Chiếc ghế đá đặt sau một gốc cây ngô đồng lớn, tán cây che mất ánh sáng từ chiếc đèn đường, chỉ nhìn thấy được dáng ngừoi mơ hồ.
Nếu là một ai đó đêm khuya ngồi đó thì anh sẽ cố tránh mặt, không để người kia thấy được anh, tránh cho cả hai cùng bối rối.
Nhưng người con gái ngồi đó, dù ánh sáng có mờ thêm nữa anh cũng có thể nhận ra chỉ bằng một ánh mắt.
Hàn Lâm Viễn đứng im bất động đứng đó không biết bao lâu, ánh mắt vẫn luôn hương về phía người con gái.
Chỉ thấy trong đêm tối, cô càng thêm nhỏ bé và cô đơn hơn.
Chu Tịnh Kỳ tối nay vừa nhận được điện thoại của ba mẹ dứoi quê, không nhịn được mà sau đó đã cãi nhau một trận.
Chu Tịnh Kỳ không hiểu được tại sao ba mẹ cô không yêu thương con cái giống như những gia đình khác.
Nhưng cũng không đúng, họ chỉ không yêu quý cô, còn đối với đứa con trai Chu Nhiên quá mức dung túng.
Gia đình coi từ trước tới nay luôn trọng nam khinh nữ rõ rệt.
Ngồi bên hồ một lúc lâu, xả hết những buồn bực chất chứa trong lòng ra khỏi đôi mắt.
Trời cũng đã quá khuya.
Chu Tinh Kỳ nhing qua màn hình điện thoại, đã qua mười hai giờ đêm.
Cô phải về ký túc xá nghỉ ngơi, sáng mai còn phải làm việc.
Điều quan trọng với cô bây giờ là phải chăm chỉ làm việc.
Vừa bước đi vài bước, khoé mắt Chu Tịnh Kỳ thấy một bóng dáng cao lớn đứng gần đó.
Chu Tình Kỳ sợ hãi thét một tiếng chói tai, tay ôm chặt lồng ngực đang đập thình thịch vì kinh hãi của mình, tính bỏ chạy thật nhanh.
Chưa kịp chạy người kia đã vội vàng lên tiếng: Là anh.
Chu Tịnh Kỳ dừng lại đưa mắt nhìn sang, khi nhìn rõ là Hàn Lâm Viễn, cô mới thở phào ra một hơi.
Giám đốc Hàn, sao giờ này anh còn xuất hiện ở đây.
Chu Tịnh Kỳ vẫn luôn gọi anh xa cách, lịch sự như vậy.
Vừa tham gia một bữa tiệc, có chút mệt mỏi nên anh đi dạo một chút.
Hàn Lâm Viễn thản nhiên bỏ qua chuyện thấy cô khóc, không nhắc tới.
Chu Tịnh Kỳ cũng sẽ không nhắc đến với anh.
Em về phòng nghỉ ngơi đây.
Anh cũng nên đi nghỉ sớm đi.
Chế độ của bệnh viện này rất tốt, ký túc xá cũng nghĩ tới điều kiện nghỉ ngơi của nhân viên.
Vì vậy, mỗi phòng ký túc xá đều là phòng đơn độc lập, mọi người đều có được sự riêng tư.
Anh cùng em đi về.
Đêm đã muộn vậy rồi, con gái như em đi đường một mình rất nguy hiểm.
Chu Tịnh Kỳ cười nhẹ: Nơi này là khu ký túc xá bệnh viện, người đi tới khu vực này đều là nhân viên của bệnh viện, người quen cả, sao nguy hiểm được chứ.
Hàn Lâm Viễn không nghĩ vậy :Em đánh giá quá cao nhân phẩm của người khác rồi.
Không phải cứ là đồng nghiệp là sẽ tốt với nhau, mà là có ngừoi tốt nhưng cũng không thiếu người xấu.
Không thể nghĩ vì có quen biết mà không phòng bị gì.
Chu Tịnh Kỳ không thảo luận với anh về vấn đề này nữa, hai người duy trì khoảng cách đi về ký túc xá.
Không khia hai người có phần không được tự nhiên, thật ra chỉ có Chu Tịnh Kỳ cảm thấy vậy, Hàn Lâm Viễn được đi cùng cô một đoạn đường lại rất mãn nguyện.
Phòng của Chu Tịnh Kỳ và Hàn Lâm Viễn đều ở lầu ba nên hai người đi thang bộ lên.
Chu Tịnh Kỳ đi lên trước anh một bậc thang, không muốn đi ngang cùng anh, rất khó xử.
Hàn Lâm Viễn đi chậm phía sau cô, ánh mắt chưa từng rời khỏi người cô.
Người con gái này định vạch rõ ranh giới với anh chỉ vì trước đó anh đã tỏ tình với cô.
Đi tới cửa phòng, Chu Tịnh Kỳ quay sang, nói với anh một câu chúc ngủ ngon không thừa thãi chữ nào rồi đóng chặt cửa, không chờ anh trả lời lại.
Hàn Lâm Viễn đứng đó nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, bất lực thở dài một hơi.
Một lúc sau lại nói với cánh cửa 'chúc ngủ ngon' rồi mới đi qua về lại phòng mình ở ngay bên cạnh.