Bạch Trác chôn chân ở đó một lúc mới cử động, cô tiến về phía người đang nằm trên sô pha, càng đến gần bước chân của cô càng nhẹ, tiếng hít thở hóa khẽ khàng khi cô ngồi xổm xuống, hệt như đang sợ sẽ làm ai kia kinh động.
Hứa Yếm nằm trên sô pha, trên người chỉ đắp một chiếc áo khoác.
Mùa đông ở Mạn Thành buốt giá vô cùng, may thay trong phòng có bật điều hòa nên ấm áp hơn bên ngoài nhiều.
Sô pha không tính là lớn, Hứa Yếm lại cao ráo với đôi chân dài nên không thể duỗi thẳng chân, một chân anh chạm đất, tư thế này không thoải mái chút nào, song anh lại ngủ say sưa, ngay cả khi Bạch Trác chạm vào vết thương bên khóe môi mà anh cũng không tỉnh giấc.
Khóe môi anh có một vết bầm lớn, trông như vừa đánh nhau với ai đó.
Cô khẽ chạm vào vết bầm, chàng trai vô cùng nhạy bén thường ngày không hề chau mày, tựa như người luôn căng thẳng cuối cùng cũng tìm được một nơi yên tâm ngủ nghê.
Bạch Trác xoa vết bầm một hồi mới rút tay về như thể ngắm mãi không chán, cô luyến tiếc rời mắt khỏi Hứa Yếm.
Chỉ là vết bầm trên mặt quá bắt mắt.
Nhớ đến hộp thuốc trên kệ, cô mím môi đứng dậy đi lấy, cũng may là đồ bên trong tương đối đầy đủ, không cần phải xuống mua thêm gì.
Bạch Trác nhúng tăm bông vào nước muối để sát trùng vết thương bên khóe môi cho Hứa Yếm.
Sợ anh đau nên cô chăm chú quan sát phản ứng của anh, dưng mà anh còn chẳng hề chau mày lấy một lần.
Sau khi sát trùng xong, cô vứt tăm bông vào thùng rác, thấy chiếc áo khoác đắp trên người anh, cô bèn ôm chăn từ phòng ra.
Cô đặt áo khoác của anh sang một bên, định bụng sẽ nhẹ nhàng đắp chăn lên cho anh, song động tác của cô chợt sững lại khi thấy bàn tay dưới lớp áo khoác kia.
Bạch Trác đông cứng như bức tượng điêu khắc, nom tay Hứa Yếm mà không hề chớp mắt.
Bàn tay quấn băng vẫn còn đang rỉ máu, mà vệt máu li ti đấy lại như ánh sáng làm chói lòa mắt cô.
Mới có mấy ngày không gặp thôi mà sao anh có nhiều vết thương vậy?!
Cô liếc một cái là biết ngay anh quấn băng đại, không phải là anh muốn băng bó, mà chỉ muốn máu ngưng chảy để đỡ vướng víu thôi.
Cô mím môi, chậm chạp tháo lớp băng đó ra, bởi vì cách băng bó thô bạo nên càng vào trong máu càng đẫm.
Bạch Trác cứ ngỡ mình sẽ không quá sợ hãi với vết thương này, nhưng khi tháo lớp băng gạc cuối cùng đã thấm đẫm máu ra, cô không khỏi bàng hoàng.
Máu đã đông lại nên dù cô có cẩn thận đến mấy thì khi tháo băng cũng không tránh khỏi việc làm rách vết thương.
Mỗi lần tháo một lớp băng ra, cô đều run rẩy theo, đến cuối cùng, lòng bàn tay kia cũng động đậy.
“Đừng nhúc nhích.” Bạch Trác ngăn cản hành động rút tay về của Hứa Yếm, cất lời nhưng vẫn cúi đầu: “Phải băng bó cẩn thận lại.”
Thấy anh im lặng, cô tháo hết số băng còn lại ra, cố gắng kìm nén cảm xúc rồi vứt vào sọt rác với hy vọng trông bản thân không quá gượng gạo.
Từ đầu đến cuối, cô cứ cúi gằm mặt, cẩn thận rửa sạch vết thương cho anh rồi lau hết vệt máu khô trong lòng bàn tay, mãi đến khi miệng vết thương hoàn toàn lộ ra ngoài.
Lúc này cô mới thở phào một hơi, tuy chảy rất nhiều máu nhưng may mắn miệng vết thương không sâu lắm.
Bạch Trác rửa vết thương thêm lần nữa rồi lấy băng gạc ra băng bó, suốt quá trình đó, Hứa Yếm lặng thinh để cô làm.
Dù không ngẩng đầu lên, cô cũng cảm nhận được anh đang nhìn mình.
“Giờ vẫn còn sớm lắm.” Bạch Trác băng bó xong thì dịu dàng nắm tay anh: “Anh ngủ thêm lát nữa đi.”
Cô nói chuyện nhưng không hề ngước mắt.
“Trác Trác.” Hứa Yếm cong ngón tay, nắm lấy bàn tay của Bạch Trác, anh nhẹ giọng bảo: “Ngẩng đầu lên.”
Bạch Trác chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy.
Hứa Yếm khựng lại giây lát rồi rút tay ra, dường như Bạch Trác đoán được hành động của anh nên muốn níu tay lại, song khi nhìn thấy lớp băng gạc thì đột ngột thôi.
Hứa Yếm quan sát hết thảy động tác của cô, tim anh như bị kim chích vào dưng vẫn phải rút tay ra.
Anh ngồi trước mặt Bạch Trác, duỗi tay dịu dàng nâng mặt cô, bắt gặp cặp mắt đỏ hoe, ngân ngấn lệ thì khó thở khôn cùng.
Bạch Trác không thích khóc, vì khóc cũng không giải quyết được chuyện gì, cô cũng cố gắng kiềm chế rồi, ấy vậy mọi sự nỗ lực ấy đều vỡ tan tành khi trông thấy anh.
Giống như giờ đây, hàng mi cô run run, nước mắt cứ thế lăn dài xuống má.
Trông những giọt lệ ấy, Hứa Yếm thầm nghĩ cô không nên khóc.
Nước mắt kia quý giá xiết bao, trong lòng anh, Bạch Trác hợp với nụ cười hơn.
Mà thế cuộc lại không như anh mong muốn, dường như từ lúc gặp nhau, cô đã đều bật khóc vì anh.
Hứa Yếm hơi đổ người về phía trước, hôn lên đôi má ướt nhòa vì khóc, thủ thỉ: “Đừng khóc.”
Mỗi lần anh hôn lên trán, lên chóp mũi, lên mặt thì anh đều nỉ non một câu “đừng khóc”.
Cuối cùng Hứa Yếm nâng mặt cô lên bằng hai bàn tay quấn băng gạc rồi khẽ đặt nụ hôn lên môi cô, vừa chạm vào là tách ra ngay, anh cất giọng: “Trác Trác, đừng khóc nhé.”