng"
Hạ Thanh Từ nghe mấy lần, tâm tình không tốt cũng giảm đi nhiều, sau đó mới trả lời tin nhắn của Tạ Bệnh Miễn.
SS: Lời bài hát không tồi
XX: Tôi mất hơn ba tháng mới viết ra đấy =.=
XX: Cậu cảm thấy không tồi là tốt rồi
XX: Tôi hát như nào?
XX: /Mong chờ//Mong chờ/ Tuế Tuế khen tôi đi
Hạ Thanh Từ nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn, gửi đi một chữ "Ừm".
Giai điệu nhẹ nhàng vang lên bên tai, Hạ Thanh Từ ôm điện thoại trong tay, giọng nói dịu dàng của Tạ Bệnh Miễn lọt vào tai cậu, cậu từ từ chìm vào giấc ngủ, trước khi ngủ tất cả giai điệu du dương là thứ duy nhất vang vọng trong đầu của cậu.
Hạ Quốc An ngồi một mình trong phòng khách đến nửa đêm, khoảng ba giờ sáng, ông đến phòng con trai, phát hiện cậu nằm trên giường ôm điện thoại đang ngủ.
Ông đứng bên giường, đặt điện thoại di động sang một bên để sạc, nhét nhét góc chăn cho con trai, nhìn gò má cậu hồi lâu rồi mới lặng lẽ đi ra ngoài.
*
Khu biệt thự ở vành đai số hai, nhà họ Tạ.
Bức tranh sơn dầu trên vách được phản chiếu qua bức tường hoa văn màu son mạ vàng, đèn chùm trên cao phát ra ánh sáng mờ nhạt. Toàn bộ biệt thự được trang trí theo phong cách cổ điển, không khí tràn ngập mùi thơm nhẹ nhàng của tinh dầu. Người hầu ở dưới đều đang cúi đầu.
Người phụ nữ ngồi ở ghế chính trong phòng khách mặc một bộ váy trắng liền thân, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác đen tuyền, trên mặt trang điểm nhẹ, đôi mày mảnh nhíu lại, đôi mắt thâm sâu lộ ra chút gì đó không hài lòng.
"Vẫn chưa về?"
Tạ Trình Viễn nghe vậy liền liếc mắt nhìn điện thoại, mười phút trước anh đã gọi điện, em anh ngoài miệng thì đáp, nhưng nghe có vẻ là đáp qua loa, không biết khi nào mới về.
"Mẹ, chờ một chút, đoán chừng là đang trên đường."
Giang Ly liếc mắt nhìn thời gian, yên lặng ngồi xuống, Tạ Trình Viễn ở đối diện bấm vào bài hát mới của em trai mình trong điện thoại, nói:
"Miễn Miễn gần đây đang chuẩn bị buổi biểu diễn cùng với ban nhạc, cách đây khá xa nên hơi lâu. Em ấy đã gửi cái này cho con vài ngày trước, con thấy khá hay, mẹ nghe chút nhé."
Tạ gia chỉ có hai người con trai là Tạ Trình Viễn và Tạ Bệnh Miễn. Tạ Trình Viễn hoàn toàn kế thừa sự nhạy bén trong kinh doanh của ba mình, nhưng lại không thừa hưởng bất kỳ tài năng nghệ thuật nào của mẹ, đối với âm nhạc cũng không có gu thưởng thức quá cao cho lắm.
Anh không biết nó hay hay dở, dù sao cũng là em trai anh hát, rất nổ lực. Em trai thì trái ngược lại, thừa hưởng toàn bộ tài năng âm nhạc của mẹ. Bề ngoài nhìn vào thì em anh không có chút đầu óc kinh doanh gì cả, nhưng anh đoán nó chỉ giả vờ, đem mọi chuyển trong nhà đẩy qua cho anh, còn mình thì rảnh rỗi cả ngày đi chơi.
Hai ngày nay, liền đem cháu trai được sủng ái nhất của nhà họ Thẩm đánh cho nhập viện, nghe nói còn hỏi cậu ta có phải là lưỡng tính hay không, tiện thể chế nhạo luôn cả nhà họ Thẩm, người nhà họ Thẩm cũng đã tìm tới cửa.
Đó là lý do mẹ anh đến đây.
Giai điệu vang lên, Tạ Trình Viễn cảm thấy khá dễ nghe, anh chú ý đến biểu tình trên mặt của mẹ, vẫn lạnh lùng như băng.
"Ngày nào cũng viết tình ca như này." Giang Ly nói với giọng không mặn cũng chẳng nhạt: "Vì một thằng con trai mà gây gổ với đứa nhỏ của nhà họ Thẩm sao?"
