Dáng người cao ráo của Sầm Thi đang dựa vào bức tường hành lang, bóng hình nửa sáng nửa tối, thỉnh thoảng lại loay hoay nghịch chiếc cúc áo kim loại trong tay.
Thời khắc đó, Tô Nhất Xán cảm thấy có chút lúng túng, trong vòng vài giờ sau khi đón được cậu em này, thì tất cả sự xấu hổ của cô đều bị phơi bày trước mặt anh, cảm giác mất mặt và điên cuồng ấy khiến cô nhất thời cảm thấy mất kiểm soát.
Cô cúi đầu sải bước nhanh, bước qua trước mặt Sầm Thi đi xuống lầu, mặc dù không muốn thừa nhận, tuy nhiên quả thực là cô đã tự khiến cuộc sống của mình ngày một tồi tệ, ngay giờ phút này đây, cô chỉ muốn ở một mình mà thôi.
Từ lầu ba, xuống lầu hai, rồi lại lầu một, xuyên qua đại sảnh, tiếng bước chân phía sau Tô Nhất Xán vẫn như hình với bóng, tựa bóng ma chẳng dứt, như đang muốn nhắc nhở cô về nỗi thống khổ, lúng túng hiện tại.
Một mạch ra khỏi đồn cảnh sát, cơn tức giận bị kìm nén đã lâu trong Tô Nhất Xán đột nhiên bùng phát, cô dừng bước, quay đầu lại nói: “Sầm Thi phải không? Cảm ơn em vừa rồi đã đứng ra, chính nghĩa là không sai, nhưng việc tốt không phải làm như vậy, cũng may khi nãy người đó không sao, bất luận môi trường sống ở nước ngoài của em có tốt đến đâu và ba mẹ chiều chuộng em ra sao, nhưng đây là Trung Quốc, China! Ok?”
“Không thể tùy tiện đánh người, làm vậy sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, hiểu không? Em có quốc tịch Trung Quốc không? Nếu không, thì em còn có nguy cơ bị trục xuất, tức là hôm nay vừa mới đến, ngày mai đã phải về nhà, ba mẹ chị bảo chị phải chăm sóc em, chị không muốn ngày đầu tiên đón được người mà đã phải đưa em đi ngay…”
Ngoài cổng đồn cảnh sát có vài chiếc xe cảnh sát đang đậu, đường phố mịt mù sương, thỉnh thoảng có một chiếc taxi màu vàng lướt qua, làm nước bắn tung tóe, trong bầu không khí là cảm giác nóng bức, nhớp nháp đặc thù của lưu vực sông Giang Hoài.
Sầm Thi đứng cách cô ba bước, không mấy để ý mà nghe cô thuyết giảng, anh kiên nhẫn đợi cô trút giận, ánh mắt hờ hững nhìn cô, thầm đoán xem kinh nghiệm nào đã khiến cô trở thành một “giảng viên” giảng bài lưu loát như vậy, còn không cần lấy hơi luôn?
Lúc này, Tô Nhất Xán đang hai tay chống nạnh, tâm trạng cáu kỉnh, bên cạnh cô có một ống xả khói nhô ra từ cửa sổ thủy tinh, đúng lúc nó đang bốc khói nghi ngút.
Sầm Thu lùi lại một bước, nheo mắt nhìn từ một góc độ khác, sự khác biệt về hình ảnh khiến một đám khói bay lên từ đầu Tô Nhất Xán, trông rất phù hợp với biểu cảm hùng hồn và tức giận của cô, tựa như phiên bản người thật của biểu cảm “tức đến xì khói” vậy.
Khóe miệng Sầm Thi đột nhiên nhếch lên, đúng lúc Tô Nhất Xán quay đầu sang, khiến cô tức giận đến nhảy dựng, đồng thời giọng điệu cũng cao thêm mấy phần: “Em có đang nghe chị nói không?”
Những đám mây đen dày đặc trên rìa bầu trời theo gió trôi về phía Đông, bên tai vẫn là cơn mưa lớn đang không ngừng trút xuống mặt đất, khiến thành phố xa lạ này lại càng trở nên cô đơn hơn.
Sầm Thi nhìn những đám mây trôi mỗi lúc một xa, cảm thấy hơi hoài niệm về cách thức giáo dục kiểu không ngừng căn dặn của Trung Quốc.
Anh thu lại tầm mắt và cúi đầu xuống, ngẫm nghĩ xem trước đây mình đã đối phó với tình huống này thế nào? À phải rồi, anh chợt nhớ ra, bèn ngước mắt lên, khóe mắt hơi rũ xuống, lộ ra vẻ vô tội “Em đói rồi…”
Sau khi nghe thấy lời này, giọng nói của Tô Nhất Xán đột ngột dừng lại, thực tế là cô phải sững sờ trong giây lát và tâm trạng cáu kỉnh dường như đã biến mất một cách thần kỳ chỉ trong nháy mắt.
