“Bảo Bối muốn đi cung điện chính mình.” Tiểu Long Nhi kiềm chế không được, lại yêu cầu, tâm tình bức thiết đêu lộ rõ trước mặt mọi người.
Mọi người đều cười, Kim Lệ sủng nịch nhìn thằng bé, cười nói: “Được, chúng ta hiện tại đi nhìn xem cung điện Bảo Bối.” Nói xong, dẫn Tiểu Long Nhi dẫn đầu rời đi.
Tử Tô cùng Long Duệ vội vàng đuổi, theo sát phía sau chính là đám người Kim Hải.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ liền đi vào dãy cung điện khổng lồ kia, một tòa lại một tòa đủ loại kiểu dáng, phong cách không đồng nhát, nhưng lớn nhỏ giống nhau. Xa xa nhìn thấy phi thường dày đặc, mà khi tới gần, mới phát hiện, mỗi tòa cung điện trước sau đều có hoa viên xinh đẹp, cách nhau khá xa.
Đám người Tiểu Long Nhi tò mò nhìn xung quanh, chỉ thấy trên mỗi tòa cung điện đều có viết tên, Tiểu Long Nhi nhịn không được, kêu: “Tổ gia gia, tòa cung điện kia là của người?”
Kim Lệ nở nụ cười, chỉ về hướng một tòa cung điện thực thần bí vừa mới đi ngang qua nói: “Đây là cung điện Tổ gia gia.”
Tử Tô cùng Long Duệ nhìn thấy, chỉ thấy mặt trên viết cung điện tộc trưởng, thế mới biết thì ra tộc trưởng sẽ ngụ ở trung tâm các cung điện này, Tử Tô không khỏi âm thầm líu lưỡi, thật sự vô cùng xa hoa và khí phách
Dọc theo đường đi, trải qua vô số cung điện xinh đẹp làm cho ánh mắt Tử Tô cùng Tiểu Long Nhi cũng không chớp một chút, sợ sẽ bỏ qua, hai mẹ con tò mò vô cùng.
Đi một hồi lâu sau, Kim Lệ rốt cuộc dẫn bọn họ đi tới trước một tòa cung điện hùng vĩ, đồ sộ, khí thế bàng bạc, cười tủm tỉm chỉ vào nói: “Đây là cung điện Bảo Bối.”
Tiểu Long Nhi cao hứng cực kỳ, giãy khỏi tay ông đang nắm chặt ra, sôi nổi tiến lên, trái nhìn xem phải nhìn xem, thập phần vui mừng, cái miệng nhỏ nhắn hét lên: “A, cung điện Bảo Bối, Bảo Bối có cung điện, mẫu hậu Bảo Bối cũng có cung điện chính mình, thật to thật đẹp a.”
Tử Tô cũng tiến lên nhìn xem, nội tâm thực kinh ngạc, cung điện giống như vậy, chỉ sợ trên thế giới không nhiều lắm hoặc là không có, căn cứ vào bên ngoài nhìn thấy, cho dù kẻ có tiền chân chính cũng không xây nên một cung điện như vậy
Tiểu Long Nhi vô cùng vui mừng chạy vội đến bên cạnh nàng, nũng nịu nói: “Mẫu hậu, chúng ta đi vào nhìn cung điện chúng ta một cái đi.”
Tử Tô cười gật gật đầu, thuận theo ý tứ tiểu tử kia, hai người cùng nhau đi vào bên trong cung điện, lúc đến gần, nàng mới phát hiện, cung điện kia nghiễm nhiên viết hai chữ: Tử Long. Nàng thầm nghĩ, Tổ gia gia tay chân thật sự là mau, nhanh như vậy đã viết tên của Tiểu Long Nhi lên đó, kỳ thật nàng nào biết đâu rằng, nơi này mỗi một tòa cung điện, không cần đổi tên, chỉ có chủ nhân nó xuất thế, cung điện này tự nhiên liền tự động xuất hiện tên chủ nhân cung điện.
Tiểu Long Nhi nắm lấy tay của Tử Tô hướng cung điện đi đến, Long Duệ cùng Kim Lệ theo sát ở phía sau, ba người Kim Hải cũng cùng nhau đuổi kịp.
Chưa tới cung điện, cửa cung điện liền tự động mở ra, bên trong bốn lính tôm tướng cua nối đuôi nhau mà ra phân biệt canh giữ ở cửa, sau đó lại đi ra bốn vị nữ tử áo trắng xinh đẹp, các nàng vội vàng tiến lên phía trước tiếp đón.
“Tham kiến Tử Long điện hạ, tộc trưởng, ba vị đại nhân, Long Vương, Long Hậu.” Thanh âm bốn nữ tử kia thanh thúy dễ nghe truyền đến, cực kỳ dễ nghe.
Tiểu Long Nhi nói vậy cũng học được lễ nghi nơi này, thằng bé giống như một người lớn thực thụ, hướng bốn nữ tử kia phất tay, chính mình khẩn cấp vọt đi vào.
“Oaaaa….” Chỉ nghe thấy Tiểu Long Nhi sau khi vọt vào, từ bên trong phát ra tiếng kêu thán phục. Ngay sau đó lại xuất hiện ở trước mặt mọi người, nhìn Tử Tô hưng phấn cười nói: “Mẫu hậu, mẫu hậu mau đến xem xem, bên trong thật đẹp a, so với cung điện của phụ vương cùng Long thúc thúc xinh đẹp hơn.” Nói xong, lại chạy trốn đi vào.
Tử Tô dở khóc dở cười, tiểu gia hỏa này rất đáng yêu.
Kim Lệ hơi hơi cười cười, dẫn đầu bước vào cung điện Bảo Bối, Ngay sau đó là Long Duệ mang theo Tử Tô, ba nam nhân đi ở phía sau.
Đi vào sau, Tử Tô mới phát hiện, cung điện Bảo Bối cách bày trí cũng giống như các cung điện nàng vừa đi qua, phân biệt chủ cung, hậu cung, hoa viên, nhưng khác nhau ở cách bài trí, cung điện bào bối thật sự xinh đẹp rất nhiều, hoa lệ rất nhiều, trang trọng hùng vĩ hơn.
Bảo Bối sớm đã không biết đi nơi nào, mọi người đi mệt, liền ở trong cung điện chủ cung ng xuống, bốn vị nữ tử liền nhanh chóng mang đến điểm tâm cùng hoa quả, nước trà cho bọn họ.
Lúc này, trong lúc đang nghỉ ngơi Kim Lệ đột nhiên nhìn Tử Tô nói: “Tử Tô, ngươi có định cùng Tiểu Long Nhi ở lại chỗ này? Hay là quay về nhân gian? Hoặc là đi Long Cung của Long Duệ?”
Lời nói của Kim Lệ làm ọi người không tự chủ được đồng loạt nhìn về hướng nàng, cùng đợi trả lời của nàng, Long Duệ đặc biệt khẩn trướng, hắn tin tưởng tổ gia gia là đang giúp chính mình.
Lời nói của ông làm cho nàng không khỏi có chút sững sờ, mờ mịt. Nàng cùng Bảo Bối là không thể tách rời nhau, tin tưởng Bảo Bối cũng sẽ không rời khỏi nàng, chính là nàng thật sự phải lưu lại sao?
“Cháu không biết, nhưng, cháu nghĩ, cháu nghĩ quay về nhân gian.” Nàng nghĩ trong chốc lát sau, liền do dự đáp. Chính mình dù sao cũng là người, không phải giống rồng, thuộc về trên đất bằng, không có khả năng không quay về.
“Nhưng mà, Bảo Bối là người của long tộc, thằng bé phải về Long Tộc, trở về biển rộng. Ngươi biết chứ?” Tộc trưởng Kim Lệ lúc này nghiêm túc, đứng đắn nói.
Long Duệ cũng gật gật đầu, đây là quy định Long Tộc, không thể sửa đổi.
Tử Tô đương nhiên biết, cho nên lòng của nàng lúc này đang rối loạn, không biết làm sao, Bảo Bối nếu là rời đi chính mình, nàng sẽ khổ sở, nàng sẽ vướng bận, thằng bé còn nhỏ như vậy, chính mình không an tâm, không đành lòng, không muốn.
“Cháu không biết, chờ Bảo Bối trở về nói sau.” Nàng bối rối, chỉ có thể trả lời như vậy.
Kim Lệ cũng không ép nàng, ông biết Tử Tô thiện lương sẽ không nhẫn tâm bỏ lại Tiểu Long Nhi, cho nên đã đoán được người cuối cùng chịu thỏa hiệp nhất định chính là nàng.
Mọi người trầm mặc không nói, ngồi uống trà, kiên nhẫn đợi Tiểu Long Nhi thám hiểm trở về, không khí nhất thời trầm trọng, Tử Tô một chút tâm tư cũng không có.
Một lát sau, Tiểu Long Nhi hi hi ha ha, thanh âm khoái khoái lạc lạc liền truyền vào, chỉ thấy ánh mắt của mọi người sáng lên, Tiểu Long Nhi liền bay đến trước mặt bọn họ.
“Nha nha nha, rất đẹp, cung điện Bảo Bối, Bảo Bối có cung điện chính mình.” Tiểu Long Nhi ở trước mặt bọn họ đến hoa chân múa tay, một hồi bay lên, một hồi hạ xuống, càng không ngừng chuyển động, vô cùng hưng phấn.
Mọi người nhịn không được bị vẻ mặt đáng yêu của thằng bé làm cho nở nụ cười, buồn cười nhìn nó, đây là lần đầu một Kim Long bởi vì cung điện mà hưng phấn,thật sựlà rất đáng yêu.
“Mẫu hậu, chúng ta có cung điện, về sau chúng ta sẽ ngụ ở nơi này.” Tiểu Long Nhi không quên nhớ mẫu thân của mình, đang vô cùng hưng phấn, bay đến trước mặt của nàng, nũng nịu nói.
Lời nói của bé, làm cho tất cả mọi người nhìn về phía Tử Tô, cùng đợi trả lời của nàng.
Tử Tô mỉm cười, ôn hòa nói: “Bảo Bối thích nơi này? Bảo Bối muốn ở nơi này sao? Vậy mẫu hậu sẽ cùng Bảo Bối ở lại, ở nơi này đi.” Nàng thấy biểu tình đứa con hưng phấn cao hứng như thế, nàng thật sự không đành lòng lại làm cho nó thất vọng, nàng vỗn nên để cho thằng bé có cuộc sống tốt nhất, sống những ngày vui vẻ nhất, nàng làm mẹ cũng nên thành toàn cho nó.
Câu trả lời của nàng,làm cho tất cả mọi người nở nụ cười, chỉ có một người cười không nổi là Long Duệ, nếu Tử Tô thực sự ở nơi này, hắn sẽ không có cơ hội nha, hắn cũng không phải là có thể tự do tiến vào lãnh địa thần bí bộ tộc Kim Long.