Rốt Cuộc Ai Đã Cắn Tôi

25/09/2020

Edit: Nhật Nhật (Wattpad: yuukute)

...

Quan trọng hơn, rõ ràng cậu ta đang đứng nhưng An Lan lại không hề cảm thấy bị chèn ép.

An Lan cảm thấy có chút đáng tiếc, Cố Lệ Vũ hẳn là nên nói chuyện thường xuyên hơn để mọi người đều có thể nghe thanh âm của cậu ta.

"Cậu nói bánh trứng hành sao? Tôi mua hai cái, vốn định mời cậu một cái, nhưng ban nãy lỡ làm rơi rồi." An Lan mở túi cho Cố Lệ Vũ xem, cậu lúc mua quả thực có nghĩ muốn mời người này một cái, nhưng lúc trả tiền lại thấy hơi hối hận.

Mới đầu đúng là An Lan chuẩn bị một cái cho Cố Lệ Vũ nếm thử, thế nhưng mua xong lại nghĩ lại, người này chắc là không ăn được mấy loại thức ăn vỉa hè. Cậu từ nhỏ đã ăn Lương Bì [2], MalaTang [3], với thịt xiên nướng, công năng của dạ dày đã được rèn luyện phi thường tốt, mà mấy món như thế này Cố Lệ Vũ có lẽ chưa ăn bao giờ, lỡ như ăn vào bị đau bụng hay là ngộ độc, ảnh hưởng đến học tập của người ta thì thật không tốt.

Cho Cố Lệ Vũ xem qua để bày tỏ thành ý của mình xong, An Lan đang muốn cất cái túi lại vào ngăn bàn, ai ngờ người kia cầm lấy cả hai cái bánh trứng đi.

Ngón tay đối phương rất dài, thời điểm cầm lấy quai túi đựng bánh còn như chạm nhẹ vào ngón tay An Lan.

"Nếu ban đầu đã định đem cho tôi, vậy chính là của tôi."

Nói xong, Cố Lệ Vũ đặt túi giấy trong tay xuống bàn của An Lan, sau đó cầm túi bánh trứng của cậu đi về chỗ mình ngồi.

An Lan nhìn theo Cố Lệ Vũ, cậu vẫn không dám tin... Cho dù Cố Lệ Vũ muốn cầm đi, thì bịch thức ăn còn nguyên của cậu ta sao lại vứt ở bên đây?

Kiều Sơ Lạc chọc chọc mạn sườn An Lan: "Này, đây là hotboy lớp mình muốn trao đổi đồ ăn với cậu hả?"

"Không biết."

Nhưng Cố Lệ Vũ quả thật đã đặt túi giấy đựng đồ ăn ở trên bàn của cậu.

"Mau mở thử ra xem đi! Tớ muốn biết buổi tối hotboy lớp mình định ăn gì." Kiều Sơ Lạc hưng phấn.

An Lan lại quay đầu nhìn Cố Lệ Vũ , người nọ nghiêng mặt sang một bên, một tay chống cằm, một tay khác đưa cuộn bánh lên bên miệng, hé miệng cắn một miếng bánh, chậm rãi nhai.

Cậu ta không có cau mày, cũng không nhìn xem bên trong bánh cuộn nhân gì, mà thong thả ăn từng miếng từng miếng một, giống như bánh trứng này không khác gì với đồ mọi khi mình vẫn ăn.

An Lan cảm thấy yên lòng hơn, Cố Lệ Vũ không ghét là tốt rồi. Chẳng qua đã nói sẽ mời người ta ăn tối thì vẫn nên làm nghiêm chỉnh một chút thì hơn.

Âm thanh huyên náo trong lớp lại khôi phục, Tiếu Thần đút tay túi quần đi ra ngoài, mà Hứa Tinh Nhiên vốn đã đứng dậy cũng ngồi xuống.

An Lan mở túi giấy, lấy đồ bên trong ra. Hộp đựng đồ được làm bằng vật liệu dễ phân hủy, cũng khá dày, trong túi có một hộp cơm hai tầng và một khay tròn, chắc là đựng nước canh.

Kiều Sơ Lạc không đợi được, liền giúp An Lan mở hộp cơm ra trước. Tầng đầu tiên là thức ăn, có thịt bò hầm nấm hương, còn có cả măng tây xào tôm nõn, chế biến rất tỉ mỉ. Tầng thứ hai, bên trong một nửa là khoai tây nghiền, nửa còn lại là cơm bọc trứng chiên [4]. Còn chén canh kia vừa mở ra, mùi thơm đã bay khắp lớp, An Lan nhịn không được, uống thử một ngụm.

