Editor: Bly
_____
Khi Hạ Thanh Từ nhìn qua, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của Thẩm Ý. Thẩm Ý trông vẫn điềm tĩnh, sau khi tự giới thiệu ngắn gọn thì cầm phấn viết tên của mình lên bảng.
"Bạn Thẩm Ý chuyển đến Tam Trung, điểm đầu vào cao hơn Diệp Kỳ hai điểm. Em ấy tạm thời sẽ ngồi ở hàng cuối gần cửa sau, sau này sẽ điều chỉnh lại. Hy vọng các em có thể hòa thuận với Thẩm Ý..."
Thầy Trương nói trên bục giảng, phía dưới lại rất sôi nổi.
"Trời ơi, đẹp trai thế."
"Trông lạnh lùng quá."
"Chuyển từ Nhất Trung sang đây, sắp lên 12 rồi mà còn chuyển trường làm gì..."
Chỗ ngồi của Hạ Thanh Từ cũng ở hàng cuối, nhưng sát cửa sổ. Thẩm Ý ngồi bên cửa sau, đối diện với vị trí của họ.
"Tại sao không có tin tức gì về việc chuyển trường của cậu ta thế?" Mạnh Phi Du cau mày.
"Tôi cũng không rõ." Diệp Kỳ nói: "Nhưng nghe nói... dạo này ông Thẩm không được khỏe, hình như còn đang nằm viện, Thẩm Du Hàm đang ở bên đó chăm sóc."
"Bệnh gì không biết, chẳng biết là đến làm phiền ai nữa."
Chuyện xảy ra vào kỳ nghỉ đông, dù Tạ Bệnh Miễn không nói gì nhưng cũng đã nghe từ đám bạn thân của Thẩm Du Hàm vì họ cùng chung một nhóm bạn.
Tạ Bệnh Miễn nhìn về phía Thẩm Ý ở dãy cuối lớp học, ánh mắt sâu thẳm, cười nhạo một tiếng, không nói gì.
"Bạn học mới không có sách, Hạ Thanh Từ, em dẫn bạn đi lấy sách trước đi."
Hạ Thanh Từ là lớp trưởng, bình thường những việc vặt này đều là do cậu làm. Lần này Hạ Thanh Từ còn chưa kịp đứng dậy, Tạ Bệnh Miễn đã đứng dậy trước.
"Thưa thầy, tụi em quen nhau, để em đi đi." Tạ Bệnh Miễn lơ đễnh nói: "Lớp trưởng hôm nay đã chạy cả ngày rồi."
Ai đi cũng được, nhưng thầy Trương không yên tâm để Tạ Bệnh Miễn đi một mình, sợ cậu ta bắt nạt bạn học mới. Sau đó Diệp Kỳ nói cậu ấy cũng muốn đi, thầy Trương liền phất tay cho hai cậu nhóc này đi nhanh.
Hạ Thanh Từ ở trong lớp nhìn ba người họ rời đi, trước khi đi còn dặn Tạ Bệnh Miễn không được làm bậy.
Ba người đi không lâu thì đã quay lại, một phần sách giáo khoa của họ hơi khác với Nhất Trung, chủ yếu là sách bài tập và bài tập trên lớp, còn có các đề thi thử.
Thẩm Ý tự mình ôm sách về, còn có từ điển Hán cổ và vài cuốn sách ngoại khóa do trường phát. Số sách khá nhiều, rõ ràng Tạ Bệnh Miễn và Diệp Kỳ không có ý định giúp đỡ, để Thẩm Ý tự mình mang về.
Khi quay lại, Hạ Thanh Từ đang thu bài tập kỳ nghỉ đông. Cậu nhìn qua, sắc mặt Thẩm Ý hơi tái nhợt, tự ôm sách về chỗ ngồi ở hàng cuối.
Hạ Thanh Từ đi đến hàng cuối để thu bài tập của Tạ Bệnh Miễn và Diệp Kỳ. Tạ Bệnh Miễn đợi Diệp Kỳ nộp xong mới nộp. Hạ Thanh Từ cũng tiện thể lấy bài tập của mình ra nộp luôn, vở bài tập của hai người bọn họ đặt lên cùng nhau.
Hạ Thanh Từ nhớ lại, kiếp trước cũng vậy, Tạ Bệnh Miễn luôn nộp bài tập sau cùng, đặt bài tập lên trên bài tập của cậu ta, thói quen hai kiếp vẫn không thay đổi.
Buổi chiều bắt đầu chính thức lên lớp, các bạn cùng lớp vẫn còn nhiệt tình với học sinh chuyển trường, nhiều người tranh thủ giờ ra chơi đến bắt chuyện với Thẩm Ý, nhưng Thẩm Ý không mấy quan tâm.
"Như vậy là tốt rồi, nghĩ lại hồi Nhị ca chuyển đến, nói chuyện nhiều là bị cậu ấy đánh cho."
Hạ Thanh Từ không hiểu tại sao Thẩm Ý chuyển trường, cậu cũng không muốn hiểu. Suốt buổi chiều, ngoài lúc Thẩm Ý mới đến nhìn thêm hai lần, về sau cậu cũng không thèm để ý thêm nữa.
Nguyên nhân chủ yếu là Tạ Bệnh Miễn vẫn luôn âm thầm quan sát cậu. Cậu đoán chừng nếu nhìn Thẩm Ý thêm hai lần nữa, Tạ Bệnh Miễn chắc chắn sẽ lại không vui.
Mới khai giảng ngày đầu tiên, sáng đã thu thuốc lá của Tạ Bệnh Miễn, giờ vẫn là nên đừng chọc hắn nữa.
Ngày đầu tiên không có học buổi tối. Dù sao thì hôm nay cũng là Chủ nhật, bắt đầu từ thứ hai họ sẽ bắt đầu học buổi tối.
Tan học mọi người đều đi hết, Thẩm Ý một mình ở lại trong lớp. Cậu ta nhìn về phía hai thiếu niên ở góc lớp cùng nhau rời đi, ánh mắt dần thu lại.
Hạ Thanh Từ không cần về nhà, vẫn còn chưa quen lắm. Cậu mang điện thoại theo, về đến ký túc xá liền xem điện thoại. Ba cậu đã gửi tin nhắn cho cậu, cậu trả lời lại, nhắn cho ba một loạt tin nhắn.
Hai người ở chung một phòng, ký túc xá có phòng tắm riêng. Hạ Thanh Từ đang nhắn tin, Tạ Bệnh Miễn đi qua liếc nhìn, sau đó cởi áo đồng phục.
"Tuế Tuế, em có muốn đi tắm không?"
Hạ Thanh Từ: "Anh tắm rửa trước đi, em tắm sau."
Tạ Bệnh Miễn đáp lời, cầm quần áo đi tắm, trong đó có cốc đánh răng của hắn và Hạ Thanh Từ, được đặt cạnh nhau.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy đứt quãng, Hạ Thanh Từ lục lọi trong tủ lấy quần áo để thay. Ký túc xá của họ có điều hòa, nhưng trời bây giờ vẫn còn khá lạnh. Cậu nhìn thoáng qua, điều hòa do trường quản lý, họ không thể tự mình bật riêng.
Rõ ràng là trường sẽ không bật cho họ vào lúc này.
Chẳng mấy chốc tiếng nước dừng lại, điện thoại của Hạ Thanh Từ reo lên hai tiếng. Cậu còn tưởng là tin nhắn của ba, nhưng không phải, là một ảnh đại diện quen thuộc khác.
Shen: Tôi có thể bù đắp, cũng có thể chờ.
"Tuế Tuế, nước bên trong phải mất một lúc mới nóng lên được."
Tạ Bệnh Miễn bước ra khỏi phòng tắm, lần đầu tiên ở ký túc xá là cùng với Tuế Tuế, hắn rõ ràng rất vui, chỉ khoác một chiếc áo sơ mi, bị hơi nước làm ướt, cúc áo không cài, cơ bụng ẩn hiện, những giọt nước chảy dọc theo mép quần đã ướt.
"Ừm." Hạ Thanh Từ trả lời lại Thẩm Ý "Không cần", cậu không cần bù đắp, cũng không cần Thẩm Ý phải đợi.
Nếu Thẩm Ý thực sự vì cậu mà phải vất vả chuyển trường thì thật khó hiểu, cậu sẽ cảm thấy khó chịu và phiền phức.
Ánh mắt rời khỏi màn hình điện thoại, lúc này mới nhìn sang hỏi Tạ Bệnh Miễn: "Sao không mặc quần áo?"
"Sắp ngủ rồi, còn phải cởi ra, phiền lắm."
Giường của hai người cách nhau một lối đi, chăn đã được trải sẵn, trên bàn học đặt sách của hai người bọn họ.
"Mấy giờ rồi?" Hạ Thanh Từ nhìn đồng hồ, hôm nay giáo viên cũng giao bài tập về nhà: "Khoác áo vào, sấy tóc trước rồi làm bài tập."
"Lát nữa em sẽ kiểm tra."
Tạ Bệnh Miễn: "..."
Hạ Thanh Từ cầm lấy quần áo đi tắm, khi ra ngoài thì thấy Tạ Bệnh Miễn đang ngồi ngoan ngoãn ở bàn học. Hắn nghe lời cậu sấy tóc và mặc một chiếc áo khoác, đang ngồi tính toán trên tờ giấy nháp.
Rất ngoan.
Hạ Thanh Từ nghiêng người xem bài tập của Tạ Bệnh Miễn, trong lúc cậu đi tắm thì mới chỉ làm được vài câu hỏi trắc nghiệm.
Còn một hai câu trắc nghiệm để trống, chắc là không biết làm.
Cậu ngồi xuống bên cạnh Tạ Bệnh Miễn, dùng khăn lau tóc, sờ sờ lông chó của Tạ Bệnh Miễn: "Mặc áo đồng phục của em à?"
Tạ Bệnh Miễn "Ừm" một tiếng, sau đó nhìn cậu, chọc một chấm đen trên vở bài tập: "Còn nhiều bài không làm được."
"Anh cứ làm trước đi, làm xong em giảng cho."
Hạ Thanh Từ tranh thủ lúc Tạ Bệnh Miễn làm bài để sấy tóc, cậu đã làm xong bài tập của mình trên lớp.
Hạ Thanh Từ sấy tóc xong, Tạ Bệnh Miễn cũng viết gần xong, nhiều chỗ trống, chữ viết nguệch ngoạc như học sinh tiểu học.
"Để em xem." Hạ Thanh Từ lấy vở bài tập, sửa bằng bút chì trước, Tạ Bệnh Miễn sai không nhiều, nhưng có rất nhiều chỗ trống.
"Đây là kiến thức học kỳ trước, là một loại hàm số, anh trước tiên xem các điều kiện được đưa ra..."
Hạ Thanh Từ giảng cho Tạ Bệnh Miễn hai bài và cho hắn tự làm một bài tương tự. Tạ Bệnh Miễn làm một cách trúc trắc, theo quá trình cậu hướng dẫn mà suy ra, cuối cùng cũng giải được đúng đáp án.
"Tuế Tuế, em xem có đúng không."
"Đúng rồi." Hạ Thanh Từ hơi cong khóe môi: "Rất giỏi."
Tạ Bệnh Miễn buông bút xuống, như một cục bột nếp dính chặt lấy Hạ Thanh Từ, ôm lấy cậu, cằm gác lên vai cậu, nhỏ giọng nói: "Có nhiều bài anh không biết làm, có phải rất ngu ngốc không?"
Hạ Thanh Từ còn đang suy nghĩ nên nói gì thì đã nghe được câu tiếp theo của Tạ Bệnh Miễn: "Thẩm Ý cũng có thể đạt hơn 700 điểm, nhưng anh chỉ có thể làm được 200, 300 điểm thôi."
Hạ Thanh Từ nghe ra, có lẽ hôm nay thầy Trương đã đọc điểm của Thẩm Ý, đây là điều khiến cậu vẫn luôn bận tâm.
"Anh không ngốc." Hạ Thanh Từ sờ sờ mái tóc của Tạ Bệnh Miễn, tính cách Tạ Bệnh Miễn cứng rắn, nhưng tóc lại rất mềm, sờ vào rất thoải mái, cậu xoa một lúc là tai của Tạ Bệnh Miễn sẽ liền đỏ lên.
"Cậu ấy đạt bao nhiêu điểm thì cũng không liên quan đến chúng ta." Hạ Thanh Từ nhìn Tạ Bệnh Miễn như chim nhỏ nép vào người mình, ánh mắt mềm mại hơn một chút: "Chúng ta chỉ cần làm tốt phần của mình mà thôi."
