Rực Rỡ Như Ánh Sao Trời



Mỗi cuối tuần, Tuỳ Diên cơ bản không ở trường, thứ sáu đến chủ nhật đều về lại nhà ở thành phố S. Một là để lấy tiếp viện. Còn một điều nữa là có vài người thân trong nhà luôn nhớ cô, mấy ngày không gặp đều nhớ mong cô.

Cô dẫn Bàng Sơ Sơ đi nhổ răng xong, chờ cô ấy ngồi ở phòng khám cắn bông gòn để dừng máu, lại đưa tiểu cô nương về nhà, lúc này mới vừa về nhà, vào cửa đổi dép lên, rồi đến sô pha ở phòng khách nằm, bên người lập tức có thêm một đứa nhỏ.

Đứa bé 5 tuổi còn có chút trẻ con, thằng bé ngồi bên người của Tuỳ Diên, tay nhỏ mập mạp chọc vào cánh tay của cô.

Đứa nhỏ nghiêm trang mở miệng, "Tuỳ Diên, chị phải cẩn thận đấy."

Cô phụt cười ra tiếng, "Đúng là không lễ phép, "Tuỳ Diên" cái gì chứ, phải gọi là chị."

Rõ ràng chỉ nhỉ bằng cái nắm tay, lại còn ra dáng làm người lớn, lúc gọi người khác vừa đáng yêu vừa bất đắc dĩ.

Tuỳ Hàm nắm bàn tay nhỏ lại, "Thật đấy, em nghe bọn họ nói chuyện đó."

"Nói cái gì?"

Tuỳ Hàn nỗ lực kể lại nội dung nói chuyện đã nghe được, "Bố mẹ nói phải tìm một cây nấm ngoại quốc cho chị đấy."

Vẻ mặt Tuỳ Diên khiếp sợ, "......Gì? Thứ gì? Nấm ngoại quốc?"

"Đúng đó. Muốn chị với anh ta ở bên nhau, đi cái nơi có rất nhiều đàn ông đấy."

Tuỳ Diên cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên có một loại dự cảm khác thường, nếu là nói đến việc kia.....

Cô véo khuôn mặt của thằng bé, cuối cùng cũng hiểu được: "Nha.....Em nói chính là vị hôn phu sao?"

Tuỳ Hàm cầm bịch Oreo trên bàn mở ra, ăn đến mép miệng toàn là vụn bánh.

"Nếu bọn họ đưa chị ra ngoại quốc, em vĩnh viễn, vĩnh viễn không để ý đến bọn họ nữa...." Nói được một nữa, lại phủ định lời nói của mình, "Bố thương chị như vậy, chắc không phải đi đâu."

Bạn học nhỉ Tuỳ Hàm nói chuyện này, kỳ thật đã qua bốn đời rồi, là cái ước định qua trăm năm.

Tuỳ Diên cũng là năm ngoái mới nghe nói, mọi việc đều phải bắt đầu nói từ ông cố của cô.

Ông cố của cô năm đó có một người bạn, là người Anh thuộc dòng họ Kiều Tư Đạt, năm đó hai người họ quen biết nhau ở bến tàu Thượng Hải, trong giai đoạn hỗn loạn, Kiều Tư Đạt trốn theo đường biển đến HongKong, phát triển sự nghiệp bán lẻ, đến lúc phát đạt có tiền rồi lại muốn quay lại nước Anh, sau đó cùng một cô gái hoàng thất của Vương quốc Anh yêu nhau rồi soạn nên một đoạn nhạc tình yêu có một không hai.

Mà ông cố của Tuỳ Diên bắt đầu từ một thợ cơ khí, rồi mở một nhà máy, sau đó lại chuyển hướng sang thị trường chứng khoán, xoay người liền trở thành phú hào nổi tiếng.

Hai người vài chục năm vẫn giữ liên lạc thư từ, vòng đi vòng lại, cuối cùng cũng dựa vào con cái và thiết bị hiện đại của xã hội mà liên lạc lại với nhau, đang lúc tuổi già cũng có thể gặp mặt, nối lại tình cảm khi xưa.

Sau khi ông cố qua đời, ông nội cô nhận được một "tín vật", chính là một ly rượu bằng đồng thau từ thời Thương Chu, chữ viết được khắc trên nắp và thân chai.

Ban đầu nó được giữ ở nước ngoài, hai phần thân và đầu bị tách ra, sau được Kiều Tư Đạt tiên có được cái thân ly nhờ cuộc đấu giá tư nhân ở nước ngoài, rồi tặng lại cho Tuỳ gia.

Không lâu sau, Kiều Tư Đạt tiên sinh qua đời do tuổi già.

Đã hơn một thập kỷ, con trai của Kiều Tư Đạt đến lúc hấp hối mới cố hết sức tìm được cái nắp ly đó ở bảo tàng Thương Chu.

Hai nhà trải qua cuộc thương nghị, liền ước định để hai món đồ cổ này hợp làm một từ đời con cái thứ tư xem như biểu đạt tình nghĩa nhiều thế hệ của hai nhà, hiến cho bảo tàng quốc gia.

Sau ba ngàn năm hỗn loạn, ly rượu bằng đồng thau triều Thương Chu đã có thể trở về quê cũ.

Bố của Tuỳ Diên là Tuỳ Cẩn Trí là người kế thừa hãng hàng không Viễn Bác, truyền từ đời này sang đời kia từ thời ông nội ông ấy, năm trước ông đến Mỹ thăm đứa con gái đang đi học của mình, rồi giải thích về cái cọc "Nhiệm vụ" này.

Ngoài việc đưa quốc bảo về, hai nhà cũng chưa từng nhắc đến chuyện kết thân, con gái của hai nhà đều ưu tú, đều là nhân trung long phượng (*), có thể kết làm thông gia thì chính là mạnh mạnh cùng liên thủ.

(*) nhân trung long phượng: rồng trong biển người, ngụ ý một người nào đó rất tài năng, nổi bật như một con rồng hoặc chim phượng hoàng trong số những người khác.

Cũng may Tuỳ Cẩn Trí luôn đặt tiêu chuẩn "Cuồng ma sủng nữ" lên đầu, ông muốn hôn nhân của con gái do chính mình làm chủ, nhưng đối tượng này cần phải thông qua cuộc kiểm tra của ông.

Vì thế, vị này có lẽ là vị hôn phu người nước ngoài của cô, bị tiểu Hàm Hàm gọi tắt là —–Nấm ngoại quốc.

Tuỳ Diên vuốt tóc, vẫn cảm thấy cực kì buồn cười.

Cô đã gọi điện thoại hẹn với gia tộc Kiều Tư Đạt từ sớm, chờ khi về nước học nghiên cứu sinh thì sẽ gặp mặt.

Đây cũng coi như là kỷ niệm cột mốc lịch sử trăm năm mưa gió của hai nhà.

Tuỳ Diên rất coi trọng việc này.

Buổi tối, Tuỳ Cẩn Trí vào cửa liền nhìn thấy cậu con trai nhỏ đang quấn lấy chị nó xem Pegga Pig (**), Tuỳ Diên một bên viết đề bài, một bên cùng thằng bé cười ngây ngô.

Ông hơi nhấp môi, vẫy tay, "Hàm Hàm, đừng làm phiền chị nữa, lại đây làm bài tập đi."

"??" Tuỳ Hàm mới có 5 tuổi đâu biết rằng phiền người khác hay không đang đầy vẻ uỷ khuất, "Ô ô ô, không phải lại là mấy cái hồng bao ở Alipay nữa chứ?"

......

Tháng tư thanh minh vừa qua, làn gió thổi nhẹ nhàng, trên đường lập loè ánh nắng ấm áp, chính là một tháng may mắn.

Viện bảo tàng của thành phố S ở trung tâm thành phố phồn hoa, gần đó còn có công viên nhỏ gần đó, ánh sáng nhỏ xuyên qua từng chiếc lá cây, để lại từng đốm sáng trên người đi bộ.

Tuy cách có chút xa, nhưng Tuỳ Diên liếc mắt một cái là có thể nhận ra dòng họ Kiều Tư Đạt, Denis Joestar, người đàn ông đứng dưới cầu thang trước viện bảo tàng, bóng dáng cao gầy, đôi mắt dài cùng một bộ tây trang và giày da đặc biệt nổi bật.

Bên cạnh còn có mộ người trung niên cầm túi công văn, chính là trợ lý của anh ấy.

"Xin chào, Denis tiên sinh."

Người đàn ông ngẩng đầu, tầm mắt yên lặng nhìn cô, khoé miệng giương một nụ cười phong độ, còn có chút khí chất văn nhã bại hoại (***), "Nếu là ở Trung Quốc, thì không cần xưng hô như vậy, có thể gọi tên tiếng Trung của tôi là Lạc Hà."

(***) văn nhã bại hoại: mặt người dạ thú

Nói xong lại cầm tay cô, rồi nhẹ nhàng khom lưng hôn xuống.

Tuỳ Diên cột một búi tóc nhỏ, ở dưới ánh mắt trời lộ ra vài phần hoạt bát, cô híp mắt cười rộ lên.

Lạc Hà vừa nhìn là biết đó là người đàn ông thích vẻ bề ngoài, rộng rãi cởi mở, còn hiểu tình thú và lãng mạn, mọi việc đều có mức độ, không có chỗ nào để chê cả.

"Tôi lớn hơn cô vài tuổi, nếu không chê, cô cũng có thể xem tôi như anh trai."

Tuỳ Diên không phải là loại người tuỳ diện nhận anh, nghe xong lời này cũng không tỏ ra ý kiến gì, rất tinh tế nói lảng qua chuyện khác, "Chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, nhân viên ở bảo tàng đang đợi đấy."

Lạc Hà thuận tiện hỏi về công việc của cô, "Gần đây rất bận sao? Tôi có để ý thì Roseland vừa mới ra mắt không lâu, phản ứng thị trường cũng khá hot, cô nên suy nghĩ đến việc mở rộng đi."

"Ừ, tôi đã lên kế hoạch sửa phòng đã mua thành phòng làm việc, gần đây đồng nghiệp xác thật lo không xuể, tôi còn muốn đăng thông tin tuyển dụng theo quy mô lớn, chiêu mộ những người tài vào một lần luôn, anh kinh doanh công ty săn đầu người (****) thì giúp tôi tham khảo một chút nhé?"

(****) công ty săn đầu người: hay còn gọi là headhunter, là công ty chuyên đảm nhận công việc tìm "nhân tài" theo đặt hàng (cũng có thể hiểu nôm na là "chuyên viên tuyển dụng cấp cao" hay "người đi săn chất xám".

Tuỳ Diên cùng vị Hoa kiều ở Anh này còn nói rất nhiều chuyện.

Vài vị trưởng bối của Lạc Hà ở bên trong, không thiếu những nhà thiết kế và thợ may của các thương hiệu thời trang cao cấp, và học chỉ nhận làm cho tư nhân cao cấp giàu sang, có trụ sở ở London, lúc trước cô cũng từng đi tham quan qua.

Tiếng Trung của anh ấy được bố mẹ dạy nên cũng khá lưu loát.

Tuỳ Diên nhìn sườn mặt của anh ấy, ngũ quan sắc nét, mũi cao, mắt sâu, không biết thế nào mà lại nghĩ đến vị nha sĩ Giản Mặc Vâ kia, chẳng lẽ những người đàn ông từ Anh về thì tướng mạo cũng có vài phần tương tự sao?

Trong lúc thất thần thì Tuỳ Diên đã đến bậc thang đầu của cầu thang.

Cách bọn họ không xa, có mấy đứa trẻ tuổi ở vài độ tuổi khác nhau đang mang giày patin ròng rọc và ván trượt, tốp năm tốp ba, cực kì náo nhiệt.

Trong đó có một bé trai cỡ 7 hay 8 tuổi gì đó, chân đứng trên một ván trượt màu đỏ, quả thật nhìn rất giống Hỗn Thiên Lăng Na Tra, nhưng thằng bé hiển nhiên mới vừa biết chơi không lâu, căn bản chưa biết cách khống chế thứ này, bỗng nhiên từ chỗ bậc thang khác trượt lại đây, "A a a a cứu mạng! Mẹ ơi!!!!"

Tuỳ Diên phản ứng nhanh cũng không có chỗ để trốn, huống chi người đang nghiêng thì bị đứa bé kia đụng phải, sau vài giây, giày của thằng bé lại đập vào bắp chân của cô.

Tuỳ Diên té ngã xuống bên phải cầu thang, mặt đập xuống dưới, môi cùng hàm răng bị đập trúng thềm đa, mùi máu tươi đầy khắp khoang miệng, đau đến nỗi cô không thể nói gì được nữa.

Ngay cả Lạc Hà cũng sợ ngây người, anh ấy vội vàng ngồi xổm xuống, khuỷ tay dùng sức, hết sức ôn nhu nâng cô gái trên mặt đất dậy, "Tuỳ Diên, sao rồi?"

Khoé miệng của Tuỳ Diên đều là máu, cô che lại chỗ đạu nhất, chỉ thể lắc đầu tỏ vẻ không khả quan lắm.

Thần kinh đau như nổ mạnh, trong lòng thình thịch bồn chồn, cảm giác toàn thân đều tập chung vào chỗ nướu răng, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống, đôi mắt đen ngập nước, thuần tuỷ chính là quá đau rồi.

Lạc Hà thấy vậy thì sắc mặt thay đổi, nhưng vẫn không vội vã làm khó dễ ai, cúi đầu móc khăn tay ra, dặn dò trợ lí đi xem đứa bé trai bị té ngã.

"Miệng của Tuỳ tiểu thư bị thương rồi." Anh ấy ngẩng đầu hỏi trợ lí, "Gần đây thì bệnh viện nào là tốt nhất?"

Trợ lí vội vàng trả lời, "Đi Cửu Viện đi, nha khoa ở đó là tốt nhất."

Lạc Hà quay đầu, thấy thằng bé sợ hãi rụt rè ngã trên mặt đất, cánh tay cũng bị trầy mảng to, anh ấy miễn cưỡng đè lửa giận xuống, không thể trách móc quá nặng, "Bạn học nhỏ kia sao rồi? Bố mẹ thằng bé có ở đây không?"

Trợ lí tìm người khắp nơi, còn Lạc Hà thì đỡ Tuỳ Diên, để cô ngồi trên bậc thang, anh ấy đơn giản nhìn sơ xem cô còn vết thương nào khác không.

May mà tay và chân không có vấn đề, cũng không có vết thương nghiêm trọng nào khác, nhưng trầy da thì khẳng định khó tránh.

Lạc Hà nói với trợ lí, "Anh ở lại đi, tôi kêu tài xế đưa chúng tôi tới bệnh viện."

"Hiểu rồi."

Tuỳ Diên không thể nói chữ nào, lúc Lạc Hà đi ra xử lí việc này thì cô cầm khăn tay của anh ấy, đôi tay che lại miệng vết thương, đâu đến làm cả đầu óc đều choáng váng, ngay cả hơi thở cũng nóng lên.

Đau quá, thật sự đau đến không thở nổi.

Tuỳ Diên hận không thể ngất xỉu đi, còn tốt hơn cứ tỉnh táo mà chịu đau như vậy.

Nha khoa ở Cửu Viện.

Lạc Hà đứng trước cửa kính, vừa định gọi điện thoại cho trợ lí, thì thấy một vị bác sĩ mặc áo blouse trăng tuấn tú đi đến bên cạnh.

Thân hình đối phương đĩnh đạc, nhưng người như bị bọc trong băng vậy, thần sắc trên mặt rất lạnh nhạt, "Xảy ra chuyện gì? Anh làm sao để cô ấy bị thương thế?"

Lạc Hà há miệng thở dốc, giờ tự trách cũng không có ích gì nữa, chỉ có thể đơn giản kể vắn tắt lại sự việc.

"Đúng là ngu ngốc, anh thật đúng là người Trung Quốc ngu ngốc mà."

Bác sĩ Giản tay bỏ vào túi quần, nói ra một câu không cảm xúc.

Lạc Hà buông tay, nhịn không được cười khổ, "Anh thật sự không phải nhà tiên tri, các loại việc này....."

"Miệng ngoài của vết thương có nghiêm trọng không?"

Giản Mặc Vân theo bản năng hỏi chuyện, lại phát hiện căn bản không cần thiết chờ Lạc Hà trả lời, anh nhanh chóng xoay người, giơ tay đối với anh ấy làm một động tác dừng.

"Thôi, lát nữa em tự đi hỏi."

Lạc Hà đứng tại chỗ liếm môi, thật sâu bất đắc dĩ thở dài một hơi.

_____________________________

(**) Peppa Pig:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui