Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
“Tiểu Bạch!” Có người lay lay cánh tay Bạch Trác, rầu rĩ nài nỉ, “Van xin cậu chừa cho tớ một con đường sống đi mà! Thành tích của hai đứa mình chênh lệch một trời một vực thế, kiểu gì về nhà mẹ tớ cũng ca một bài cho mà xem…”
Bạch Trác thấy đầu mình choáng váng, sao cô lại nghe được giọng của Ôn Ngôn nhỉ? Trong lòng bỗng dưng đánh thót, hay là cô được cứu rồi?
Bạch Trác tự cười giễu, ắt hẳn là kiếp trước cô đã làm quá nhiều chuyện xấu xa nên ông trời mới không đáp ứng chút nguyện vọng nhỏ nhoi này của cô, phạt cô sống nốt quãng đời còn lại trong sự day dứt khôn nguôi.
“? Cậu cười gì vậy! Cậu đang cười nhạo tớ đấy à?!” Giọng điệu của Ôn Ngôn đầy vẻ khó tin, cô nàng dán lên người Bạch Trác, hai tay ôm cổ cô, “Cậu không được vậy! Tớ bị tổn thương đấy…”
Ôn Ngôn cọ đầu vào Bạch Trác, miệng không luyên thuyên những câu làm cô khó hiểu, hơn nữa… Giọng của cô ấy nghe rất trong trẻo, không hề giống một người đã làm mẹ chút nào.
Bạch Trác chầm chậm mở to mắt rồi ngẩng đầu nhìn khung cảnh trước mặt, tức thì lấy làm sửng sốt.
Tiếng ồn ào xung quanh càng ngày càng rõ rệt, Bạch Trác dời tầm mắt từ tấm bảng đen di chuyển đi khắp nơi, nhìn những gương mặt ngây ngô còn sót lại trong ký ức của mình, con ngươi cô co rút lại.
Bạch Trác quay đi chỗ khác, cô cúi đầu nhìn tờ giấy thi trên bàn, đọc chằm chằm những cụm từ khóa: Lớp 10, học kỳ 2, kỳ thi chung của môn toán.
Lớp mười, kỳ thi chung.
Bạch Trác nhìn năm chữ này không hề chớp mắt, bên tai cô là cả tràng cảm thán của Ôn Ngôn: “Điểm tuyệt đối! Đạt được điểm tuyệt đối môn toán! Cái môn toán khó xơi thế này mà cậu lại đạt được điểm tuyệt đối!!! Cậu bảo tớ phải sống sao đây…”
Bạch Trác khẽ bật cười, cô từ từ giơ bàn tay vẫn còn đang run nhẹ lên bưng kín mặt.
Mình đang nằm mơ chăng?
Nếu đây là một giấc mơ, Bạch Trác ước gì cô sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Lúc này Ôn Ngôn mới nhận ra thái độ của Bạch Trác hơi kỳ lạ, cả người cô đang run lẩy bẩy.
“Tiểu Bạch?” Ôn Ngôn thả cánh tay cô ra, trông cô bạn thân đang vùi mặt vào lòng bàn tay thì lập tức luống cuống, “Cậu sao vậy? Vui quá hả? Cậu không cần kích động như vậy đâu, bình thường điểm số của cậu vẫn cao như vậy mà? Cậu… Tớ…”
Ôn Ngôn vốn đang yên đang lành giờ tưởng nhầm mình lỡ lời làm bạn không vui, bèn vội vàng giải thích: “Tớ không có ý trách cậu đâu, thật ra mẹ tớ cũng không đến độ sẽ la mắng tớ, cậu không cần… Tiểu Bạch?”
Ôn Ngôn còn chưa dứt lời, Bạch Trác đã xoay người ôm chầm lấy cô bạn, cô mừng rỡ nói: “Tớ thật sự rất vui.”
Cô thật sự đang rất vui, vui đến mức không kìm được muốn nhảy cẫng lên.
Bạch Trác nhớ ra rồi, đây là thời gian tất cả các trường cấp ba trên Mạn Thành tổ chức một kỳ thi chung, có lẽ người ra đề cố ý đánh đố học sinh, đề môn nào cũng cực kỳ khó, môn toán càng khó gấp bội.
Sau khi có kết quả ai cũng rên trời, tuy nhiên vì Bạch Trác đã luyện qua quá nhiều đề nên bài kiểm tra lần này không làm khó cô được.
Mọi thứ dễ như thể được định sẵn trước vậy.
Cô đã trở lại tháng sáu của 15 năm trước.
Mùng 1 tháng 6.
Ngày đầu tiên của mùa hạ.
Hứa Yếm và Bạch Trác đều không đợi được đến Tết thiếu nhi.
“Dọa chết tớ!” Ôn Ngôn thở hắt ra, “Tớ còn tưởng cậu đang khóc chứ!”
“Tất nhiên là phải vui lên rồi!” Ôn Ngôn đáp lại cái ôm của Bạch Trác, “Chắc chắn lần này cậu sẽ được hạng nhất, không những thế mà phải là hạng nhất một cách tuyệt đối.”
Nói đoạn, cô ấy lại thủ thỉ vào tai cô: “Cứ nghĩ tới gương mặt của Phạm Mộng Tuyền hay giả nai giận đến bay màu, tớ cười ói mất thôi.”
Nhắc đến lại muốn khẩu nghiệp.
Phạm Mộng Tuyền từ nhỏ đã được nuôi dạy đúng chuẩn hình mẫu con nhà người ta, xinh đẹp, ngoan ngoãn, nói năng khéo léo, thành tích học tập tốt…
Cô nàng đi đến đâu cũng được mọi người vây quanh như thể trên cõi đời này chỉ có một mình cô ta là cô công chúa bé bỏng, thế rồi cuộc đời cô ta đã va phải Bạch Trác.
Bạch Trác không những xinh xắn hơn cô ta, mà xét về học tập cũng giỏi hơn cô ta nhiều!
Phạm Mộng Tuyền là một kẻ rất thích sĩ diện, nhưng từ nhỏ đều bị Bạch Trác lấn át triệt để, từ nhà trẻ cho đến cấp ba, chỉ cần nơi nào có Bạch Trác thì cô ta luôn xếp thứ hai.
Vì vậy mỗi lần cô ta trông thấy Bạch Trác là y như gặp phải kẻ thù từ kiếp trước.
Vả lại Bạch Trác mặt nào cũng tốt, tuy nhiên cô không khéo ăn nói.
Chỉ điểm này thôi cũng đủ cho Phạm Mộng Tuyền lên mặt, cô ta luôn dùng cái miệng ngon ngọt làm cho các vị phụ huynh vui mừng ra mặt, rồi sẽ giả vờ lôi cô vào làm bia: Bạch Trác ấy mặc dù mặt nào cũng tốt, nhưng mà hơi ít nói, nếu hoạt bát hơn thì hay…
Bạch Trác không thèm để bụng, mỗi lần nghe thấy cô đều cười trừ, nhưng cô càng không quan tâm thì Phạm Mộng Tuyền sẽ càng nổi đóa.
Cô ta nghĩ Bạch Trác khinh thường mình nên mới không đếm xỉa gì đến chuyện cô ta làm, trong lòng càng căm ghét cô.
Dần dà chỉ có mình cô ta đơn phương ghét cô, bởi vì Bạch Trác còn không thèm nhìn cô ta bằng nửa con mắt.
Bạch Trác lười phí thời gian vào những chuyện vô bổ như vậy, cô nghĩ còn không bằng để sức đi giải đề thi toán còn hay hơn.
Về phần Ôn Ngôn, cô ấy hết sức hả hê mỗi lần thấy cô nàng kia tức đến nghiến răng trèo trẹo.
Kiếp trước Bạch Trác không hơi đâu quan tâm Phạm Mộng Tuyền thì bây giờ càng không.
Giờ trong tâm trí của cô chỉ hiện hữu mỗi mình Hứa Yếm.
Hiện tại Bạch Trác học lớp 10, Hứa Yếm học lớp 11.
Cô đang theo học ở một trường dành cho những nhà có điều kiện ở Mạn Thành, còn Hứa Yếm thì đang học tại trường số Một Mạn Thành, anh ở bắc em ở nam, khoảng cách cũng không phải là gần.
Song chuyện này cũng không sao hết, cô đã có cách, chỉ cần chuyển trường là được, dễ như ăn bánh vậy.
Bạch Trác là một người nghĩ là làm.
Đang giữa giờ học cô đi tìm cô giáo chủ nhiệm, cô ấy đeo kính, nom vẻ bề ngoài rất có thần thái của một giáo viên dạy văn.
“Em nói gì cơ?!” Giáo viên dạy văn còn tưởng mình nghe nhầm, cô ấy đẩy mắt kính, hỏi lại với vẻ khó tin, “Chuyển trường?!”
“Vâng ạ.” Bạch Trác gật đầu, lặp lại, “Em muốn chuyển trường, em muốn hỏi cô những thủ tục cần có, em lập tức…”
“Khoan khoan khoan!” Cô giáo dạy văn vẫn chưa hết sửng sốt, cô ấy hướng lòng bàn tay về phía cô, “Em Bạch Trác, em có biết mình đang nói gì không?”
Dù trường bọn họ không phải trường tốt nhất ở Mạn Thành, nhưng dù gì cũng thuộc những trường top đầu, lại còn là trường dành cho giới nhà giàu nữa.
Song không phải chỉ cần có tiền là có thể vào được, không ít các gia đình khá giả một chút đã tranh nhau vỡ đầu muốn gửi gắm con mình vào đây.
Thế mà còn có người muốn chuyển trường nữa sao?!
Hơn nữa, qua đánh giá xếp loại của các kỳ thi, Bạch Trác được ghi nhận là một học sinh có thành tích xuất sắc nhất trong tất cả học sinh lớp 10 ở Mạn Thành, có tiềm năng là một thủ khoa trong tương lai, đương nhiên nhà trường sẽ không để lọt mất một hạt giống xuất sắc như vậy.
“Trường chúng ta ấy biết bao nhiêu người tranh nhau sứt đầu mẻ trán muốn vào, sao em lại có ý định muốn chuyển đi…” Chủ nhiệm nói đoạn, đôi mắt rưng rưng, “Em có mâu thuẫn gì với bạn học sao? Em cứ nói đi, cô nhất định sẽ giải quyết giúp em.”
Đều là một đám cậu ấm cô chiêu, được nuông chiều quen thói sinh hư, đi học mà còn tưởng như đang ở nhà.
Mọi việc đều từ thái độ mà ra, có qua có lại, xảy ra chút sự cố là điều khó tránh khỏi.
“Không có ạ.” Nhưng Bạch Trác lắc đầu phủ nhận, “Là do vấn đề của riêng em.”
Thái độ của Bạch Trác rất rõ ràng, mềm không được cứng không xong, ngay cả cô giáo từng có kinh nghiệm dạy không biết bao nhiêu lứa học trò như cô đây mà cũng bó tay.
“Vậy ba mẹ em biết chuyện chưa?” Thấy không thể thuyết phục thêm, nên chỉ có thể mượn cứu trợ từ bên ngoài, thấy Bạch Trác lắc đầu, cô chủ nhiệm thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu lên lớp, “Các em giờ vẫn còn nhỏ, không nên hành động hấp tấp, hôm nay về nhà bàn bạc với phụ huynh đã, đợi đến khi bố mẹ em đồng ý rồi bàn tiếp.”
Nghe được lời của cô giáo, Bạch Trác đã hiểu ra, cô gật đầu, trước khi đi còn nhẹ nhàng nhắc nhở: “Em sẽ nói với ba mẹ mình, tối nay có thể sẽ báo gấp cho cô, ngày mai là thứ bảy, lúc xử lý các thủ tục có thể sẽ làm phiền tới thời gian nghỉ của cô, cho em gửi lời xin lỗi trước tới cô ạ.”
Nói xong Bạch Trác hơi cúi người chào cô giáo rồi mới quay người đi khỏi.
Lúc này cô chủ nhiệm đang ngồi trên ghế bỗng thấy hơi giật mình, trong lòng nảy lên một suy nghĩ không tưởng rằng Bạch Trác thật sự có thể thuyết phục được ba mẹ cho cô chuyển trường.
Nhà của Bạch Trác gần trường, tan học cũng không cần tài xế tới đón, đi bộ chỉ mất hơn mười phút, cô và Ôn Ngôn đi bộ một xíu là về đến nhà.
“Tiểu Bạch,” Ôn Ngôn cầm cốc trà sữa trên tay, “Hôm nay cậu sao thế?”
Bình thường Bạch Trác cũng hơi ít nói, nhưng hôm nay không giống mọi khi, không biết cô đang nghĩ gì mà trông cứ như người đang ở trên mây.
Bạch Trác nhìn Ôn Ngôn, không biết mở lời ra làm sao.
Cô và Ôn Ngôn lớn lên cùng nhau, trước giờ vẫn luôn học chung một lớp, cô muốn chuyển trường thì nhất định phải rời xa Ôn Ngôn.
Nhưng thật ra cô cũng không lo lắng lắm, với tính tình phóng khoáng của Ôn Ngôn, cô ấy còn có rất nhiều bạn bè và có cả sự che chở của ba mẹ thì sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
Khác hoàn toàn với Hứa Yếm, anh chỉ có một mình đơn độc.
Nghĩ đến đây, Bạch Trác dừng bước lại, ngước mắt nhìn về phía Ôn Ngôn và lên tiếng: “Tớ muốn chuyển trường.”
“Khụ khụ khụ…”
Ôn Ngôn bị sặc trà sữa, ho khù khụ liên tục, Bạch Trác duỗi tay vỗ lưng cô ấy.
“Cậu muốn làm gì cơ?!” Ôn Ngôn bắt lấy tay cô, ngỡ ngàng hỏi, “Chuyển trường?!”
Vì ho khan nên mặt của Ôn Ngôn đỏ bừng lên, vẻ mặt kích động.
“Ừm.” Bạch Trác mặc cho cô ấy tùy ý cầm nắm, “Số 1, tớ muốn chuyển tới trường trung học số 1.”
“Trường trung học số 1?!” Ôn Ngôn cầm tay của Bạch Trác, nôn nóng nói, “Trường đó có gì hay đâu?! Cũng đều là trường học, trường nào cũng có người như nhau, cậu nghĩ đi đâu đấy?!”
Nơi ấy có gì hay ư?
Trong mắt Bạch Trác, mọi thứ ở đó đều rất tốt.
Nơi đó có Hứa Yếm.
Nơi đó có chàng thiếu niên của cô.
Chỉ cần lý do này là đủ rồi.
Cho dù trong mắt người khác đó là một nơi tệ hại, Bạch Trác vẫn muốn đi.
Nhưng những lời này Bạch Trác không thể nào thốt ra được, cô chỉ lặng lẽ nhìn Ôn Ngôn.
“Sao lại chuyển trường hu hu hu….” Vừa thấy biểu cảm này của cô, Ôn Ngôn biết chuyện này như ván đã đóng thuyền.
Cô ấy run rẩy buông tay Bạch Trác ra, trong miệng khóc nức nở, nét mặt thẫn thờ đi về trước, “Thế là tớ phải ở lại một mình cô đơn lẻ loi, sau này cuối cùng cũng không có ai…”
Bạch Trác cất bước theo đuôi cô bạn, bất đắc dĩ bảo: “Cuối tuần tớ sẽ về….”
“Tớ không nghe, tớ không nghe!” Ôn Ngôn muốn giơ hai tay bịt tai lại, nhưng tay trái đang cầm ly trà sữa, vì quá khích nên đã làm đổ hết lên mặt cô ấy.
Đến trà sữa cũng muốn “tạo phản” luôn, Ôn Ngôn buồn đến não lòng, hai mắt rưng rưng.
“…” Bạch Trác vội rút khăn giấy ra lau chỗ bị trà sữa bắn trên người bạn mình, vừa lau vừa dịu giọng vỗ về, “Tớ chuyển đến trường trung học số 1 là có lý do, nhưng lúc này có nhiều chuyện không thể nói trước được, tớ tạm thời không thể kể cho cậu, nếu sau này có cơ hội tớ sẽ từ từ kể hết, có được không?”
Chơi với nhau bao năm, Ôn Ngôn cực kỳ hiểu tính cách của Bạch Trác, chắc chắn đó phải là một việc vô cùng quan trọng đối với cô thì cô mới hành xử như vậy, quan trọng đến mức phớt lờ hết mọi áp lực đang chĩa mũi về mình để mà chuyển trường.
Bạch Trác rất ưu tú, nên những người xung quanh luôn đặt kỳ vọng quá cao ở cô, chỉ cần xảy ra một sơ suất nhỏ xíu cũng sẽ bị đem ra bàn tán.
Ôn Ngôn luôn cảm thấy cuộc sống như thế quá mệt mỏi, có hàng tá quy định bị áp đặt trên người Bạch Trác.
Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Bạch Trác kiên quyết với một điều mà trong cả suy nghĩ Ôn Ngôn việc ấy không phải chút nào, chứ đừng nói là những người chung quanh.
Ôn Ngôn nhìn con người đang cẩn thận lau sạch mặt mình ở trước mặt, sự khó chịu trong người lập tức tiêu tan, chỉ còn thấy lo lắng: “Tiểu Bạch, cậu nói với ba mẹ chưa?”
Đoạn Bạch Trác lau sạch giọt trà sữa cuối cùng trên cằm bạn mình, cô lắc đầu.
Cô biết ngay mà!
Ôn Ngôn hơi sốt ruột: “Lỡ như ba mẹ cậu không đồng ý thì sao!”
Chuyển tới một ngôi trường loại trung bình khá ở Mạn Thành, về phía ba mẹ của Bạch Trác chắc chắn cũng không phải cửa ải dễ qua.
Bạch Trác không nói gì, trải qua khoảng thời gian ở kiếp trước, lúc này cô cũng không dám chắc được điều gì, vì cô cảm thấy ba mẹ yêu thương cô nhiều hơn những gì cô tưởng, chỉ là không biết cô phải làm thế nào bọn họ mới có thể mủi lòng.
Thấy Bạch Trác im lặng, Ôn Ngôn còn tưởng trong lòng cô đang mông lung, thân là người bạn thân nhất của cô, nên cô ấy tự thấy mình không thể làm Bạch Trác cảm thấy thêm áp lực.
Lần này đến lượt cô ấy an ủi nói: “Cậu đừng lo, cứ nói chuyện hẳn hoi chắc ba mẹ cậu sẽ đồng ý thôi.”
Bạch Trác nhoẻn miệng cười coi như tự an ủi: “Ừm.”
Vừa dứt lời cô ném tờ khăn giấy bẩn vào chiếc thùng rác bên cạnh.
Cô sẽ chờ đến lúc ba mẹ mình đồng ý.
Bạch Trác về đến nhà, mẹ Phúc đã chờ ở cửa: “Trác Trác, phát bảng điểm chưa con?”
Cả buổi chiều, mẹ Bạch chưa có khi nào ngưng cười.
Mẹ Phúc bây giờ chỉ mới ngoài 30, những nếp nhăn trên mặt còn chưa in rõ.
“Dạ, phát rồi ạ.”
Bạch Trác cười với mẹ, nhưng cô vẫn đứng sững trước cửa nhìn căn phòng trước mặt, dề dà không cất bước.
HẾT CHƯƠNG 9.