Rồng Bay Phượng Múa

Hiểu Ngũ trừng mắt nhìn Long Tam, tâm loạn như ma:

Hận hắn? Trong lòng nàng hoàn toàn chỉ có hắn, mấy năm nay, bồi ở bên người nàng, làm cho nàng vui vẻ, làm cho nàng buồn rầu, cho nàng làm nũng, cho nàng phát cáu, cho nàng kiên cường đều là hắn: Cái người Niệm Nhất sư huynh kia, nàng một chút ấn tượng cũng không có:

Nàng hận hắn như thế nào đây? Muốn như thế nào mới có thể hận hắn?

Hiểu Ngũ trong mắt lại đong đầy nước mắt: Nhưng hắn lại đối xử với nàng như thế này: Nàng càng nghĩ càng là khổ sở, đơn giản lại bụm mặt oa oa khóc lớn lên:

Long Tam lại nhịn không được, khuynh thân gắt gao ôm lấy nàng: Hai người đều là không nói, mãi đến khi Hiểu Ngũ khóc đến hết hơi, chỉ còn lẳng lặng rơi nước mắt, lúc này mới phát hiện chỗ sau gáy mình cũng ẩm ướt, trong lòng nàng lại để ý, nàng là bị khi dễ mà khóc, hắn lại là tại sao? Người ta khóc hắn cũng khóc, muốn vô giúp vui à, không có tiền đồ!

Nàng một tay đẩy Long Tam ra, miệng trách mắng: “Cút ngay:”

Long Tam bị đuổi cũng không đi, chỉ thoáng buông nàng ra nhìn một ít bộ dáng của nàng, thấy nàng khóc mặt mũi lem nhem, đành xuống giường nhúng khăn ướt mang lại đây cho nàng lau mặt: Lần này Hiểu Ngũ không có đẩy ra, nâng mặt cho hắn lau, nhưng là lau xong rồi, lúc hắn muốn ngồi ở bên người nàng, lại bị nàng đẩy ra:

Long Tam cứng người, thối lui cũng không được, tới gần cũng không được, hơn nữa ngày nghẹn ra một câu: “Phượng Nhi, ta biết ta làm sai rồi, khiến nàng bị rất nhiều ủy khuất: Nàng oán ta như thế nào cũng được, hoặc là muốn ta bồi thường như thế nào cũng được, nhưng là, niệm tình ta đối với nàng chân tình một mảnh, nàng, nàng cũng không được rời xa ta:”

“Xa ngươi cái quỷ ấy: Dựa vào cái gì ta phải rời khỏi a? Trong bụng ta còn có đứa nhỏ của ngươi, ta rời đi làm cái gì? Trách nhiệm của ngươi là phải hầu hạ ta ăn uống tắm giặt, dưỡng mẫu tử chúng ta, ta sao có thể rời đi, đó không phải tiện nghi cho ngươi sao! Không chỉ tiện nghi cho ngươi, mà còn tiện nghi cho nữ nhân khác chiếm chỗ, ta mới không ngốc như vậy:”

Hiểu Ngũ nổi giận đùng đùng rống: “Ta muốn ăn uống cái gì, ngươi đều phải làm ra cho ta cái đó, ta muốn ngủ muốn ồn ào, ngươi cũng phải túy ý ta, món nợ này ta sẽ nhớ kỹ đó, ta muốn tha thứ ngươi liền tha thứ, thời điểm chưa tha thứ ngươi, ngươi cũng phải hảo hảo bảo vệ ta: Còn có, ngươi không phải thường nói mọi sự có ngươi sao? Kia cái gì, thân thế của ta, mẹ ruột của ta, những việc này ngươi đều phải tra rõ ràng: Nếu là Kiều Lỵ kia thực đã làm cái chuyện xấu ám muội gì, nếu thật bà ta hại nương ta, ta sẽ không buông tha bà ta:”

Nàng rống lên vài câu liền cảm thấy mệt mỏi, dừng lại hít thở, Long Tam thực chân chó nhanh chóng đưa ly nước, Hiểu Ngũ một hơi uống hết, đưa cái ly trở về, đúng lý hợp tình nói câu: “Còn muốn uống nữa:”

Long Tam nhanh chóng lại ngã một ly đưa qua, Hiểu Ngũ chậm rãi uống hết, có khí lực, tiếp theo nói: “Còn có cái tân Lam Hổ kia, tham lam, ngoan độc, tâm nhãn hư hỏng, còn muốn giết ta, không thể thả hắn đơn giản như vậy:”

“Đương nhiên:”

“Hừ:” Hiểu Ngũ trừng mắt: “Nếu ta không đề cập tới, không chừng cái người nói mình là Phượng Trữ kia vừa khóc vừa cầu ngươi, tâm ngươi mềm nhũn liền đem hắn thả:”

“Làm sao có thể:”

“Dù sao ta cũng chỉ đề phòng thôi, mặc kệ trước kia thế nào, mặc kệ ta tên gọi là gì, dù sao hiện tại ngươi là tướng công của ta, trong bụng ta còn có oa nhi của ngươi, cái người Phượng Trữ kia ngươi không được liếc mắt nhìn một cái, cho dù bộ dạng giống ta như đúc cũng không cho nhìn:”

“Hảo, hảo, không nhìn nàng ta:”

“Bộ dạng không giống ta cũng không cho nhìn:”

“Vâng, vâng, cũng không nhìn:”

Hiểu Ngũ tĩnh tĩnh, thanh âm nhỏ xuống dưới: “Còn có sư phụ sư huynh gì đó của ta, ngươi cũng phải giúp ta tìm về:”

Long Tam cứng ngắc, qua một lúc lâu mới đáp một câu: “Được:”

“Làm sao ma ma kỷ kỷ như vậy, ta ghét nhất là ngươi bày vẻ không thoải mái cho ta xem: Ta cũng không phải là cái nữ nhân hồng hạnh ra tường gì, cho dù trườc đây có cái gì, nay ta chỉ theo ngươi, tất nhiên là toàn tâm toàn ý: Chuyện quá khứ đều đã trôi qua, ta tuy là nữ nhi, nhưng cũng là có biết giữ lời hứa, cho dù ngày sau ta nhớ ra cái gì, cũng tuyệt không làm chuyện khó xử đối với ngươi: Ngươi rất tốt với ta, ta tự nhiên đối với ngươi tốt:” Nàng nói đến này, nhớ tới Niệm Nhất sư huynh kia không hề có chút ấn tượng gì, cũng không biết chính mình cùng hắn đến tột cùng là như thế nào, chính mình đã quên hắn, thật sự là không thể đối mặt với hắn, nàng nghĩ, trong lòng vừa áy náy, lại khổ sở:

Long Tam nhìn nàng, cũng biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, nói: “Chuyện này cùng nàng không quan hệ, hết thảy đều là ta sai:”

Hiểu Ngũ cắn răng, lại thấy nước mắt mơ hồ dâng lên, nàng nghẹn ngào nói: “Sai đều đã sai rồi, ngươi thực có lỗi với hắn, cũng không thể lại thực có lỗi với ta: Chuyện đã qua, kiểu gì cũng không trở lại được:” Nàng nay yêu là Long Tam, lại có cục cưng của hắn, nàng không biết trước đây phát sinh qua cái gì, nhưng nếu thật sự là thực có lỗi với Niệm Nhất sư huynh, cũng chỉ có thể thực xin lỗi hắn:

Long Tam nhìn nàng bộ dáng như vậy, trong lòng biết nói cái gì cũng vô dụng, chỉ có thể lẳng lặng đứng: Hiểu Ngũ cảm thấy đầu óc lộn xộn, bỗng nhiên òa khóc, Long Tam ngay cả thở dài cũng lặng lẽ, ôn nhu nói: “Đừng khóc, lại khóc mắt sẽ hư mất:”

“Đại hỗn đản, kẻ đại lừa đảo:” Hiểu Ngũ cũng không biết nên nói cái gì, dù sao mắng hắn kiểu đó cũng đúng:

“Hảo, là ta không tốt:” Long Tam hoàn toàn không có phản ứng gì, ăn nói khép nép làm người ta giận sôi:”Nàng muốn mắng liền mắng, nhưng đừng khóc nữa, được không?”

“Ngươi nói lời này là gì, khóc hay không khóc là ta có thể khống chế sao? Nước mắt cứ trào ra như vậy, ta đây có biện pháp gì chứ? Ngươi vừa rồi còn khóc đó, ngươi có giỏi thì làm cho nước mắt chính mình chạy về đi a:”

Hiểu Ngũ một phen nói đem lời an ủi của Long Tam vứt trở về, hắn sờ sờ cái mũi, không nói nữa: Hiểu Ngũ hút hấp cái mũi, muốn dụi mắt, Long Tam nhanh chóng ngăn lại, dùng khăn nhẹ nhàng xoa xoa cho nàng:

Hiểu Ngũ cũng biết khóc như vậy không phải là biện pháp, trong lòng bắt đầu phiền chán, Long Tam ở một bên không biết nên an ủi như thế nào, huống chi mình vẫn là người đang có lỗi, nay nói cái gì cũng là sai, đơn giản nên cái gì cũng không nói, liền bồi ở một bên: Kết quả một lát sau, Hiểu Ngũ lại không hài lòng:

Nàng nói: “Long Tam, trong lòng ta không thoải mái:”

Long Tam nhanh chóng đáp: “Khát hay không, lại uống nước nữa chứ?” Bưng chén nước lại, Hiểu Ngũ uống hết, miệng lại nói: “Uống nước làm sao hết được?”

Long Tam nhất thời tỉnh ngộ, liên thanh nói: “Muốn ăn cái gì, ta đi làm cho nàng:” Hắn cũng không ngẫm lại đã trễ thế này, thế nào còn phải tùy vào nàng gọi món ăn:

Nhưng Hiểu Ngũ mặc kệ chuyện đó, nàng cân nhắc một chút: “Muốn ăn đồ ngọt:”

“Ngọt?” Long Tam ở trong đầu nhanh chóng nghĩ ra nguyên liệu nấu ăn có thể sử dụng: “Canh hạt sen được không?”

“Cái kia phải đợi thật lâu:”

“Vậy, mật hãm ngọt cao được không?”

“Rất ngán, muốn ăn canh:”

Long Tam sầu lo, lại hỏi thêm vài dạng, trong lòng nghĩ nếu mình làm không được, thì đến tửu lâu bắt đầu bếp đến cũng phải làm ra thứ mà Phượng Nhi của hắn muốn ăn:

Nhưng là hỏi món gì Hiểu Ngũ cũng không có khẩu vị, cuối cùng nói: “Hay làm cháo ngọt tiểu mễ đi?”

“Cứ như vậy?” Long Tam kinh ngạc, ép buộc nửa ngày, nàng lại chọn cái món bình thường nhất đơn giản nhất: Hiểu Ngũ gật đầu, xuống giường hướng đến bên bàn tròn ngồi xuống, xiêm áo xong xuôi chờ ăn: Long Tam nhanh chóng đi thu xếp cho nàng:

Nhắc tới khẩu vị của phụ nữ có thai, thật sự là không thể nói lý, cháo tiểu mễ này là món Hiểu Ngũ xưa nay không thế nào thích ăn, nhưng hôm nay nàng lại ăn ra mùi ngon, liên tục ăn ba bát lớn mới bỏ qua: Ăn no, rốt cục lại có tinh thần, cũng không lại khổ sở như vậy: Nhưng nàng ở trong phòng đổi tới đổi lui, bắt đầu tức giận:

“Nàng đang có thai, vẫn là không cần đi như vậy, ngồi xuống tức giận được không?” Long Tam nhìn động tĩnh của nàng, run như cầy sấy:

“Khí ra không được, ngồi xuống càng bực hơn, đi như vậy mới có khí thế, ngươi có ý kiến sao?”

“Không dám:” Long Tam vẻ mặt túng quẫn:

Hiểu Ngũ đi vài bước, nói: “Chuyện Bảo Nhi, ta muốn cùng người Phượng Trữ kia nói chuyện: Nàng ta hiện tại bản thân vô định, tự thân khó bảo toàn, lại cùng một nam nhân hư hỏng như vậy, nàng ta muốn dẫn Bảo Nhi chịu khổ, ta chắc chắn không thuận theo:”

“Nhưng là Bảo Nhi dù sao cũng là thân sinh cốt nhục của nàng ta…” Long Tam đối Bảo Nhi cũng luyến tiếc, nhưng nếu bàn về để ý, người ta thật là mẹ ruột của Bảo Nhi:

“Thân sinh cốt nhục thì như thế nào? Ngươi biết không, nàng ta lúc trước tìm tới ta, một chữ cũng không hề hỏi đến Bảo Nhi, không có hỏi Bảo Nhi tốt không, không có hỏi Bảo Nhi cao thế nào, có gầy không, nàng ta một lòng chỉ nhớ thương làm sao để giữ lấy Lam Hổ, thầm nghĩ làm thế nào làm cho Lam Hổ đối nàng ta tốt, nương như vậy, đem đứa nhỏ giao cho nàng ta sao được? Còn có tên Lam Hổ kia, phẩm tính phá hư như vậy, nếu là ngày sau không có tiền, có thể đem Bảo Nhi đi bán hay không?”

Long Tam nhíu mày, đó thật là vấn đề:

Hiểu Ngũ lại đi qua đi lại vài lần, nói: “ Bảo Nhi rất thẹn thùng nhát gan, tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng đã biết nhận thức, nếu là chúng ta đem Bảo Nhi cho Phượng Trữ kia, Bảo Nhi nào hiểu đạo lý cái gì mà mẹ ruột hay không mẹ ruột, Bảo Nhi chắc chắn sẽ nghĩ chúng ta không cần Bảo Nhi nữa, khổ sở trong lòng tất nhiên là không cần phải nói, nếu cái Phượng Trữ cùng Lam Hổ kia đối Bảo Nhi không hề tốt, Bảo Nhi của ta đây phải chịu bao nhiêu ủy khuất, trong lòng sẽ sợ hãi đến mức nào?” Nàng càng nghĩ càng cảm thấy sự tình liền là như thế này, nói: “Không được, dù sao Bảo Nhi là hài tử của ta, ta sẽ không giao ra đâu:”

Long Tam nghĩ nghĩ gật đầu: “Chúng ta đây liền lưu lại Bảo Nhi: Phượng Trữ một lòng nhớ thương Lam Hổ, Lam Hổ lại ở trên tay chúng ta, nàng ta sẽ thuận theo thôi:”

“Ta mới mặc kệ nàng ta có thuận theo hay không, hiện nay không phải chúng ta bức bách nàng ta, là bản thân nàng ta không đem Bảo Nhi để ở trong lòng: Cho nên nàng ta chắc chắn sẽ làm như vậy, không thuận theo cũng là làm như vậy: Việc này ta phải cùng nàng ta nói rõ ràng mới được, chẳng lẽ nàng ta còn có thể tứ Long gia cướp đứa nhỏ đi bất thành sao? Hơn nữa, Nhị bá chiếu cố Bảo Nhi lâu như vậy, Bảo Nhi nhu thuận khiến người thích như vậy, Nhị bá chắc chắn cũng thích Bảo Nhi, cùng hắn nói đạo lý Bảo Nhi đi rồi chắc chắn chịu ủy khuất, hắn nhất định cũng luyến tiếc: Có Nhị bá cùng chúng ta bảo vệ, ta cũng không tin nàng ta còn dám theo chúng ta cướp đứa nhỏ:”

Long Tam ở một bên liên tục gật đầu, hiện tại Phượng Nhi nhà hắn nói cái gì cũng đều đúng, hắn nào dám có thường nghị khác: Hơn nữa hắn cũng đã nhìn ra, Phượng Nhi nhà hắn hiện đang tức giận, đầu óc lại rõ ràng thật sự, còn biết dựa vào Long gia quyền thế áp bách người khác, còn hiểu được phải kéo cả Long Nhị xuống nước chung: Long Tam có chút thương tâm, có khi nào nàng vì bảo hộ Bảo Nhi mà không quay đầu rồi khỏi hắn? Trong lòng nàng hắn có quan trọng hay không, hay là Bảo Nhi quan trọng hơn? Hoặc là vì oa nhi trong bụng nàng trọng yếu?

Hiểu Ngũ lại đi qua đi lại một hồi, rốt cục ngừng lại: “Ngươi nói đúng:”

Long Tam sửng sốt căng thẳng, trong lòng nghĩ hắn vừa nói cái gì? Chẳng lẽ hắn vừa rồi không cẩn thận nói ra lời trong lòng? Chẳng lẽ ở trong lòng nàng hắn thật là không quan trọng bằng đứa nhỏ?

Kết quả Hiểu Ngũ nói: “Ta càng nghĩ càng cảm thấy cái người Kiều Lỵ kia có vấn đề, nói không chừng mẹ ruột ta cùng ta đều bị bà ta hại, cho dù không hại, kia cũng nhất định là có ý xấu, nếu nương ta có ý muốn phó thác đứa nhỏ, không lý gì chỉ phó thác một đứa, cho dù phó thác một đứa cho bà ta, đem ta phó thác cho người khác, bà ta chắc chắn cũng biết, nhưng bà ta nói với cha ta chỉ có một đứa nhỏ, trong lòng bà ta khẳng định là có quỷ:”

Long Tam không nói lời nào, chờ nương tử đại nhân cấp chỉ thị, quả nhiên Hiểu Ngũ tiếp theo nói: “Chúng ta nhất định phải bày mưu vạch trần chân diện mục của bà ta:”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui