- Giỏi tượng tượng dễ thành người điên hơn nhà văn. Vì nhà văn phải phản ảnh hiện thực, còn người điên thì.... Chậc! Di thấy ông chú của tôi rồi đó. Lúc nào ổng cũng tạo ình một thế giới tưởng tượng, rồi hồn nhiên sống với thế giới ấy, bất cần biết cái thế giới thật đang trôi nổi ra sao.
Thiên Di chợt rùng mình:
- Có đúng là chú anh chỉ sống trong thế giới ảo do ổng tưởng tượng không? Sao hôm đó, tôi có cảm giác ổng chỉ hơi bất thường một chút? Nếu đã mất hết lý trí, dễ gì ổng nghe lời anh để trở về nhà?
Cần nói:
- Một ngày có hai mươi bốn tiếng, chú tôi tỉnh chừng vài ba tiếng. Thời gian còn lại chìm trong cõi mơ hồ. May mà hôm đó chú ấy chịu nghe lời tôi. Nếu như ổng trở chứng, bốn năm người can không nổi.
Thiên Di kêu lên:
- Vậy sao anh nói chú anh điên hiền, chưa đánh ai bao giờ?
Cần ậm ừ:
- Đúng là tôi chưa thấy ổng đánh ai.
- Không thấy đâu có nghĩa là không có. Gia đình anh để ổng lang thang, trước sau gì cũng xảy ra chuyện.
- Trước đây, chú ấy ở trong bịnh viện tâm thần. Bác sĩ vừa cho xuất viện vì đã có biểu hiện phục hồi. Di đừng lo, không xảy ra chuyện gì đâu.
Thiên Di tò mò:
- Tại sao vợ ông bỏ đi vào đêm tân hôn vậy?
Cần tránh né:
- Chuyện dài dòng, liên quan tới nhiều người, tôi không tiện kể, dù ở vùng này ai cũng biết vì sao chú tôi điên.
Di vẫn chưa chịu thôi, cô dò dẫm:
- Vợ chú ấy chắc đẹp lắm?
Cần nhếch môi:
- Không là hoa khôi như Phi Phụng, nhưng đủ để làm điên đảo ông chú bất hạnh của tôi.
Thiên Di bưng tách cà phê lên. Nhìn ra đường, cô chợt thấy Thế. Anh ta bang bang vào quán và tiến tới bàn cô đang ngồi, giọng vừa ngạc nhiên vừa ganh tỵ:
- Chú mày đang ở đây à? Thật bất ngờ.
Cần liền giới thiệu:
- Thiên Di, bạn của em. Anh Thế, anh tôi đấy.
Thiên Di chưa kịp nói tiếng nào, Thế đã ào ào trách:
- Lần trước anh mời uống cà phê, em từ chối. Giờ thì sao? Định khiến anh em anh bất hoà à Thiên Di?
Cần ngơ ngác:
- Anh biết Thiên Di hả?
Hất mặt lên, Thế vênh váo:
- Đương nhiên. Anh là người đầu tiên ở vùng này quen cô giáo Di mà.
Thấy Cần có vẻ cụt hứng, Di vội giải thích:
- Ngày đầu tới đây, anh Thế đã cho tôi đi nhờ xe.
Thế hỏi:
- Sao? Hôm nay Di đi nhờ nữa không?
- Cảm ơn. Tôi có xe rồi.
Nhìn chiếc Citi dựng trước quán, Thế gật gù:
- Tay Trác cũng biết chiêu hiền đãi sĩ dữ chớ. Nhưng nếu Di đồng ý về làm cô giáo cho trang trại của gia đình tôi thì bảo đảm chúng tôi sẽ lo cho Di đầy đủ hơn nữa.
Cần nhỏ nhẹ:
- Anh nói vậy chỉ làm Di khó xử.
Thế thản nhiên:
- Có gì mà khó xử? Tay Trác ấy đâu tốt lành gì. Nếu Thiên Di không cứu hắn, chưa chắc hắn cấp xe cho cô ấy đi. Bộ mặt thật của hắn, chẳng lẽ mày không biết?
Im lặng, Cần xoay tách cà phê trong tay. Thái độ bứt rứt của anh khiến Di bất nhẫn. Cô cũng im lặng. Thế cười cười:
- Hai người cứ tự nhiên. Tôi không làm kỳ đà nữa đâu.
