Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Không chỉ là trường THPT số 1 Mạn Thành mà còn là lớp 10A.
Gần một tháng chuyển đến đây, ngày ngày Bạch Trác chỉ vùi đầu vào việc học.
Tuy cô chưa nhớ hết tên các bạn trong lớp nhưng vẫn có thể nhận ra mặt họ.
Cô khá có ấn tượng với người trước mắt, cặp mắt của đối phương quả thật rất giống cái kiểu chỉ muốn đục khoét người khác của Phạm Mộng Tuyền.
Song khác biệt ở chỗ Phạm Mộng Tuyền chỉ dám liếc xéo trước mặt người lớn, còn người này thì to gan hơn, chặn đường người ta luôn.
Bạch Trác không ngờ có ngày mình bị người khác chặn đường.
Bình thường cô rất ít khi ra ngoài trừ đi học đến trường, nên cũng không biết cái đám này vô tình hay là cố ý đợi sẵn ở đây để chặn đầu cô.
Lúc thấy đối phương, Bạch Trác đã biết có chuyện gì rồi.
Mọi ngày cô không nói nhiều, cũng không thân thiết với ai.
Nếu không ai cố tình gây sự, không đụng vào ranh giới nguyên tắc cuối cùng của cô thì có nhiều chuyện cô chẳng thèm để tâm tới.
Nói cách khác, có rất nhiều người và rất nhiều chuyện không nằm trong phạm vi quan tâm của cô.
Bạch Trác cất giọng hỏi lần nữa, không có ý định dây dưa với họ: “Tôi có thể đi được chưa?”
Ánh mắt bạn nữ học cùng lớp trốn tránh, không trả lời.
“Có thể chứ.” Vẫn là nữ sinh đứng giữa lên tiếng thay: “Nhưng mấy chị đây không ưa cưng.”
Cô ta nhả khói thuốc vào mặt Bạch Trác, cô muốn lùi ra sau nhưng bị tường cản trở.
Làn khói trắng mù mịt phả vào mặt, chỉ mấy giây sau chúng đã che mất tầm nhìn của Bạch Trác.
Một điều có thể thấy rõ ràng là chúng không phải kiểu người dễ nói chuyện.
Bạch Trác nhíu mày, mất kiên nhẫn ngước mắt nhìn người trước mặt mình.
Đôi mắt cô hơi híp lại, đồng tử đen láy và đuôi mắt xếch nhẹ, trông từa tựa mắt phượng.
Nhưng nó thiếu đi sự quyến rũ của mắt phượng vốn có mà thay vào đó là vẻ lạnh lùng.
Nhất là đôi mắt ấy không chứa đựng bất kỳ cảm xúc nào lúc nhìn người ta chằm chặp.
Cô ả đang hút thuốc kia bất chợt giật nảy khi nhìn vào mắt cô, nhưng sau đó ngẫm lại bọn chúng đông người thì tự tin hơn hẳn.
Ả ta thẹn quá hóa giận vì mình bị một cái nhìn dọa sợ hết hồn.
Ả bỏ tay cầm điếu thuốc xuống rồi đổi vị trí, dùng ngón cái và ngón trỏ vân vê đầu lọc một vòng.
Nom làn da trắng nõn không tì vết của Bạch Trác, ả toan vung tay mạnh.
Đột nhiên có một âm thanh vang lên bên tai làm ả bóp mạnh tàn thuốc.
Đốm lửa nhỏ và điếu thuốc chưa hút xong rơi lả tả xuống nền đất.
“Ở đâu?” Tiếng nói kia từ xa vọng lại gần: “Chờ đấy, đến ngay.”
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi, thờ ơ mà lạnh lùng, chẳng chút cảm xúc song nó lại khiến Bạch Trác thảng thốt, lập tức nhìn về hướng người đang nói theo bản năng.
Hứa Yếm đeo tai nghe, đạp xe một mình định đi qua con hẻm này.
Khoảnh khắc anh bảo “đến ngay” cũng là lúc lướt ngang qua bên cạnh các cô.
Bạch Trác bị chặn ở giữa con hẻm, không nghe được nội dung cuộc gọi nên tưởng rằng đó là lời thì thầm của mấy cô kia.
Lâu ngày không gặp, nhưng mỗi lần gặp được Hứa Yếm là luôn trong tình huống kỳ quặc thế này.
Trong lòng Bạch Trác có hơi phiền muộn.
Tuy nhiên Bạch Trác không thể hiện cảm xúc ấy ra ngoài mặt, lúc Hứa Yếm nhìn thoáng qua, thậm chí cô còn mỉm cười với anh nữa.
Chỉ một giây, chẳng biết Hứa Yếm có thấy không.
Bạch Trác không dõi mắt theo bóng dáng của Hứa Yếm, thầm nghĩ nên làm sao để nhanh chóng quẳng mấy người này đi cho xong chuyện.
Thế nhưng khi thấy họ bỗng dưng không lên tiếng, tới lúc Hứa Yếm đi ngang qua lại thở phào nhẹ nhõm, Bạch Trác cảm thấy hơi buồn cười.
Sao mà những người cô gặp toàn có quen biết Hứa Yếm không thế nhỉ, bất kể là người trong tiệm bánh bao chiên hay những cô gái nhỏ trước mặt bấy giờ.
Có lẽ đây chính là duyên phận.
Nghĩ thế, tâm trạng Bạch Trác chợt tốt lên một cách lạ lùng.
Cô ả kia vừa hoàn hồn lại thì đúng lúc bắt gặp Bạch Trác nhếch môi cười, cho rằng cô đang cười nhạo chúng, thế là lập tức nổi đóa: “Mày cười cái gì…”
Còn chưa dứt câu đã bị một giọng nói lạnh nhạt cắt ngang: “Có đi không đây?”
Trong lòng cả đám nữ sinh vây xung quanh bỗng căng thẳng khi nghe thấy âm thanh này.
Hai nữ sinh lúc đầu chặn Bạch Trác không cho cô đi co rúm người lại, rồi lẳng lặng nhường đường, lách qua đứng bên cạnh cô ả cầm điếu thuốc ban nãy.
Cô ta cắn môi, nhìn cô bạn đứng bên tay phải Bạch Trác với đôi mắt ẩn chứa cơn thịnh nộ.
Vành mắt nữ sinh ấy đỏ hoe lên trước cái lườm của cô ta, trông đáng thương vô cùng.
Nghe thấy tiếng hỏi, Bạch Trác sửng sốt, vô thức nghiêng đầu quay sang.
Hứa Yếm đang dừng xe ở phía trước cách đó không xa, một chân chống đất, đang ngoảnh lại… Nhìn cô.
Bạch Trác nhìn ánh mắt Hứa Yếm, chưa kịp nghĩ gì đã đồng ý ngay tức thì: “Đi chứ.”
Bạch Trác cố giấu nụ cười nãy giờ, lúc này đã hoàn toàn phô ra ngoài, ngay cả đôi mắt cô cũng cong cong tựa vầng trăng lưỡi liềm.
Bạch Trác rất ít khi cười như vậy, thỉnh thoảng mới có mấy lần mà dường như lần nào Hứa Yếm cũng thấy được.
Hứa Yếm trông gương mặt rạng rỡ ấy, ngay sau đó cụp mắt rồi xoay người lại chờ cô bước đến.
Mặc dù Hứa Yếm đã quay lưng nhưng Bạch Trác vẫn cười không ngớt.
Bây giờ không bị ai cản đường nữa nên Bạch Trác cũng lười nói nhảm, song mới cất hai bước cô bất ngờ dừng chân lại.
Bạch Trác nghiêm mặt, quay đầu liếc mấy người đang rúm lại một cục với nhau.
Cô hơi cúi xuống quan sát nửa điếu thuốc bị bóp nát không ra hình dạng gì dưới đất, rồi ngước lên nhìn chòng chọc nữ sinh cầm thuốc lá: “Nên cẩn thận chút, hút thuốc cũng được nhưng để nóng trong người thì không tốt đâu.”
Giọng điệu của cô lạnh nhạt, không chút gợn sóng, y hệt chỉ đang trần thuật lại một chuyện giản đơn.
Cô ả kia nghe xong tim đập như trống dồn, cảm giác ý đồ của mình bị chọc thủng.
Bạch Trác nói đoạn đưa mắt nhìn lướt qua cô gái đang rưng rưng, sau đó vô cảm quay gót bỏ đi.
Lòng ghen tỵ là một phản ứng tâm lý rất đỗi bình thường, nhưng không nghĩ cách làm sao để vượt qua người ta mà lại dùng loại thủ đoạn thấp hèn này để phát tiết sự bất bình trong lòng, đồng thời cũng chẳng thể chịu hậu quả.
Đối với kiểu người này, Bạch Trác chỉ muốn dùng bốn chữ để đánh giá: Vừa ngu vừa lười.
Có lẽ bốn chữ này hơi ác, nhưng đó là sự thật.
Thế nên những giọt nước mắt cá sấu kia không đủ để dậy cơn sóng trong lòng Bạch Trác.
Cô quay lưng về phía những người đó, sải từng bước đến gần chiếc xe đạp.
Mãi tới khi đứng bên cạnh Hứa Yếm thì đập vào mắt cô là góc nghiêng của anh.
Sống mũi Hứa Yếm cao cao, anh đang cúi đầu cụp mắt.
Thậm chí Bạch Trác còn có thể thấy từng sợi lông mi rung rung theo những lần anh chớp mắt.
“Lên xe.” Hứa Yếm tháo tai nghe bên tay phải rồi quay đầu bảo với Bạch Trác đứng cạnh.
Giọng thì vẫn lãnh đạm, nhưng vì trầm hơn bình thường một ít nên đượm thêm chút dịu dàng.
Nghe mà trái tim cô run lên.
Anh nhìn cô, duy chỉ mình cô.
Tại giây phút ấy, trong mắt Hứa Yếm chỉ có mỗi hình bóng cô.
Trái tim cô thoáng rung động.
Bạch Trác bỗng dưng không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa, cô cúi đầu đáp tiếng “ừ” như muốn che giấu.
Sau đó cô bước nhanh đi và ngồi xuống yên sau xe đạp.
Mãi đến lúc nắm lấy thanh cầm lạnh như băng phía sau, Bạch Trác mới tìm lại được âm thanh của cô trong tiếng tim đập thình thịch vang vọng khắp trời: “Ngồi xong rồi.”
Chờ lúc xe đạp chuyển động, cảm nhận từng làn gió thổi khẽ xoa dịu đi hơi nóng trên mặt, Bạch Trác mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trừ cái tiếng tim đập vồn vã kia thôi.
“Đi đâu?”
Lúc rẽ ra khỏi con hẻm, lưng Hứa Yếm hơi ngả ra sau, đầu quay sang phải và cất lời hỏi cô.
Bạch Trác vốn đang sáp lại ngắm tấm lưng trước mặt, tay cứ lưỡng lự giơ lên rồi thả xuống.
Cô đang suy tư làm sao để nắm áo phông trắng của đối phương tự nhiên nhất có thể, đương lúc bối rối nên dĩ nhiên không chú ý Hứa Yếm đột ngột ngả về sau.
Và không thể tránh được, lưng Hứa Yếm đụng vào chóp mũi Bạch Trác, hương thơm thoang thoảng nhất thời vương vấn nơi đầu mũi.
Cả người cô lập tức cứng đờ, vô thức ngừng thở.
Thế nhưng mùi hương ấy tựa hồ theo hơi thở chảy vào tim gan và lan ra toàn cơ thể Bạch Trác, thậm chí còn ngấm vào từng tế bào bên trong.
Xúc cảm cách một lớp quần áo rất rõ ràng, cô có thể cảm nhận được thì đương nhiên Hứa Yếm cũng vậy.
Bạch Trác bất động, chờ lớp vải mềm mại kia từ từ rời khỏi chóp mũi mình, lúc này cô mới hít thở thông.
Làn da nơi va chạm tê tê, y như mất hết xúc giác.
Trước nay Bạch Trác chưa từng có kinh nghiệm tình trường.
Bao nhiêu năm qua cô chỉ thích mỗi Hứa Yếm, nhưng thời gian họ bên nhau quá ngắn ngủi, thậm chí cô còn chưa có một lần cảm nhận hẳn hoi những điều giản đơn nhất thì hai người đã chia ly.
Mà hiện tại chỉ một sự tương tác lơ đãng cùng Hứa Yếm đã khiến Bách Trác hoảng loạn đến nỗi tim đập rộn ràng… Hơn hết cũng làm cô vui vẻ vô ngần.
Hỏi xong và không nhận được câu trả lời, Hứa Yếm không nói gì thêm nữa, chỉ lặng đạp xe về phía trước dọc theo con đường này.
Đã đi qua mấy lần nên Bạch Trác biết hướng này là hướng đến cửa hàng của Trịnh Kỳ.
Trái tim cô lại đập nhanh hơn, tiếp đó cô đưa tay nắm lấy vạt áo phông của Hứa Yếm rồi giật nhẹ.
Phát hiện ra động tác của người ngồi sau, Hứa Yếm cúi đầu theo phản xạ, nhìn thấy vạt áo bên hông mình bị người ta nắm lấy.
Ngón tay trắng trẻo của cô hơi dùng lực kéo, vì động tác này mà khiến chúng đỏ ửng lên.
Hứa Yếm chỉ nhìn xuống vài giây rồi rời mắt đi: “Hửm?”
Ngón tay Bạch Trác vẫn giữ lấy mảnh vải nhỏ, cố gắng khôi phục trạng thái bình thường: “Tớ muốn đi mua sữa chua.”
Dứt lời, cô ngượng ngùng nhắm tịt mắt lại, sao nghe cứ nũng nịu thế hả trời!
Hai giây sau, một tiếng “ừ” phát ra từ trong cổ họng Hứa Yếm.
Nghe thấy tiếng đáp lại của anh, cô thở hắt ra.
Cũng may anh không trông thấy dáng vẻ thẹn thùng của cô khi nãy.
Nhưng toàn bộ hình ảnh đó đều lọt cả vào mắt của người đang ngồi trong quán mì nhỏ ven đường.
Tay Đoàn Viễn hãy còn run lẩy bẩy vì kinh hãi, mì mới gắp lên rơi tủm vào trong bát làm bắn nước mỡ văng vào mặt người ngồi đối diện.
Chỗ ngồi của cậu chàng gần cửa sổ, đối diện là tấm kính lớn, có thể thấy rõ mồn một tình hình bên ngoài.
Ôi thánh thần thiên địa ơi!
Đoàn Viễn rợn tóc gáy!
Cậu ta mới nhìn thấy cái gì thế này?!
Đại ca 8.9 đạp xe chở học sinh xuất sắc ư?!
Thánh học kéo vạt áo đại ca, cậu ta chẳng cần nhìn cũng biết chắc chắn ánh mắt lúc chàng cúi đầu đầy cưng chiều cỡ nào!
Còn nàng thì đỏ mặt, cúi đầu cười thẹn thùng.
Nếu không phải vì xấu hổ thì còn nắm quần nắm áo làm gì nữa, hẳn là cái tay kia đã ôm eo luôn rồi!
Xung quanh hai người toát lên hơi thở cũ rích chỉ có ở những cặp đôi yêu nhau!
Phát triển nhanh dữ thần vậy luôn?!
Đã đến bước đạp xe hẹn hò rồi cơ á?!
Cuối cùng tiểu thuyết tình cảm vườn trường cũng chuẩn bị lọt vào tầm mắt đại chúng ư?!
Mặc dù đã sớm có dự cảm nhưng khi tận mắt chứng kiến cậu ta vẫn hết sức chấn động, trong đầu chợt xuất hiện vài suy nghĩ:
Sinh thời mình thật sự có cơ hội chính mắt trông thấy đại ca và học sinh xuất sắc yêu nhau! Sau này chiến với tụi bên trường THPT số 2 mà đem hai người ra thì có phải sẽ sánh ngang hàng bá chủ luôn không! Có phải từng đứa một trong lớp phải xin lỗi với bố đây chăng…
Đoàn Viễn ngẩn ngơ, cuối cùng dừng tại hình ảnh Hứa Yếm cúi đầu nhìn cô nàng học giỏi nắm vạt áo mình, trong lòng chỉ còn sót lại đúng một ý nghĩ: Hóa ra đại ca khi yêu đương cũng như người bình thường ha.
HẾT CHƯƠNG 21.