Rồng Bay Phượng Múa: Long Vương Thật Xấu Xa

Tử Tô thật không ngờ Long Cung sẽ là dáng vẻ như thế, xa hoa, tráng lệ, người hầu vô số, tự nhiên, hoa phục mỹ thực, vàng bạc châu báu, tựa hồ nhiều, cho dù xài cả mãn đời cũng xài không hết.

Nàng mới bị Long Triệt đưa đến tẩm cung, lập tức có một đám cung nữ dâng lên một núi quần áo,đưa trang sức, đưa mỹ thực, đem nàng hầu hạ, ngoan ngoãn dễ bảo, thập phần chu đáo.

“Long Hậu, Long Vương thỉnh ngài cùng Tiểu Điện Hạ đến chính cung để dùng cơm.” Phòng nội mỹ thực quan bước đến cửa cung kính mời nàng, nàng vừa thay đổi bộ quần áo hoàn mỹ xinh đẹp, liền có cung nữ tất cung tất kính đứng hầu nàng.

Gọi một tiếng Long Hậu làm vẻ mặt nàng đỏ bừng, vô cùng ngượng ngùng, cái gì cũng không nói, liền đi theo phía sau các nàng, đi tới chính cung.

“Mẫu hậu, mẫu hậu thật đẹp.” Tiểu Long Nhi cảm giác được nàng đang đến, vội vàng hướng mắt nhìn về phía cửa, thấy bộ quần áo mới trên người nàng, thấy nàng thay trang phục mới, không khỏi hét lên.

Tử Tô nghe âm thanh nũng nịu của bé, không khỏi vừa buồn cười lại cảm thấy ngượng ngùng, này tiểu tử kia, cư nhiên lại biết nói nàng xinh đẹp, không biết là ai dạy.

Long Triệt nhìn thấy nàng vào lúc này, ánh mắt nóng rực liền vẫn gắt gao nhìn đuổi theo nàng, nàng thật sự đẹp quá, nàng thay trang phục, hoàn toàn không có dáng cẻ của một người bình thường, hiện tại thật kinh diễm, động lòng người, cao quý, cao nhã.

Long Triệt tin tưởng ánh mắt của mình quả thật độc đáo, giống như từ cỏ nhặt lên được một viên trân châu. Tâm động, vui mừng, hắn không che dấu được sự vui sướng của hắn, vội vã từ vị trí chủ nhân đứng lên, bước ra nghênh đón nàng.

“Tô Nhi, em đã đến rồi, đói bụng không?” Hắn tiến lên cầm tay nàng, nắm nàng chậm rãi đi đến vị trí chủ tọa, cùng nàng cùng nhau ngồi vào

“Có một chút.” Tử Tô theo thong dong dung ngồi xuống, nhìn hắn mỉm cười, hướng Tiểu Long Nhi vẫy tay, lại sủng nịch cười nói: “Bảo Bối đói bụng không? Đến đây với mẫu hậu này.”

Tiểu Long Nhi được cho phép, hưng phấn chạy lại đây, một đầu vùi vào trong lòng của nàng, vui vẻ, rất khoái hoạt. “Mẫu hậu, mẫu hậu.”

Tử Tô ôm lấy bé, hưởng thụ cảm giác tiểu gia hỏa này ở trong ngực cọ xát làm nũng, nàng hiện tại vô cùng thỏa mãn.

“Long Nhi, muốn ăn cái gì? P đến cho con.” Long Triệt đột nhiên loại cảm giác này, có vợ có con, cái loại hạnh phúc thiên luân chi nhạc này nảy lên trong lòng hắn.

Tiểu Long Nhi nhìn hắn meo meo cười, sau đó một đầu chui vào trong lòng hắn, nãi thanh nãi khí kêu: “Phụ vương, Bảo Bối muốn cái này, muốn cái kia.” Tay nhỏ bé hướng trên mặt bàn bàn chỉ trơ lung tung ra chiều thích thú.

Tử Tô che miệng cười khẽ, đứa nhỏ này đói bụng lắm rồi đây, vội vàng ngoắc thằng bé lại gần, đút bé ăn cơm.

Long Triệt ôm bé, Tử Tô đút cho bé ăn thật no trong khoảng thời gian ngắn, trong chính cung tràn ngập tiếng cười đùa hoan hô vui vẻ, một nhà ba người thật đầm ấm, hoàn toàn không chú ý đến bóng người bên ngoài.

Tử Tô cũng không biết, nhất cử nhất động của bọn họ, đều rơi vào một đôi mắt. Chỉ thấy trong ánh mắt kia chứa đựng đau thương, khổ sở. Ánh mắt kia chính là nhìn trong chốc lát, liền lén lút rời khỏi.

Nàng nghe nói Long Vương đã trở lại, vô cùng vui vẻ đến tìm hắn, vốn tưởng rằng sẽ giống như thường ngày, bồi hắn trò chuyện, bồi hắn giải buồn, nói chuyện giúp vui, đây là hạnh phúc lớn nhất của nàng, cuộc sống tốt nhất, vĩnh viễn sẽ không bị đánh vỡ, nàng tin tưởng địa vị của nàng không người có thể thay thế được, mà hiện tại, sự xuất hiện của người phụ nữ kia đánh vỡ sở hữu của nàng, dập nát giấc mộng của nàng.

Long Hậu! Nàng là Long Hậu, đang ngồi ở vị trí chủ nhân, một nữ tử được hắn hầu hạ, thật cẩn thận mới là chân chính Long Hậu, mới là Long Hậu của hắn.|

Lúc nàng nghe đến xưng hô như thế, nàng thiếu chút nữa đã ngất xỉu đi, thiếu chút nữa rốt cuộc đứng không vững. Người phụ nữ kia chẳng qua chỉ là một nữ tử đến từ nhân gian, nhưng cũng là Long Hậu hàng thật giá thật, bên cạnh nàng có Tiểu Điện Hạ như thế chứng minh tốt nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui