Chương 15: Nhung Lê bị sốt
Buổi chiều nắng không gắt lắm, chiếu xuyên qua cửa sổ xe, soi lên người ấm áp, xe buýt đong đưa làm người ta buồn ngủ.
Xe đến trạm, bác tài phanh gấp, Nhung Quan Quan đang ngủ gà gật ngã dập đầu vào ghế trước, cậu xoa trán, mắt đảo quanh, ngáp dài tỉnh táo lại.
Khách trên xe lần lượt đi xuống, Nhung Quan Quan quay đầu thấy anh mình vẫn ngủ ngon lành.
"Anh."
Trán Nhung Lê lấm tấm mồ hôi, môi trắng bệch khẽ mím, hơi thở gấp gáp.
Nhung Quan Quan kéo áo anh trai, "Anh."
Nhung Lê choàng mở mắt, trong mắt hằn đầy tia máu.
Nhung Quan Quan ôm lọ kẹo bằng thủy tinh, ghé đầu đến, "Anh sao vậy?" Cậu vừa ăn kẹo, người thơm mùi sữa.
Nhung Lê đẩy đầu cậu nhóc ra, một tay vặn nắp chai nước suối, tu vài hớp, "Không sao cả."
"À." Nhung Quan Quan thông báo: "Chúng ta đến trạm rồi."
Xe đã đến trạm ở huyện, phải chuyển chuyến khác về nông thôn.
Nhung Lê nhét chai nước suối rỗng vào mũ áo Nhung Quan Quan rồi đứng lên, xách Nhung Quan Quan xuống xe.
Khoảng sáu giờ, mấy bà nội trợ trong thôn xách rổ rau ra ngõ tụ tập, vừa lặt rau vừa tán gẫu.
Đương nhiên chủ đề câu chuyện là vụ án của bà Tô Mẫn và Nhung Hải.
Trâu Tiến Hỉ vợ của Nhung Kim Kỳ mặc chiếc váy hoa nhỏ, tuy tính tình không xấu nhưng lại hơi nhiều chuyện, dáng vẻ béo lùn, trông khá phúc hậu: "Bị phán ở tù thật hả?"
Ngô Bội Dao dáng người cao gầy vợ của Nhung Dũng Hoa trẻ tuổi nhất hội, ăn mặc khá thời trang, "Đúng rồi, bị phán quyết tám năm."
Trâu Tiến Hỉ vừa lặt đậu que vừa thắc mắc: "Không phải bảo phòng vệ chính đáng không bị xử tù sao?"
Bà Vương Nguyệt Lan xen vào: "Phòng vệ chính đáng gì chứ, bên phía cảnh sát có chứng cứ rõ ràng, Tô Mẫn là cố ý giết người." Bà ta từng có mâu thuẫn với Nhung Lê, nên ghét lây sang cả bà Tô Mẫn, "Người nhà họ ai nấy đều là thành phần nguy hiểm, tốt nhất là đừng qua lại."
Ngô Bội Dao nghe mà kinh hồn bạt vía, "Tô Mẫn này gan quá, dám giết người á."
"Tôi nói thật, Nhung Hải chết cũng chưa hết tội, đàn ông đàn ang suốt ngay đánh vợ, cái thể loại gì không biết.
Tôi còn thấy ông ta đánh Quan Quan nữa kìa." Hai nhà gần nhau, Trâu Tiến Hỉ từng chứng kiến cảnh bạo hành gia đình này vài lần, "Tuy rằng không phải con ruột, nhưng Quan Quan mới bao lớn, tên cầm thú kia cũng đánh thẳng nhóc được.
Nếu là tôi, ai dám đánh con tôi, tôi sẽ liều mạng với người đó."
Thím Hồng Trung lớn tuổi nhất cũng tán thành: "Dù là con ruột của hắn cũng đánh như thường.
Tôi còn nhớ hồi Nhung Lê còn bé luôn im thin thít, bị ba đánh không hề khóc, cũng không hề bật thốt tiếng nào." Nói đến đây, thím Hồng Trung thở dài, "Là do Bạch Thu bị mù, Nhung Lê bị đánh cố không lên tiếng, sợ làm mẹ mình khóc."
Khi đó Nhung Lê mới bao nhiêu tuổi chứ!
"Bạch Thu đúng là bị Nhung Hải đánh chết hả?" Trâu Tiến Hỉ vô cùng tò mò.
Vương Nguyệt Lan bĩu môi, "Ai biết, sống không thấy người, chết không thấy xác."
Chuyện này đã trôi qua mười sáu năm, khi đó Bạch Thu không thấy đâu, Nhung Lê cũng mất tích.
Nhung Hải nói với người ngoài là Bạch Thu không tuân thủ phụ đạo, mang con bỏ trốn theo người khác.
Nhưng có rất nhiều người không tin, cho rằng Nhung Hải đã đánh chết Bạch Thu, bởi vì trước một ngày Bạch Thu mất tích, Nhung Hải đã uống rượu, còn đánh bà ấy thê thảm.
Lúc này, chó sủa vài tiếng, mấy bà nội trợ quay đầu lại.
Nhung Lê trở về, dẫn theo Nhung Quan Quan, anh mặc cả bộ màu đen, đi trong con ngõ phủ ánh ráng chiều màu cam đỏ, từng tia tà dương soi vào lưng anh, chân trời đỏ như lửa.
Từ Đàn Hề đứng trong sân, nhìn anh đi ngang qua cửa, thấy bước chân anh chần chừ, hàng mày nhíu chặt.
Cô đã nghe hết cả câu chuyện về gia đình khi nãy từ mấy bà thím, cô rất muốn gọi anh lại, cho anh một viên kẹo, muốn vuốt phẳng hàng mày cau chặt của anh, muốn ôm lấy anh an ủi.
Cô đi đến cửa, hôm nay nhà vừa thay đèn lồng mới, cô bảo thợ làm điện trang bị thêm bóng đèn trong đèn lồng, đèn còn sáng hơn cả nắng chiều.
Bước chân Nhung Lê thoáng khựng lại, quay đầu liếc nhìn đèn lồng trên dưới mái hiên, hàng mày khẽ giãn ra.
Thấy chính chủ xuất hiện, mấy bà nội trợ trân trối nhìn nhau, im lìm.
Lúc này có một bà cụ đang đứng trước cửa nhà anh, cất tiếng hỏi: "Giờ mới về hả?"
Bà cụ này là bà Tiền mẹ của Nhung Hải, tính tình Nhung Hải bạo lực, còn không chịu đi kiếm công ăn việc làm đàng hoàng, bị bà Tiền ghét bỏ.
Mấy năm qua bà Tiền đều sống chung với con trai lớn là Nhung Hà, mở tiệm tạp hóa bên chỗ bến xe, không ở trong thôn.
Bà Tiền năm nay đã bảy mươi ba tuổi, vẫn còn khỏe mạnh và minh mẫn.
Nhung Quan Quan lễ phép chào: "Bà Nhung."
Dù rằng Nhung Quan Quan đã sửa họ, nhưng không phải con ruột của Nhung Hải, bà Tiền vốn không thích Nhung Hải, huống chi là đứa con riêng của vợ sau ông ta.
Bà ta chỉ liếc nhìn Nhung Quan Quan, trông thế nào cũng chướng mắt.
Nhung Lê mở cổng sân ra, "Em vào trước đi."
"Dạ." Nhung Quan Quan nghe lời đi vào nhà.
Nhung Lê đóng cửa lại.
"Sao mày còn nuôi đứa con riêng kia làm gì?" Giọng bà Tiền rất lớn, mặt mày sa sầm, bày tỏ bất mãn với Nhung Lê: "Mẹ của nó giết con tao, cũng chính là ba ruột của mày, mày còn đi nuôi con kẻ thù, không thấy ghê tởm à?"
Nhung Lê bình thản hỏi ngược lại: "Bà nói xong chưa?"
Anh đẩy cửa đi thẳng vào nhà.
Bà Tiền tức tối, đỏ mặt tía tai quát lên: "Tao còn chưa nói xong, nhà tang lễ luôn gọi đến giục đi lấy tro cốt, hiện tại vụ án đã kết thúc, nếu ôm tro cốt về dù sao phải làm đám, mày không muốn quan tâm cũng được, nhưng đó là ba mày, tiền đám ma mày phải đưa ra."
Một chân Nhung Lê bước qua cửa, chân còn lại đang nhấc lên, nghe thế xoay người tựa lưng vào ván cửa, "Không đưa."
Dáng vẻ bà Tiền vốn cay nghiệt, xụ mặt trông càng chua ngoa hơn: "Vậy làm đám ma thế nào?"
"Tự các người xem mà làm." Nhung Lê lạnh nhạt nói nốt nửa câu sau: "Còn tôi đến phá."
Anh nói xong đóng cửa lại.
Bà Tiền tức đến giậm chân, rống họng chửi ầm bên ngoài.
"Anh."
Nhung Quan Quan nghe tiếng mắng chửi ầm ĩ, cảm thấy bà Nhung thật quá đáng, mắng cậu là con riêng được rồi, sao còn mắng cả anh trai là súc sinh.
Nhung Lê kéo mũ áo hoodie của cậu trùm lên đầu giúp: "Em cứ bịt tai lại là được."
"Vâng ạ."
Nhung Quan Quan ngoan ngoãn đưa hai tay bịt lỗ tai, thế giới trở nên yên tĩnh.
Nhung Lê vào nhà, rửa mặt bằng nước lạnh, lại đổ nước ấm vào chậu cho Nhung Quan Quan, trước khi đi lên tầng anh dặn: "Em rửa người trước, thức ăn giao đến thì tự mình ăn cơm, đừng phiền anh."
Nhung Quan Quan bị tai đi theo, không nghe thấy lời anh.
Nửa tiếng sau, thức ăn giao đến, Nhung Quan Quan ra cửa nhận, đặt túi lên bàn, gọi với lên tầng: "Anh."
Anh cậu không đáp lời.
Cậu gọi to hơn: "Anh."
Anh cậu vẫn không đáp lời.
Nhung Lê đã nói cậu không được phép tự ý lên tầng, Nhung Quan Quan nhìn hộp thức ăn giao đến, do dự hồi lâu vẫn rón rén đi lên.
Cậu ngó dáo dác, "Anh, ăn cơm đi."
Cửa phòng ngủ tầng hai không khóa, Nhung Quan Quan đến cửa nhỏ giọng gọi: "Anh." Không nghe thấy tiếng trả lời, cậu bèn đẩy cửa đi vào.
Nhung Lê đang ngủ.
Trong phòng không bật đèn, cửa sổ đã bị đóng đinh chết, bên trong ngoại trừ một chiếc giường chỉ có một chiếc tủ kiểu cổ, chăn và ga giường đều màu đen, cả căn phòng trống trải lại bí bách.
Nhung Lê phủ chăn kín cả người, chỉ lộ bàn tay ra ngoài.
"Anh."
Nhung Quan Quan khẽ lay, phát hiện tay Nhung Lê nóng hổi.
"Anh."
Nhung Quan Quan lại lay tiếp, Nhung Lê vẫn im ỉm, cậu sợ hãi tức tốc chạy ra khỏi nhà, một mạch đến nhà bà Ngân Nga, vừa chạy vừa hô to: "Chị Từ, chị Từ!"
Từ Đàn Hề đi ra khỏi sân, "Sao thế Quan Quan?"
Nhung Quan Quan thở hồng hộc, "Anh em ốm rồi."