Chính xác mà nói thì đây là ba từ vô cùng phổ biến, nhưng giọng nói của Sầm Thi lại mềm mại và ngọt ngào như yến mạch ngâm trong sữa, còn mang theo chút lười nhác độc nhất vô nhị, đánh thẳng vào lòng người.
Cô chưa bao giờ biết rằng một người đàn ông còn có thể nói một câu bình nhưng lại ở giữa ranh giới của sự quyến rũ và bất lực như vậy.
Tuy nhiên thái độ của anh lại vô cùng bình tĩnh, vừa không hề có cảm giác chống đối, vừa khiến người ta chẳng chút nóng nảy, quả thật là kỳ lạ.
Lúc này, Tô Nhất Xán mới đột nhiên nhận ra, sau khi đón được người, mình đã kéo anh đến thẳng thành phố, trời sắp tối rồi, còn để người ta ôm cái bụng rỗng.
Quan trọng hơn nữa là, người ta lại vì cô mà gặp phiền phức, còn bị thương nữa, nếu vẫn tiếp tục nói, thì đúng là có chút vô nhân tính.
Cô dẹp cả bụng bực tức sang một bên, trước tiên là đưa Sầm Thi đi tìm một tiệm thuốc, mua chút i ốt sát trùng và gạc rồi ngồi trên xe băng bó vết thương cho anh.
Sầm Thi ngoan ngoãn đưa tay ra cho cô, Tô Nhất Xán bảo anh để thẳng thì anh để thẳng, bảo anh nghiêng thì anh nghiêng, vô cùng nghe lời.
Trong lúc để thẳng tay, Sầm Thi vô thức so sánh, mới phát hiện ra rằng bàn tay của Tô Nhất Xán trước mặt mình quá nhỏ, một nắm tay là có thể nắm trọn, dường như còn rất mềm mại, anh chỉ cần lật tay là có thể nắm lấy, nên không khỏi cong cong khóe mi.
Màn đêm đã buông xuống, đèn trong xe bật sáng, ánh sáng hơi vàng khiến tầm nhìn không được tốt, Tô Nhất Xán nghiêm túc hỏi anh: “Đau không?”
Một lúc sau vẫn không nghe thấy anh lên tiếng, Tô Nhất Xán ngước lên, thấy Sầm Thi rũ mi, không biết đang suy nghĩ điều gì mà lại cẩn thận nhìn cô chằm chằm.
Hàng lông mi cong dày tự nhiên hơi cong, mà đôi lông mày lại thật sâu giống như người phương Tây, trái tim Tô Nhất Xán dịu đi không ít, cô lại hỏi: “Nếu đau thì nói nhé.”
Bị cô nhắc nhở, Sầm Thi vô cùng phối hợp, nhíu mày, nói: “Đau.”
Anh vừa nói vậy, thì Tô Nhất cúi đầu, bàn tay lại càng nhẹ nhàng hơn, mà hàng lông mày và mắt của Sầm Thi cũng lập tức thả lỏng.
Tô Nhất Xán vừa xử lý vết thương cho anh, vừa nhân tiện nói một câu: “Khi nãy trong quán em không gọi đồ ăn mà lại uống bia một mình làm gì?”
“Người chưa khô hẳn, lạnh.”
Tô Nhất Xán hoàn toàn câm nín, cô cảm thấy bản thân chăm sóc cậu em này không tốt, để anh ngày đầu tiên về nước đã phải chịu khổ cùng mình.
Để lấp đầy dạ dày, Tô Nhất Xán đưa Sầm Thi đi tìm một nhà hàng thịt nướng gần đó, nhà hàng thịt nướng theo phong cách Hàn Quốc, nên cần tự nướng, tay Sầm Thi lại bị thương, nên nhiệm vụ nướng thịt quan trọng được đặt lên người Tô Nhất Xán.
Sau đó, Sầm Thi đã thực sự không còn khách sáo với cô nữa, mà ngồi ngay ngắn tại chỗ để chờ được cho ăn.
Mấu chốt là, tốc độ nướng của Tô Nhất Xán không kịp với tốc độ ăn của anh, đĩa thịt vừa mới đến trước mặt anh đã lập tức như mây bay, khiến Tô Nhất Xán phải vô cùng nghi ngờ rằng liệu có phải cậu em này vừa mới trở về từ nạn đói ở Mỹ hay không?
Đột nhiên, cô bỗng nảy sinh tình mẫu tử, có chút xót xa mà nướng thịt cho anh cả tối, thậm chí cô còn chưa từng hiếu thuận như vậy với mẹ ruột của mình bao giờ.
Mặc dù Sầm Thi đang mải mê ăn uống, nhưng vẫn không thể ngăn cản được “ánh mắt thèm thuồng” đến từ mọi phía, nguyên nhân là vì anh chàng có gương mặt lai này khiến người ta khó có thể bỏ qua.
Khi anh không cười, trông giống Tôn Long [1] thời trẻ, đường nét góc cạnh rõ ràng, đến khi mỉm cười, thì lại toát lên vẻ trong sáng và nhút nhát hao hao Ji Chang-wook [2], thực sự thôi thúc phần lớn phái nữ muốn “sinh con” cho anh.
Vừa rồi, ngay khi anh đứng dậy lấy gia vị, Tô Nhất Xán đã liếc thấy không ít các cô gái muốn đến gần anh, cũng may là Tô Nhất Xán vẫn còn nhân tính, nên sẽ không làm ra mấy chuyện điên rồ như “tàn phá” đóa hoa kia.
Đương nhiên, nướng thịt là việc của nướng thịt, nhưng cô vẫn không quên bệnh nghề nghiệp của một nhà giáo nhân dân mà cằn nhằn thêm một câu: “Như loại đàn ông vừa rồi, thì không cần để ý đến anh ta, có phải em cảm thấy ở nhà chưa từng phải chịu khổ, nên ấm ức khi anh ta đụng phải em hay không?”
Sầm Thi ăn đã gần xong, anh có chút buồn bã duỗi chân: “Đúng là rất ấm ức.”
“Vừa rồi chị nói không phải có ý trách em đâu, trông em trắng trẻo sạch sẽ thế này là biết được người nhà chăm sóc cẩn thận thế nào rồi, không sao, đến đây rồi thì đã có chị, chị sẽ không để em phải chịu thiệt thòi đâu.”
Trong mắt Sầm Thi hiện lên ý cười, anh thuận theo lời của cô, ngoan ngoãn đáp: “Dạ.”
Kết thúc bữa tối, cánh tay của Tô Nhất Xán đã đau mỏi đến mức khó nhấc lên, đồng thời cô đã thầm quyết định rằng sau này nhất định sẽ không đưa “ông tướng” này đi ăn thịt nướng nữa.
Tô Nhất Xán vào phòng vệ sinh rồi quay lại tìm phục vụ để thanh toán, nhưng nhân viên nói bàn cô đã được thanh toán rồi, cô quay đầu lại, thấy cậu em Sầm đang rất ga lăng đứng đón gió ngoài cửa quán thịt nướng đợi mình.
Tô Nhất Xán lại cảm thấy bất ngờ, đúng là một chàng trai hiểu chuyện, vậy mà tại sao năm đó bà Quách Xuân Hoa không sinh cho cô một cậu em trai ngoan ngoãn vậy chứ?
Đường về nhà khá dài, từ nội thành đến Phượng Khê phải mất hơn một giờ, lại gặp đúng giờ cao điểm kẹt xe, nên mất trọn hai tiếng đồng hồ.
Tô Nhất Xán nói với Sầm Thi: “Nếu mệt thì ngủ một lát đi.”
Sầm Thi đáp lại một câu “Vậy vất vả cho chị rồi”, sau đó ngủ suốt cả hai tiếng đồng hồ.
Khi Tô Nhất Xán vẫn còn bé, thì Phượng Khê là một Huyện nhỏ, nhà cửa đều được xây dựng quanh hồ Thạch Du, mỗi mùa Hè đến, người dân ở các thành phố lân cận đều thích lái xe đến đây nghỉ đường, ăn tôm hùm đất.
Có lẽ là vào khoảng năm Tô Nhất Xán học lớp chín, thì Huyện Phượng Khê đã đổi thành Quận, so với các Quận lớn như Quận Ninh, thì nhịp sống nơi đây tương đối chậm, rất nhiều đường phố vẫn giữ nguyên nét đẹp cổ kính của Giang Nam.
Suốt quãng đường về nhà, cơn mưa lớn vẫn không tạnh, sau khi lái xe vào sân, Tô Nhất Xán mới vỗ gọi Sầm Thi đang ngủ say dậy.
Mái tóc xoăn của anh càng thêm rối dưới ánh đèn pha, trông giống một loài “quái vật” Khoa học nào đó, anh còn đang nhìn chằm chằm vào căn nhà cũ của Tô Nhất Xám bằng đôi mắt trống rỗng, đồng thời khó nói thành lời, hỏi: “Chị sống ở đây sao?”
“… Đây là nhà chị, xuống xe đi.”
Vì vậy, chiếc áo phông khó khăn lắm mới khô được của Sầm Thi lại ướt hết sau khi xuống xe, anh cứ thế mang theo ba chiếc vali to của mình vào hiên nhà trong cơn mưa.
Tô Nhất Xán bật bóng đèn trước hiên lên, nhất thời ánh sáng vàng không bình thường lóe lên khi chỉ cách mí mắt trái của Sầm Thi khoảng ba milimet, khiến anh giật mình.
Anh giơ ngón tay giữa lên búng vào bóng đèn một cái, “tạch tạch”, bóng đèn vụt tắt, Tô Nhất Xán lập tức quay đầu sang nhìn anh chằm chằm: “Sao thế?”
“… Em… Chỉ sờ nó một cái thôi.”
“Em cho rằng dùng từ “sờ” thì chị sẽ không nghe thấy âm thanh vừa rồi hả?”
“Bóng đèn nhà chị lắp thấp quá rồi.”
“Chưa từng có người khổng lồ cao một mét chín mươi nào tới nhà chị.”
“Thực ra em đâu có cao.”
Tô Nhất Xán suýt chút nữa thì không lấy được hơi, một người cao một mét chín mươi lại nói rằng bản thân mình không cao, nghe buồn cười như thể Jack Ma nói mình không thể kiếm tiền, Michael Jackson nói mình không thể nhảy, hay Pavarotti nói mình hát dở vậy.
Nhưng lúc này đây, Tô Nhất Xán đã hoàn toàn kiệt sức, cô lười đứng ngoài cửa để tranh luận về vấn đề chiều cao, bèn mở cửa đi vào nhà, rồi bật công tắc đèn trên tường lên.
Thời điểm đèn trong phòng khách bật sáng, Sầm Thi lại hoàn toàn không hề cảm thấy sự khác biệt giữa khi bật đèn và tắt đèn.
Phải nói rằng, căn nhà này vẫn giữ nguyên bài trí từ năm Tô Nhất Xán ra đời, sơn trên tường là một màu xanh kỳ lạ, kèm theo đó là những mảng bong tróc lốm đốm, trên trần là chiếc quạt trần ba cánh kiểu cũ, cùng cả mấy viên gạch gốm mà gia đình thay từ thời Tô Nhất Xán còn học cấp hai, đến nay cũng đã sờn và nứt nẻ.
Nghĩ đến năm đó, khi Tô Nhất Xán vẫn còn đi học, những bạn học có điều kiện gia đình khá giả đều ở nhà cao tầng, còn gia đình Tô Nhất Xán lại sống trong căn nhà mái bằng tại khu cổ, điều đó đã khiến mọi người tưởng rằng cô là một học sinh nghèo.
Sau khi ra trường, tất cả mới biết rằng mẹ Tô Nhất Xán là bác sĩ chính tại bệnh viện số Một, còn ba là hiệu trưởng của trường Thể thao Phượng Khê, là một gia đình phần tử trí thức tiêu chuẩn.
Ngẫm ra thì căn nhà cũ này cũng là năm đó ba cô được đơn vị phân cho, tuy rằng đây là khu vực cũ nhưng không phải ai cũng có thể vào ở.
Sau khi Tô Nhất Xán tốt nghiệp cấp ba, thì ba cô đã chuyển từ trường Thể thao Phượng Khê đến một trường Thể thao trong thành phố và gia đình cô cũng chuyển đến một khu chung cư chính quy tại đó.
Căn nhà cũ ở Phượng Khê luôn bỏ không, không có người, cứ thế cho đến khi Tô Nhất Xán tốt nghiệp đại học về đây làm giáo viên thì mới dọn lại ở.
Vốn dĩ ba mẹ muốn sửa sang mới cho cô, tuy nhiên mấy năm nữa khu phố này sẽ bị giải tỏa, Tô Nhất Xán chê việc sửa chữa quá phiền phức, cũng lười chẳng muốn tất bật.
Ban đầu, ba mẹ nghĩ rằng cô chỉ ở lại Phượng Khê cùng lắm là một, hai năm, sớm muộn gì thì sau khi kết hôn cũng sẽ về lại thành phố, nên mới mặc kệ để cô đi.
Do vậy, nên bất kể người nào từng đến đây, đều sẽ cảm thấy rằng, cứ hễ đoàn làm phim điện ảnh hay phim truyền hình có chủ đề siêu nhiên nào đó đến đây, thì về cơ bản là có thể sử dụng luôn ngôi nhà này của cô mà không cần phải chỉnh sửa.
Sầm Thi đứng ngoài cửa, sửng sốt cả buổi mà vẫn không vào, Tô Nhất Xán quay lại liếc anh một cái: “Nếu không quen thì tại ngã rẽ khi nãy, đi lên trước khoảng mười mét nữa có một ngôi nhà kiểu Hán, đối diện là khách sạn duy nhất tại Phượng Khê, chị có thể đưa em đến đó.”
Sầm Thi không còn chần chừ thêm nữa, anh quay người xách theo ba chiếc vali to của mình vào trong, giọng nói bình tĩnh: “Em chỉ đang chiêm ngưỡng phong cách bài trí căn nhà như người Syria này của chị thôi.”
“…”.