Quay sang Cần, Thế nói:
- Xe đậu ở cây xăng. Một tiếng nữa tao về đó. Nếu lo tán gẫu mà quên thì ráng cuốc bộ nha.
Đợi Thế ra khỏi quán, Cần liền bảo:
- Xin lỗi Di vì những lời hơi quá đáng của anh Thế.
Thiên Di trầm giọng:
- Mỗi người tự chịu trách nhiệm với lời nói của mình. Anh Thế rất ý thức những gì ảnh nói. Sao anh lại xin lỗi tôi chớ? Điều tôi thắc mắc là sao ảnh lại rất ác cảm với cậu Trác? Dường như giữa hai người đã từng xích mích?
Cần lặng lẽ gật đầu.
Bất chợt, mắt anh hướng ra đường. Di tò mò nhìn theo và thấy Trác. Cậu chủ của Di đang đi cùng hai cô gái ăn mặc sang trọng, và họ đang bước vào quán.
Cần chép miệng:
- Thị trấn này nhỏ còn hơn bàn tay. Ngồi một chỗ, không đi đâu cũng gặp người quen.
Thiên Di cũng bất ngờ khi đụng mặt cậu chủ trong lúc đang ngồi với Cần. Không thể né được ánh mắt có phần ngạc nhiên lẫn soi mói của Trác, cô đành khẽ gật đầu chào.
Trác chỉ hơi nhếch môi đáp lễ rồi thản nhiên kéo ghế cho hai cô gái đi cùng.
Dường như một trong hai cô gái ấy biết Cần. Cô ta nghiêng người, giơ tay chào anh. Cần cũng chào lại với một chút bối rối.
Thiên Di thì thầm:
- Chị em hoa khôi Phi Phụng phải không?
Cần ậm ừ:
- Hôm nay nhà Di có khách rồi.
Di nhún vai:
- Nhà của ông chủ tôi thì đúng hơn. Sao ổng đưa khách về mà không nói trước để mọi người chuẩn bị kìa? Thế nào tôi cũng được nghe dì Thuỷ cằn nhằn.
Cần bỗng nói:
- Dì của Di có uy lắm đó.
- Uy gì chớ? Bất quá cũng là ngừơi làm công cho chủ như tôi thôi. Bộ anh biết dì ấy à?
Cần bỗng đổi đề tài:
- Di vẫn chưa nói vì sao Di bỏ phố về rừng đấy.
Thiên Di im lặng. Một lát sau, cô nói:
- Tôi đang cần gấp một công việc, nhưng ở thành phố không tìm ra. Cậu chủ Trác cần người, lại trả lương cao. Vậy là được rồi. Ở thành phố mà không tiền thì khổ gấp mấy trăm lần ở rừng nhưng túi rủng rỉnh.
Cần nhẹ nhàng:
- Ở xó xỉnh này, người ta lại không biết làm gì cho vơi cái túi rủng rỉnh ấy.
Thiên Di gật gù:
- Tôi hiểu ý anh. Nhưng khi cuộc sống vật chất còn khó khăn quá, ít ai nghĩ tới cuộc sống tinh thần lắm. Ở khu trại của công nhân, cậu Trác có trang bị một tivi. Mỗi tối, sau khi cơm nước xong, mọi người tụ họp lại coi phim, vậy là đủ.
- Chả lẽ Di cũng như họ? Chẳng có yêu cầu gì cho bản thân?
Thiên Di ngập ngừng:
- Tôi có nhiều yêu cầu và nhu cầu lắm chớ. Nhưng tôi cũng rất thực tế khi mỗi tháng phải gởi về gia đình đến chín mươi phần trăm lương của mình. Chính vì thực tế khắc nghiệt này mà nhu cầu của tôi dần dà bị triệt tiêu.
Cần có vẻ ray rứt:
- Thời buổi này ít có người biết nghĩ, biết sống vì gia đình như Di lắm.
Di im lặng. Đó là gánh nặng chớ đâu phải điều cô chờ để được nghe khen. Cô dịu dàng chuyển đề tài:
- Anh Thế là anh thứ mấy của anh vậy?
Cần đáp:
- Ảnh là con bác Hai tôi. Ba tôi thứ tư.
- Còn ông chú?
- Chú Thoại là út. Gia đình nội tôi có ba người con trai. Chú Thoại được cưng nhất và được kỳ vọng nhiều nhất vì chú ấy học rất giỏi. Chỉ tiếc rằng số phận của chú Thoại bị thảm quá.
Cần im lặng xoay tách cà phê trong tay. Một lát sau, anh nói lảng sang chuyện khác:
- Tôi được nghỉ học một tuần. Nếu mỗi ngày mỗi gặp Di thì còn gì bằng.
Di mỉm cười:
- Tiếc là tôi lại không được nghỉ dạy ngày nào.
- Di không thể ra suối chơi sao?
Cô lắc đầu:
- Đã bảo là bị cấm rồi mà.
Cần xìu mặt xuống thất vọng:
- Vậy mỗi buổi chiều Di làm gì?
- Đoc sách. Nhà của ông Trác có cả một phòng sách to, đọc cả đời chưa chắc hết.
Cần hạ giọng:
- Tôi biết. Phòng sách của chú Thoại cũng không nhỏ. Tiếc rằng chú ấy không còn thú đam mê ấy nữa. Ngày xưa, nhóm bạn của chú vẫn hay trao đổi sách cho nhau mà.
Thiên Di chớp mi:
- Anh biết hết những người bạn của chú mìmh không?
- Không.
Nhìn đồng hồ, cô nói:
- Tôi phải về trước cậu Trác. Nếu không, thế nào cũng bị dì Thuỷ nhằn.
Cần vội vàng hỏi:
- Di nhất định không ra suối à?
Thiên Di gật đầu chắc nịch:
- Nhất định.
- Nếu thế, tôi sẽ ghé trường đó.
- Ấy! Đừng có ghé.
- Vậy làm sao gặp được Di?
- Chậc! Thì anh cứ đến trang trại Thùy Dương. Chỗ ấy với anh đâu lạ lẫm gì.
Cần ngần ngừ:
- Lâu lắm rồi tôi không tới đó. Chắc gì ông Trác hoan nghênh khi tôi xuất hiện?
Di bật cười:
- Quan tâm tới ổng làm chi, khi anh là bạn tôi chớ không phải là cháu của bạn ổng nữa.
Cần hạ giọng:
- Di không sợ dì Thuỷ la sao?
Thiên Di có vẻ tự tin:
- Tôi lớn rồi. Vả lại, bạn bè tới chơi đàng hoàng, sao dì Thuỷ la chớ?
Nhìn Cần, Di gặng:
- Anh đưa ra nhiều lý do vậy để làm gì? Nếu ngại thì thôi, đừng ước mỗi ngày mỗi gặp tôi.
Vừa nói, cô vừa đứng dậy thật nhanh. Cần vội vã theo sau:
- Giận à?
Tra chìa khoá vào xe, Di lắc đầu:
- Đâu có. Tôi thích nói thẳng. Đừng buồn nghen! Hy vọng sớm gặp lại. Nếu không, tôi sẽ quên có một người quen tên Cần.
Liếc vào quán, Di thấy Trác và hai chị em cô hoa khôi vẫn đang say sưa trò chuyện. Khởi động xe, cô nghiêng đầu với Cần rồi phóng đi.
Về tới nhà, Di đụng ngay dáng vẻ tất bật của dì Thuỷ. Đang chỉ huy mọi người sửa sang nhà cửa, nhưng vừa thấy Di, dì đã hét:
- Vào đây dì nhờ tí con nhóc. Mày đi đâu suốt buổi vậy?
Di kêu lên ấm ức:
- Hồi sáng, con đã nói với dì ra bưu điện rồi mà.
Bà Thuỷ lừ mắt:
- Mày gởi bạc tỷ về nhà cũng đâu có lâu dữ vậy?
Di gãi đầu rồi lãng đi:
- Định nhờ con chuyện gì vậy?
Bà Thuỷ cao giọng:
- Cắm ỗi phòng trong nhà này một bình họa Con khéo tay và rất yêu hoa lá, đừng nói là không làm được nghe. Dì không muốn bà chủ tương lai của nhà này chê mình.
Định nói "dì khéo lo những chuyện đâu đâu", Thiên Di đã kịp mím môi vì biết nói thế là chọc để nghe mắng.
Cô trầm giọng:
- Chuyện này con làm được, nhưng hoa ở đâu, bình ở đâu? Bày biện nhiều như thế, nhắm cậu Trác có đồng ý không? Con sợ bị rầy oan lắm.
Bà Thuỷ cau có:
- Cậu Trác bây giờ khác trước rồi. Cậu ấy muốn ngôi nhà phải đẹp, phải sáng sủa, sang trọng cho xứng với cô vợ hoa khôi của mình. Thôi. Lo làm việc đi.
Thiên Di bước xuống bếp. Cô loá mắt trước một đống hoa to cắm trong sô ngay sàn nước. Người ta đã đem về đủ thứ hoa và để sẵn một hàng bình đủ kiểu. Di khẽ lắc đầu. Cô tính toán rồi bắt đầu công việc.
Trước tiên, cô tìm những bình nhỏ đặt vào một hoăc hai nụ hồng với vài cọng lá măng rồi mang lên những phòng dành cho khách. Phòng nào cũng được thay hết màn cửa, drap giường mới. Đặt thêm bình hoa lên bàn cạnh những tờ tạp chí, căn phòng bỗng trở nên ấm cúng hẳn lên.
Tình yêu làm người ta thay đổi. Cậu chủ Trác thay đổi tính tình vì yêu hay vì nguyên nhân nào khác nhỉ?
Nhớ lại gương mặt đẹp nhưng vô hồn của Phi Phụng, lòng Thiên Di bỗng dâng lên chút ác cảm, nếu không muốn nói là ghét. Đúng là cô ghét và không biết tại sao.
Nhún vai dằn sự đố kỵ xuống. Di tiếp tục công việc. Dù không cố ý lắng nghe, Di vẫn không bỏ sót những lời nhiều chuyện của đám phụ nữ lo phần ẩm thực trong bếp.
Họ đang khen cậu Trác, ca ngợi nhan sắc của Phi Phụng, dù chưa ai thấy cô ta lần nào. Cũng qua những người này, Di mới biết cậu Trác và Phi Phụng vừa quen nhau được năm, bảy tháng gì đó. Họ ủng hộ chủ trương "cưới vợ phải cưới liền tay" của cậu chủ. Còn Di, cô có lý do gì để không ủng hộ cơ chứ?
Khệ nệ bê bình hoa to và nhiều hoa nhất lên phòng khách, Di thở phào khi đã hoàn thành công việc. Vừa định rút về phòng riêng, cô đã nghe ngoài sân có tiếng xe ngừng rồi tiếng nhiều người lao xao. Khách quý của cậu chủ đã về tới nhà. Dì Thuỷ xum xoe chào đón làm Di thấy khó chịu.
Thì ra, ngoài hai chị em Phi Phụng, cậu chủ còn mời nhiều khách khác nữa. Phen này cho dì Thuỷ mệt xỉu. Nhìn những người đó bước xuống xe. Di chợt buồn buồn khi nhớ tới phận mình. Cũng trẻ trung như họ, nhưng cô chưa bao giờ được vui chơi như vậy.
Bất giác, Thiên Di quay lưng đi. Cô biết cái thế giới hào nhoáng kia không phải của mình. Vì vậy, ngay từ bây giờ, cô nên về phòng thì hơn.
Ngang qua phòng sách, Di ghé vào lấy vài quyển sách cũ ở tầng cuối cùng của cái kệ cao. Suốt thời gian có khách, ngoài lúc lên lớp ra, Di sẽ rút vào cõi riêng đầy ắp những câu cú, con chữ của mình.
Phi Phụng giận dỗi ôm con Moka bước ra sân. Con chó cưng của cô vốn kén ăn, chả bao giờ nó đụng tới thịt mỡ, cơm thừa. Vấy mà vừa rồi bọn đầy tớ nhà này lại cả gan vứt cho nó miếng da heo bầy nhầy dai nhách.
Khi nhìn thấy Moka nằm trên thảm gặm miếng da heo, Phụng đã hét lên gớm ghiếc, nhưng Trác vẫn thản nhiên. Anh chỉ quay lại nhìn xem chuyện gì đã xảy ra, rồi tiếp tục bàn bạc công việc gì đó với bà quản gia. Rõ ràng Trác xem trọng công việc hơn cô, bảo sao Phi Phụng không tủi thân cho được.
Ôm con chó, ngồi phịch xuống ghế đá, Phụng bắt đầu mắng:
- Đồ ngốc! Mày làm mất mặt chủ khi gặm miếng da heo ấy. Biết chưa? Tao sẽ phạt mày nhịn luôn tới mai cho bỏ tật tham ăn.
Vừa nói, Phụng vừa vơ cái nhánh cây khô nhỏ xíu vút lia vút lịa lên con chó Bắc Kinh mắt lồi mũi tẹt. Những cái vút như phủi bụi ấy chả đủ sức làm con chó nhột vì bộ lông xù quá dầy, nhưng lại làm Phi Phụng xót. Cô vứt nhánh cây, mồm xuýt xoa:
- Ôi! Ôi! Lỗi đâu phải tại mày. Tại cái bọn ngu ở đây ày ăn bậy. Hừ! Rồi tao sẽ cho chúng biết tay.
Dứt lời hăm he. Phi Phụng vác con chó lên vai, đi rảo quanh vườn.
Biệt thự Thùy Dương đúng là quá rộng. Đến đây đã ba ngày, nhưng cô vẫn chưa để mắt hết những phòng cũng như khu vườn quanh nhà.
Môi nhếch lên đầy kiêu hãnh, Phi Phụng thầm nghĩ: "Trước sau gì tất cả những thứ này cũng sẽ là của mình mà. Cần gì phải vội vàng".
Rồi Phi Phụng lại thở dài: " Chỉ tiếc rằng ở đây xa thành phố quá. Làm bà chủ ở chốn khỉ ho cò gáy này khác nào đem thân vào chốn lưu đày. Phải tìm cách kéo Trác về Đà Lạt thôi. Mê mệt vì mình, thế nào anh chàng cũng tuân lệnh".
Nếu bán hết đất đai, nhà cửa nơi này, Trác dư sức chuyển qua kinh doanh. Vậy tại sao cô không ép anh chàng chiều theo ý mình?
Làm bà giám đốc một khách sạn, một trung tâm thượng mại hay một công ty vẫn sung sướng và vinh hạnh hơn làm bà chủ một trang trại quê mùa.
Mãi lo suy tính, Phung đi vòng ra phía sau nhà hồi nào không hay. Chỗ này nhiều cây, cỏ, lại mọc um tùm trong thật tăm tối, bẩn thỉu. Hừ! Bọn đầy tớ trong nhà này đúng là lười. Khi cô đã là bà chủ rồi thì chúng đừng hòng để cây, cỏ mọc lan như vầy. Dường như với tôi tớ, Trác quá dễ dãi. Bởi vậy, họ đâu hề sợ anh.
Nhớ tới thái độ và gương mặt của bà Thuỷ, quản gia trại Thùy Dương, Phi Phụng lại bực bội, dù bà ta chả động chạm gì tới cô. Nếu được làm nữ chủ nhân trại Thùy Dương, người bị cô đuổi việc đầu tiên sẽ là bà Thuỷ.
Đang hả hê với trí tưởng tượng. Phi Phụng chợt giật nẩy người vì bị vỗ vào vai. Hoảng hồn, cô quay lại và hãi hùng hét lên khi thấy một gương mặt đờ đẫn, gớm ghiếc đang kề sát mặt mình. Phi Phụng rụng rời chân tay khi bộ mặt gớm ghiếc ấy nhe hàm răng trắng nhởn.
Buông cả con chó kiểng yêu quý đang ôm trong tay, Phi Phụng vụt chạy. Vừa chạy cô vừa hét như bị động kinh. Tiếng la của cô làm mọi người túa ra. Phi Phụng chạy tới sân trước thì khuỵu xuống. Trác vội vã sấn tới đỡ cô lên và quát bảo đám đàn ông vòng ra phía sau xem chuyện gì xảy ra. Trong khi đó, Phi Phụng ôm Trác, giọng thều thào, đứt quãng:
- Ma.... Ma.... Đúng là em gặp ma.
Trác ôn tồn giữ cô trong tay:
- Bình tĩnh nào. Em đã thấy gì?
Phụng khóc nấc lên rồi lảm nhảm:
- Ở đây có ma.
Trác bế xốc cô vào nhà, trước những cặp mắt sợ hãi của đám bạn Phi Phụng.
Phi Nga sà xuống bên chị mình, giọng run rẩy:
- Chị đã thấy ma? Nó như thế nào?
Giọng vẫn còn run, Phụng lấp va lấp vấp:
- Chị đang đi, bỗng bị.... bị.... vỗ vai. Tưởng là có người chọc, chị quay lại định nẹt ột trận. Ai ngờ.... Ghê quá!
Liếm đôi môi khô khốc, Phụng nói:
- Chị thấy một gương mặt đờ đẫn xám xịt như mặt người chết, trông rất sợ. Lúc chị chưa kịp định thần thì nó nhe bộ răng nhọn như răng sói ra. Chị chỉ còn biết vừa la, vừa chạy thục mạng.
Một giọng thanh niên vang lên:
- Vậy là người chớ đâu phải ma. Nhưng hắn là ai? Tại sao lại muốn nhát chị?
Dè dặt nhìn về phía Trác, đám bạn của Phi Nga xì xào với nhau:
- Hay là bọn nhân công của ông Trác thấy Phi Phụng đẹp nên.... nên....
- Chà! Ban ngày ban mặt mà dám thế à? Làm gì loạn dữ vậy?
Không biết Trác có nghe nhừng lời ấy không, chỉ thấy mặt anh căng thẳng rõ rệt.
Nghiêm nghị nhìn Phụng, anh hỏi:
- Hắn có làm em bị thương không?
Phụng lắc đầu, Trác lại hỏi:
- Hắn có nói hay hăm doạ gì không?
Phụng thẫn thờ:
- Hắn có nói nhưng em nghe không rõ. Hắn là ai? Có phải là bọn nhân của anh không?
Trác gạt ngang:
- Công nhân ở đây rất đàng hoàng. Chắc chắn không phải họ.
Phi Phụng gặng:
- Vậy là ai? Chẳng lẽ em gặp ma thật?
Trác chưa trả lời thì Thi và một tốp đàn ông bước vào. Thi nhìn Trác, giọng nhỏ nhẹ:
- Tụi em đã lùng sục hết khu vườn và cả bên ngoài, nhưng tuyệt nhiên không thấy gì hết.
Liếc Phi Phụng, Thi bồi thêm:
- Chắc cô Phụng trông gà hoá cuốc rồi.
Phi Phụng tức lắm, nhưng cô nén giận:
- Anh cho rằng tôi giả vờ để gây kích động mọi người?
Thi khoanh tay làm thinh. Phi Phụng ôm mặt sụt sùi, tức tưởi. Trác vội vàng nói:
- Không ai nghĩ như vậy, nhưng rõ ràng hiện tượng em gặp từ trước tới giờ ở đây chưa hề xảy ra, nên chúng ta cần bình tĩnh xem ai đã bày trò phá phách này.
Vừa nói, Trác vừa lướt ánh mắt sắc lạnh của mình lên từng gương mặt của bạn Phi Nga. Thái độ đó làm cô bất bình:
- Sao anh lại nhìn tụi em như thế?
Trác thản nhiên:
- Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò. Sinh viên thì còn cao hơn học trò một bậc.
Một gã đeo kính lên tiếng:
- Nãy giờ tụi em vẫn ở đây hát Karaoke. Ai hơi đâu nghĩ ra trò phá phách ấy.
Phi Phụng bỗng kêu to:
- Moka. Con Moka còn ngoài vườn. Anh Trác tìm nó giùm em.
Thi vội chạy trở ra vườn với đám đàn ông của trại. Căn phòng bỗng chìm trong sự im lặng nặng nề. Đám con gái ngồi sát vào nhau sợ hãi. Bọn con trai mỗi người một vẻ, nhưng đều lộ sự bất bình vì câu nói lúc nãy của Trác.
Cuối cùng, Phi Phụng mệt mỏi nói:
- Em về phòng đây.
Trác bảo:
- Nếu thật sự không phải là trò đùa của các em thì từ bây giờ trở đi, mọi người không nên ra vườn cho đến khi tôi tìm cho bằng được kẻ gây rối.
Anh vừa quay lưng theo Phi Phụng thì nghe giọng Thi hốt hoảng:
- Có chuyện rồi, cậu Trác ơi.
Trác nhíu mày lao ra sân. Đám bạn trai của Phi Nga cũng lót tót chạy theo anh.
Dưới đất, trên nền cỏ xanh, con Moka nằm một đống, mềm nhũn, bất động trước bao nhiêu cặp mắt sững sờ của mọi người.
Phi Phụng nhào tới bên xác con Moka, rồi thất thanh la lớn, khi thấy máu từ cổ nó vẫn còn chảy ra. Thấy cô như muốn xỉu, Trác vội bảo Phi Nga đỡ cô vào nhà rồi bước tới xem xét xác con chó. Nó bị cứa vào cổ mà chết.
Trác hỏi:
- Cậu thấy nó ở đâu?