Mấy ngày nghỉ trôi qua nhanh chóng, Lật Trình Tịnh phải trở lại bệnh viện làm việc.
Buổi sáng, cô nhận được tin nhắn từ chồng mình:
"Không có em bên cạnh, thật là buồn chán."
"Anh nhớ em, em có nhớ anh không? Từ sáng đến giờ nhớ anh bao nhiêu lần rồi?"
"Buổi trưa em ăn gì? Anh gọi Kha Diệc mua cho anh một phần mì thịt bò, lát nữa sẽ chụp cho em xem."
"Anh đang ngồi nhìn đồng hồ, đếm ngược đến lúc em tan sở."
"Có một con chim trên cây ngoài ban công.
Anh đã theo dõi nó được mười một phút hai mươi lăm giây."
"Em không cần trả lời, có thời gian thì nhắn lại cũng không sao."
...
Lật Trình Tịnh thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại, cảm thấy nhức đầu với lượng tin nhắn gửi đến.
Ông chồng nhà cô ngày càng dính người, chỉ vài phút cô không ở bên cạnh là anh đã ồn ào bắt cô chú ý.
Nhưng sau đó cô lại nghĩ đến hiện tại anh đang bị thương, không thích hợp chơi game cũng như ra ngoài, thú vui duy nhất chính là đi từ phòng khách ra ban công, anh buồn chán cũng là điều dễ hiểu.
Tranh thủ giờ nghỉ giải lao, Lật Trình Tịnh đi đến khu nghỉ ngơi, nhanh chóng trả lời Ngu Dịch: Nghỉ ngơi thật tốt, đừng quên uống thuốc, nhớ chợp mắt một chút, ngoan, nghe lời vợ, em tan sở sẽ về nhà với anh.
Sau khi dỗ dành chồng, cô quay trở lại với công việc.
Trên đường đến phòng bệnh, cô nghe thấy một thông báo mới từ điện thoại di động, cô nghĩ nghĩ, nhưng vẫn không thể không lấy nó ra để xem.
Ngu Dịch: Hôn anh một cái.
Lật Trình Tịnh trợn mắt gửi biểu tượng cảm xúc "hôn."
Ngu Dịch đang ngồi trên chiếc ghế mây ngoài ban công, nhận được biểu tượng "hôn" của vợ rốt cuộc cũng thỏa mãn, tạm thời dừng lại, cong môi, nhàn nhã ném điện thoại sang một bên, tiếp tục nhìn con chim đang đậu trên cành cây cách đó không xa.
Đang lúc tập trung thì điện thoại di động gọi đến, nghĩ là có việc quan trọng, anh quay lại lấy điện thoại, chậm rãi cầm lên, mắt không rời cái cây và con chim trên cây.
"Lập tức tới đây, mang bà chị của cậu đi giúp tôi." Một giọng nói không kiên nhẫn phát ra từ trong điện thoại.
Thần kinh đang thả lỏng của Ngu Dịch trong nháy mắt trở nên căng thẳng, vội vàng hỏi: "Chị ấy ở đâu?"
"Còn ở đâu? Đương nhiên là trước cửa công ty của tôi rồi.
Cô ta đứng như điên cả tiếng đồng hồ, còn gọi tên tôi ầm ĩ." Người đàn ông tố cáo qua điện thoại, "Ngu Dịch, lần trước cậu và bố mẹ cậu đã hứa với tôi rằng cô ấy sẽ không bao giờ quấy rầy tôi nữa, bây giờ thì sao, anh không được coi thường bệnh nhân..."
"Bảo chị ấy đừng đi, bây giờ tôi đi đón, nhưng tôi cũng cảnh cáo anh, không được chạm vào chị ấy." Ngu Dịch loáng thoáng nghe thấy giọng nói cầu xin của Ngu Du bên tai, nhất thời nổi giận, cúp máy, bấm số của Kha Diệc.
Sau khi Ngu Dịch xuống xe liền sải bước đi về phía hai người đứng cách đó không xa.
Ngu Du đứng bất động, giống như cầu xin người trước mặt đã lâu, lúc này mệt mỏi không nói nên lời, còn chồng cũ thì đứng ở cửa, quay lưng về phía cô, không thèm nhìn cô dù chỉ một giây..
Ngu Dịch đi tới trước mặt Ngu Du, trực tiếp nói: "Cùng em trở về đi."
Ngu Du bước chân không nhúc nhích, giống như không nghe thấy.
Chồng cũ của cô cảnh giác quay đầu lại khi nghe thấy âm thanh kia, tức giận trừng mắt nhìn Ngu Dịch, mỉa mai nói: "Người nhà của cậu có bệnh, sao không giữ cô ta trong nhà, để cô ta chạy loạn khắp nơi, phiền phức đến người xung quanh."
"Anh nói cái gì? " Ngu Dịch sắc mặt tái nhợt tiến lên, một tay đột nhiên nắm lấy cổ áo anh ta, sắc bén nói: "Nói lại cho tôi nghe."
"Cậu muốn đánh người? Vậy thì đánh đi, có ngon thì đánh tôi ngay tại đây đi." Trên khuôn mặt thanh tú trắng trẻo của người đàn ông hiện lên một tầng lửa giận dữ dội, "Có bản lĩnh thì đánh đi, nhanh lên!"
Ngu Dịch hận hắn ta cực điểm, nhưng cũng sẽ không để anh ta chọc tức chỉ qua vài câu nói.
Anh cười lạnh một tiếng, đột nhiên buông tay ra, mượn lực đẩy anh ta một cái, sau đó nhanh chóng quay người nắm lấy tay Ngu Du, nói: "Trở về đi, đừng nói nhảm với anh ta nữa."
Ngu Du vẻ mặt ngơ ngác, chỉ cảm thấy bên tai ù đi, không nghe rõ Ngu Dịch nói cụ thể cái gì, cũng không nhìn rõ là ai tới.
"Đi thôi, trở về với em." Ngu Dịch lại kiên nhẫn nói, sau đó kéo mạnh tay Ngu Du.
Ngu Du "à" một tiếng, giống như hoàn hồn lại, ánh mắt chậm rãi tập trung vào khuôn mặt người trước mặt, cô không hỏi gì, cũng không thu tay lại, máy móc bước theo Ngu Dịch.
Ngu Dịch cùng Ngu Du ngồi ở ghế sau xe, anh nói cho Kha Diệc địa chỉ nơi ở của Ngu Du, Kha Diệc lập tức nổ máy.
Ngu Du cúi đầu cùng Ngu Dịch đi thang máy lên tầng 11, lúc ra khỏi thang máy, cô theo thói quen lấy chìa khóa từ trong túi vải ra, chợt bừng tỉnh như người mộng du, cô quay mặt đi, mở to mắt nhìn Ngu Dịch, ngạc nhiên hỏi: "Sao em lại lên đây với chị?"
Ngu Dịch bất đắc dĩ nói: "Chị như vậy sao em để chị đi lên một mình được? Mau mở cửa ra, nhân tiện cho em ly nước."
Sau khi vào nhà, Ngu Du cởi giày thể thao, đi dép lê, đặt chiếc túi bông bạc màu đã mang theo bên mình nhiều năm xuống, một mình bước đến bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống, sau đó vẫn bất động như một bức tượng điêu khắc.
Ngu Dịch không vội nói, đi thẳng vào phòng bếp, cầm lấy cái ly úp ngược, rót cho mình nửa ly nước, uống xong đi trở lại phòng khách, khi đã đến bàn ăn, anh cũng kéo ghế ngồi xuống.
Hai chị em ngồi yên lặng mười mấy phút, Ngu Dịch lên tiếng trước, không vui cũng không giận: "Chị cứ đi tìm anh ta thì có ích lợi gì?"
Ngu Du trầm mặc không nói.
"Được, thứ sáu này chị cùng em đi gặp bác sĩ tâm lý." Ngu Dịch đoán Ngu Du có chút e dè đối với bác sĩ tâm lý.
Ngu Du vẫn bất động như tượng.
Ngu Dịch cảm thấy có chút bực bội, không biết là bởi vì lúc nãy đi quá nhanh nên vết thương ở bả vai bị đau, hay do tức giận vì tình trạng của Ngu Du.
"Bố mẹ thường xuyên gọi điện thoại cho em, nói em thuyết phục chị, bọn họ quan tâm chị, nhưng chị thì luôn trốn tránh.
Em và bố mẹ đã cố gắng không can thiệp vào cuộc sống của chị.
Còn chị thì sao? Chị đã hứa rằng sẽ không đến tìm anh ta nữa, nhưng chị vẫn không làm được, mặc dù chị biết rằng mỗi lần tìm anh ta là một lần bị sỉ nhục?"
Ngu Dịch nói đến đây thì nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Ngu Du: "Chị trả lời em đi."
Ngu Du chậm rãi ngẩng mặt lên, dùng đôi mắt đen sáng ngời nhìn Ngu Dịch, một lúc sau mới nói: "Bởi vì thiếu thốn tình yêu, cho nên có lòng tự trọng hay không cũng mặc kệ, chỉ cần anh ấy sẵn sàng tái hôn với chị..."
"Đủ rồi, chị biết cả đời này anh ta sẽ không tái hôn với chị mà." Ngu Dịch thẳng thừng, giọng điệu lạnh như băng, "Chị thật sự không biết hay là giả vờ không biết? Hay là việc sống trong ảo tưởng như vậy làm chị cảm thấy tốt hơn?"
Ngu Du khẽ mở miệng, tựa hồ còn ngáp một cái, sau đó uể oải nói: "Em không có tư cách quản lý chị.
Ngu Dịch, đừng quên khi còn nhỏ ai đã cho em ăn, ai đã thay tã cho em, khi em còn chưa được một tuổi thì chị đã làm việc nhà rồi, à, nghĩ lại vẫn thấy buồn cười...."
Cô vừa nói vừa quay đầu đi, một tay chống cằm, khẽ ngân nga một bài đồng dao.
"Chị đang nghĩ gì trong đầu vậy?" Ngu Dịch cau mày.
"Chị tự biết là được rồi, không cần nói với mọi người, ta nói các ngươi cũng sẽ không hiểu." Ngu Du nhếch miệng cười, thanh âm rất mềm mại, giống như là đang nói mê, " Đặc biệt là em đó, Ngu Dịch, em từ nhỏ đã được mọi người nuông chiều, có đồ ăn ngon cả nhà đều phải nhường cho em, chị vì em mà bị bà nội đánh mấy lần.
Vì vậy, em không hiểu được tâm trạng của chị lúc này đâu."
Dứt lời, cô quay đầu nhìn chằm chằm Ngu Dịch, ánh mắt có chút thay đổi, từ mệt mỏi đờ đẫn chuyển sang sắc bén như kim châm.
Ngu Dịch bình tĩnh tiếp nhận cảm xúc trong mắt cô, chậm rãi nói: "Bởi vì bà nội nên chị ghét em phải không?"
"Em nghĩ sao? Đoán xem chị ghét em cỡ nào?" Ngu Du nói: "Nếu chị nói, khi còn nhỏ, chị từng muốn em bơi sông chết đuối, em có tin không? Kỳ thật, có khi chị nghĩ nếu em biến mất khỏi thế gian này, bà nội sẽ gào khóc thê lương, nghĩ tới thôi đã làm chị cảm thấy vui vẻ."
Ngu Dịch thần sắc bình tĩnh, một lúc sau mới thản nhiên nói: "Ai có thể đảm bảo chưa từng có ác niệm trong lòng? Chị nghĩ như thế nào là chuyện của chị.
Điều em có thể cảm nhận được chính là khi nhỏ chị luôn đối xử với em rất tốt.
Còn nhớ khi còn nhỏ, em đang chơi cùng một đứa bạn, cậu ta cầm một tảng đá đập vào đầu em, chị thấy vậy liền không do dự chạy đến bảo vệ em.
Đối với em như vậy là đủ rồi."
Ngu Du im lặng một lúc, trong đầu dường như đang nhớ lại những lời Ngu Dịch nói.
Ngu Dịch nói tiếp: "Nếu vì bà nội thiên vị mà chị ghét em, em có thể hiểu.
Nếu em là chị, có lẽ em cũng sẽ thấy tức giận.
Tuy nhiên, những chuyện thời thơ ấu đã qua lâu rồi, bà nội cũng không còn nữa, chị không cần phải nhớ đi nhớ lại những điều khó chịu đó, lúc này chị nên dành thời gian suy nghĩ xem có điều gì chị đặc biệt muốn làm hay không, hoặc muốn đi du lịch ở đâu.
Em sẽ cung cấp chi phí."
Ngu Du hoài nghi nhìn Ngu Dịch, cô không ngờ sau khi cô nói ra những tâm tư xấu xa giấu trong lòng, anh lại hoàn toàn thờ ơ.
Nhưng nếu cô nói ra những gì mình đã làm, liệu Ngu Dịch có còn bao dung cho cô như mọi khi?
"Sao, chị nghĩ ra cái gì rồi à?" Ngu Dịch chủ động khuyên cô, "Mà cũng đã nhiều năm rồi em chưa đi du lịch, thời gian nghỉ phép này không bằng em đưa chị đi chơi, đi đến mấy vùng nông thôn lân cận hay đến một làng chài ven biển hóng gió vài ngày? Nhân tiện, dẫn theo vợ em nữa, cô ấy đã lâu không có thời gian vui vẻ thư giãn, lần này chúng ta đi cùng nhau được không?"
Đầu óc Ngu Du nhất thời rối bời, cô không hiểu tại sao sự quan tâm chu đáo của Ngu Dịch lại đổi lấy câu nói cô ghét Ngu Dịch, còn mong anh bị chết đuối...
Chẳng lẽ là bởi vì thiếu thốn tình thương, trong khi từ nhỏ Ngu Dịch được bà nội sủng ái, đã làm cô ngày càng có thành kiến với người em trai này.
Ngược lại, anh bây giờ thành công trong sự nghiệp, là niềm tự hào trong mắt bố mẹ, còn cô trở thành gánh nặng trong gia đình, là kẻ "thần kinh" trong miệng người khác, phải đi khám bác sĩ tâm lý, uống thuốc ngủ mỗi ngày, còn phải lao động chăm chỉ để duy trì sinh hoạt.
Bà nội cô từng nói, Ngu Dịch thông minh hơn cô, trông sáng sủa hơn cô, sau này chắc chắn có tiền đồ hơn cô.
Cho đến bây giờ, tất cả đều thành hiện thực.
Nhưng tại sao cô đã làm việc rất chăm chỉ mà không được bà công nhận, bà không khen ngợi cô dù chỉ một lần.
Cô chỉ cần một lần, một lần là đủ, chỉ cần được khen một lần, cuộc sống của cô sẽ không như bây giờ.
Cô cảm thấy mình bị quấn vào mê cung của quá khứ, chuyện cũ chuyện mới đan xen, xiết chặt cô đến không thở nổi.
Nhưng cô biết rằng những "điều nhỏ nhặt" này là vô cùng quan trọng, và cô nhất định phải nhận được câu trả lời.
Ngu Dịch dường như không nhìn ra trong lòng chị mình đang nghĩ gì, một tay lướt qua màn hình điện thoại, nhanh chóng tìm kiếm những điểm du lịch nổi tiếng gần nhà, đọc giới thiệu rồi hỏi xem Ngu Du có thích hay không.
"Đủ rồi! Chị chịu đủ rồi!" Ngu Du đột nhiên giơ tay đập mạnh xuống bàn, sau đó đột ngột đứng dậy, cắn chặt đôi môi tái nhợt nhìn chằm chằm Ngu Dịch, "Chị không cần em an bài, cũng không cần phải lo lắng cho chị.
Chị không cần lời khuyên từ em.
Chị nói rồi, chị ghét em."
Ngu Dịch sửng sốt một chút, đặt điện thoại xuống, đứng dậy hỏi: "Hôm nay chị sao vậy? Có phải trong người không thoải mái không?"
Tâm trạng Ngu Du thay đổi nhanh chóng và dữ dội đến mức Ngu Dịch tự hỏi có phải cô bị bệnh thật hay không.
Ngu Du vội lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào mắt Ngu Dịch hét lên: "Chị nói rồi! Chị đã chạy đi tìm cô ấy! Chị mắng cô ấy là đồ không biết xấu hổ, cảnh cáo cô ấy tránh xa em ra.
Chị còn đe doạ sẽ đến trường nói với giáo sư đại là cô ấy muốn lừa đảo em."
Ngu Du hét lên một tiếng, thở hổn hển, hai mắt thậm chí có chút thất thần, toàn thân mệt mỏi đồng thời dâng lên cảm giác muốn trả thù.
Cô biết, câu nói vừa rồi có thể phá hỏng hoàn toàn quan hệ chị em với Ngu Dịch.
"Chị đang nói cái gì?" Nhiệt độ trong mắt Ngu Dịch trong nháy mắt đông cứng lại, anh nghe ra được chút manh mối từ trong lời nói của Ngu Du, cố gắng giữ bình tĩnh, "Chị đang ám chỉ ai? Vợ em sao?"
Ngu Du nuốt nước bọt, dứt khoát nói ra: "Đúng, là cô ấy, ngày xưa, chính chị đã đi tìm cô ấy."
"Không thể nào, năm đó chị đã đi tìm cô ấy sao? Tại sao chị lại đi tìm cô ấy?" Ngu Dịch cảm thấy rất khó tin, sao chị gái anh có thể chạy đến chỗ Lật Trình Tịnh được, vì bọn họ căn bản không quen biết nhau.
"Chị chính là người đã đi tìm cô ấy." Ngu Du kích động nói tiếp, "Chị nghe thấy tiếng em rất vui vẻ khoe với bạn bè rằng em đang yêu một cô gái xinh đẹp, đó còn là một sinh viên đại học, em nói đã mua tặng cô ấy một món quà, sau đó, khi em đi vắng,chị đã vào phòng em, tìm thấy một chiếc hộp bên cạnh giường.
Chị lấy ra và xem giá tiền, gần như bị sốc, em sẵn sàng chi nhiều tiền như vậy chỉ để tán tỉnh một cô gái thành phố xinh đẹp...Em điên rồi, em chính là bị cô ấy lừa, những cô gái thành thị chỉ muốn lợi dụng vật chất thôi."
"Làm sao chị tìm được cô ấy? Chị đi theo em à?" Ngu Dịch vội hỏi.
"Đúng, sáng ngày kế tiếp, sau khi em ra khỏi nhà không lâu, chị đã thuê một chiếc taxi chạy đến nhà hàng nơi em làm việc, tình cờ thấy em đi giao đồ ăn bằng xe điện nên đã nói người lái xe lặng lẽ đi theo em rất lâu.
Cuối cùng, em đến một khu phố, chị nhìn thấy một cô gái trẻ đang đi xuống từ xa, chị linh cảm rằng đó là cô ấy, nên đã lập tức xuống xe nấp vào một góc để theo dõi hai người...!Khi thấy cô ấy nhận đồ ăn rồi lên lầu, còn em thì đứng nguyên tại chỗ, một lúc lâu sau mới lái xe đi, chị đã chắc chắn đó là cô gái em thích."
"Sau khi em đi, chị cứ đứng đó suy nghĩ xem nên làm gì.
Ai ngờ lại trùng hợp như vậy, một lúc sau, cô ấy lại xuống lầu, chị nhất thời không muốn suy nghĩ lung tung nữa, trực tiếp chạy đến bên cô ấy, gọi tên của em để kiểm tra có đúng là cô ấy không, sau đó chị thấy sắc mặt cô ấy thay đổi nhanh chóng.
Cô ấy nói với chị, em là một người bạn rất tốt, vài ngày trước đã đưa cô ấy đến bệnh viện...!Nhưng chị không muốn nghe cô ấy nói nhảm nên vội vàng ngắt lời cô ấy, lớn tiếng nói với cô ấy rằng em là em trai chị, chúng ta từ dưới quê lên thành phố làm việc, không có nhiều tiền, cũng không có bằng cấp, càng nói càng phấn khích, chị mắng cô ấy một trận."
Nghe vậy, trong mắt Ngu Dịch hiện lên vẻ kinh ngạc cùng cảm giác hoang đường không chân thực, một lúc sau mới hỏi: "Chị làm như vậy chỉ vì hận em sao?"
"Chị không nhớ chính xác lúc đó mình đang nghĩ gì nữa.
Có thể là vì lo cho em, sợ em bị lừa, hoặc cũng có thể là vì chị ích kỷ, bởi vì em khi đó đã cười rất vui vẻ.
Trước đó không lâu, chị bị một người thanh niên thành phố chế nhạo là quê mùa ít học, vì vậy chị cảm thấy ganh tỵ khi em được một cô gái thành phố yêu thích."
Nghĩ đến cụm từ "cô gái nhà quê", sắc mặt Ngu Du lại như bị châm chích, trong mắt nóng lên, kích động nói: "Chị khẳng định những người thành phố sẽ không thích người từ nông thôn đến như chúng ta, chị phải ngăn chặn việc em bị họ lừa."
"Vậy là chị tự mình quyết định mối quan hệ cá nhân của em?" Ngu Dịch hỏi.
"Chị là chị của em, trước khi lên thành phố làm việc, chị đã hứa với bố mẹ rồi, nói sẽ chăm sóc em thật tốt." Ngu Du cố chấp nói, "Chị nhất định phải làm được."
Lúc này Ngu Dịch mới cảm thấy đời mình như một trò đùa, những người thân tín của mình làm chuyện sau lưng cản trở hạnh phúc của mình, còn tưởng rằng Lật Trình Tịnh kiên quyết từ chối mình như vậy là vì bản thân anh khi đó vẫn chưa có gì trong tay.
Trong một khoảnh khắc, anh cảm thấy cánh tay mình đang bị bó bột trở nên trống rỗng, nỗi đau trong lòng che lấp nỗi đau ở vết thương.
Hôm nay anh mới biết, lẽ nào anh nên hận Ngu Du sao? Anh cũng không biết, nhưng chủ yếu là bực chính mình, nếu như khi đó anh cố chấp một chút sau khi Lật Trình Tịnh nói ra những lời này, thay vì quay người rời đi, anh và cô có lẽ đã không bỏ lỡ nhiều năm như vậy.
Cũng là lỗi của anh không kiên trì, không phát hiện kịp thời nguyên nhân thực sự khiến cô thay đổi thái độ đột ngột như vậy.
Cô là một cô gái tính tình dịu dàng, có đôi mắt trong veo, mỗi lần nhận đồ ăn của anh đều lễ phép cảm ơn, quan tâm xem anh có bị nóng không, hỏi anh có muốn uống nước không, thì làm sao có thể nói những độc ác với người khác như vậy.
Cho dù cô muốn từ chối anh, cô cũng không thể chọn những lời nói làm tổn thương lòng tự trọng của anh như vậy.
Đáng tiếc, mười chín tuổi là độ tuổi còn quá trẻ, quá trẻ nên đã đặt cái tôi của mình cao hơn bất cứ thứ gì khác, trẻ đến mức lầm tưởng mình không có gì, bị người mình thích coi thường liền cảm thấy hiện thực cuộc đời quá tàn khốc.
Khi anh nghe thấy những lời lạnh lùng mà cô thốt ra trước mặt anh, anh lập tức cảm thấy da mình như bị cắt vài nhát.
Nếu không phải anh vội vàng từ bỏ, bỏ qua lòng tự trọng bị tổn thương, tiếp tục chân thành bày tỏ tình cảm với cô, liệu cô có cho anh thêm cơ hội?
Có thể...
Ngu Dịch hồi lâu không nói, chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, cho đến khi nghe được tiếng nức nở nghẹn ngào của Ngu Du, anh mới chậm rãi nâng mi lên, phát hiện trên mặt Ngu Du không biết từ lúc nào đã đẫm nước mắt.
Ngu Du nghiến răng nói đứt quãng: "Nhưng chị đã rất hối hận, bởi vì mấy ngày sau đó em nằm trên giường như phát bệnh, ngay cả ăn cũng không ăn, chị rất sợ.
Trong thâm tâm chị biết là chị đã khiến em trở nên như vậy, chị thật đáng khinh, chị cảm thấy tội lỗi."
Tình cảm của cô dành cho Ngu Dịch từ đầu đến cuối rất phức tạp, có tình yêu thương và sự quan tâm dành cho em trai, nhưng cũng có sự ghen tuông và ác ý từ tính cách lập dị do bà nội gây ra.
Ở hai đầu của sự cân bằng cảm xúc, yêu và ghét, quan tâm và ghen tị, chúng hoàn toàn khác nhau, nhưng chúng tồn tại cùng một lúc, sau một thời gian dài, chính cô cũng không thể phân biệt được đâu mới là cảm xúc chân thật nhất của mình.
Nhưng cô biết rất rõ, chính cô đã ngấm ngầm hủy hoại mối tình đầu của Ngu Dịch, đó là điều tồi tệ nhất mà cô đã làm trong đời, cô luôn lo sợ bị Ngu Dịch biết, nhưng cuối cùng chính cô lại thú nhận với anh về sai lầm này.
Ngày cô mất đi đứa con yêu dấu, cô hiểu được nỗi đau thấu tim, nỗi đau khiến cô không thể bình tâm nghỉ ngơi lấy một phút, cô cũng nằm trên giường bất động giống như em trai mình năm đó.
Cô đã từng khiến em trai mình đau lòng như vậy.
Cho dù bà nội đối xử với cô như thế nào, anh và cô từ nhỏ đã có quan hệ rất tốt, hầu như chưa từng làm chuyện gì khiến cô khó chịu.
Sau khi hai người cùng lên thành phố làm việc, anh luôn chủ động đưa một phần số tiền anh kiếm được hàng tháng cho cô, thúc giục cô mua một số đồ ăn vặt và quần áo mà cô yêu thích.
Căn nhà cô đang ở hiện tại cũng là do anh bỏ tiền ra mua, trong thời gian đó, vì để cô sớm thoát khỏi nỗi đau kép do sảy thai và ly hôn, anh đã kiên nhẫn cùng cô đi xem nhà, giúp cô lên kế hoạch cuộc sống của cô sau khi ly hôn, đồng hành cùng cô đến gặp bác sĩ tâm lý.
Anh rất bận, nhưng chỉ cần cô gọi, anh sẽ không bao giờ bỏ mặc chị mình.
Ngu Du bật khóc, cảm giác xấu hổ mãnh liệt dần tràn ngập cảm xúc của cô - cho đến tận bây giờ, anh vẫn chưa mắng cô một câu.
Cô cho rằng anh sẽ mắng cô nặng nề sau khi biết chuyện cô đã làm, và cho dù anh có nói gì, cô cũng sẵn sàng tiếp nhận.
Nhưng Ngu Dịch đã không làm thế.
Một lúc lâu sau, Ngu Du mới nhận ra Ngu Dịch đã rời đi từ lâu, cô cũng không biết mình có phải ảo giác hay không, trước khi đi hình như anh còn nói: "Lo lắng cũng vô ích, may mà hiện tại em sống rất tốt."
Cô không biết liệu đó là điều anh nói với cô hay đó là điều cô tưởng tượng ra để khiến bản thân cảm thấy dễ chịu hơn.
Kha Diệc lái xe đưa Ngu Dịch về.
Xe đi qua một ngã ba đường, Ngu Dịch nhìn con đường nhỏ bên trái, anh nhớ rõ cửa hàng đầu tiên ở ngã tư đường là cửa hàng bán hoa, một lúc sau anh nhờ Kha Diệc tìm chỗ đậu xe, tự mình đi xuống.
Quả nhiên là cửa hàng hoa, Ngu Dịch bước vào, nhìn thấy chậu hoa hồng rất tươi.
Người bán hàng ngay lập tức bước tới.
Vừa nghe người bán hàng nói chuyện, anh vừa chụp ảnh những bông hồng bằng điện thoại di động của mình, nhanh chóng gửi cho vợ và hỏi cô có đẹp không.
Không lâu sau, Lật Trình Tịnh đáp: Đẹp quá.
Ngu Dịch cười nhìn màn hình điện thoại, khéo léo trêu chọc cô: Đẹp đến đâu cũng không bằng em.
Khi anh bước ra khỏi cửa hàng với một bó hồng trên tay, anh không thể không nghĩ đến một khả năng, một khả năng vừa tình cờ khiến anh cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời: liệu khi ấy, cô cũng có tình cảm với anh không?
Cô thậm chí có thể yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên không?
Tại thời điểm này, anh không ngần ngại đưa ra dự đoán.
Lật Trình Tịnh tan sở bước ra khỏi bệnh viện, liền nhìn thấy chồng đến đón cô lần nữa.
Thành thật mà nói, dáng vẻ Ngu Dịch bị thương cầm một bó hoa hồng trên tay nhìn có chút...!đặc biệt, cô không khỏi nở nụ cười, lập tức đi tới trước mặt anh: "Không phải đã nói anh ở nhà nghỉ ngơi sao, chạy tới đây đón em làm gì?"
"Ở nhà chờ em lâu quá, anh nóng ruột." Ngu Dịch đưa bó hoa cho vợ, "Có thích món quà này không?"
Lật Trình Tịnh hai tay cầm lấy bó hoa, tự đáy lòng nói: "Em rất thích."
"Chỉ cần em thích là được." Ngu Dịch một tay ôm eo cô, "Cùng nhau trở về ăn cơm đi."
Trong lúc chờ đèn đỏ, không ít người qua đường nhìn về phía họ, như đang nhìn một đôi trẻ mới yêu nhau, có chút tò mò xen lẫn chút ghen tị.
Sau khi cùng nhau qua đường, Lật Trình Tịnh ngọt ngào nói với Ngu Dịch: "Hôm nay anh có chuyện gì vui à?"
"Vui vẻ?" Ngu Dịch không nghĩ như vậy, tiếp tục tuôn ra những lời yêu thương với cô, "Đàn ông tặng hoa hồng cho vợ không phải là chuyện bình thường sao?"
Lật Trình Tịnh mỉm cười, nhanh chóng nhớ lại một chuyện, liền cao hứng kể cho anh nghe: "Khi còn học đại học, khoa của em có một cặp đôi vừa công khai liền đi dạo quanh khuôn viên trường, tay cầm hoa hồng như thế này, rất nhiều người đã chạy ra xem vào ngày hôm đó."
Nghe cô nói vậy, Ngu Dịch cũng cảm thấy có chút thú vị: "Có lẽ bây giờ người qua đường nhìn chúng ta cũng cho rằng chúng ta mới yêu nhau, hoặc là anh đang theo đuổi em."
Lật Trình Tịnh nhìn anh, trong lòng ngọt như mật, thầm nghĩ anh nói cũng đúng, có lẽ người qua đường nhìn thấy cũng thật sự nghĩ như vậy.
Ngu Dịch buông tay ôm eo cô, ngược lại nắm lấy tay cô, dịu dàng hỏi cô một câu: "Có muốn ở bên anh cả đời không?"
Lật Trình Tịnh có chút kinh ngạc khi anh đột nhiên hỏi vấn đề này, trong lòng không khỏi có chút kỳ quái, nhưng vẫn nghiêm túc thành khẩn trả lời: "Em nguyện ý, bất luận sau này như thế nào cũng sẽ không thay đổi."
Nghe được câu trả lời của cô, Ngu Dịch dừng lại, tự nhiên tiến lại gần cô, hôn nhẹ lên má cô, thấp giọng hứa hẹn: "Em không thay đổi, anh đương nhiên sẽ không thay đổi."
Không biết vì sao, Lật Trình Tịnh cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô hôm nay rất dịu dàng, như mây trên trời, gió thoảng bên tai, mọi sự ấm áp trên thế gian đều hội tụ trong mắt anh.
Ánh mắt anh khiến cô cảm động.
May mắn là khi anh nắm tay cô, dắt cô từng bước về phía trước, để cô không lạc vào dòng người xung quanh, rất nhanh mới nhớ ra bọn họ đang đi trên đường trở về nhà mình.
Lật Trình Tịnh vừa định cùng anh thương lượng bữa tối ăn gì, chợt nghe anh nghiêm túc thêm một câu yêu thương——
"Không những không thay đổi, còn sẽ cố gắng hết sức đối xử tốt với em cả đời."
(cuối văn bản).