Tạ Trình Viễn ít nhiều cũng biết một chút, anh lưỡng lự giữa mẹ và em trai mình, nhưng vẫn chọn cách giấu diếm cho em, anh nói: "Bạn học cùng lớp của em ấy bị tên nhóc họ Thẩm bắt nạt, Miễn Miễn thấy ngứa mắt nên mới ra tay."
"Mẹ, mẹ còn không biết lúc nóng lên Miễn Miễn sẽ động tay động chân hay sao. Nhưng tên nhóc họ Thẩm kia cũng không phải dạng tốt lành gì, con nghe nói cậu ta đã làm không ít chuyện khốn nạn."
Cùng lắm thì em trai anh là thấy việc nghĩa hăng hái làm, thay Thẩm gia dạy dỗ, anh ngược lại cảm thấy việc đó không có gì sai.
Tạ Trình Viễn biện hộ giúp em mình, Giang Ly dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, mí mắt anh liền giật một cái, không nói nữa.
Một trong những người giúp việc bên ngoài gọi một tiếng "Thiếu gia", ở cửa liền xuất hiện một bóng người quen thuộc.
Tạ Bệnh Miễn vừa vào đã thấy Giang Ly và Tạ Trình Viễn ở đó, ánh mắt Giang nữ sĩ rơi trên người hắn, bà vẫn nhíu mày theo thói quen, rõ ràng là không thích nhìn thấy bộ dạng của hắn thế này.
"Miễn Miễn về rồi." Tạ Trình Viễn nói: "Hôm nay đến sớm thật đấy."
Tạ Bệnh Miễn mỉm cười nói: "Tiện đường nên ghé qua, lát nữa còn phải đi. Nếu có chuyện gì thì nói nhanh một chút."
"Ngày mai tới Thẩm gia xin lỗi." Giang Ly mở miệng, đôi mày vẫn nhíu lại, bà đã đưa ra quyết định cuối cùng.
Giọng nói không nhanh không chậm rãi, đầy kỷ luật.
"Việc mình làm phải tự mình chịu trách nhiệm. Lần sau trước khi hành động, hãy cân nhắc hậu quả, thay vì ỷ mình mang họ Tạ liền muốn làm gì thì làm."
Lời này vừa nói ra, trong phòng khách liền tĩnh lặng như có thể nghe được cả tiếng kim rơi, Tạ Bệnh Miễn đứng yên đó, trong mắt lạnh đi mấy phần, giọng nói không có cảm xúc:
"Con xin lỗi? Không thể." Tạ Bệnh Miễn cười nhếch môi: "Để cháu trai trân quý của họ tự giác quản tốt chính mình đi, đừng làm mấy chuyện kinh tởm nữa, nếu không gặp lần nào con đánh lần đó."
Tạ Trình Viễn đã đoán trước sẽ như thế này, bất đắc dĩ ôm trán, em trai anh chính là như vậy, mình càng cứng, hắn càng không nghe.
"Nếu không xin lỗi, chỉ chuốt thêm phiền phức cho anh trai mình." Giang Ly không thèm nói chuyện với hắn, trực tiếp phân tích hậu quả, sau đó lạnh lùng nói: "Liệu có nên đánh hay không, trong lòng con tự rõ. Hay con muốn mẹ tìm bạn cùng lớp của con để thăm hỏi?"
"Hoặc để bạn cùng lớp quỳ xuống xin lỗi thay con cũng không phải không được."
Với Tạ Bệnh Miễn, chỉ cần xin lỗi là được. Nhưng đối với người khác, việc quỳ xuống xin lỗi cũng chưa chắc có thể làm Thẩm gia hài lòng.
Nói xong, Giang Ly đứng lên, bỏ lại một câu: "Tự mình nghĩ đi.", tài xế cũng theo bà đi ra ngoài, trong phòng khách chỉ còn lại Tạ Trình Viễn và Tạ Bệnh Miễn.
Ánh mắt Tạ Bệnh Miễn lãnh lẽo đến nỗi có thể làm đông chết người, biết Giang Ly luôn nói được làm được, hắn không đời nào để Hạ Thanh Từ bước chân vào cửa Thẩm gia.
"Em..." Tạ Trình Viễn thở dài, vỗ vai em trai mình: "Đừng trách mẹ, chuyện này thật ra cũng không phải chuyện gì to tát. Em có biết... một đứa trẻ khác của nhà họ Thẩm vì Thẩm Du Hàm nhập viện mà cũng bị liên lụy và bị phạt, vẫn luôn quỳ trước cửa Thẩm gia suốt mấy ngày nay."
"Hôm qua anh đến đó, đứa nhỏ đó còn quỳ, nghe lão gia tử nói phạt nó quỳ ba ngày ba đêm, không biết bây giờ nó thế nào rồi."
_____
#Bly