Thơm quá!

"Sinh hoạt của hotboy lớp mình thực sự rất tinh xảo." Kiều Sơ Lạc cảm thán nói.

"Người ta chỉ ăn ngon hơn một chút đã bị cậu nói là tinh xảo?"

"Này, cậu thật không có thường thức cuộc sống gì cả. Thấy đồng hồ cậu ấy đeo không?" Kiều Sơ Lạc nhấc cằm.

An Lan xoay người, liếc mắt nhìn, Cố Lệ Vũ quả thực có đeo một chiếc đồng hồ ở bên tay trái, nhưng không phải kiểu đồng hồ cơ dành người lớn mang lúc đi hội họp ký kết hợp đồng, cũng không phải kiểu dáng nổi bật phô trương gì, chỉ là một chiếc đồng hồ điện tử màu đen, đơn giản khiêm tốn.

"Đó là đồng hồ thông minh loại mới nhất, có đầy đủ các chức năng, kể cả những cái cậu không thể nghĩ ra nổi cũng có luôn, chẳng hạn như chụp ảnh độ phân giải cao, phân tích chỉ số ô nhiễm không khí, mà quan trọng nhất là — đo lường tin tức tố."

Không cần phải nói, giá của nó ước chừng tiền tiêu vặt mấy tháng, thậm chí cả năm của An Lan... cũng không mua nổi.

"Đều là nam giới, thích tiêu tiền mua đồ điện tử thì làm sao?"

"Nhìn đôi giày của cậu ấy đi. Phiên bản giới hạn mới của Life Emotion* có chức năng giảm xóc, có nghĩa là mang đôi giày này có thể nhảy lên ném bóng..."

*Nguyên văn của tác giả, nhưng mình không tìm được là giày gì.

Ném bóng vào mặt Lý Chấn Nam.

Đương nhiên, chưa dứt lời, Kiều Sơ Lạc đã biết mình nói hơi nhiều, Tuy không biết Lý Chấn Nam có nghe thấy hay không, thế nhưng Cố Lệ Vũ nhất định là nghe được rồi.

"Sao không nói nữa?" An Lan cười hỏi.

"Nói nhiều thì có ích gì, chúng ta mua không nổi, cũng mang không nổi."

An Lan không có tâm lý căm ghét người giàu, hơn nữa Cố Lệ Vũ thích đồng hồ điện tử thông minh cũng tốt, thích giày thể thao cũng tốt, đều là chuyện riêng của cậu ta. Theo đuổi nhu cầu vật chất trong phạm vi khả năng của mình không có quan hệ gì với sự phù phiếm, thích khoe khoang, cho nên đối với cái đồng hồ kia An Lan chỉ có ước ao mà không phải là ghen tị.

Để không lãng phí đồ ăn ngon như vậy, An Lan nóng lòng tách đôi đũa dùng một lần, gắp một miếng thịt bò vào miệng, thật sự là ngon đến mức muốn nổ tung.

"Cho tớ một miếng, nhanh lên, nhanh lên!" Kiều Sơ Lạc trông mong, duỗi cổ vươn đầu về phía An Lan như một con cún nhỏ.

An Lan cười, híp mắt hỏi: "Hotboy của chúng ta sinh hoạt tinh xảo như vậy rất hợp lý đúng không?"

"Hợp lý." Kiều Sơ Lạc gật gật đầu, ra hiệu cho An Lan gắp cho mình một miếng cơm bọc trứng.

An Lan lại cười, đút thêm cho cậu chàng một miếng.

Kiều Sơ Lạc vẫn rất có lương tâm, biết An Lan gần đây cần bổ sung nhiều dinh dưỡng, rất hay đói bụng, nên ăn thử hai ngụm xong cũng không đòi thêm nữa.

An Lan ăn xong, uống hai ngụm canh hầm xương, tự học buổi tối đều trở thành một chuyện tốt đẹp.

An Lan cũng không phải kẻ ngốc, biết Cố Lệ Vũ quá nửa là nhìn thấy đồ ăn của cậu bị rơi nên mới cố ý đổi cho cậu.

Lúc này, Kiều Sơ Lạc gửi tới một tin nhắn khiến cậu sốc nặng.

Tiểu Kiều: [Tớ nghĩ đi nghĩ lại, không hiểu sao có cảm giác bữa tối hôm nay là hotboy cố ý gọi cho cậu?]