"Em chỉ quan tâm đến anh, chỉ cần anh nỗ lực, đạt bao nhiêu điểm cũng không quan trọng." Hạ Thanh Từ nói: "Hoặc anh không nỗ lực, có suy nghĩ và lựa chọn riêng của mình, em đều sẽ tôn trọng quyết định của anh."
Nếu Tạ Bệnh Miễn thật sự không thích học, cũng không thể ép buộc được.
"Không:" Tạ Bệnh Miễn khẽ chạm môi vào tai cậu: "Anh sẽ cố gắng, không thể phụ sự kỳ vọng của em."
Nghe Hạ Thanh Từ nói vậy, hắn rất vui.
"Tuế Tuế thật tốt." Tạ Bệnh Miễn lại hỏi cậu: "Em có biết tại sao Thẩm Ý lại chuyển trường không?"
Hạ Thanh Từ: "Em không muốn biết."
Cậu nói: "Chuyện đó không liên quan đến chúng ta, không cần quan tâm đến cậu ấy."
Tạ Bệnh Miễn "Ừm" một tiếng, thực ra hắn biết, Diệp Kỳ đã nói với hắn rằng Thẩm Ý trước đây từng gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ đề nghị Thẩm Ý thử tìm kiếm "đồng loại" để kết bạn trước, có lẽ Hạ Thanh Từ chính là "đồng loại" đầu tiên mà Thẩm Ý tìm thấy.
Tương tự bản năng của chim non.
Tạ Bệnh Miễn cảm thấy răng mình muốn cắn gì đó, đây là dấu hiệu của cơn thèm thuốc lá, vì vậy hắn lấy một viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, khi bóc kẹo, Hạ Thanh Từ ở bên cạnh nhìn, trong mắt có chút khích lệ.
"Ngọt không?" Hạ Thanh Từ hỏi hắn: "Có thể ăn thêm hai viên."
"Ở căng tin cũng có bán, nếu thích ăn thì sau này ngày nào em cũng mua cho anh."
Tạ Bệnh Miễn lăn viên kẹo sữa lên trên đầu lưỡi, cắn kêu răng rắc, hương vị sữa ngọt lan khắp khoang miệng, nhưng cũng không đặc biệt thích cho lắm.
Nhưng vì là Hạ Thanh Từ đưa cho nên hắn sẽ đặc biệt thích.
"Ngọt." Tạ Bệnh Miễn nói: "Em có muốn thử không?"
Hạ Thanh Từ chớp mắt nhìn Tạ Bệnh Miễn chưa đầy một phút đã ăn xong viên kẹo, cắn kêu giòn tan, như thể không phải ăn kẹo.
"Có ai ăn kẹo như anh không, làm sao có thể cảm nhận được vị ngọt?"
Nói xong, Hạ Thanh Từ định bóc một viên cho mình, nhưng giây tiếp theo Tạ Bệnh Miễn liền nói "không cần", khóe môi áp lên một mảng ấm áp, hơi thở ngọt ngào theo đó len lỏi vào khoang miệng cậu.
Tạ Bệnh Miễn ôm lấy gáy Hạ Thanh Từ, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng hôn cậu, hơi thở của họ hòa quyện vào nhau, thậm chí còn tiện thể cắn môi cậu một cái.
Hạ Thanh Từ ban đầu vùng vẫy một chút, sau đó liền thuận theo. Dù gì thì cũng hiếm khi Tạ Bệnh Miễn hôn cậu dịu dàng như vậy, không phải là kiểu cắn lung tung như chó con, cậu cũng khẽ dùng khóe môi mình chạm vào.
Vị kẹo sữa lan khắp khoang miệng, như muốn trào vào tận sâu cổ họng, vành tai Hạ Thanh Từ nóng lên, những ngón tay trắng nõn ấn lên mặt bàn, cả người như muốn bị Tạ Bệnh Miễn nuốt chửng.
Tạ Bệnh Miễn cuối cùng cũng buông Hạ Thanh Từ ra, giọng nói mang theo ý cười vang vọng bên tai.
"Em nói xem, có ngọt không?"
_____
#Bly