02/10/2020
Edit: Nhật Nhật (Wattpad: yuukute)
...
An Lan trong lòng hơi có chút chột dạ, cậu là gần đây mới biết thính giác của Alpha rất nhạy bén, nhưng luôn cảm thấy Cố Lệ Vũ là kiểu người không dính khói lửa nhân gian, không quan tâm đến mọi người xung quanh, không nghĩ tới mỗi lần cậu nói chuyện với Tiểu Kiều... Cố Lệ Vũ đều nghe hết từ đầu đến cuối?
Cố nhớ lại một lượt, mình có lỡ buôn chuyện gì của Cố Lệ Vũ không nhỉ?
Cố Lệ Vũ nhướng mày, vừa vặn bắt được vẻ mặt đang cố nhớ lại của An Lan, bèn nói một câu: "Khỏi phải nghĩ, cậu với bạn cùng bàn của mình hầu như chưa từng nói đến tôi."
Đối phương nói gọn gàng dứt khoát như vậy càng khiến An Lan ngượng ngùng.
Hai tô mì được bưng lên, nước sốt được trộn đều, một lớp đường nâu, rắc thêm hành lá xắt nhỏ và đậu phộng lên khiến người ta nhìn thôi đã thấy ngon miệng.
Cố Lệ Vũ cúi đầu ăn hai miếng mì, rồi lại uống một ngụm canh, xung quanh là dòng người hối hả, người vội đi làm, người vội đi học. Thỉnh thoảng có học sinh đạp xe ngang qua chỗ Cố Lệ Vũ ngồi, chuông xe đạp "Leng keng leng keng" kêu vang, có người đi quá nhanh thiếu chút quẹt phải, cậu ta chỉ duỗi tay là dễ dàng đỡ người lại.
"Cảm ơn."
"Không có gì."
Sau đó Cố Lệ Vũ lại cúi đầu ăn mì của mình.
"Thế nào, ăn rất ngon đúng không?" An Lan cười hỏi.
"Ừ, hành phi rất thơm, đậu phộng cũng giòn."
"Sớm biết cậu thích, tôi đã xin dì ấy trộn thêm cho cậu một muỗng rồi." An Lan cười híp mắt, nói.
Thứ mình thích được Cố Lệ Vũ tán thưởng, An Lan cảm thấy thật vui vẻ.
Nhìn đồng hồ, bởi vì có Cố Lệ Vũ nên sáng nay An Lan không bám giường, thời gian còn để ăn sáng khá là dư dả.
"Chờ tôi chút, tôi sang bên cạnh mua hai cái bánh rán vừng, cho cậu một cái tôi một cái."
"Được." Cố Lệ Vũ gật gật đầu.
Nhìn bộ dạng cậu ta cúi đầu uống canh, An Lan chợt có cảm giác ưu việt như là bao nuôi được hotboy.
Cậu đi đến quầy bán bánh rán vừng, trong lúc chờ bánh trong chảo nổi lên thì gửi cho Kiều Sở Lạc một tin nhắn.
An Lan: [Giang hồ cấp cứu, phát cho tớ cái lì xì hai mươi tệ đi!]
Kiều Sơ Lạc: [Cậu muốn lì xì làm gì? Bao Tuesday? Không nói rõ ràng, không cho!]
An Lan: [Bao hotboy trường mình.]
Kiều Sơ Lạc: [Điêu!]
An Lan: [Không điêu, hotboy đang ngồi ăn mì trộn, uống canh thịt cách tớ có 10m.]
Kiều Sơ Lạc: [Hai mươi tệ mà đã đòi bao hotboy ? Đừng có làm mất mặt bọn này, cho cậu hẳn hai lăm tệ!]
Sau khi nhận được lì xì, An Lan mang theo bánh rán trở lại, đưa một một cái cho Cố Lệ Vũ.
"Chờ nguội một chút hẵng ăn, cái này vừa rán xong, vẫn còn nóng lắm."
"Cảm ơn."
Chờ Cố Lệ Vũ uống hết canh mới cầm bánh rán lên, cắn một miếng, một tiếng giòn nhẹ vang lên, sau đó cái bánh xẹp xuống.