An Lan: [? ? ? ]

Tiểu Kiều: [Thịt bò, canh xương hầm,cả trứng nữa, đều là mấy món bổ sung canxi cho trẻ em trong độ tuổi phát triển chiều cao.]

An Lan cạn lời: [Hotboy nhà cậu dù sao cũng là tuyển thủ bắn súng. Cậu ta dùng là dụng cụ tiêu chuẩn cho vận động viên, ngay cả lượng calo mỗi bữa ăn cũng được tính toán rồi.]

Tiểu Kiều: [Cậu chả có tí tế bào lãng mạn nào.]

Lúc này, thông báo từ diễn đàn của nhóm omega rung liên tục, điện thoại cũng phát nóng.

Một người hai người đều truy hỏi mối quan hệ giữa An Lan và Cố Lệ Vũ là gì, mời ăn cơm là sao, với được cùng Cố Lệ Vũ trao đổi bữa tối là cảm giác thế nào.

An Lan giả chết, mãi cho đến tận khi thầy toán phụ trách môn tự học tối nay đi vào, vẫn có người không ngừng nhắn tin cho cậu.

Thầy giáo đặt cốc giữ nhiệt lên bàn giảng, ánh mắt đảo qua chỗ ngồi của Tiêu Thần, lập tức mất mát thở dài như thể cha già thấy con trai bỏ nhà đi không chịu về, sau đó lại dùng sức khịt khịt mũi, ngửi.

"Mấy trò, bữa tối rất phong phú ha? Làm giáo viên nhân dân quang vinh, bữa tối của thầy mới chỉ có một cái bánh bao, đây là mất nhân tính hay là không có đạo đức?"

Cả lớp cười khúc khích.

Hứa Tinh Nhiên nói: "Thầy, em nhớ thầy bị gan nhiễm mỡ nên phải kiêng rất nhiều thứ mà?"

Thầy giáo khựng một chút, chỉ Hứa Tinh Nhiên, nghiêm mặt nói: "Được sủng mà kiêu."

Ý là, Hứa Tinh Nhiên ỷ vào bản thân ưu tú, được các thầy cô quý mến mới dám ở trước mặt bạn học cả lớp trêu chọc lại thầy.

An Lan theo bản năng nghiêng người lại nhìn Cố Lệ Vũ, trong lòng rất tò mò, Cố Lệ Vũ thật sự cảm thấy hương vị của món bánh trứng cuộn ăn cũng được, hay chỉ là khách sáo?

Nhưng Cố Lệ Vũ chỉ bình thản nhìn lên bục giảng, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tiết tự học buổi tối mãi đến mười giờ mới tan.

An Lan và Kiều Sơ Lạc vừa ra khỏi trường đã thẳng tiến tới đường Nam Đăng cách đó 200m.

Con phố này là phố ăn vặt nổi tiếng ở Nam Thành, cũng là nơi sôi động nhất về đêm. Hầu hết học sinh các trường xung quanh sau khi tan lớp buổi xong đều sẽ ra đây kiếm thứ gì đó để ăn, lấp đầy dạ dày.

"Cậu buổi tối ăn một suất cơm lớn như vậy rồi mà vẫn còn đói bụng ấy hả?" Kiều Sơ Lạc nghe bụng An Lan sôi lên, không khỏi nhỏ giọng lầm bầm.

"Hết cách rồi, ba bộ đề mô phỏng, quá tiêu tốn tế bào não. Tớ phải bồi bổ lại một chút."

Họ ghé vào cửa hàng ngay phía đầu phố, Trên bếp ga lộ thiên, chủ quán đang nhanh tay đảo một nồi lớn, trong nồi là mì xào trứng thơm phức. Rõ ràng chỉ là mấy món nguyên liệu đơn giản, lại khiến người ta phải thèm nhỏ dãi.

Mà nước miếng của An Lan cũng sắp chảy ra đến nơi rồi.

"Chúng mình ăn gì? Gọi mỗi người một xuất hay là cùng ăn chung một phần thôi?" Kiều Sơ Lạc hỏi.

"Cậu ăn hết được một phần à?" An Lan dùng ánh mắt "Cậu không biết ngại mà còn hỏi" liếc cậu chàng.

"Tớ không ăn hết được nhưng cậu có thể ăn hết cả con bò đấy."

Ông chủ đang đang đào mì lên tiếng hỏi: "Bạn học, hai cậu nghĩ xong chưa, muốn lấy một xuất hay hai xuất?"

An Lan và Kiều Sơ Lạc lần thứ hai trao nhau ánh mắt "Trăm nỗi cơ cực của vợ chồng nghèo", An Lan đang muốn mở miệng nói "Cho một phần thôi" thì phía sau họ có người mở miệng trước: "Cho ba phần đi ạ."

Dù cho tiếng đảo muôi, tiếng nồi thiếc xoay trên bếp ga ầm ĩ huyên náo đến vậy, nhưng thanh âm từ phía sau truyền đến vẫn phi thường rõ ràng.

An Lan vừa quay đầu lại đã đối diện với khuôn mặt tươi cười của Hứa Tinh Nhiên, trong màn 'khói lửa nhân gian' chỗ này có chút không chân thực.

"Lớp trưởng? Sao cậu lại ở đây?" An Lan lộ ra vẻ mặt như vừa bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu.

Phải biết mấy ngày trước, trong trường còn nhấn mạnh học sinh lớp 12 tan học xong không được tụ tập ăn đồ ăn bán ở vỉa hè, không vệ sinh, lỡ đau bụng tiêu chảy sẽ ảnh hưởng đến tiến độ học tập của bản thân.

"Tan học buổi tối thì đói bụng chứ sao." Hứa Tinh Nhiên hài hước nói.

Tay cậu ta ở trên ót An Lan kéo một cái, cậu không phản ứng kịp, suýt chút đập đầu lên trên người đối phương.

Có lẽ khứu giác quá nhạy bén, An Lan có thể ngửi được mùi trên người Hứa Tinh Nhiên.

Ngoài mùi nước giặt quần áo hàng ngày còn ám mùi mực nước và mùi giấy mới.

À, nhân tiện cũng phải nói, mọi người đồn lớp trưởng viết thư pháp rất đẹp.

Kiều Sơ Lạc trầm tĩnh hẳn, cứ như tám trăm năm nay lúc nào mình cũng nghiêm chỉnh như này hết, An Lan vừa nhìn đã muốn bò lăn ra cười, bèn cố ý lấy tay chọc cậu chàng mấy cái.

Hứa Tinh Nhiên đi đến chỗ ông chủ, bưng cả ba xuất đến, đặt trước An Lan một phần, trước mặt Kiều Sơ Lạc một phần.

An Lan sắp đói đến độ da ngực dính vào da lưng rồi, vội rút đũa, gắp một miếng lớn cho vào miệng.

Hứa Tinh Nhiên nhìn Kiều Sơ Lạc, buồn cười nói: "Sao cậu có vẻ căng thẳng vậy, tôi cũng có phải thầy chủ nhiệm đâu."

Nói xong, Hứa Tinh Nhiên cũng lấy đũa, dùng tay chà hai cái đũa với nhau cho rơi bớt mấy sợi gỗ bị tua ra rồi mới đưa cho Kiều Sơ Lạc: "Ăn đi."

Kiều Sơ Lạc sững sờ, An Lan hoàn toàn có thể tượng tượng được tâm trạng của cậu chàng lúc này, cái gì mà "lớp trưởng vậy mà lại lấy đũa cho mình" hay "đây là đũa lớp trưởng tự tay đưa cho mình" chẳng hạn, vân vân mây mây.

"Tiểu Kiều, cậu có phải không nỡ dùng đôi đũa này không? Không dùng thì cho tớ..."

An Lan vừa cố ý nói thế, quả nhiên Kiều Sơ Lạc chỉ lo bị cậu cướp mất đũa bèn vội vàng cầm lấy, cúi đầu ăn mì.

Mì phải ăn ngay lúc còn nóng, với cả chắc là ở nhà, Hứa Tinh Nhiên cũng được dạy dỗ cái gì mà "Ăn không nói, ngủ không nói", bộ dạng cậu ta cúi đầu gắp mì xào đưa lên miệng thôi, An Lan cũng phải công nhận là cảnh đẹp ý vui.

Cậu ta ăn rất thong thả, chậm rãi, mà không phải kiểu "tận lực" giả vờ nhã nhặn, nên lúc An Lan ăn hết nửa bát thì đối phương cũng ăn được tầm tầm vậy.

Lúc này, ông chủ hét to một tiếng: "Canh gan nấu rau cải có rồi đây!"

Hứa Tinh Nhiên lúc này mới đứng lên: "Tôi đi lấy canh, các cậu cứ ăn đi."

An Lan và Kiều Sơ Lạc tưởng Hứa Tinh Nhiên đi lấy canh của cậu ta, không ngờ rằng người này gọi luôn ba bát.

"Uống chút canh đi." Lúc Hứa Tinh Nhiên đẩy bát canh đến trước mặt An Lan, cậu thấy có chút xấu hổ.

