Vốn dĩ Ngu Dịch xin nghỉ hai ngày, nhưng vì có điện thoại từ công ty nên lại vội vàng quay về.
Lật Trình Tịnh muốn tìm chút thời gian giải thích với anh, nhưng anh đã rời đi.
Có lẽ nên để anh bình tĩnh lại, cô nghĩ trong lòng nên không gọi điện thoại quấy rầy anh.
Mấy ngày sau, Ngu Dịch không chủ động liên lạc với cô mà chỉ trả lời tin nhắn Wechat cô gửi, nói rằng anh đã về chung cư.
Lật Trình Tịnh có chút hối hận, lẽ ra ngày hôm đó cô nên nói cho anh biết tình cảm thật của mình, nhưng không biết vì sao, cô thường tỏ ra bướng bỉnh không cần thiết trước mặt anh.
Có thể là do tính cách của chính mình, từ nhỏ cô luôn là người không muốn làm phiền người khác, cũng không muốn trút bầu tâm sự với ai.
Khi còn ở tuổi vị thành niên, Sở Oải Lăng thường nói cô tính tình đỏng đảnh, bướng bỉnh ngang ngạnh, sau này sẽ khổ, con gái phải biết dịu dàng mềm mỏng, nhưng cô chưa từng thay đổi.
Trước Ngu Dịch, cô chưa từng trải qua mối quan hệ thân mật nào, dường như rất khó để cô có thể hoàn toàn gắn bó với một ai đó.
Hoàn toàn gắn bó với ai đó thực sự khiến cô cảm thấy mạo hiểm.
Sau khi Ngu Dịch trở về tỉnh thành, anh nhanh chóng chuyên tâm vào các vấn đề liên quan đến cửa hàng, ngày nào anh cũng đến bộ phận R&D, marketing của trụ sở chính để theo dõi tiến độ, thỉnh thoảng tổ chức hội nghị và gặp gỡ các nhà đầu tư.
Tối hôm đó, như thường lệ, có một bữa tối, một nhà đầu tư mời khách, thân mật gọi anh là anh Ngu.
Ngu Dịch bước vào phòng riêng, nhìn thấy trên ghế sa lon cạnh chiếc bàn tròn có mấy cô gái trang điểm tinh xảo, bát đĩa chỉnh tề, đang chăm chú thảo luận một mẩu tin tức giải trí trên điện thoại di động.
Người đầu tư tự hào giới thiệu họ với Ngu Dịch, nói rằng họ là sinh viên đại học chính quy chuyên ngành nghệ thuật, sau khi giới thiệu xong lại hỏi Ngu Dịch muốn ngồi cạnh cô gái nào.
Ngu Dịch liếc nhìn những cô gái xinh đẹp có mặt, sau đó quay sang các nhà đầu tư và nói, chúng ta có thể đổi sang một căn phòng yên tĩnh hơn để thảo luận công việc không.
"Sao, cậu không thích à?" Người đầu tư hơi kinh ngạc vì sự sắp xếp của mình không hợp với ý muốn của Ngu Dịch, ghé vào tai cậu nói nhỏ: "Không sao, ở đây không có người ngoài."
Ngu Dịch biết anh ta đang nghĩ gì, cũng không thèm ra vẻ quân tử trước mặt anh ta, nhàn nhạt đáp lại: "Họ đều quá đẹp, tôi sẽ không chịu nổi cám dỗ, tốt hơn hết là tránh xa một chút."
Nhà đầu tư nghe anh nói vậy không khỏi bật cười: "Sao lại tránh xa? Vợ anh dù sao cũng không ở bên cạnh anh."
Nói đến đây, Ngu Dịch không thèm quanh co nữa, nói thẳng: "Đổi phòng khác đi, yên tĩnh một chút, thảo luận xong sớm còn về nghỉ ngơi."
Nói xong, anh quay người bước ra khỏi phòng.
Các nhà đầu tư là những người thông minh, sau khi nghe những lời đó, biết anh không thích điều này, lập tức gọi cho thư ký của mình và yêu cầu cô thông báo cho người phục vụ để đổi sang phòng khác.
Ngu Dịch cũng không phải lần đầu tiên ăn cơm cùng nhà đầu tư này, lần trước hai người còn uống rất nhiều rượu.
Ngu Dịch từ phòng vệ sinh đi ra, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ bên hành lang, phát hiện phong cảnh cũng khá tốt.
Ở phía đối diện của dòng sông bên ngoài cửa sổ, những tòa nhà được chiếu sáng vào ban đêm phác thảo một đường viền tuyệt đẹp với ánh sáng rực rỡ, giống như một chuỗi trang sức sang trọng được khảm bên dòng sông.
Ngu Dịch có chút mệt mỏi, anh cũng không vội quay về phòng, chỉ lẳng lặng đứng bên cửa sổ ngắm cảnh đêm một lúc.
Một lúc lâu sau anh mới định thần lại, quay đầu nhìn người vừa đi tới.
"Anh Ngu, sếp bảo em đến chỗ anh." Nữ thư ký của chủ đầu tư là một cô gái trẻ tuổi thanh tú đeo kính gọng đen, trên tay cầm một chiếc khăn ấm, lễ phép hỏi Ngu Dịch: "Có cần em giúp anh lau mặt không?"
"Không, tôi không say." Ngu Dịch từ chối, tiếp tục nhìn cảnh đêm, "Cô đi làm việc của mình đi, lát nữa tôi quay lại."
Cô gái trẻ không vội rời đi, cô đứng cách Ngu Dịch một bước, không nói một lời.
Ngu Dịch rất nhanh chú ý tới, kỳ quái hỏi: "Sao không trở về?"
"Ông chủ bảo em mời anh về, nếu em về một mình," cô gái nói đến đây, vẻ mặt ngượng ngùng khó xử, "ông ấy sẽ mắng em."
Ai ra ngoài làm việc cũng không dễ dàng gì, lần trước bị rót một ly rượu đầy trên bàn ăn, côn buộc phải nhấp một ngụm, nhưng không ngờ bị sặc và ho dữ dội, còn bị người ta chế giễu. Lúc đó cô gần như bật khóc, trên tay cầm ly rượu đầy, ánh mắt cầu cứu, nhưng cả phòng chỉ im lặng chờ cô uống hết. Đang định nhắm mắt đưa ly lên thì có giọng nói trầm ấm từ phía sau vang lên, ra mặt thay cô uống hết ly đó.
Chính là người đàn ông trước mặt cô lúc này.
Vì vậy, cô có chút tình cảm với Ngu Dịch, cho rằng anh khác với nhiều người, ít nhất anh cũng biết tôn trọng cô.
Nghe cô nói, Ngu Dịch cũng không vội đuổi đi, anh lẳng lặng đứng trước cửa sổ, vẫn ung dung ngắm cảnh đêm trước mặt, rất nhanh sau đó lấy điện thoại di động ra chụp một tấm, định gửi nó cho vợ.
Kết quả lại không gửi đi.
Không ai biết, đến tận bây giờ anh vẫn còn giận vợ, giận vì cô nói chuyện phiếm với người đàn ông khác, giận vì cô không chịu nói ra những suy nghĩ trong lòng, giận vì cô không đủ quan tâm đến anh.
Cô biết rõ chỉ cần mình làm nũng, trong nháy mắt anh có thể bình tĩnh trở lại, nhưng cô không muốn anh bình tĩnh lại, cô thậm chí còn không chủ động liên lạc lại với anh, chỉ để mặc anh với những suy nghĩ ngổn ngang.
Anh là một người đàn ông dễ dỗ dành, những ngày này anh cảm thấy tâm tình bị tổn thương vì sự vô tâm của cô.
Nghĩ đến đây, mặt anh trầm xuống như nước, ngón tay vội lật lật album điện thoại.
Nữ thư ký đang đợi ở bên cạnh không khỏi hơi nghiêng đầu, giả vờ tùy ý liếc nhìn.
Không ngờ ngón tay Ngu Dịch đột nhiên dừng lại trên một tấm ảnh, đưa cho nữ thư ký, trực tiếp hỏi cô: "Cô thấy cô ấy có đẹp không?"
Nữ thư ký có chút mất cảnh giác, vội vàng nghiêng người nhìn xuống, liền thấy trong ảnh chụp một người phụ nữ đang ngồi trên ghế.
Người phụ nữ quay nghiêng người, cánh tay thon thả đặt trên lưng ghế, khuôn mặt có đường nét thanh tú, đôi lông mày và đôi mắt đẹp như tranh vẽ, mái tóc đen dài như sa tanh xõa ngang vai, cô mỉm cười dịu dàng trước ống kính, như thể ánh dương ấm áp trong một ngày xuân đầy nắng.
"Cô ấy rất đẹp," thư ký nói thật.
Nghe vậy, khuôn mặt vốn lạnh lùng của Ngu Dịch trong nháy mắt trở nên dịu dàng, anh cong khóe môi, đắc ý nói với cô ta: "Là vợ của tôi, đương nhiên là rất xinh."
Tuy rằng đã sớm đoán được, nhưng trong lòng nữ thư ký vẫn không khỏi có chút thất vọng, một chút ảo tưởng vừa sinh ra liền tan vỡ như bong bóng dưới mưa —— Cô đột nhiên cảm thấy buồn cười.
"Trở về đi." Ngu Dịch ngắm ảnh của vợ xong cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều, xoay người bước vào phòng riêng.
Lúc này, Lật Trình Tịnh và Hình Tử Thuyên mới từ trong rạp chiếu phim đi ra.
Hôm nay, Hình Tử Thuyên mời Lật Trình Tịnh sau khi tan sở đi xem phim vì cô cảm thấy chán nản, không có dũng khí về nhà một mình.
Bọn họ đang xem một bộ phim tình cảm lãng mạn, tình tiết có chút ngược, Hình Tử Thuyên chăm chú xem, đến khi phim chiếu xong vẫn chưa rời khỏi ghế mà ngồi nghe hết bài nhạc cuối phim.
Sau khi xem phim, Lật Trình Tịnh cùng Hình Tử Thuyên đi ăn xiên que ở khu ăn vặt tầng 1. Vốn định uống hai chai bia, nhưng bị Lật Trình Tịnh thuyết phục nên cả hai đổi thành đồ uống có ga.
"Lư Thiêm có bạn gái rồi." Hình Tử Thuyên ăn xong một đống thịt nướng, tiện tay ném que tre vào ống đựng rác.
Lật Trình Tịnh nghe vậy hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng đoán ra bạn gái hiện tại của Lư Thiêm sẽ là ai.
"Cô ấy xin nghỉ việc cũng lâu rồi, giờ đến đây chăm sóc cho anh ấy. Mẹ của Lư Thiêm rất biết ơn, hàng tháng đều cho cô ấy một khoản tiền lương để cô ấy chuyên tâm chăm sóc cho Lư Thiêm." Hình Tử Thuyên dừng ở đây, cảm thấy đầu óc choáng váng, nhắm mắt lại nói: "Lư Thiêm gửi tin nhắn cho tôi, là lời chia tay chính thức. Anh ấy nói, trong hoàn cảnh hiện tại, cô ấy thích hợp với anh ấy hơn tôi."
Nghe vậy, Lật Trình Tịnh không biết phải nói gì để Hình Tử Thuyên cảm thấy dễ chịu hơn.
"Không sao, kết quả như vậy tôi đã chấp nhận rồi." Hình Tử Thuyên cười với Lật Trình Tịnh, "Tôi không gọi cô ra đây để khóc lóc, tôi chỉ không muốn về nhà một mình vào lúc này, quá đáng sợ."
"Tôi hiểu."
Hình Tử Thuyên bình tĩnh uống một ngụm soda, cúi đầu nhìn xiên thịt đang bốc khói nghi ngút trước mặt, nhất thời mất hứng.
Rất lâu sau cô lại nói: "Có lẽ tôi sẽ không bao giờ có thể yêu được nữa, cảm xúc của tôi đã cạn kiệt sau mối quan hệ này."
Lật Trình Tịnh nhẹ nhàng nói: "Chuyện tình cảm rất khó nói trước, tôi cũng từng nghĩ mình sẽ sống độc thân cả đời, ai ngờ đến năm 29 tuổi lại đột ngột kết hôn."
Hình Tử Thuyên ngẩng mặt lên nhìn Lật Trình Tịnh, đột nhiên hỏi: "Cô có chắc chắn về mối quan hệ này không, do cô thực sự thích anh ấy, hay chỉ vì tới tuổi kết hôn nên cô đành thoả hiệp?"
Khuôn mặt Ngu Dịch hiện lên trong đầu Lật Trình Tịnh, ánh mắt cùng nụ cười của anh rất đặc biệt, trong lòng cô mềm nhũn, ngẫm nghĩ mới chậm rãi nói: "Thật ra, tôi quen biết anh ấy năm mười chín tuổi. Lúc đó tôi còn quá trẻ, không nghĩ đến việc yêu sớm nên khi nghe anh ấy nói rằng anh ấy thích tôi, tôi đã từ chối, nhưng thật lòng, lúc đó tôi đã thích anh ấy rồi. Lúc đó là kiểu hời hợt, thích vì anh ấy đẹp trai, lại rất nhiệt tình đưa tôi đi bệnh viện khám khi chân tôi bị sưng như bánh bao, khi ấy tôi nghĩ anh ấy thật tốt bụng và dịu dàng. "
"Không ngờ sau anh ấy, tôi không còn thích một ai cho dù là hời hợt như vậy nữa." Lật Trình Tịnh tiếp tục: "Cho đến khi tôi trở lại thành phố này và tình cờ gặp lại anh ấy, tôi đã từng tự hỏi mình thích anh ấy từ khi nào, nhưng sau đó tôi chợt nhận ra mẫu người mình thích chính là anh ấy, từ đầu đến cuối đều không thay đổi."
"Không quan trọng khi trẻ hay khi đã trưởng thành, thích chính là thích, tôi chỉ biết trước nay tôi chưa từng có cảm giác thích một ai khác ngoài anh ấy."
Hình Tử Thuyên một tay chống cằm, nghe Lật Trình Tịnh bày tỏ tâm tình.
"Có lúc tôi cũng hối hận, nếu năm đó tôi không từ chối anh ấy..." Lật Trình Tịnh khẽ lẩm bẩm, ánh mắt dừng trên xiên thịt nóng hổi, "Nếu không phải tôi từ chối anh ấy, những năm qua tình cảm của chúng tôi có lẽ đã tiến triển hơn bây giờ."
"Rất ít nghe cô nói về chuyện tình cảm của mình. Tôi luôn cảm thấy cô là người rất bình tĩnh, lựa chọn tình cảm cũng rất thông minh, hợp lý."
"Ừ, phần lớn thời gian thì đúng như vậy, nhưng hôn nhân là chuyện ngoại lệ." Lật Trình Tịnh trầm ngâm một lúc, "Trong tiềm thức tôi không muốn bỏ lỡ anh ấy một lần nữa."
...
Bị gió đêm làm cho nhức đầu, Lật Trình Tịnh trở về nhà, nằm trên sô pha nghỉ ngơi.
Thường thì khoảng thời gian này là lúc cô gọi video với Ngu Dịch, cũng là lúc cô thoải mái, không lo nghĩ nhất trong ngày.
Nhưng vài ngày nay chuyện này không còn tiếp diễn.
Cô lặng lẽ lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, đặt lên mặt bàn thủy tinh, thở dài, nhìn lại lần nữa, không khỏi chờ đợi.
Cô thực sự nhớ anh đến mức không thể chịu nổi.
Một lúc sau, cô trực tiếp cầm điện thoại di động gửi Wechat cho Ngu Dịch: Anh đang làm gì vậy?
Cô không dừng lại, tiếp tục gõ: Anh còn giận em sao?
Cô gửi tin thứ ba liên tiếp: Đừng giận em nữa được không?
- -------------------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Dạy Tịnh Tịnh cách dỗ Ngu Dịch hiệu quả - Đừng giận, em nhớ anh *ôm ôm*