An Lan vừa nhấm nháp bát canh vừa quan sát vẻ mặt của đối phương, thấy rõ ràng lúc cái bánh xẹp xuống, Cố Lệ Vũ dừng một chút, cắn thêm một miếng nữa rồi nhìn vào bên trong.
An Lan không nhịn được, bật cười thành tiếng.
"Ha ha ha, đừng xem, bên trong không có nhân đâu. Có nhân thì bánh sẽ không xẹp xuống."
Cố Lệ Vũ như vậy khiến An Lan cảm thấy có chút đáng yêu, đột nhiên rất muốn đưa Cố Lệ Vũ đi ăn thử tất cả những món mà mình thường hay ăn, có thể không được tinh xảo, đẹp đẽ nhưng mỗi cái đều có một đặc điểm riêng, bách khoa toàn thư phong phú toàn diện đến đâu cũng không thể ghi rõ mấy món ăn vặt đầu đường cuối xóm như thế này.
Cố Lệ Vũ ăn bánh xong, nói: "Vừng và gạo nếp đều rất thơm."
"Đúng thế, không có nhân vẫn rất ngon."
"Ừ." Cố Lệ Vũ gật đầu.
An Lan xé giấy ăn cho đối phương, "Cũng gần đến giờ rồi, giờ truy bài hôm nay là của thầy Mạnh hói, không thể tới muộn đâu."
Nói rồi, cậu đến chỗ dì bán mì trộn tính tiền.
Dì lại gần, hỏi: "An Lan, bạn học tới ăn với cháu trông lạ thật đấy, là bạn cùng lớp sao?"
'Vâng."
"Cậu bé đấy nhất định là alpha đúng không? Quá đẹp trai."
An Lan vui vẻ: "Đẹp trai thì đều là alpha ạ? Dì, thế dì nhìn xem cháu có đẹp trai hay là không nào?"
"Cháu cũng đẹp trai, vừa đẹp, vừa xinh." Rồi cho cậu một ánh mắt "Dì đây biết hết".
An Lan chợt nhận ra dì ấy hiểu nhầm cái gì, dì ấy cho răng hai người là AO, đang yêu nhau.
"Cháu không phải omega đâu." An Lan nói.
"Không phải cũng không sao." Biểu tình vẫn một bộ "Dì hiểu mà".
"Thật mà. Cậu ấy chỉ là bạn học của cháu thôi, không phải bạn trai." An Lan cảm thấy mình vẫn nên đính chính lại một chút, Có Lệ Vũ còn đang ngồi ngay kia.
Bị cậu ta nghe được thì không ổn lắm.
"Được, được, cháu nói không phải thì không phải." Dì bán mì trộn gật đầu, hiển nhiên vẫn không tin.
An Lan bất đắc dĩ thanh toán xong, gọi Cố Lệ Vũ một tiếng: "Đi thôi."
Hai người đạp xe, hòa vào dòng người đang hối hả đi làm đi học.
Bọn họ cơ hồ bước vào lớp cùng một lúc, Cố Lệ Vũ đi trước, An Lan ở phía sau.
Cố Lệ vũ thả cặp sách xuồng liền cầm cốc đi sang phòng trà nước.
Hứa Tinh Nhiên xoay người, chống cằm, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn: "Bạn học An Lan, này là tình huống gì đây?"
An Lan đang lật mấy đề thi thử xem lại, không hiểu ý của Hứa Tinh Nhiên: "Tình huống gì cơ?"
Hứa Tinh Nhiên nhắm mắt lại, như đang tỉ mỉ nhận biết cái gì đó, "Hành phi, đậu phộng, vừng, bột nếp... trên người hai người có mùi giống nhau. Đừng nói với tôi, cậu đánh đổ bữa sáng của mình lên người Cố Lệ Vũ."
An Lan ngẩn người: "Lớp trưởng, mũi của cậu quá thính rồi đấy."
"Cho nên, quả nhiên là có chuyện gì đúng không?" Hứa Tinh Nhiên lại gõ gõ đầu ngón tay lên bàn, "Thành khẩn khai nhận đi."
"Chỉ là ... tôi mời cậu ấy ăn sáng thôi. Mì trộn, canh thịt với cả bánh rán vừng."
