Sau bao tháng ngày vất vả, Chu Tịnh Kỳ cuối cùng cũng tốt nghiệp.
Mọi người reo hò chúc mừng, cuối cùng cũng kết thúc sự nghiệp học hành gian khổ.
Ngày diễn ra lễ tốt nghiệp, Hàn Lâm Viễn ghé cửa hàng hoa đẹp nhất thành phố A mua theo một bó hoa rất đẹp mang tới tặng cho Chu Tịnh Kỳ.
Anh lo cô sẽ không vui, vậy nên chỉ ngồi trong xe gọi điện cho cô, nói với cô rằng anh sẽ ở trên xe chờ cô, khi nào xong hãy gọi cho anh.
Buổi lễ kết thúc, mọi người cùng nhau chụp hình lưu niệm, mọi người chúc nhau sau này sẽ thành công, hẹn nhau sau này phải họp lớp thường xuyên, mãi cho đến gần trưa, khi mọi người chuẩn bị ra về, Chu Tịnh Kỳ mới nhớ ra Hàn Lâm Viễn vẫn còn đang chờ cô.
Không kịp thay bộ quần áo cử nhân, Chu Tịnh Kỳ đi nhanh về phía bãi đỗ xe phía ngoai trường học, tìm một lượt nhận ra biển số chiếc xe trắng quen mắt.
Chu Tịnh Kỳ đi tới, gõ gõ cửa kính xe.
Trên xe Hàn Lâm Viễn đang đặt laptop trên đùi mà làm việc.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, anh cất laptop đi bước xuống xe.
Cô gái mới hơn 21 tuổi trước mặt rực rỡ như nắng hè, hôm nay tốt nghiệp, tâm trạng vui vẻ, ý cười vẫn còn đọng trên khoé mắt.
Cô gái anh thích đã trưởng thành rồi.
Giám đốc Hàn, cảm ơn anh đã tới chúc mừng
Chu Tịnh Kỳ vẫn chào một tiếng quen thuộc, vừa lễ phép nhưng lại quá xa cách.
Hàn Lâm Viễn đưa tay gạt gọn lọn tóc rối vì vừa đi đường của cô lại.
Chu Tịnh Kỳ bối rối lùi lại về sau một bước.
Tay Hàn Lâm Viễn chơi vơi giữa khoảng không, nhưng anh cũng không ngại ngùng, mà cười cưng chiều nhìn cô
Hàn Lâm Viễn mở cửa ghế sau, lấy ra bó hoa đưa tới trước mặt Chu Tịnh Kỳ:
Chúc mừng em tốt nghiệp
Chu Tịnh Kỳ nhận lấy bó hoa:Cảm ơn anh
Hàn Lâm Viễn cảm thấy vui vẻ, đây là lần đầu tiên cô nhận quà từ anh.
Dù cô vẫn cố giữ khoảng cách nhưng như vậy cũng là cho anh cơ hội lần nữa tiến lại gần rồi.
Điện thoại Chu Tịnh Kỳ bỗng vang lên tiếng nhạc chuông.
Chu Tịnh Kỳ bỏ ra xem, khi nhìn thấy số điện thoại gọi đến thì hai hàng lông mày co lại.
Chu Tịnh Kỳ tắt đi không có ý định nghe.
Dạo gần đây ba mẹ cô vẫn luôn gọi điện làm phiền cô, nói cô tốt nghiệp rồi phải về nhà ngay.
Cô biết ba mẹ cô sẽ chẳng thay đổi, lần nào cũng chỉ đề cập đến chuyện cô đã tìm được bạn trai nhà giàu nào chưa.
Chu Tịnh Kỳ phiền não lắm.
Hàn Lâm Viênc nhìn thấy cô từ lúc có ngừoi gọi đến, tậm trạng thay đổi hẳn, anh nhíu mày tức giận.
Hôm nay là một ngày vui, không ai có quyền tước đi niềm vui của cô gái anh thích.
Chu Tịnh Kỳ vốn đang vui vẻ, vì cuộc gọi từ gia đình mà tâm trạng trùng xuống.
Cuộc gọi vừa rồi đến đúng lúc, như muốn nhắc nhở cô nhớ được gia cảnh của cô so với Hàn Lâm Viễn chính là hai thế giới.
Nếu cô thật sự đến với Hàn Lâm Viễn, ba mẹ cô sẽ không từ thủ đoạn đòi hỏi sính lễ nhiều không đếm xuể.
Em có tham gia chúc mừng với các bạn không?
Lớp đại học không có ý định liên hoan, chỉ có bốn người phòng các cô rủ nhau đi uống rượu chia tay thôi.
Chu Tịnh Kỳ nghĩ nghĩ:Có tham gia, vậy em quay lại đây.
Anh lái xe cẩn thận.
Hàn Lâm Viễn chăm chú nhìn cô, một lúc sau mới 'ừ' một tiếng.
Hàn Lâm Viễn đi rồi, Chu Tịnh Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai người vẫn là nên giữ khoảng cách với nhau.