"Lớp trưởng thật biết chăm sóc người khác, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng vậy."

Vừa nãy An Lan cũng muốn uống canh gan heo, món canh gan heo ở tiệm này cũng được coi là một món chiêu bài. Cải bó xôi tươi non, gan heo trơn mềm, lúc luộc gan còn cho thêm chút gừng đập dập, cho nên canh không bị tanh mà còn đặc biệt thơm.

"Chăm sóc chỗ nào? Có biết lúc nãy đứng gọi đồ, mắt cậu cứ nhìn chằm chằm canh gan trên bàn người khác không?" Hứa Tinh Nhiên cười.

Nụ cười thường ngày của Hứa Tinh Nhiên có chút cảm giác quy cách, như thể đã nghiên cứu qua một lượt xem cười như thế nào có thể khiến mọi người cảm thấy thoải mái. Mà hiện tại cậu ta một tay chống cằm, một tay gõ lên mép bát canh, có loại tư thế lười biếng thỏa mãn sau khi ăn no.

"Tôi bây giờ nhìn thấy cái gì ăn được cũng thấy thèm hết, để cậu chê cười rồi."

Nói xong câu đó, An Lan chợt nhớ tới câu nói đùa mà Hứa Tinh Nhiên nói với cậu lần trước, cái gì mà "Dấu hiệu mang thai".

"Nhưng mà... lớp trưởng này, bình thường cậu có hay đến phố Nam Đăng ăn đêm không?" Kiều Sơ Lạc tò mò hỏi.

"Tất nhiên là không. Thấy hai người vội vội vàng vàng đi về, nên tôi đi theo sau thôi." Hứa Tinh Nhiên đáp.

An Lan và Kiều Sơ Lạc liếc mắt nhìn nhau.

Trường bọn họ mỗi tuần đều cử cán bộ lớp luân phiên đi kiểm tra, bắt quả tang mấy hành vi vi phạm kỷ luật như là đi học muộn, không làm bài tập... Ghi tên mấy người trốn học ra tiệm net chơi game với cả gây gổ đánh nhau. Nhưng trên thực tế, mấy chuyện phát sinh ở ngoài cổng trường về cơ bản đều được bỏ qua.

Hứa Tinh Nhiên thân là cán bộ lớp, trước đây còn đi đầu ủng hộ quyết định của nhà trường, không đi ăn quán vỉa hè, nhưng mà bây giờ người này lại đi theo họ cả một đường — có vấn đề!

"Lớp trưởng, cờ sao đỏ của cậu giấu chỗ nào rồi?" An Lan ngó đầu nhìn.

__________________

[1] Tra trên baidu thì nó giống như cờ sao đỏ, mấy bạn lớp trưởng cấp 1, cấp 2 bên mình hay đeo ở tay lúc đi kiểm tra để ghi tên trừ điểm thi đua của lớp ý. QT nó để là hồng tụ, nên mình phăng thành cờ sao đỏ giống bên mình cho dễ hiểu nhé.

[2] Lương Bì: là một món ăn truyền thống của người Hán có nguồn gốc từ khu vực Quan Trung, Thiểm Tây, là tên gọi chung của các loại mì cuộn, mì, bánh tráng cuốn. Phổ biến ở miền bắc Trung Quốc. Lương Bì có lịch sử lâu đời, được cho là bắt nguồn từ thời Hoàng đế Tần Thủy Hoàng và có lịch sử hơn hai nghìn năm.

[3] MalaTang (Lẩu cay – tên tiếng Anh là Spicy Hot Pot) là một món ăn nhẹ truyền thống của người Hán, bắt nguồn từ Tứ Xuyên. MalaTang có thể được cho là tiền thân của lẩu, hoặc một phiên bản đơn giản của lẩu. Điểm khác biệt là thịt và rau được để trên xiên tre, khi ăn, bạn cho một lượng lớn thịt và rau trên xiên tre vào nồi nước lèo màu đỏ. Nguyên liệu sử dụng trong món lẩu MalaTang và lẩu nhìn chung là giống nhau, điểm khác biệt lớn nhất giữa MalaTang và lẩu là cách chế biến đơn giản và nhanh chóng.

[4] Mấy món này mình không biết để tên như nào nên chém theo hình ảnh tìm được.

Bò hầm nấm hương

Măng tây xào tôm nõn

Khoai tây nghiền

Cơm bọc trứng chiên

Canh gan nấu rau cải

____________

Hôm qua làm xong quên không đăng 🤣🤣🤣🤣🤣


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui