Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Tới tận lúc đến cửa hàng của Trịnh Kỳ, tim Bạch Trác mới đập chậm dần lại.
Thời gian trôi qua nhanh quá, cô chưa muốn xuống khỏi yên mà xe đạp đã dừng lại mất rồi, ngay cả kiếm cái cớ cũng chẳng kịp.
Không đợi cô tiếc nuối lâu, cô thấy anh dừng xe tại bãi đỗ xe trước cửa hàng rồi lấy điện thoại ra gọi.
Cả quá trình, Bạch Trác lẳng lặng đứng chờ trước cửa, mắt dán theo từng cử chỉ của anh.
Hứa Yếm sở hữu thân hình cao gầy.
Dáng vẻ anh đứng đó hoàn toàn trùng khớp với hình bóng trong ký ức của cô.
Trong những lần ít ỏi hai người ở cạnh nhau, đa phần Bạch Trác đều đứng từ xa ngắm trông anh như vậy, nhìn anh tự nhốt chính mình trong thế giới nhỏ hẹp ấy.
Hứa Yếm cúp điện thoại, quay người lại vẫn thấy Bạch Trác đứng ngẩn ngơ ở cửa.
Anh bước đến trước mặt cô, cụp mắt hỏi: “Sao còn chưa vào?”
Bạch Trác ngoảnh mặt đi, cúi đầu chớp chớp mắt, cố gắng xua tan niềm chua xót nơi đáy mắt, cô lí nhí đáp: “Tớ đợi cậu.”
Đợi anh bước đến đây, đợi anh cùng tiến vào.
Dứt lời, Bạch Trác hít sâu một hơi, cô ngẩng đầu lên rồi cười thật tươi và bảo: “Chúng ta vào thôi.”
Đôi mắt cô sáng long lanh.
Khi trong mắt cô phản chiếu hình ảnh của Hứa Yếm, nụ cười càng thêm rạng rỡ.
Hứa Yếm vẫn cúi đầu nhìn cô, mãi một lúc sau anh mới khẽ gật đầu.
Bạch Trác đi trước, lúc bước vào Trịnh Kỳ còn đang xếp mì gói lên kệ hàng, trông thấy cô anh ta trợn tròn mắt, miệng nói: “Ôi, em gái, đã lâu không… không…”
Thấy Hứa Yếm theo phía sau, Trịnh Kỳ lắp bắp chữ “không” không ngừng, sững sờ mãi không thốt nổi một câu hoàn chỉnh.
Nom bộ dạng ngớ ra của anh ta, Bạch Trác nheo mắt chào: “Chào anh!”
“Xin chào, xin chào.” Trịnh Kỳ sực tỉnh, nhanh chóng xếp gói mì cuối cùng lên kệ.
Anh ta hết ngó Bạch Trác rồi lại đảo sang Hứa Yếm, cuối cùng mới trở lại bình thường, hỏi: “Em mua sữa chua hả?”
Bạch Trác gật đầu: “Vâng.”
Nói xong cô nhìn Hứa Yếm, chưa kịp mở lời đã thấy anh lắc đầu: “Tôi không uống.”
Trịnh Kỳ xem người tung kẻ hứng: “…”
Ôi trời!
Được đấy!
Được quá đi mất!
“Ấy ấy, có cực kỳ nhiều sữa chua, cứ mở ra uống thoải mái.” Trịnh Kỳ cười gian manh y hệt lão sói già: “Hôm nay anh Trịnh mời hai đứa, không phải lo.”
Trịnh Kỳ cứ như thể con trai mình cuối cùng cũng đã nghĩ thông làm Bạch Trác tưởng hôm nay anh ta có chuyện gì phấn khởi.
Còn Hứa Yếm chỉ liếc anh ta một cái xong im lặng.
“Giữ một bàn cho các em rồi, Tào Lâm nói lát nữa sẽ qua đây.” Trịnh Kỳ không để ý đến ánh mắt lạnh như băng đó.
Anh ta chỉ vào chiếc bàn trong phòng, vừa cười tủm tỉm vừa càm ràm: “Sau này đừng ăn trưa muộn nữa, không tốt cho dạ dày đâu.”
Bạch Trác quay sang nhìn Hứa Yếm, mím môi.
Sắp 2h chiều rồi anh còn chưa ăn sao?
Cô không nói năng gì, thế mà Hứa Yếm lại bắt gặp sự trách cứ như người lớn quở mắng trẻ nhỏ không chịu ăn cơm từ trong mắt cô.
Hứa Yếm: “…”
Đúng lúc này, đằng sau có tiếng vén rèm cửa, Trịnh Kỳ nhìn ra sau hai người, cười nói: “Ôi, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới ngay, đến rồi này.”
“Anh, sao anh đến sớm vậy!”
Ở sau vang lên một giọng hớn hở, Bạch Trác chuyển mắt từ Hứa Yếm nhìn về phía người đang cất lời.
Người vừa tới hơi mập mạp, mặt tròn vo, quả đầu bị gió thổi bù xù như tổ quạ.
Lúc này, hai tay cậu ta đang xách đồ ăn đi vào trong.
Người này trông quen quen, Bạch Trác chớp mắt, cố gắng nhớ lại xem mình đã gặp ở đâu.
Bỗng dưng nghĩ đến tiếng “anh” cậu ta vừa gọi, Bạch Trác thẳng thừng quan sát gương mặt cậu ta.
Gọi Hứa Yếm là “anh”, mập mạp, mặt tròn… đầu đinh.
Con ngươi của Bạch Trác co rút lại.
Cô nhìn nhìn mái tóc bù xù của cậu ấy, rồi lại nhìn cái đầu đinh của Hứa Yếm, lập tức hiểu ra.
Bạch Trác cúi đầu cười nhẹ.
Vốn tưởng từ sau khi gặp lại Hứa Yếm, trái tim đã được chữa lành mà nay lại bất ngờ nhói đau.
Tào Lâm cũng nghe thấy tiếng cười êm ái kia, từ lúc bước vào cậu đã nhìn thấy cô gái đứng cạnh anh mình, lúc đó anh ấy cũng đang nhìn cô kia chăm chú.
Tào Lâm bỗng hồi hộp.
Cậu nuốt nước bọt, lúng túng nói: “Anh…”
Hứa Yếm định thần lại, nhìn về phía cậu ta, đưa tay ra cầm lấy một hộp thức ăn: “Hả?”
Tào Lâm liếc Bạch Trác, lựa lời muốn hỏi: “Đây là…”
“Khụ khụ!”
… Chị dâu của em à?
Tào Lâm còn chưa dứt câu thì đã có tiếng ho khan xen vào.
Trịnh Kỳ sợ cậu ta lỡ miệng nên vội vàng ngăn cản, âm thầm dùng mắt ra hiệu ở phía sau.
“Không có gì, không có gì.
Em thì có thể có chuyện gì chứ.” Thấy ánh mắt ra dấu của Trịnh Kỳ, Tào Lâm lắc đầu như trống bỏi, tự lừa mình dối người: “Em không tò mò chút nào hết.”
Hứa Yếm: “…”
Trịnh Kỳ không nhịn được phì cười.
Cậu không tò mò á? Chữ “tò mò” suýt thì in luôn trên trán cậu kia kìa.
Cười chán rồi Trịnh Kỳ mới thuận miệng giới thiệu: “Đây là Bạch Trác, học sinh trường THPT số 1 Mạn Thành.”
Nói rồi lại bổ sung thêm một câu: “Bạn thân của Hứa Yếm.”
Trịnh Kỳ cảm thấy sau này mình có thể thử làm MC, không những nắm đúng trọng điểm mà khả năng kiểm soát tình huống tốt vô cùng.
Bạch Trác gật đầu.
Cô nhớ ra rồi, đây là người sau này sẽ để cùng kiểu tóc giống Hứa Yếm, là anh em tốt của anh.
Bạch Trác hết sức có thiện cảm với cậu, bởi vì cậu ấy là một trong số ít những người đối xử tốt với anh.
Cô mỉm cười, giơ tay chào Tào Lâm: “Xin chào!”
Tuy ở trường hợp này không được chính thức lắm nhưng cô thực sự chân thành.
Chân thành đến nỗi Tào Lâm có thể cảm nhận rõ ràng, chân thành đến mức khiến cậu ta hơi mất tự nhiên.
Một bên tay không cầm đồ của cậu đưa lên vuốt vuốt mái tóc rối: “Xin chào.”
Tào Lâm cảm thấy Bạch Trác không giống bất kỳ cô gái nào mà mình đã từng gặp.
Cô không giống với những cô gái khác, vừa muốn lợi dụng nhưng lại khinh thường cậu.
Cô lịch sự hơn, cũng xinh đẹp hơn họ.
Tào Lâm cảm thấy người con gái như vậy mới xứng với anh cậu, mới có thể trở thành chị dâu cậu được.
Vì vậy cậu nhe răng cười toe toét.
Cậu xách túi đồ ăn trong tay, lần đầu tiên không hỏi ý kiến Hứa Yếm đã nhiệt tình mời: “Tôi mua nhiều lắm, cậu có muốn ăn cùng không?”
Hứa Yếm đang xoay người thì khựng lại, liếc Tào Lâm một cái nhưng cũng không bảo gì.
Thấy anh không phản đối, Tào Lâm hí hửng, lập tức tự tin hơn, càng sốt sắng mời mọc: “Vằn thắn tươi hay chiên đều có, ngon đáo để luôn.”
Như thể sợ Bạch Trác không đồng ý, Tào Lâm lại chêm câu: “Anh của tôi thích ăn cực.”
Để chứng minh mình không điêu toa, cậu vội vàng chứng thực với đương sự: “Đúng không anh?”
Hứa Yếm không nhìn cậu ta, chỉ “ừ” một tiếng coi như trả lời.
Nói đoạn, anh cũng không nghe họ trò chuyện nữa, cầm đồ ăn đi về phía chiếc bàn đó.
Đến lúc anh ngồi xuống rồi, Bạch Trác vẫn còn ù ù cạc cạc.
Cô muốn ở cùng anh lâu một chút nên định đứng bên cạnh chờ, sao lại thành ngồi xuống bàn rồi?
Bên tai vẫn văng vẳng tiếng lải nhải không ngừng.
Tào Lâm xếp hết đồ ăn lên bàn, ra sức quảng cáo giúp quán ăn kia: “Cách trường số 1 không xa mấy đâu, lần sau cậu có thể đến ăn thử.”
Bạch Trác gật gù: “Đúng là rất ngon.”
Tào Lâm hỏi: “Cậu từng ăn rồi ư?”
“Ừ.” Cô nhìn người vừa đứng dậy đi ra quầy hàng, hơi khoe khoang kể: “Hứa Yếm giới thiệu đấy.”
Bạch Trác biết, Hứa Yếm trong lòng Tào Lâm rất đỗi tài giỏi, anh xứng đáng với mọi lời khen ngợi hay khoe khoang từ người khác.
Nhưng Tào Lâm không nghe ra ý khoe mẽ trong lời cô.
Nghe cô nói, vẻ kinh hãi hiện rõ trên nét mặt cậu ta.
Sau đó, cậu ta lén dòm xem Hứa Yếm quay lại chưa rồi thì thào như kẻ trộm: “Cậu và anh tôi…”
Mặc dù Trịnh Kỳ không cho hỏi nhưng cậu sốt ruột, tò mò lắm rồi.
Mười mấy năm qua đây là lần đầu tiên cậu thấy anh mình như vậy.
Nếu là trước đây, đừng nói tới giới thiệu quán ăn, bất kể là nam hay nữ anh ấy không nói quá hai câu.
Nhưng hiện giờ anh ấy đều đã làm hết rồi, hơn nữa còn ăn chung bàn, người đó còn là một cô gái.
Tào Lâm hết hồn, thậm chí khiếp sợ.
“Không muốn nói cũng không sao.” Tuy hiếu kỳ nhưng lại sợ Bạch Trác không vui, cậu bèn lắc đầu rồi xua tay: “Tôi không hề tò mò đâu, chỉ hỏi chút thôi.”
Đến cả tóc trên đầu Tào Lâm cũng dựng thẳng, mấy sợi tóc trước trán vểnh lên theo động tác lắc đầu của cậu ta.
“Tôi và Hứa Yếm…” Thấy cậu căng thẳng, Bạch Trác nổi lên ý muốn trêu chọc: “Chưa có quan hệ gì cả.”
“Thế à.” Tào Lâm hụt hẫng.
“Nhưng tôi rất thích anh ấy.” Bạch Trác cười cong cong đôi mắt, dịu dàng bảo: “Là kiểu thích mà muốn lấy anh ấy.”
Chỉ thích riêng anh, chỉ muốn được gả cho anh.
Lúc trước muốn, bây giờ muốn, mai này vẫn muốn như vậy.
“Ồ!” Tào Lâm sửng sốt, đánh mất cả khả năng nói năng lưu loát: “Cậu… Anh tôi… Cậu thích anh tôi, muốn kết hôn với anh ấy?!”
“Ừ.” Bạch Trác lặp lại một lần, giọng nhẹ nhàng mà đầy ắp kiên định: “Tôi muốn cưới anh ấy.”
HẾT CHƯƠNG 22.