"Tại sao cậu lại mời Cố Lệ Vũ ăn sáng?" Hứa Tinh Nhiên lại hỏi.
"Bởi vì cậu ấy giúp tôi một chuyện, tôi đã hứa sẽ mời cậu ấy ăn tối." An Lan không đề cập đến chuyện có liên quan đến Lý Chấn Nam, bởi vì tên kia đã đang ngồi an vị trong lớp rồi.
"Ồ, vậy lần sau tôi cũng giúp cậu." Hứa Tinh Nhiên nói, có vẻ nghiêm túc.
"Vì để được tôi mời ăn tối hả?" An Lan vui vẻ.
"Đúng thế."
"Muốn được tôi mời cơm cũng không dễ đâu. Thi tháng cũng xong rồi." An Lan hất cằm lên.
"Vậy cậu phải đối xử tốt với tôi một chút." Hứa Tinh Nhiên lại nói.
"Tại sao?"
"Nhỡ mà có kết quả thi tháng rồi, tôi chính là bạn cùng bàn mới của cậu thì sao?"
Hứa Tinh Nhiên mỉm cười, quay người lên.
Nhưng An Lan lại bị sặc nước miếng của chính mình. Nghĩ kỹ lại, cơ hội để cậu làm bạn cùng bàn của Hứa Tinh Nhiên gần như là bằng không.
Chọn vị trí là dựa theo thành tích thi, Hứa Tinh Nhiên chắc chắn sẽ được chọn trước An Lan, nói trắng ra là ... Đối mặt với một phòng học trống rỗng, Hứa Tinh Nhiên cũng không thể nào đoán được An Lan sẽ ngồi ở đâu. Ngược lại, so với Hứa Tinh Nhiên, An Lan càng dễ chọn được bạn cùng bàn của mình hơn.
...
Rất nhanh đã đến cuối tuần, trận đấu giao hữu với Quan Sơn Hải cũng theo đó mà đến.
Câu lạc bộ của An Lan có một cái tên rất phổ thông là "Câu lạc bộ Vân Thượng".
Lúc cậu đến câu lạc bộ lấy súng của mình, huấn luyện viên kéo cậu lại, vẻ mặt lo lắng hỏi: "An Lan, cậu có chắc là chỉ tới câu lạc bộ Quan Sơn Hải đấu tập xong rồi sẽ trở về không? Không phải bên kia muốn đào cậu qua đó đấy chứ?"
An Lan lắc đầu: "Đương nhiên là phải quay về rồi ạ. Đội tuyển thi đấu bắn súng nam, hạng mục bia di động 10m bên họ đã đủ người rồi, em đi ngồi ghế dự bị làm gì ạ?"
"Liệu có phải là Quan Sơn Hải muốn lũng đoạn hạng mục di động 10m này không? Chiêu mộ tất cả các tuyển thủ có tiềm năng, sau đó bọn họ sẽ đánh đâu thắng đó, không có đối thủ."
An Lan buồn cười vỗ nhẹ vào lưng huấn luyện viên rồi ôm ông một cái: "Quan Sơn Hải không thiếu tuyển thủ là A cao cấp, cá nhân em thấy cùng làm đồng đội, còn không bằng làm đối thủ đọ sức với họ đâu."
"Làm đối thủ của A chất lượng tốt..." Huấn luyện viên rũ mắt xuống cười, "Cả câu lạc bộ Vân Thượng này của chúng ta cũng chỉ có cậu dám nói như vậy."
An Lan vẫn thong dong như trước, giọng điệu bình tĩnh nói: "Kỳ thực, trong rất nhiều môn thi đấu thể thao, bắn súng là bộ môn có ít sự khác biệt nhất đến từ giới tính, cơ bắp cùng chỉ số IQ. Có thể bắn trúng hay không, tâm lý mới là yếu tố quan trọng nhất."
Lúc này, điện thoại di động của An Lan vang lên, cậu lấy ra xem, là Hứa Tinh Nhiên gọi tới.
An Lan nghe điện thoại, giọng nói dịu dàng của Hứa Tinh Nhiên vang lên: "An Lan, cậu chuẩn bị xong chưa? Tôi tới nơi rồi."
"Xong hết rồi, tôi ra luôn đây!"
An Lan vừa mới cúp điện thoại, huấn luyện viên đã mang bộ mặt buồn bực nói: "Nhìn đi! Nhìn đi! Một trong ba đại gia của câu lạc bộ Quan Sơn Hải, Hứa Tinh Nhiên cũng tới đón đưa tận nơi rồi! Nhất định là bọn họ có ý đồ với cậu!"
"Em là có tiền hay có sắc chứ, lại còn có ý đồ với em..."
An Lan im lặng vác súng đi ra khỏi câu lạc bộ Vân Thượng, trước cửa có một chiếc ô tô riêng tối màu đang đỗ, cửa xe mở ra, Hứa Tinh Nhiên bước xuống, vẫy tay với An Lan, "An Lan, ở bên này."
An Lan trợn tròn mắt, lớp trưởng hôm nay mặc một chiếc áo T-skirt trắng, quần thể thao xanh đậm, đội mũ che nắng, đây là lần đầu tiên An Lan thấy dáng vẻ nhàn nhã này của cậu ta.
"Lớp trưởng?"
Hứa Tinh Nhiên nhận lấy súng của An Lan bỏ vào cốp sau, sau đó chống tay trên nóc xe, để An Lan ngồi vào trong.
"Sao nhìn thấy tôi lại có vẻ ngạc nhiên vậy?" Hứa Tinh Nhiên buồn cười hỏi, "Không phải đã nói hôm nay tôi sẽ tới đón cậu sao?"
"Không phải ngạc nhiên vì cậu đến đón, mà là bình thường chỉ thấy cậu mặc quần áo đồng phục, không ngờ mặc đồ thể thao cũng đẹp trai như thế. Tôi chụp ảnh gửi cho hội fan của cậu xem được không?" An Lan nửa đùa nửa thật nói.
"Được thôi, chẳng qua là phải có cả mặt cậu nữa mới được."
Hứa Tinh Nhiên nói xong, một tay choàng qua vai An Lan, tay kia cầm điện thoại giơ ra trước mặt bọn họ.
An Lan chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy Hứa Tinh Nhiên nói bên tai: "Oishi."
Tiếng chớp máy ảnh vang lên.
"Gì vậy? Sao đã chụp rồi? Tôi còn chưa kịp tạo dáng!"
"Tạo dáng gì? Giơ tay chữ V sao?" Hứa Tinh Nhiên buồn cười hỏi ngược lại.
Điện thoại An Lan rung lên, là bức ảnh vừa chụp được Hứa Tinh Nhiên gửi tới, trong ảnh An Lan hai mắt mở to kinh ngạc, mà Hứa Tinh Nhiên bên cạnh dựa sát vào gò má cậu, trên mặt tràn đầy ý cười. Vì ghế sau khá chật hẹp, lại muốn chụp hai người nên gần như nửa người Hứa Tinh Nhiên nghiêng hết sang chỗ An Lan, thoạt nhìn giống như đang muốn hôn lên mặt cậu.
"Ảnh này không đăng được." An Lan gãi gãi má.
Cái ảnh này mà gửi vào diễn đàn omega của Kiều Sơ Lạc, tuyệt đối sẽ có nổ lớn... không phải nổ diễn đàn mà là nổ chết cậu.
"Làm sao vậy? Vẻ mặt này của cậu rất tự nhiên mà, so với giơ chữ V đẹp hơn nhiều." Hứa Tinh Nhiên nghiêng người qua nhìn.
"Không phải... ôi... Cậu không thấy cái này nhìn qua giống như là cậu đang muốn hôn tôi hả? Cũng may tôi không phải O, nếu không, đảm bảo sẽ bị nhóm fan của cậu đuổi theo đánh chết." An Lan vỗ vỗ ngực, khoa trương làm bộ sống sót qua đại nạn.
"Nếu không thì... hôn thật một cái?" Giọng Hứa Tinh Nhiên vang lên bên tai An Lan.
An Lan bị giật mình, thiếu điều muốn nhảy dựng lên, đầu cũng suýt chút nữa là đập vào cằm Hứa Tinh Nhiên.
"Lớp trưởng!"
"Ha ha, như vậy đã giật mình? Cậu chơi vui thật đấy."
"Chả vui chút nào." An Lan mặt đầy hắc tuyến, đám A này, không biết nhóm fan của mình khủng khiếp như thế nào sao?
Xe khởi động, An Lan hỏi: "Thi đấu giao hữu hôm nay có những ai? Ngoại trừ tôi ở câu lạc bộ Vân Thượng, không có người ở các câu lạc bộ khác nữa sao?"
"Quan Sơn Hải có tôi và Cố Lệ Vũ. Huấn luyện viên không cho Tiếu Thần đấu với cậu, nhưng Tiếu Thần nói cậu ta đã giao hẹn trước với cậu, nên huấn luyện viên cho phép cậu ta so mười phát di động nhanh. Sau đó còn có Diệp Vân và Lưu Thanh Dương của câu lạc bộ Tuấn Hà, Tạ Hoài và Tiếu Nam của câu lạc bộ Cẩm Thiên. Tổng cộng là tám người.
An Lan suy nghĩ một chút, không khỏi hỏi: "Diệp Vân ... Có phải là người đã giúp câu lạc bộ Tuấn Hà lội ngược dòng, vào đến trận chung kết đồng đội năm ngoái không?"
"Ừ. Cậu ta cũng chính là omega bị mất khống chế ở kỳ thi đấu tỉnh lần trước."
An Lan sững sờ: "Ra là cậu ta? Tôi đến bây giờ vẫn không hiểu tại sao pheromone của cậu ta lại mất kiểm soát được? Rõ ràng trước trận đấu, tất cả tuyển thủ đều phải tiến hành đo lường tin tức tố, cũng xác định tuyển thủ omega và alpha đã sử dụng thuốc ứng chế cùng thuốc khử mùi rồi, sao lại đột nhiên rơi vào trạng thái đặc biệt?"
"Nói cho cậu biết cũng không sao. Nguyên nhân làm pheromone của cậu ra mất khống chế cũng giống cậu."
"Vì eves apple sao?" An Lan sửng sốt, "Thuốc được sử dụng trước khi thi đấu đều có kiểm định, loại thuốc này làm sao lọt được vào trường bắn? Hơn nữa Diệp Vân là omega chất lượng tốt, bản thân cậu ta đối với eves apple rất mẫn cảm, chắc chắn sẽ không ngu ngốc mà sử dụng loại thuốc này trước hay trong lúc thi đấu."
"Cho nên... Đây là âm mưu nhằm vào Diệp Vân, muốn cậu ta ở trước mặt tất cả mọi người bị vô số alpha cưỡng ép ký hiệu, bắt cậu ta phải thân bại danh liệt."
Trái tim An Lan lạnh lẽo, cậu không thể tưởng tượng tại sao một người có thể có nảy sinh ý nghĩ ác độc như vậy với người khác.
Chỉ là bị từ chối mà thôi, vậy mà lại muốn hủy diệt người đó.
Hứa Tinh Nhiên suy nghĩ một chút, nói: "Chuyện này đối với các alpha trong các dòng tộc lớn đã được xem là một bí mật công khai, bây giờ tôi nói cho cậu biết, cũng là để cậu có lòng phòng bị với người khác."
"Gì cơ?"
"Gia tộc của Diệp Vân khá có danh tiếng. Hơn nữa, gia tộc alpha có gen càng mạnh thì con nối dòng càng thưa thớt, đây cũng coi như là hạn chế của tiến hóa tự nhiên với con người. Thế nhưng O chất lượng tốt tồn tại sẽ giúp cho việc sinh sản hậu đại dễ dàng hơn. Diệp Vân xuất thân trong gia tộc alpha cao cấp, nhưng cậu ta quả thực là omega duy nhất trong dòng họ, hơn nữa tư chất còn vô cùng tốt. Bất kể cậu ta có muốn hay là không, điều này cũng làm cho cậu ta trở thành đối tượng mà vô số alpha theo đuổi.
An Lan nghe đến đó liền cau mày, " Nhưng tôi nghe nói Diệp Vân rất có chủ kiến, dù là omega nhưng so với alpha còn ưu tú hơn nhiều. Ví dụ như ở hạng mục 10m di động, trận chung kết quý trước, kết quả vòng loại của cậu ấy không hề kém cậu hay Cố Lệ Vũ."
Nếu cậu ta không phải rút lui khỏi trận chung kết thì có chúa mới biết chức quán quân sẽ rơi vào tay người nào.
Mà nói đi nói lại, Diệp Vân cũng là thần tượng của Kiều Sơ Lạc.
"Đúng vậy, cậu ta rất ưu tú, cho nên lần đấu giao hữu này cậu có thể cảm thụ một chút tâm thái của cậu ta. Có một alpha theo đuổi cậu ta rất dữ, lại bị cậu ta cự tuyệt, tên alpha này liền mua eves apple ở chợ đen, lén pha vào nước khoáng của Diệp Vân. Hắn chính là muốn Diệp Vân ở trước mặt tất cả mọi người phát tình. Diệp Vân phát tình còn chưa tính, cậu nghĩ xem, pheromone bị loại thuốc đó thôi thúc, nồng độ tăng gấp mấy lần, đủ khiến tất cả alpha ở hiện trường phát điên."
"Hơn nữa... Alpha càng cao cấp thì cảm ứng pheromone càng thêm rõ ràng. Lớp trưởng... Cậu và Cố Lệ Vũ đều thật lợi hại." An Lan lộ ra vẻ ngưỡng mộ từ tận đáy lòng.
"Chúng tôi lợi hại chỗ nào?" Hứa Tinh Nhiên buồn cười hỏi ngược lại.
"Các cậu đã khống chế được bản năng của mình, không bị pheromone của Diệp Vân ảnh hưởng, còn phát huy rất ổn định trong trận chung kết nữa."
Ánh mắt Hứa Tinh Nhiên nhìn An Lan sâu hơn.
"Tôi không hoàn hảo như cậu nghĩ đâu, An Lan. Không phải tôi đã khống chế được bản năng của mình, mà là có pheromone khác đã giúp tôi."
"Pheromone khác?"
"Tôi lớn lên trong một gia đình rất nghiêm khắc, từ nhỏ đã được huấn luyện để chống lại sự hấp dẫn của pheromone. Loại huấn luyện này, bản chất không phải là cứng rắn từ chối pheromone omega, phổ biến nhất là phương pháp chuyển hướng sự chú ý của bản thân, để đại não tự đánh lừa bản thân mình, kiểu như – ta không cảm nhận được pheromone omega."
An Lan ngây người, cậu nhớ lúc mình và Tiểu Kiều bị Lý Chấn Nam dùng tin tức tố để áp chế, Cố Lệ Vũ cũng đã nói như vậy với cậu.
"Nhưng pheromone của Diệp Vân thật sự quá hấp dẫn, tôi thậm chí không thể giữ được lý trí của mình, làm sao có thể chuyển dời sự chú ý?" Hứa Tinh Nhiên lộ ra vẻ mặt bất lực.
An Lan vô thức nắm tay thành nắm đấm, tâm trạng cũng trở nên căng thẳn. Cậu đã từng trực tiếp cảm nhận được tin tức tố của Lý Chấn Nam, loại cảm giác khó chịu đó, cả đời cậu cũng không thể quên được, mà alpha trời sinh đã bị tin tức tố của omega hấp dẫn, càng không cần nói đến tin tức tố của O chất lượng tốt bị tăng lên gấp mấy lần.
"Lớp trưởng... Sau đó thì sao? Là nhờ thuốc ức chế à?"
Hứa Tinh Nhiên rũ mắt xuống, chú ý đến nắm đấm của An Lan, ngón tay đối phương duỗi tới dưới nắm đấm của An Lan, kiên nhẫn mở từng ngón tay của cậu ra.
"Quả thực có người tới đưa thuốc ức chế cho tôi. Nhưng cái chân chính giúp tôi giải thoát không phải thuốc ức chế mà là mùi vị của một loại pheromone khác, thu hút sự chú ý của tôi, khiến nó thoát ra khỏi suy nghĩ về pheromone của Diệp Vân."
_________________
Editor có lời muốn nói: Chương sau hơi dài, tôi mới làm được có một nửa, mai mà rảnh rỗi, tôi sẽ cố làm nốt để đăng nhá.