Sầm Thi lại ướt sũng cả người, Tô Nhất Xán chỉ đành nhường phòng tắm cho anh tắm trước, chẳng bao lâu sau đã thấy ra ngoài, anh mặc chiếc áo phông rộng rãi cùng quần đi biển.
Trong nhà bỗng nhiên có thêm một người đàn ông sạch sẽ bắt mắt, dù sao thì Tô Nhất Xán cũng cảm thấy không quen, nên cố tình cầm quần áo né tránh anh rồi đi vào phòng tắm.
Như thường lệ, trước khi tắm, cô có thói quen xả nước ở bồn rửa mặt, sau đó nhìn chằm chằm vào mình trong gương, tiếp đến là nín thở ngụp mặt xuống nước.
Khoảnh khắc khuôn mặt chìm trong nước, thì tiếng sấm sét bên ngoài cửa sổ, tiếng bước chân của chàng trai trẻ trong phòng cùng tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cũ trên tường đều biến mất, mà cô cũng bước vào trạng thái hoàn toàn trống rỗng.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên gáy cô bị một lực mạnh kéo lên, Tô Nhất Xán hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, bèn ngẩng đầu lên, mặt mũi đầy nước, nước chảy từ lông mi, xuống mũi rồi trượt trên môi, qua chiếc gương, cô trông thấy một khuôn mặt vô cùng ảm đạm.
“Chị tự sát đấy à?”
Không biết Sầm Thi vào trong từ khi nào và đang đứng ngay bên cạnh cô.
“…”
Tô Nhất Xán im lặng hai giây, rồi bình tĩnh nói với anh: “Chị đang rửa mặt.”
“Chị úp mặt dưới nước sắp bốn phút rồi đó.”
Cuối cùng mái tóc ướt của Sầm Thi cũng khiến những lọn tóc mái xoăn của anh không còn rối tung nữa, dưới ánh đèn, anh ở rất gần cô, trên người anh là hương sữa tắm thường ngày cô vẫn dùng, nhưng lại mang theo một luồng nội tiết tố nam mà các chàng trai trẻ chẳng thể che giấu.
Tô Nhất Xán nhìn anh trong gương, mỉm cười: “Bốn phút thì nói nên điều gì chứ? Em thấy chị trông giống như đang tự sát ở điểm nào thế?”
“Chị vừa thất tình.”
Tô Nhất Xán lập tức rút lại nụ cười: “Cảm ơn em vì đã nhắc nhở chị.”
…..
Tô Nhất Xán dọn dẹp căn phòng vốn dĩ là của ba mẹ mình để cho Sầm Thi ở, sau khi tạnh mưa thì tháng bảy ở Phượng Khê lại càng nóng hơn.
Vài năm trước tại nơi đây có một câu chuyện cười rất nổi tiếng, nói rằng người Châu Phi đến đây đều không chịu nổi nóng, cuối cùng phải gào thét đòi về với thảo nguyên Châu Phi.
Thời điểm Sầm Thi đến quả không mấy thích hợp, vừa đúng lúc đang là quãng thời gian nóng nhất ở Thành phố Ninh, cơn mưa đêm vừa dứt, thì cảm giác giống hệt như đang ngồi trong lồng hấp, cộng thêm việc múi giờ bị đảo lộn, đã khiến anh cả đêm mất ngủ.
Sáng sớm, đúng sáu giờ Tô Nhất Xán thức giấc, cô trông thấy cửa phòng đối diện mở toang, bên trong trống không, cô có chút kinh ngạc, không biết mới sáng ngày ra mà cậu nhóc kia đã chạy đi đâu mất rồi? Kết quả là vừa mới đẩy cửa nhà ra lại trông thấy Sầm Thi đang nằm trên chiếc ghế lười đón gió.
Dưới hiên nhà cô có đặt một chiếc ghế lười, là nửa tháng trước Tô Nhất Xán mua về để chuẩn bị cho chú chó sau này của mình.
Mà còn do Thịnh Mễ Duyệt thuyết phục mấy tháng trời cô mới quyết định, theo lời của đại tiểu thư Thịnh nói thì rất nhiều hàng xóm cũ xung quanh cô đã chuyển đi, nhà cửa gần đây đều để không, sợ cô tiếp tục sống ở đây một mình, nhỡ đến ngày nào đó bị người khác để ý, cướp của cướp sắc, gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không hay, nên mua một chú chó vừa ngăn được trộm lại vừa có cái bầu bạn.
Tô Nhất Xán nghe theo lời đề nghị của cô ấy, cô muốn mua một chú chó to một chút, phải thật trung thành, biết nghe lời, còn có thể chơi đùa cùng mình và đại đa số thời gian sẽ biết yên lặng.
Vì vậy, cô lên mạng tìm kiếm một hồi, sau đó quyết định mua một chú chó săn lông vàng, và đã nghĩ ra cảnh tượng vô cùng lý tưởng rằng vào mùa Đông, cô ở nhà xem phim, chú chó săn lông vàng sẽ làm ổ ngoài cửa sưởi ấm, đó quả thực là một khung cảnh vô cùng hài hòa và thoải mái.
Thế nhưng, sau khi đặt ghế lười trên mạng về, cô lại phạm phải thói quen trì hoãn cũ, ghế thì đến rồi mà chó mãi chẳng thấy đâu.
Lúc này, trông thấy Sầm Thi đang ung dung thả mình trên chiếc ghế, thời khắc ánh mặt trời nghiêng vào hiên, chiếu đến mái tóc xoăn màu hạt dẻ vàng óng của anh, thật đúng là cảm giác khó tả.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
[Vong Tiện] Di Lăng Lão Tổ Đi Đòi Tiền
2.
Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
3.
Cô Vợ Bác Sĩ Khó Chiều
4.
Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
=====================================
Tô Nhất Xán lấy một chiếc chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người Sầm Thi rồi lặng lẽ đi ra ngoài, thời điểm cô quay người lại liếc nhìn thì Sầm Thi đã mở mắt và âm thầm nhìn theo bóng lưng cô.
Sau khi trở về, Tô Nhất Xán phát hiện một bóng người cao lớn đang đứng ngoài cửa, cái bóng dài đổ xuống chân anh, thời điểm nhìn thấy Tô Nhất Xán, thì những nếp nhăn giữa hai hàng lông mày kia cuối cùng cũng đã tiêu tan.
Tô Nhất Xán đi lên vài bước, hỏi: “Em đứng ngoài cổng làm gì thế?”
Giọng điệu của Sầm Thi không mấy tốt, anh buông ra một câu: “Chị ra ngoài lâu quá rồi.”
Tô Nhất Xán sửng sốt một lúc, rồi hỏi: “Chị chạy bộ buổi sáng.”
Nói xong, cô nâng túi đồ trong tay lên: “Sau đó đi mua đồ ăn sáng cho em.”
Thấy ánh mắt của Sầm Thi rời sang túi đồ ăn sáng trong tay mình, Tô Nhất Xán mỉm cười: “Không phải là em đói quá nên mới đứng suốt ngoài cổng để đợi chị đó chứ?”
Sầm Thi quay người, lẩm bẩm một câu: “Em không thuộc đường, lần tới đi đâu thì nói với em một tiếng.”
Tô Nhất Xán đã tự kiểm điểm một chút, cậu em này vừa mới về nước, không quen thuộc nơi đây, có lẽ đã cảm thấy rất bất an.
Trong khi Sầm Thi đang ăn sáng, thì Tô Nhất Xán ngồi khoanh chân trên sofa, không biết bận bịu việc gì.
Thỉnh thoảng Sầm Thi lại ngẩng đầu lên nhìn cô chằm chằm, Tô Nhất Xán nhướng mày nhìn lại anh: “Sao thế? Không hợp khẩu vị à?”
Thấy Sầm Thì hé miệng, Tô Nhất Xán bèn đặt danh sách học sinh mà mình đang phân loại xuống: “Nói.”
“Chị có biết gói sủi cảo không?”
Tô Nhất Xán im lặng nhìn anh hai giây, tiếp đến trả lời thẳng thừng: “Không biết.”
Ban đầu, Tô Nhất Xán tưởng rằng chàng trai trẻ như Sầm Thi về Trung Quốc thì một là đi du lịch, hai là thăm họ hàng, nhưng suốt cả một ngày, cô phát hiện ra ngoài ăn ra thì Sầm Thi chỉ ngồi trên chiếc ghế lười dưới hiên nhà, chẳng ra ngoài lấy nửa bước.
Nhưng trông dáng vẻ uể oải của anh, Tô Nhất Xán thấy anh đến đi lại còn mất sức chứ đừng nói đến việc du lịch, còn về chuyện thăm người thân, cô đang ngẫm nghĩ, nếu như anh thực sự có bà con họ hàng thì sao có thể đến ở nhà cô cơ chứ?
Hôm nay, Tô Nhất Xán rất bận, đột nhiên cô nhận được thông báo từ nhà trường rằng tháng tám phải tạm thời quan lại trường để kết hợp với Huấn luyện viên đội bóng rổ tham gia tập huấn.
Cũng không biết lãnh đạo nhà trường “trúng cơn gió độc” nào mà lại bảo cô đầu tháng tám đã phải quay lại trường sắp xếp công việc, trước đó còn cần gọi điện cho từng học sinh tham gia huấn luyện nữa.
Giữa ngày hè nắng nóng, lại đi thông báo cho học sinh đang trong kỳ nghỉ hè phải quay lại tập luyện là một điều tồi tệ, mà tồi tệ hơn nữa đó là trường phổ thông số hai Phượng Nam của bọn họ nổi tiếng keo kiệt.
Kể từ khi thành lập đội bóng rổ vào ba năm trước đến nay, ngoại trừ vài quả bóng rổ cũ mèm ra thì về cơ bản là không có bất cứ khoản đầu tư nào vào đó.
Đợt tập huấn lần này là hình thức “đóng cửa”, cần phải có chỗ ở, cũng có thể nói là sẽ tồn tại vấn đề về kinh phí.
Vì vậy, Tô Nhất Xán đã phải cắn răng thuyết phục phụ huynh của những học sinh này tự bỏ tiền túi ra chi trả, nhưng vì nơi đây không mấy phát triển, nên ngoài việc học hành của con em mình ra thì phụ huynh không mấy nhiệt tình với những hoạt động đoàn thể khác.
Người thì đưa ra lý do phải đi đến nơi khác, người thì lý do rằng mình phải tham gia lớp học thêm rồi từ chối.
Chập tối, Tô Nhất Xán cầm điện thoại đứng dưới gốc cây đào trong sân, lần đầu tiên trong đời cô được trải nghiệm cảm giác tiếp thị qua điện thoại là thế nào.
Khi cô cúp máy lần thứ n, đồng thời than thở về công việc khó khăn, thì không rõ “ông tướng” không biết đang thức hay ngủ kia bỗng phát ra một tiếng cười rất khẽ, Tô Nhất Xán có chút không chắc chắn, bèn gọi với một tiếng về phía anh: “Em cười cái gì thế hả?”
Sầm Thi vẫn rũ mi, giọng nói uể oải phát ra từ cổ họng: “Em có thể cho chị một lời khuyên.”
Tô Nhất Xán khoanh tay trước ngực: “Cứ nói.”
“Một đội bóng không có sự gắn kết và sức hấp dẫn thì lối thoát duy nhất đó là giải tán.”
“…”
Tô Nhất Xán cúi người, nhặt một cành cây ném vào hiên, Sầm Thi vẫn đang nhắm mắt, nhưng ngay giây tiếp theo một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra.
Anh hơi vươn cánh tay lên và vô bắt lấy cành cây cùng chính xác và quay nó một vòng giữa ngón tay, rồi đột nhiên mở đôi mắt tối tăm nhìn Tô Nhất Xán chằm chằm.
Không biết có phải do ảo giác của Tô Nhất Xán hay không, mà cô trông thấy sự công kích vô cùng mạnh mẽ trong mắt Sầm Thi.
Ngay khi Sầm Thi giơ tay chỉ về phía cô, theo bản năng, Tô Nhất Xán đã lùi lại một bước né tránh, nhưng bỗng nhìn thấy Sầm Thi tung cành cây lên không trung, sau đó bắt được nó một cách chắc chắn, cùng với đó là khóe miệng khe khẽ cong lên.
Dưới bầu trời sao, bóng hình anh chẳng mấy chân thực, vì bóng đèn trước hiên nhà đã hỏng, nên xung quanh anh đều là bóng tối, lộ ra cảm giác cô đơn khó tả, khiến Tô Nhất Xán cảm thấy có vẻ quen thuộc.
Cô im lặng nhìn anh chằm chằm vài giây mà chẳng rõ lý do.
Nghĩ đến việc có một gia đình học sinh gọi mãi vẫn chưa được, cô đã dứt khoát đứng dậy, vào nhà đổi dép lê thành giày thể thao, đến khi quay trở ra, trông cậu em kia vẫy hệt như ông cụ, đến tư thế cũng chẳng thay đổi.
Tô Nhất Xán đá vào chiếc ghế lười, hắng giọng: “Chị đến thăm nhà học sinh.”
Khóe miệng Sầm Thi hơi nhếch lên: “Tiếp thị tận cửa luôn à?”
Tô Nhất Xán rũ mi chăm chú quan sát anh, đúng là cô bị kẹp đầu vào cửa rồi nên mới đi báo cáo hành trình với tên nhóc này.
Thật không ngờ là ngay giây tiếp theo, “ông tướng” trông có vẻ đến bước đi cũng mất sức này lại đột nhiên từ từ đứng dậy, trông anh giống như cây cột điện khổng lồ đứng ngay trước mặt cô.
Tô Nhất Xán đang cúi đầu đã chuyển thành ngẩng đầu: “Làm gì thế?”
Sầm Thi không vội vã, trả lời: “Đi cùng chị.”
“Chị đến thăm nhà học sinh, em đi theo làm gì?”
“Lượn lờ, nhân tiện nhớ đường luôn.”
“…”
Đến cổng sân, Tô Nhất Xán bước lên chiếc xe đạp màu đỏ rồi phóng thẳng ra ngoài, khi cô quay hướng xe đẹp nhìn về phía Sầm Thi, thì thấy ai kia đang đút hai tay vào túi quần nỉ.
Tuy rằng chiếc áo phông có mũ, màu sắc tương phản trông rất năng động, nhưng lại trái ngược hoàn toàn với sắc mặt chẳng mấy phấn chấn cùng tinh thần uể oải của anh.
Khi Sầm Thi đi đến cổng, đầu tiên là anh chậm rãi quay người khóa cửa, sau đó liếc nhìn chiếc xe đạp của cô: “Không lái xe hả?”
“Tất cả đều là đường nhỏ, không tiện lái xe.”
“Chị đạp xe, còn em thì sao?”
Tô Nhất Xán nhấc chân lên xe: “Chị đạp chậm một chút, chân em dài, có thể theo kịp.”
“…”
Xuyên qua khắp con đường và ngõ hẻm, chập tối, đèn đường đã lần lượt bật sáng, những con bướm đêm đang không ngừng chẳng màng sống chết mà lao vào chụp bóng đèn.
Tô Nhất Xán đi phía trước, thỉnh thoảng lại dừng xe để nhìn ra sau, từ đầu đến cuối Sầm Thi vẫn giữ nguyên dáng vẻ chậm rề rề đi phía sau cô, mặc dù trông có vẻ như đang đi dạo, nhưng lại chẳng bao giờ để mất dấu cô.
Tô Nhất Xán đỗ xe đạp trước một tòa nhà cũ kỹ, rồi quay người đợi Sầm Thi một lúc, đến khi anh tới gần, cô mới thấp giọng nói với anh: “Em học sinh này tên là Triệu Kỳ, là đội trưởng đội bóng rổ của trường bọn chị, sau khi ba mẹ ly hôn, em ấy sống cùng bà nội.
Lát nữa, chị sẽ vào trong nói chuyện với bà nội em ấy, nếu như phụ huynh có hỏi thì chị sẽ nói em là giáo viên mới đến trường.”
Nói xong, cô còn nhìn Sầm Thi từ trên xuống dưới, rồi tiếp tục: “Gượng gạo phải không, cứ coi như là giáo viên nước ngoài mới được tuyển về đi, với tướng mạo này của em thì chắc cũng không có ai nghi ngờ đâu.”
Sầm Thi khẽ chớp đôi lông mi dày và hỏi: “Tại sao một giáo viên nước ngoài lại phải đến để thuyết phục người của đội bóng rổ đi huấn luyện.”
Anh đã chỉ ra đúng lỗi logic trong “bản thiết lập” này.
Tô Nhất Xán ra dáng chị cả: “Bởi vì em là một giáo viên nước ngoài có lòng nhiệt tình.”
Dứt lời, cô liếc anh một cái: “Lấy đâu ra mà lắm tại sao vậy hả, phải hoàn thành nhiệm vụ, dù sao thì lát nữa vào trong em cứ cố gắng không lên tiếng là được, để chị nói chuyện.”
Nhà của Triệu Kỳ ở tầng một, đúng lúc bà nội của Triệu Kỳ đang chăm chút cho chú chó ta ở sân, nói toạc ra thì là đang tỉa lông cho chó, vừa nghe thấy tiếng gõ cửa, bà cụ bèn loạng choạng đi ra mở cửa.
Nghe nói là giáo viên của Triệu Kỳ, bà cụ nở nụ cười hiền từ, sau đó Tô Nhất Xán đã nói ra ý định đến đây của mình.
“Con không thể liên lạc được với điện thoại nhà bà, nên đến đây là vì muốn thông báo với Triệu Kỳ rằng tháng tới đội bóng rổ trường sẽ tập huấn, để chuẩn bị trước cho cuộc thi mùa Thu của thành phố, với tư cách là đội trưởng của đội bóng…”
Bà cụ: “Tiểu Kỳ lại gặp rắc rối gì rồi sao? Thằng bé đã hai ngày nay không về nhà, tôi lo lắng lắm, đang chuẩn bị đi báo cảnh sát, nhưng chân tay chậm chạp lại không đi nổi, lần trước chẳng phải đã nói với giáo viên chủ nhiệm của thằng bé rồi sao, tôi không đến họp phụ huynh được đâu.”
Tô Nhất Xán: “Không phải bảo bà đi họp phụ huynh đâu ạ, mà là tập huấn đội bóng rổ, không cần phụ huynh đi cùng, nhà trường có Huấn luyện bóng rổ phụ trách riêng ạ.”
Bà cụ: “Ba mẹ Tiểu Kỳ ly hôn sớm, người mẹ chê nghèo ham giàu của nó đã theo người ta từ lâu rồi, khi đó tôi đã nói với ba Tiểu Kỳ rồi, rằng người phụ nữ đó không thích hợp để chung sống.”
Tô Nhất Xán: “… Dạ! Nếu không tiện thì thực ra cũng không cần phải liên lạc với mẹ Tiểu Kỳ, nhà trường quản lý đồng nhất, nên đợt tập huấn lần này cũng chỉ khoảng trên dưới nửa tháng thôi ạ.”
Bà cụ: “Tai tôi nghễnh ngãng, cô nói to một chút, tuy nhiên thằng con trai tôi cũng là cái loại chẳng ra gì, suốt ngày chỉ biết chạy theo đàn bà, lần trước còn nói muốn tìm cho Tiểu Kỳ bà mẹ kế sáu mươi tuổi, làm tôi tức chết đi được.”
Đột nhiên Tô Nhất Xán cảm thấy có chút đau đầu, ông nói gà bà nói vịt, thế mà cũng được luôn? Còn Sầm Thi thì khoanh tay đứng trước cổng, làm “phông nền” vô cùng đắc lực.
Tô Nhất Xán căng da đầu, nghiêng người về phía trước, hơi hét lên: “Quan trọng nhất là đợt tập huấn lần này tính cả phí ăn ở, cũng không quá đắt, nhà trường sẽ chịu một phần, nên mỗi người chỉ cần đóng 800 tệ…”
Đột nhiên bà cụ tươi cười vui vẻ chạy về phía chú chó ta nhà mình: “Trứng Sắt nhà tôi là chó cái, có thể đẻ, năm ngoái mới đẻ một lứa, mà được những mười con, lại nhiều sữa nữa.”
“…” Đây không còn là tai nghễnh ngãng nữa rồi, phải gọi là siêu cấp ảo giác mới đúng.
Đột nhiên “phông nền” sau lưng bật ra một tràng cười không hề che giấu, Tô Nhất Xán trừng mắt quay lại nhìn, thấy Sầm Thi đang cong khóe miệng, hồn nhiên dựa vào cửa sân, như đang xem tuồng chèo vậy.
Đến lúc này, về cơ bản là Tô Nhất Xán đã đưa ra kết luận rằng, giữa mình và bà cụ trước mặt tồn tại một rào cản giao tiếp không thể vượt qua, vì vậy chỉ đành chào hỏi rồi rời đi.
Trước khi đi, bà cụ còn nói thêm một câu: “Bà vô dụng, mắt mũi tèm nhèm, không thể tiễn hai giáo viên, hai người đi thong thả nhé.”
Sau đó, bà ấy lại quay người vào tỉa lông cho Trứng Sắt một cách vô cùng khéo léo giữa khoảng không tối đen như mực, hơn nữa còn tỉa rất gọn gàng.
Sau khi ra khỏi khu nhà của Tiểu Kỳ, Tô Nhất Xán lên xe đạp định về nhà, nhưng còn chưa kịp đạp đi thì yên sau xe lại bị kéo mạnh, khiến chân bị hẫng, không những xe đạp không tiến lên phía trước, mà Tô Nhất Xán còn suýt chút nữa thì ngã khỏi xe do trọng tâm không vững.
Cũng may là tên thủ phạm kia không để chuyện đó xảy ra, một tay Sầm Thi giữ tay cầm, tay còn lại kéo yên sau, nói với cô: “Thế là xong rồi hả?”
Cả người Tô Nhất Xán bị anh kéo, nên nhất thời va vào anh, lần va chạm này không hề nhẹ, mà Sầm Thi vẫn đứng yên tại chỗ, còn phát ra âm thanh uể oải trong không khí.
Tô Nhất Xán chỉ cảm thấy cánh tay mình như đập vào bức tường, cứng ngắc, hai ngày nay Sầm Thi đều mặc áo phông rộng thùng thình, hoàn toàn không nhìn ra cơ thể thế nào, lần va chạm này khiến Tô Nhất Xán có chút bất ngờ, chàng trai trẻ trông thì có vẻ đờ đẫn này lại có cơ thể chất lượng vậy sao?
Sợ cô ngã, Sầm Thi không dám buông tay, Tô Nhất Xán ngẩng đầu lên nhìn anh một cách khó hiểu, dưới đèn đường đêm, dường như đôi đồng tử màu nâu trà của Sầm Thi sáng hơn đôi chút, khi nhìn người khác không chớp mắt lại tựa như chiếc móc câu.
Nhưng Tô Nhất Xán còn chưa kịp phản ứng, thì “tên thủ phạm” đã dời tầm mắt đồng thời nhìn trời, nhìn đất, nhìn cây.
Tô Nhất Xán vội vàng chống chân xuống đất, đến khi đứng vững, thì Sầm Thi mới buông tay, Tô Nhất Xán hỏi lại: “Xong hay không thì sao? Em không trông thấy tình hình khi nãy à? Chị nói gà, bà cụ nói vịt, nên có cần thiết phải nói tiếp nữa không?”
“Hơn nữa, đội bóng rổ cũng không phải do chị phụ trách, chị đã thông báo đến nơi đến chốn, nhưng nếu họ không tham gia thì chị còn làm gì được nữa, nếu cần đau đầu lo lắng thì phải là huấn luyện viên của họ.
Nói đến huấn luyện viên, cũng không biết bao giờ mới đến, làm giá như thể là người thân của Hiệu trưởng không bằng, việc này lại đến tay chị, đâu có nói rằng sẽ chia cho chị một nửa tiền lương, trời thì nóng bức…”
Lúc này, Sầm Thi đang bày ra vẻ mặt khó nói nên lời, anh nheo mắt nhìn cô, nhìn tái nhìn hồi, tóc cô đang bị gió thổi rối tung, khiến cái đầu trông to to, cả người như thể muốn bay lên luôn vậy.
Tô Nhất Xán chuẩn bị trèo lên xe đạp, mắt thấy Sầm Thi lại chuẩn bị kéo xe của mình, một lần nữa, cô khó hiểu hỏi: “Không phải chứ, nói nghe xem, em có ý gì vậy hả?”
Gương mặt dưới ánh trăng của Sầm Thi lộ ra vẻ lạnh lùng, anh lên tiếng hỏi cô: “Chị có biết Triệu Kỳ đang ở đâu không?”
Tô Nhất Xán nghi ngờ nhìn anh một cái: “Làm thế thế?”
“Đến thẳng đó tìm em ấy.”
Tô Nhất Xán cười cười bĩu môi: “Em rảnh quá hả?”
Nhưng Sầm Thi lại vô cùng nghiêm túc đáp lại cô: “Em là một giáo viên nước ngoài có lòng nhiệt tình.”
“…” Khi mà bạn đã chấp nhận một thiết lập nào đó, thì ít nhiều cũng sẽ cảm thấy bị tẩu hỏa nhập ma..