Rồng Bay Phượng Múa: Long Vương Thật Xấu Xa

Long Cung.

Đó là một nơi ở thật thần kỳ, nơi tận cùng của thế giới, nhưng nàng lại có thể thấy được sự nhàn nhã tự tại của biển, đủ loại sinh vật biển kì lạ và xinh đẹp, đủ loại cá bơi qua bơi lại trước mắt nàng. Không đếm được số lượng, hơn nữa thành quần kết đội, bơi qua bơi lại, không sợ sinh, không sợ người, bơi thẳng về phía trước.

Tử Tô mở to ánh mắt tò mò nhìn, phát hiện nàng cũng không có gì là không thích ứng, hơn nữa thật sự giống theo như lời nói của Long Triệt, tựa như cảm giác ở trên mặt đất, hô hấp bình thường, đến ngay cả khi nào thì bị Tiểu Long Nhi cùng Long Triệt buông nàng ra cũng không biết, chính mình có thể đi theo bọn họ ở trong nước du ngoạn. Cảm giác, tò mò kì diệu.

Áp lực nước cũng không có xuất hiện, nàng tự nhiên đi theo Tiểu Long Nhi và Long Triệt, vẫn hướng đáy biển bơi xuống, trên đường đương nhiên nhìn thấy không ít những con cá nàng chưa từng gặp qua, san hô, vỏ sò, đủ loại sinh vật lạ quý hiếm, làm cho ánh mắt của nàng nhìn không chớp.

Miệng há hốc, kỳ quái là không có nước biển tràn vào miệng nàng, vì thế liền há miệng thật lâu, cười toe tóet. Tất cả mọi chuyện đều thật mới mẻ, làm cho nàng cảm thấy đặc biệt có ý nghĩa.

Chỉ chốc lát sau, càng làm cho nàng kinh ngạc hơn, nột nơi mới xuất hiện càng làm cho nàng lóa mắt. Chỉ thấy trước mắt của nàng, chốn này vậy mà tồn tại một tòa cung điện nguy nga tráng lê, hùng vĩ huy hoàng, càng tới gần liền phát hiện, ngay chính giữa cửa cung điện kia có viết hai chữ ‘Đông Hải’ thật to.

“Tô nhi, chào mừng nàng đi vào Đông Hải Long Cung.” Long Triệt tươi cười rạng rỡ nói, nhìn nàng, trong lòng đặc biệt cao hứng, đặc biệt cảm giác được thật sự có ý nghĩa. Sống lâu như vậy, lần đầu tiên hắn phát hiện, chuyện trở lại cung điện là lần đầu tiên hắn cảm thấy vui sướng đến thế, chờ mong đến thế.

Đông Hải Long Cung? Tử Tô kinh ngạc cực kì, này, này thật sự giống như Long Cung trong truyền thuyết, nhất thời nàng cũng hưng phấn, mong đợi, không biết bên trong sẽ có cái gì.

Kim bích huy hoàng? Vàng bạc châu báu? Hoặc là núi vàng mỏ bạc? Chỉ tưởng tượng thôi chưa nói ra nhưng đôi mắt của nàng bắt đầu tỏa sáng.

Long Triệt biết nàng suy nghĩ cái gì, không khỏi nở nụ cười thầm.

Tiểu Long Nhi vẫy vẫy đuôi, lả lướt nha nha nhằm phía kia Long Cung, cái miệng nhỏ nhắn kia còn nãi thanh nãi khí kêu: “Long Cung của Bảo Bối, Bảo Bối đến đây.” Bộ dáng nhỏ nhắn đáng yêu, phía sau Tử TôLong Triệt nở nụ cười.

Chỉ thấy bọn họ chưa tới đặt chân đến cửa Long Cung, cửa Long Cung bỗng dưng chi nha một tiếng, từ từ mở ra, hai đội cung nữ từ bên trong đi ra, xếp thành hàng ở ngoài cửa, tất cung tất kính đứng hầu.

“Cung nghênh Long Vương hồi cung.” Chúng cung nữ tất cung tất kính nói, một bên cúi đầu hành lễ.

Long Triệt không hé răng, uy nghiêm nắm tay nàng, từ trước mặt các nàng đi qua, Tiểu Long Nhi tò mò đi theo phía sau, hết nhìn đông tới nhìn tây.

Long Cung quả nhiên không có làm cho nàng thất vọng, sàn đá bằng cẩm thạch, tường bằng thủy tinh, san hô điểm trang xuyên suốt khắp Long Cung, dạ minh châu nhiều vô số kể lấp lánh thay đèn, một đường đi tới, vô cùng xa hoa, chỉ sợ cung điện lớn nhất trên thế giới cũng chưa có khí phái xa hoa đến như thế. Nàng xem choáng váng, xem ngây người, không biết đường đi, đành phải để hắn nắm tay, lôi nàng theo bên cạnh hắn.

“Long Cung, Bảo Bối, Bảo Bối.” Tiểu Long Nhi đột nhiên ở phía sau đầu la to, bô bô, tựa như vật yêu quý của mình tuyên cáo quyền sở hữu của bé.

“Được được được, đều là của con.” Long Triệt cười quay đầu lại nói, đối với tất cả chuyện này chút không thèm để ý, chỉ cần bọn họ cao hứng là hắn vui rồi.

Tiểu Long Nhi quả nhiên cao hứng, sôi nổi, chạy phía trước bọn họ dẫn đường đi.

Các cung nữ nhìn thấy hắn, lập tức tất cung tất kính hành lễ nói: “Tiểu Điện Hạ……”

“Ai ai ai……” Tiểu Long Nhi thập phần vừa lòng, nãi thanh nãi khí học bộ dáng Long Triệt, đáp lời, khuôn mặt nhỏ nhắn cố ý làm ra vẻ gắt gao nghiêm túc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui