Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Chu Trạch Phong thất kinh hồn vía suốt hai tiết học nhưng không chuồn đi được, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó là cả người cậu ta lại nổi hết da gà da vịt.
“Bị gì vậy nhở?” Cậu ta khẽ kéo tay Đoàn Viễn đang hăng say tám chuyện: “Sao đại ca lại bình dị gần gũi thế?”
Đoàn Viễn lười biếng liếc thằng bạn mà chẳng buồn trả lời.
“Cậu nói xem có phải vì là nhân vật lẫy lừng mang vinh quang lại cho trường ta, chính vì thế nên mới được đối xử đặc biệt bất kể là ai?” Chu Trạch Phong đoán già đoán non: “Phải chăng ai ai ở trường mình cũng khắc sâu trong tiềm thức là phải khoan dung và ưu ái hết mức học sinh xuất sắc không nhỉ?”
“Nhưng mà nó kì lắm!” Chu Trạch Phong nói xong thì ngay lập tức lắc đầu, tự phản bác lại lời của mình: “Nếu là người khác thì không sao, nhưng đại ca không nên vậy!”
Đoàn Viễn kìm nén dữ lắm nhưng rồi vẫn không nhịn được, cậu ta nổi đóa lên: “Thế quái nào lại không nên hả?!”
“Đương nhiên là không nên rồi!” Chu Trạch Phong khẽ kêu: “Không phải tụi mình hay lén gọi đại ca là con sói đơn độc đó sao! Con sói đơn độc đấy! Trọng điểm nằm ở hai từ “đơn độc” này! Nếu anh hòa đồng với bạn bè thì không phải uổng hai từ này rồi hay sao!”
“Đặc biệt là khi câu này được thốt ra từ chính miệng đại ca làm tớ cứ thấy lấn cấn thế nào ấy! Để người ta viết thoải mái…” Chu Trạch Phong vừa run cầm cập vừa dựng lông tơ: “Vụ này quái gở đến độ như thể chứng kiến anh ấy nhảy khiêu vũ vậy!”
Đoàn Viễn: “…”
Đẳng cấp!
Cậu ta thật sự muốn bổ đầu thằng bạn mình ra xem thử bên trong chứa cứt hay bã đậu!
“Đầu bò nhà cậu sao không chịu động não suy nghĩ đi, hôm qua đã xảy ra chuyện gì!”
Ý tứ của học sinh xuất sắc đã rõ như ban ngày thế kia mà cả đám này đều bị mù hết rồi phỏng!
Đoàn Viễn cố dặn lòng không được nổi nóng, tốt bụng chỉ dẫn cho bạn: “Cậu không thấy mặt Giả Thị Trân đen xì đấy sao? Ngẫm lại thật kỹ xem nguyên nhân do đâu, rồi xâu chuỗi lại toàn bộ vấn đề nào!”
“Đen như đít nồi luôn ấy, sao mà không đen cho được!” Nói đến đây, vẻ mặt Chu Trạch Phong hả hê thấy rõ, cười hí hửng: “Con điểm 89 chói lọi như vả đôm đốp vào cái bản mặt của bà ta vậy đó, nếu là tôi thì tôi không còn mặt mũi mà dạy tiếp ở trường này nữa đâu.
Dù không từ chức thì cũng biết đường mà cun cút cúp đuôi, thật không hiểu sao mặt bà ta vẫn dày cỡ đó được!”
Nom vẻ mặt khoái chí của thằng bạn mình khi thấy kẻ gặp nạn, Đoàn Viễn chán nản lắc đầu.
Cậu ta không gánh nổi cục tạ này, cái nhóm chẳng những không có tin mật báo mà còn mù, càng khỏi nhắc đến khoản kém trí tưởng tượng.
Học kỳ trước đã không tin thì thôi, giờ người ta chuyển thẳng tới lớp này rồi mà vẫn không chịu tin.
Đúng là đám người phàm tục ngu xuẩn!
“Trước tiên khoan nói tới Giả Thị Trân, để tôi phổ cập cho cậu một kiến thức nho nhỏ này.”
“Mặc dù sói là một loài động vật cực kì tàn ác, nhưng chúng vẫn có một điểm tốt thường bị bỏ qua, đó là vô cùng si tình.”
Đoàn Viễn vỗ vai bạn: “Cho dù là bầy sói hay một con sói đơn độc thì đều như nhau, càng huống hồ một người có một trái tim giàu tình cảm và chân thành nhưng lại bị gắn mác là chó sói.”
Cuối cùng cậu ta chêm thêm một cậu: “Cậu hiểu ý tôi chứ.”
Và rõ ràng là Chu Trạch Phong chẳng hiểu gì sất, thậm chí cậu ta còn chưa bao giờ nghĩ tới điều đó: “Thế là cậu chưa từng chứng kiến cảnh một con chó sói cân cả bầy sói rồi, để tôi kể cho mà…”
Đoàn Viễn: “…”
“Đừng nói nữa, câm mồm đi.” Đoàn Viễn vô cảm: “Sau này tôi mà có ngồi giải thích cho cậu một lần nào nữa thì tôi là con chó, không, phải là một con chó thè lưỡi hay quên.”
Chu Trạch Phong: “…”
Hà cớ gì lại tàn nhẫn với bản thân như vậy chứ.
Vừa dứt lời, Đoàn Viễn bỏ ngoài tai những gì mà Chu Trạch Phong không ngừng lải nhải, quay đi mà không thèm ngoái đầu lại.
Lòng cậu chàng đã nguội lạnh như tro tàn, nếu còn nán lại sợ rằng sẽ bị đám người ngu ngốc này chọc cho tăng xông mất.
Còn về phần Chu Trạch Phong, sau một hồi đấu võ mồm mà vẫn không nhận được lời giải thích thỏa đáng cũng cảm thấy hơi chạnh lòng, cậu ta khóa miệng lại ngồi lắc lư cái đầu, ngoảnh mặt về phía Bạch Trác để tìm kiếm cảm giác tồn tại.
Lúc này Bạch Trác đang hết coi điểm bài thi môn toán, lại xem sang điểm bài thi môn văn, hai môn thì một môn 90 điểm một môn 89 điểm, chỉ chênh lệch đúng một điểm.
Trước đó Bạch Trác đã tính thử điểm, người chấm thi cũng chấm đúng như vậy, nên khả năng người ta cộng thêm cho anh một điểm nữa là điều bất khả thi.
Trong đầu cô tự động bật ra vài câu nói đã từng nghe qua ở đâu đó, tuy nhiên nhất thời vẫn không thể xâu chuỗi lại những chuyện này với nhau được.
Cô đánh mắt nhìn người ngồi bên cạnh, nhưng quay sang rồi mới nhớ ra ban nãy anh vừa đi ra ngoài, sau đó thì bắt gặp ngay Chu Trạch Phong đang nghiêng đầu ngó bài thi trên tay mình với vẻ mặt hớn hở.
Bạch Trác: “…”
Cô vô thức đè ngón tay lên cái tên trên tờ đề, hỏi: “Tớ có thể hỏi cậu một chuyện không?”
Nghe thế, Chu Trạch Phong mừng rơn, chắc chắn một điều rằng biểu cảm khôi hài của cậu ta chỉ xuất hiện khi đứng trước mặt cô bạn này, gật đầu như gà mổ thóc: “Cậu cứ hỏi!”
Bạch Trác khá bất ngờ trước sự nhiệt tình của cậu chàng, cô sững lại mấy giây rồi mới mở lời: “Cô Giả là người như thế nào?”
“Giả Thị Trân á?” Chu Trạch Phong buột miệng thốt ra biệt danh của bà cô, đoạn lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Bà cô này xấu tính lắm luôn, làm chuyện gì cũng quái gở đứng thứ hai không ai là chủ nhật, nịnh trên khinh dưới, coi mặt đặt tên…”
Nhắc tới Giả Vận Mai, cậu ta lại liến thoắng một tràng như thể có bóc ba ngày ba đêm cũng không hết chuyện.
“Cậu vừa mới chuyển đến chắc chưa nghe bao giờ, trường mình luôn truyền tai nhau câu này.” Chu Trạch Phong dòm chỗ cửa lớp, thấy không có giáo viên bèn xích tới gần cô thì thào: “Giả Thị Trân là người tai tiếng nhất ở cái trường này.”
“Nếu không nhờ bà ta làm ra toàn những chuyện kinh tởm kia thì môi trường học tập tại đây cũng trở nên tốt hơn bây giờ nhiều, ít nhất là cũng sôi nổi hơn.
Cậu cũng biết đấy, một tấm gương nhà giáo tốt sẽ có ảnh hưởng vô cùng lớn!”
Chu Trạch Phong đột nhiên khựng lại, cậu ta nhìn cô với vẻ nhẹ nhõm: “Nhưng mà không sao vì từ giờ chúng ta đã có thể phá vỡ thế cục này.
Đợi lần sau thi xong tớ tính sẽ in bảng thành tích của cậu ra để dán ở đầu giường, mỗi ngày thắp hai nén nhang khấn vái để tự cổ vũ bản thân cố lên.”
Bạch Trác: “…”
Qua một hồi lâu sau, cô lựa lời lên tiếng: “Vậy là trước đây có phải cô ấy đã từng làm ra chuyện gì rồi ư, chẳng hạn như hiểu lầm ai đó.”
Đoàn Viễn đang dỏng tai nghe lén, trong lòng thầm toát mồ hôi hột, quả nhiên những lời cậu ta kể lúc trước ở tiệm tạp hóa đều bị cô nghe thấy.
Cậu ta hơi xoay người lại để nghe ngóng, chỉ thiếu điều cắt phăng cả hai lỗ tai thả trước mặt hai người họ để hóng hớt.
“Quả thật có việc này, chuyện có liên quan tới bạn cùng bàn của cậu đấy.” Chu Trạch Phong không khỏi xúc động khi nhớ lại chuyện xảy ra cách đây hai năm: “Nhưng mà đại ca đã chơi lại một vố tuyệt vời!”
Cậu ta tiếc nuối nhìn cô: “Nếu cậu chuyển đến đây sớm hai năm là đã được coi màn vả mặt trong truyền thuyết kia rồi.”
Đúng như những gì cô suy đoán trước đó, song cô chỉ mím môi im lặng.
“Ban đầu chủ nhiệm của lớp chúng ta không phải Giả Thị Trân, mà là một cô giáo khác, nhưng chỉ trong vòng hai tháng không hiểu lý do tại sao lại đổi thành Giả Thị Trân…”
“Thì ra nguyên nhân là do cô chủ nhiệm có chuyện nhà nên muốn chuyển công tác tại một trường gần nhà hơn.” Thấy thằng bạn mình huyên thuyên dài dòng, Đoàn Viễn không nhịn nổi xen vào: “Từ lúc nghỉ hè là cô giáo kia đã tìm người để dạy thay rồi, nhưng mà mãi đến sau khi khai giảng mới thu xếp xong, dẫu sao việc này cũng đã được trao đổi giữa các giáo viên với nhau.”
“Đúng vậy, kết quả là cô kia đã được chuyển công tác đi nơi khác, và rồi Giả Thị Trân tới thế chỗ thay.” Chu Trạch Phong thuật lại: “Tuy nhiên chuyện này không quan trọng, quan trọng là bà ta nhận lớp đúng dịp thi giữa kì, cũng là lần đầu tiên mà các trường tổ chức kỳ thi chung cho các học sinh lớp mười.”
Nghe đến đây Bạch Trác giật nảy, tay cô cuộn chặt lại, dường như đã đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
“Trước đó bà ta từng là giáo viên ở một trường có tiếng, nên ắt hẳn trong thâm tâm luôn xem thường một ngôi trường chỉ có thi rớt mới vào học như này, cũng như không vừa mắt gì bọn học sinh ở đây… Hầy da, cậu nói xem lúc ấy rốt cuộc vì sao bà ta lại đồng ý chuyển tới đây cơ chứ?” Chu Trạch Phong quay sang hỏi Đoàn Viễn.
“Hiệu trưởng của trường chúng ta sắp nghỉ hưu, nên có thể sẽ xảy ra một cuộc thay đổi nhân sự tương đối lớn, thế thì lại càng dễ để lách luật.
Ví dụ như bà ta có thể lợi dụng việc này để nhảy sang làm hành chính công vụ.”
“Đúng, chắc chắn là thế rồi, chính vì lý do đó mà bà ta mới thảo mai đến vậy!”
“Khi đó bà ta cầm bảng điểm trong tay, dáng vẻ thân thiện, niềm nở như kiểu lâu rồi mới được gặp lại bạn cũ.
Bình thường thì bà ta trông hệt Diệt Tuyệt sư thái*, nay đột xuất quay ngoắt 180 độ làm mọi người cứ ngỡ xuân về.
Bà ta bảo ‘Cô biết thành tích của các em không được tốt, khó tránh khỏi nóng vội, chúng ta có thể học tập từ từ, tuy nhiên các em tuyệt đối không được ỷ còn nhỏ mà lười học’ làm cả lớp được một phen vỡ mộng.”
*Diệt Tuyệt Sư Thái là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Ỷ thiên Đồ long ký của nhà văn Kim Dung.
Bà nổi tiếng là một nhân vật cứng nhắc, giáo điều, nặng nề định kiến và quan điểm phân trắng đen rõ ràng nhưng lại quá độc ác.
“Đương lúc chúng tớ vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo gì thì bà cô đã đập một xấp giấy thi xuống bàn, tiếp đó bà gọi đại ca lên bảng, không hề tức giận cũng không cáu bẳn như mấy người khác, nhưng bà ta thốt câu nào là thâm câu đó, câu nọ nối câu kia tóe ra lửa.”
“Ngoài miệng thì bô bô nào là bình đẳng, hoà bình và tình yêu thương các kiểu con đà điểu, nhưng chả cho đương sự hó hé một câu nào cả!” Chu Trạch Phong càng nói cục tức trong bụng càng sôi trào mãnh liệt hơn: “Bà ta cứ nói bóng nói gió càm ràm đại ca suốt nửa tiết, còn vờ vĩnh gì mà hy vọng đây là lần cuối cùng, chỉ cần thay đổi là được…”
Nét mặt Bạch Trác vẫn như thường, tuy nhiên hai bàn tay cô siết chặt đã phản bội lại, lý trí mách bảo cô biết nhiêu đây là đủ rồi, nghe tiếp chỉ khiến cô thêm đau lòng.
Bạch Trác định cắt lời cậu ta, nhưng rồi lại cứ lặng thinh ngồi nghe như một kẻ thích thích tự chịu khổ, cô muốn được nghe kể lại mọi thứ dù là nhỏ nhặt nhất.
Chu Trạch Phong cố kiềm chế tức giận trong giọng nói: “Bà ta bị điên rồi, chỉ là một kỳ thi giữa kì thôi, đâu cần phải làm đến mức đó!”
Cậu chàng nhảy tanh tách như được bật công tắc chửi thề: “Chỉ cần thay đổi là được cái con khỉ, lúc ấy tôi thầm nguyền rủa: Bà mau khóa cái mõm chó của mình đi được rồi đấy!”
Lúc xả câu cuối vì quá khích nên giọng cậu chàng vang dữ dội, Đoàn Viễn vỗ vỗ nhắc nhở đứa bạn.
Chu Trạch Phong vội bịt miệng lại, liếc ngang liếc dọc cả lớp, thấy không ai chú ý mới bỏ tay ra, nóng nảy chửi tục: “Đệt mợ nó! Ngày đầu tiên! Bà ta bày đặt ra oai giết gà dọa khỉ cả lớp như thế đấy!”
Nói không chừng chỉ cần cầm danh sách lớp lên, cái tên nào mà đập vào mắt đầu tiên là mụ ta có thể lôi ra tế sống.
Cậu không chút kiêng dè, nhại theo giọng điệu khua môi múa mép của Giả Thị Trân: “Đúng là nhà nào con nấy…”.Tuy không nói hết câu nhưng ai cũng hiểu ý của bà ta.
Chu Trạch Phong coi những lời bà ta nói không khác gì những nhát dao giết người cay độc khôn xiết.
Quả thật gia cảnh của đại ca khá phức tạp, từ nhỏ cậu ta đã nghe không ít lời đàm tiếu về nhà anh.
Hứa Hoành Kiến là một tên cặn bã của xã hội, tuy thế chuyện này nào có liên can gì đến đại ca, đâu ai có thể chọn được người sinh ra mình.
Những người xung quanh không một ai muốn dính líu gì đến ông ta, ngay cả người mẹ ít học của cậu cũng không khỏi thương xót thay cho số phận của cậu nhóc nhà họ Hứa.
Đằng này Giả Vận Mai thì hay rồi, bao năm đèn sách của mụ ta còn có nghĩa lý gì khi đến cả một con chó còn khôn hơn mình!
Cậu chàng càng nghĩ càng giận tím mặt, lay Đoàn Viễn rồi bảo: “Không được rồi, tớ tức muốn điên lên thôi, cậu kể tiếp đi.”
Đoàn Viễn thấy Bạch Trác nắm chặt hai tay, thầm nhủ lẽ ra bọn họ không nên đề cập đến chuyện này.
Cậu ta ngần ngừ một lúc thấy rõ, Bạch Trác trông cái nhìn của cậu ta thì bèn buông thõng hai tay đặt xuống gầm bàn, vờ hỏi han và cố tỏ ra bình thản: “Sau đó thì sao?”
Đoàn Viễn hít một hơi thật sâu, đoạn kể tiếp: “Hồi cấp hai thì hai chúng tôi không học cùng lớp với đại ca, nhưng trước giờ anh vẫn luôn đứng đầu lớp, giả sử như anh có được điểm tuyệt đối mấy môn tự nhiên như Toán, Lý, Hóa, Sinh thì cũng không phải chuyện gì quá ngạc nhiên.”
Đoàn Viễn nói: “Sau một hồi bà ta dạy đời xong đến lượt đại ca nói thì anh chỉ đáp cụt lủn đúng hai từ ‘không chép’, chúng tôi đương nhiên là tin chứ nhưng rõ ràng là mụ Giả kia cóc tin rồi.”
“Khi ấy bà ta tỏ thái độ rất ư là khinh miệt, thế rồi tự nhiên lại nhắc đến điểm thi vào cấp ba của Hứa Yếm.”
Đoàn Viễn liếc Bạch Trác, chỉ thấy cô cụp mắt nhìn tờ bài thi trên bàn, không biết cô đang suy tư điều gì.
“Bà ta chỉ xem qua tổng điểm bài thi của anh ấy, mà không biết chuyện anh có bỏ thi một ngày.
Dù Giả Thị Trân cay cú lắm, nhưng sau khi bị phạt này nọ thì chuyện này cũng đã qua rồi.”
Đoàn Viễn lỡ miệng thốt ra biệt danh của Giả Vận Mai.
Cậu chỉ muốn tóm lược lại câu chuyện bằng đôi ba câu, thế nhưng bấy giờ lửa giận của Chu Trạch Phong bùng to qua, chẳng đoái hoài đến ý tốt của cậu ta.
“Nào có xong chuyện dễ thế, nếu không kể hết chuyện này sao biết được bà ta bị vả mặt đã chừng nào!”
Chu Trạch Phong cực kỳ khoái trá kể lại rõ ngọn nguồn hộ bạn luôn: “Khi đó Giả Thị Trân cười nhếch mép, nói xong chuyện của đại ca, bà ta khinh khỉnh: ‘Thi cấp ba không chép bài người khác đúng chứ, thế cứ lấy thử trung bình cộng từ điểm thực lực của em, không thì xem ba môn chính này em có qua không? Thi được 89 điểm so với mặt bằng chung đã quá xuất sắc rồi’.
Cậu nghe coi có phải bà ta đang nói tiếng người không?!”
“Tuy nhiên điều làm chúng tôi thảng thốt hơn cả là đại ca chỉ lẳng lặng nhìn bà cô, nhìn chòng chọc đến nỗi bà ta không gượng cười tiếp được mới gật đầu ‘Em biết rồi’, giọng điệu đầy bất cần!”
“Suýt chút nữa tôi còn tưởng anh ấy ngậm bồ hòn làm ngọt!” Chu Trạch Phong thở dài: “Hóa ra là tôi chưa trải sự đời thôi!”
Chu Trạch Phong bỗng phấn chấn hẳn: “Đại ca lười phân bua với bà ta, bà ta nói gì cũng đúng, bà ta là nhất, cho bà ta được đà để sau vả rát mặt.”
Nghe đến đây, Bạch Trác nín thở, lòng bàn tay nóng rực cũng đã hạ bớt nhiệt, cô cầm tờ giấy thi lên, vuốt ve tên của anh, dường như làm vậy khiến cô được tiếp thêm sức mạnh.
“Một tháng kể từ sau sóng gió từ đợt thi giữa kì, chúng tớ có tiếp một đợt thi tháng.” Chu Trạch Phong không kìm được sự phấn khích: “Thầy cô ra một bài thi trắc nghiệm nhỏ nhằm bổ khuyết những chỗ còn yếu cho học sinh, không tính là đề chính thức, nhưng kết quả hết sức mát dạ.”
“Đợt thi tháng đó, cậu thử đoán xem kết quả thế nào?”
Chu Trạch Phong cố tình câu giờ để Đoàn Viễn phối hợp tung hứng, nhưng hôm nay thằng bạn của cậu cứ là lạ thế nào, không những không hợp tác mà còn đá cậu ta một cái, cắn răng giục: “Nói toẹt luôn đi!”
Đã đến nước này mà còn bày đặt úp úp mở mở, bộ không thấy người đối diện sờ sờ con điểm trên bài thi toán à, người ta đã đoán được từ lâu rồi.
Kể cả không có ai phụ họa cho vẫn không làm Chu Trạch Phong cụt hứng: “Cả chín môn đều là 89 điểm! Không phải bà ta nói tôi thi được điểm này là giỏi lắm sao, tôi đây cho môn chính môn phụ bằng điểm nhau luôn! Toán, Văn, Anh 150 thì bỏ qua, sáu môn còn lại 100 đó! Một pha vả mặt cực mạnh, bôm bốp vang dội!”**
**Chú thích quan trọng: Đề cập ở cuối chương.
“Sau khi chứng kiến màn này thì cả lớp không khỏi mừng thầm: Quá đã!” Chu Trạch Phong nói tiếp: “Biệt danh đại ca 8.9 cũng từ đó mà ra.”
“Tớ nhớ như in cái bản mặt đen như đít nồi của Giả Thị Trân, sau đợt đó bà ta cũng không còn thảo mai trước mặt đại ca nữa, bản tính chua ngoa cũng hoàn toàn bộc lộ! Nhưng có ai thèm ngó ngàng đến bả đâu!”
“Đại ca sát phạt mạnh tay dã man, kể từ đó anh làm bài kiểm tra phải cứ gọi là như diều gặp gió, bất kể đề thi lớn nhỏ nào.
Có lúc bỏ thi vài môn nhưng hễ có môn toán là nhất định phải đi thi, còn phải thi đạt đúng y số điểm này! Có đến tận mấy lần là được tận tay Giả Thị Trân chấm nữa đấy, nằm mơ cũng muốn đích thân đến hiện trường phỏng vấn xem suy nghĩ của bà ta mỗi lần chấm điểm toán!”
“Thoạt đầu ai nấy đều rất đỗi bàng hoàng, sau đấy nghĩ lại thấy đại ca thật tuyệt đỉnh!” Chu Trạch Phong bày tỏ hết những suy nghĩ trong lòng: “Đây là minh chứng cho câu thích thi mấy điểm thì thi! Ai mà đọ nổi kiểu này?! Phải nói là một pha vả mặt xứng đáng được ghi vào sử sách!”
Cậu ta kích động: “Mấy cậu ngẫm mà xem, động thái này của đại ca có phải đã được suy tính cẩn thận có bài bản rồi không!”
Chuyện này không nằm ngoài dự đoán của Bạch Trác, bởi vì đề thi của lớp mười khá dễ, ngoài trừ môn văn ra thì những môn khác cơ bản vẫn có thể tự tính điểm được, dù sao mỗi câu đều cho sẵn điểm.
Người khác nhìn vào có thể sẽ lấy làm hỉ hả trong lòng, nhưng cô thì không thấy hả dạ chút nào, đã làm bài kiểm tra còn phải ngồi tính điểm này nọ kia, cô không thấy vui vẻ gì cho cam.
Dứt câu, Chu Trạch Phong hy vọng sẽ có người hưởng ứng lại, song đáp lại cậu ta lại là một bầu không khí lặng ngắt, một thoáng sau, cậu ta thọt Đoàn Viễn: “Học sinh xuất sắc không có phản ứng bất ngờ thì tôi còn hiểu được, nhưng một đứa học dở như cậu làm sao vậy, bình thường không phải nhiệt liệt hưởng ứng lắm sao?”
Như vừa vỡ lẽ ra điều gì, Chu Trạch Phong lặng lẽ nhìn Bạch Trác, rồi reo lên: “Đừng nói với tôi là có cậu ấy ở đây nên cậu giữ hình tượng đấy nhé, chân thành đổi lấy chân tình thì vẫn hơn.”
“Chân tình cái đầu cậu!” Đoàn Viễn đấm Chu Trạch Phong một phát, cố dằn trăm mối ngổn ngang, thật muốn xua đi cảm giác áp lực không tên ngay lúc này, thế là cậu vừa cười vừa mắng: “Cái dáng vẻ không sõi đời này của cậu khi nào mới chịu sửa đây hả.”
“Còn một việc nữa,” Bạch Trác nhìn Đoàn Viễn, hỏi ngược lại: “Trước đó cậu có nói bị phạt, phạt thế nào?”
Đoàn Viễn im thin thít, thấy cô ngồi chờ câu trả lời từ mình, đột nhiên nghẹn họng không nói nên lời.
Chu Trạch Phong nhanh nhảu mồm miệng, thúc giục: “Cậu kể nhanh, còn định che giấu giúp bà ta hay gì!”
Đoàn Viễn không nhìn vào mắt cô nữa, ngập ngừng: “Chép lại cả chín môn.”
Từ đề cho đến đáp án, không được thiếu một chữ.
Quả đúng nghe xong, tim cô co rút lại, đau như giằng xé.
“Nói đến đây, tớ chỉ muốn hét cho cả thế giới biết, Giả Vận Mai thật sự còn không bằng động vật nữa! Không có ngày nào bà ta chịu làm người…”
Ban đầu, Chu Trạch Phong hừng hực khí thế, nhưng khi thấy hai người bên cạnh cứ im ỉm, giọng cậu ta nhỏ dần, cuối cùng cũng nhận ra có gì đó khác thường.
Cậu ta dè dặt hỏi: “… Làm sao vậy?”
Bạch Trác lắc đầu, cô ngẩng lên và cố nặn ra một nụ cười, chân thành nói: “Cảm ơn cậu.”
“Đừng.” Đoàn Viễn buột miệng, cậu ta nhìn cô rồi dồn hết can đảm nói ra điều đã chôn giấu trong lòng bấy lâu làm mình khó chịu day dứt: “Thật ra lúc đó chúng tớ chỉ có thể đứng trơ mắt…”
“Không liên quan đến các cậu.” Bạch Trác ngắt lời: “Nếu đã ghét một người thì sẽ tìm đủ cớ để đổ oan.”
Từ hôm gặp Đoàn Viễn ở cửa hàng của Trịnh Kỳ, Bạch Trác đã phát hiện, dù cậu ta luôn miệng thể hiện kính trọng, nhưng từng câu từng chữ đều nói giúp cho Hứa Yếm.
Trước đó cô không hiểu nổi tại sao hành động và tư tưởng cậu ta lại mâu thuẫn như vậy, giờ thì cô đã hiểu, đó là do Đoàn Viễn thấy áy náy, áy náy vì lúc đó đã không đứng lên bênh vực cho anh.
Bạch Trác nghĩ bụng ắt hẳn tối đó cậu ấy đã đến hỏi thăm Trịnh Kỳ về sức khỏe của Hứa Yếm.
Cô nói: “Cậu không cần phải tự trách bản thân như vậy, cậu không làm gì sai cả.”
Oan có đầu nợ có chủ, huống gì bọn họ cũng không phải kẻ đầu xỏ của chuyện này.
Nghe Bạch Trác nói vậy, lại thấy cô mỉm cười, bỗng dưng Đoàn Viễn nhớ đến khung cảnh hai người chở nhau trên chiếc xe đạp.
Nhác thấy Hứa Yếm đang về đến từ cửa sau, Đoàn Viễn hoàn hồn tức thì, vô thức kêu: “Hai cậu mãi bên nhau nhé.”
Cậu ta cam đoan mình bị khùng mất rồi, sáng nay lúc nhìn thấy đại ca và học sinh giỏi ngồi cùng nhau, không hiểu sao lại thấy hai người… rất xứng đôi?
Quả thật cậu ta thấy hai người đẹp đôi đến lạ.
Hứa Yếm nghe vậy thì hơi khựng bước lại, anh cúi đầu liếc cậu bạn đã ngồi thẳng lưng tăm tắp, còn cô thì hơi sửng sốt rồi chớp mắt một cái, nhanh chóng đáp lại: “Nhất định rồi.”**Lý giải: “Cả chín môn đều là 89 điểm! Không phải bà ta nói tôi thi được điểm này là giỏi lắm sao, tôi đây cho môn chính môn phụ bằng điểm nhau luôn! Toán, Văn, Anh 150 thì bỏ qua, sáu môn còn lại 100 đó! Một pha vả mặt cực mạnh, bôm bốp vang dội!”
Trước hết thang điểm 3 môn chính Toán, Văn, Anh ở Trung Quốc là 150 điểm, các môn phụ khác như Lý, Hóa, Sinh, vv… thang điểm là 100.
Ở đây con mụ Giả Trân kia thách Hứa Yếm qua môn Toán, Văn, Anh, chỉ cần được 89 điểm thôi là kì tích lắm rồi, thế là ảnh cho đúng 89 điểm 3 môn thật (câu “Toán, Văn, Anh 150 thì bỏ qua” tức là điểm 89/150 thì thường thôi nhưng được 89/100 môn khác là siêu đỉnh -> Chỉ có học giỏi mới làm được).
Bà bảo tôi thi 89 điểm là may hả, thế tôi thi hết 9 môn 89 điểm cho bà xem.
Vừa đảm bảo đúng 89 ba môn chính, vừa vả mặt và chứng minh cho con mụ đó thấy là tôi giỏi toàn diện cả môn khác nhưng tôi không thích phô thôi.
Tác giả diễn đạt lủng củng quá làm mình phải giải thích dài dòng + không biết nên xử lý sao.
Tác giả đặt tên biệt danh cho nam chính: 八.九 dịch là tám chấm chín, khi làm mình viết tắt là 8.9 bằng chữ số vì mình đọc qua biết nó là chỉ con điểm của Hứa Yếm, tuy nhiên ở chương này tác giả viết tiêu đề và cho các nhân vật gọi vẫn là đại ca tám chấm chín nên không thể có chuyện trước đó viết sai, đến lượt câu thoại thì viết hẳn số điểm 89.
Mình đang thắc mắc không hiểu tác giả có dụng ý gì chứ 8.9 với 89 là 2 số cách nhau hàng đơn vị, đáng ra phải gọi là “đại ca tám mươi chín” thay vì “đại ca tám chấm chín” chứ nhỉ??? Lạ lùng em hỡiiiii.
Mà mình cũng ngại sửa biệt danh 8.9 thành 89, do tác giả tất nhé không phải tại tui, nên cứ mắt nhắm mắt mở cho qua ha, chỉ cần biết nam chính thi được 89 điểm thôi.
Ôi lết cái chương mà sống dở chết dở:(( hãy cmt đi cho hội người cột sống “già” vui ạ, lâu không được thấy các bạn quen cũ huhu.
HẾT CHƯƠNG 40.