Rồng Bay Phượng Múa Long Vương Ngươi Thật Xấu Xa


Tử Tô không khỏi nhíu nhíu mày, mùi rượu nồng nặc truyền đến làm nàng chỉ ngửi thôi mà đã muốn say khướt, làm sao trả lời được? Lúc này, nàng cũng chú ý tới, Tiểu Long Nhi đang nồng nặc hơi rượu.
“Bảo Bối, con uống rượu?” Nàng trợn to đôi mắt nhìn thằng bé trừng trừng, vô cùng tức giận nhìn Tiểu Long Nhi đang nằm trên người mình, khẽ kêu nói, nàng tạm thời quên thân mình đang ở chỗ nào, toàn tâm đặt ở trên người Tiểu Long Nhi.
Tiểu Long Nhi không biết chính mình đã làm sai, vẫn như cũ say khướt cười tủm tỉm nhìn nàng gật gật đâu, không biết mẫu hậu sẽ phát hỏa.
Tử Tô sắc mặt thật không tốt, nhìn Bảo Bối không biết sai, nàng thật sự là bị chọc tức, không chút nghĩ ngợi liền dùng tay vỗ thật mạnh vào mông thằng bé.
“Ta nói bao nhiêu lần rồi, không được uống rượu, thế nhưng con tuổi còn nhỏ, tốt không học, học cái xẩu, ta không ở bên cạnh con, con sẽ không tự giác, có phải hay không?” Tử Tô một bên đánh, một bên dạy
Tiểu Long Nhi ngốc hô hô, ngơ ngác nhìn nàng, tuy rằng mẫu hậu đánh ở mông bé không đau lắm, đối với bé mà nói hoàn toàn không đáng kể, nhưng mẫu hậu đang đánh bé a.
“Oa, mẫu hậu, Bảo Bối sai lầm rồi, Bảo Bối về sau cũng không dám nữa.” Tiểu Long Nhi oa một tiếng, khóc rống lên, bé không phải cảm thấy ủy khuất, mà là mẫu hậu nói bé làm sai, bé cảm thấy thực có lỗi với mẫu hậu.
Mọi người bị hành động của nàng dọa, mỗi người sửng sốt ngơ ngác, nhìn nàng nhẫn tâm đánh Tiểu Long Nhi như vậy, mọi người đều thực kinh ngạc, nhưng không người dám tiến lên ngăn cản.
Long Duệ đứng ở bên người bọn họ, nhưng cũng không dám mở miệng khuyên, thịnh nộ của Tử Tô hắn luôn cảm thấy sợ hãi.
“Về sau còn dám uống rượu không?” Tử Tô trong lòng làm sao nhẫn tâm đánh bé, nhưng chính là nhìn đến bé còn nhỏ tuổi rmà đã uống rượu, trong lòng rất giận, từ trước đến nay trong mắt nàng bé chỉ là một thằng bé con của nhân loại chưa bao giờ nghĩ nó là rồng hay Kim Long thần bí gì cả, cho nên nàng thực sự giận.
Tiểu Long Nhi biết chính mình sai lầm rồi, đem đầu đặt ở trong lòng của nàng, ủy khuất gật gật đầu, rời nước mắt, men say sớm chạy hết. “Mẫu hậu, Bảo Bối nghe lời, về sau cũng không dám nữa.” Thằng bé nhỏ giọng hứa hẹn nói, thế nào cũng không dám chọc ẫu hậu tức giận.
Cơn giận của Tử Tô rất nhanh liền tiêu tan, kỳ thật nàng cũng thực đau lòng vì con, chỉ là có chút nhìn thấy không thể khống chế, Bảo Bối khóc, lòng của nàng liền mềm nhũn, cơn tức tiêu tan áy náy liền nổi lên.
“Bảo Bối, mẫu hậu cũng không tốt, không nên đánh con.” Nhẹ nhàng ôm Tiểu Long Nhi, nàng trong lòng không thoải mái, vội vàng an ủi.
Tiếu Long Nhi nâng lên hai mắt đẫm lệ, lắc đầu, nhu thuận nói: “Mẫu hậu, là Bảo Bối không tốt.”
Tử Tô không nói gì, sờ sờ tiểu đầu đáng yêu của bé.
Lúc này, Long Duệ đứng ở một bên thở phào một hơi, vội vàng xen mồm nói: “Tử Tô, cô không có việc gì thì tốt rồi.” May mắn có Tiểu Long Nhi, nếu không phải, hắn sẽ khó khăn lắm mới tìm được.
Thanh âm của hắn, lập tức khiến cho Tử Tô chú ý, quay đầu nhìn nhìn hắn, đôi mi thanh tú không khỏi nhíu nhíu, có chút mờ mịt nói: “Anh tại sao lại ở trong này?” Sau đó, nàng không khỏi quay đầu nhìn xem bốn phía.
Dọa! Khi nàng nhìn kĩ rõ ràng tình cảnh và những người đứng chung quanh, không khỏi kinh hoảng, có chút cảm thấy không thể hiểu được mình tại sao lại ở nơi này, nhưng khi nàng nhìn thấy vẻ mặt áy náy của Long Triệt, bắt đầu hiểu và giận dữ.
Ôm Tiểu Long Nhi ngồi dậy, lửa giận vừa hạ xuống bỗng chốc dâng lên ngập trời, nàng tức giận nhìn Long Triệt, sau đó lại tìm kiếm bóng dáng Trân Châu, cũng may là không gặp.
“Nơi này là chỗ nào vậy?” Nàng lạnh giọng hỏi, tin tưởng nơi này nhất định không phải Long Cung của Long Duệ, nói không chừng đây là Long Cung của Long Triệt, nàng chỉ nhớ rõ trước mắt là một mảnh tối đen, sau đó cái gì cũng không nhớ rõ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui