Rung Động Nho Nhỏ

Tô Uyển Âm đi theo đến văn phòng của Sở Tư Niên.

Văn phòng rất rộng, hai mặt tường đều là cửa sổ sát đất, lấy ánh sáng rất tốt, rất phù hợp để làm việc.

Tuy cách bài trí bên trong rất giản dị nhưng không thể che giấu được khí chất quý tộc. Ở đây có phòng nghỉ, nhà vệ sinh riêng, còn có khu vực nghỉ ngơi… Nếu không phải lúc bước vào, Tô Uyển Âm thấy trên cửa ghi chữ phòng làm việc thì còn tưởng đây là cách bài trí của khách sạn sang trọng nào đó.

Vừa nhìn đã cho người xem cảm giác có tiền, chỉ có thể nói phòng làm việc của phó giám đốc Thần Ảnh có khác.

Không đợi cô ngỡ ngàng xong, người đàn ông đi phía trước quay đầu lại nhìn cô.

Đôi mắt đào hoa từ sáng đến giờ luôn mang theo ý cười lúc này khẽ híp lại, thể hiện tâm trạng của chủ nhân không tốt.

"Gấp đôi tiền lương là em lập tức muốn đi theo anh ta à?"

Giọng điệu còn kì lạ như vậy.

Có cảm giác như bị phụ lòng.

Bị ông chủ thấy mình muốn nhảy việc thì phải làm sao?

Tô Uyển Âm lập tức lắc đầu: "Không có."

"Ừm." Nghe được câu trả lời phủ định, Sở Tư Niên ngồi trên ghế có vẻ rất thoải mái: "Tôi cũng nghĩ Âm Âm sẽ không làm như vậy."

Vẻ mặt Tô Uyển Âm tràn đầy nghĩa khí: "Tất nhiên là không rồi."

Thật ra, ngoài miệng cô nói không nhưng trong lòng lại muốn, nếu tiền lương cao hơn ở Thần Ảnh, ông chủ còn là một người bình thường thì khỏi phải nghĩ, cô chắc chắn sẽ không do dự mà rời khỏi Thần Ảnh.

Không biết có phải do cô quá tập trung vào suy nghĩ của mình hay không mà Sở Tư Niên đã nhận ra điều gì đó, người đàn ông tựa vào ghế dựa, trên mặt khôi phục nụ cười: "Hôm nay, lúc Âm Âm ký hợp đồng không nhìn kĩ à?"

Tô Uyển Âm vừa nhìn thấy nụ cười này của anh thì lập tức cảm thấy quái lạ.

Buổi sáng, Chu Thần bảo cô kí hợp đồng làm việc, nội dung trên hợp đồng kia toàn là chữ viết. Cô tùy ý lật xem, cảm thấy không khác gì so với hợp đồng bình thường nên không xem kĩ mà kí tên luôn.

Dù sao Thần Ảnh cũng là một công ti lớn, không đến nỗi dùng hợp đồng tính kế với một người mới tốt nghiệp như cô.

Nhưng nghe Sở Tư Niên nói vậy, Tô Uyển Âm tỉnh ngộ, Thần Ảnh không đến nổi, không có nghĩa là anh không đến nổi...

Đợt này Thần Ảnh tuyển năm người, lúc Chu Thần để cô kí hợp đồng thì chỉ có mình cô, ai biết bốn người khác cũng kí hợp đồng như vậy không chứ?

Sao lúc đó cô không xem kĩ chứ…

Tô Uyển Âm hối hận, không biểu hiện ra mặt, thở phào hỏi: "Ví dụ tôi nên thấy cái gì?"

Sở Tư Niên chậm rãi mở hai chiếc ly trên khay trà, cầm một ấm trà tinh xảo trên bàn rồi rót nước vào đó. Lời nói giống như nước trà chảy xuống, âm thanh tao nhã êm tai: "Phụ nữ tài giỏi như Âm Âm nhất định rất có triển vọng, công ti sẽ gửi em đi đào tạo định kì."

Trong ấn tượng của mình, nội dung cô xem hoàn toàn không có điều lệ này, cô hỏi: "Đào tạo?"

Sở Tư Niên nhếch môi, đưa cho cô một ly trà đã rót gần đầy nước: "Vì để Âm Âm có tiến bộ lớn ở công ti nên lúc vừa ký hợp đồng xong, công ti đã nộp phí đào tạo quốc tế cho em, nếu em chủ động từ chức thì phải bồi thường tất cả các khoản."

"..."

Phí đào tạo quốc tế vừa nghe đã biết rất đắt.

"Phí đào tạo quốc tế đó khoảng bao nhiêu tiền?"

"Vì chúng tôi rất coi trọng Âm Âm nên chọn cái đắt nhất, khoảng ba triệu."

Ba triệu… Tất cả tài sản của cô giáo Nam và giáo sư Tô cũng không đủ bồi thường.

Tức ghê.

Mặc dù việc công ti cử cô đi học với giá cao là chuyện tốt nhưng cô thật sự cảm thấy bực tức một cách khó hiểu.

Cô cứ cảm thấy mình đã bị Sở Tư Niên chơi một vố.

Càng khó chịu hơn chính là để hòa thuận ở chung, cô còn phải bày ra vẻ mặt cảm kích nhận trà Sở Tư Niên đưa cho, ngượng ngùng nói: “Cảm ơn phó giám đốc Sở, công ti tốt quá. "

"Đương nhiên rồi." Sở Tư Niên nói thêm, giống như sợ cô lo lắng không đủ: "Cố gắng lên. Yên tâm đi, Âm Âm, năng lực làm việc của em tốt như vậy, không đời nào công ti lại sa thải em đâu."

"..."

Tôi cảm ơn anh nha.

Tô Uyển Âm: "Tôi sẽ cố gắng."

Sau khi nhấp hai ngụm trà, Sở Tư Niên tao nhã đặt tách trà xuống: "Được, vui vẻ xong rồi thì đưa cho tôi một bản biên bản cuộc họp vừa rồi."

"..."

Haha, thật là vui ghê.

Tô Uyển Âm đang định ôm máy tính đi ra ngoài thì bị người đàn ông gọi lại: "Em đi đâu vậy?"

Tô Uyển Âm: "Về phòng làm việc."

Sở Tư Niên: "Chu Thần chưa nói với em à?"

Tô Uyển Âm: "Nói gì cơ?"

"Em là… thư ký chuyên phụ trách tiếng Pháp của tôi. Gần đây, công ti tập trung vào chi nhánh bên Pháp, có rất nhiều việc liên quan cần xử lý. Để thuận tiện hơn thì em có thể tạm thời làm việc ở đây."

"..."

Sao cứ cảm thấy rằng những gì người này vốn định nói khi tạm dừng có thể là 'em là thư ký riêng của tôi ' chứ?

Hơn nữa, sao giọng điệu nói như ban ơn vậy?

Tô Uyển Âm vốn đã khó chịu, khi nghe thấy giọng điệu này thì muốn ném thẳng laptop trên tay vào mặt anh luôn.

Thôi được, với tư cách là một nô lệ của công ti, cô vốn không dám làm loại chuyện này, hơn nữa ném anh bằng chiếc laptop đắt tiền như vậy cũng không đáng.

Tô Uyển Âm cảm thấy nói với anh thêm vài câu nữa thì bản thân sẽ rất dễ mất kiểm soát, cô bước thẳng đến chiếc bàn nhỏ trông có vẻ rõ là xập xệ kia bắt đầu sắp xếp ghi chép cuộc họp.

Bởi vì làm phiên dịch toàn bộ quá trình, nội dung được ghi lại bằng tốc ký cực kỳ ít nên cô cần nghe lại nội dung được ghi âm để xem lại cuộc họp một lần nữa.

Tô Uyển Âm đeo tai nghe, bật máy tính lên, nhanh chóng tiến vào trạng thái tập trung. Ngón tay nhanh nhẹn gõ trên bàn phím, trong phòng làm việc chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn phím dày đặc.

Ánh nắng mùa thu chiếu vào phòng làm việc qua cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, ánh sáng mờ nhạt chiếu xuống cơ thể cô, như phủ thêm một tầng bộ lọc.

Sở Tư Niên yên lặng nhìn khuôn mặt nhỏ đang chuyên chú, vẻ mặt nghiêm túc, hai má thấy rõ là hơi tròn hơn bình thường cho thấy chủ nhân đang nín thở.

Giống như trong ký ức, chỉ khác là bé gái đã lớn thành cô gái.

Lúc này, trong lòng anh trào dâng một niềm thỏa mãn đã mất từ ​​lâu.

Hai người bận rộn với công việc riêng của mình một cách hài hòa, Tô Uyển Âm mất hơn một tiếng đồng hồ mới sắp xếp xong biên bản cuộc họp, tập trung vùi đầu trong công việc quá lâu, đến lúc thả lỏng thì eo và cổ đều đau nhức, cô không kìm được khẽ giãn eo.

Sở Tư Niên đang xử lý văn kiện, hình như gặp phải chuyện gì không vừa ý, cũng không có khí chất lười biếng thường ngày, đôi mắt hơi rũ xuống, chân mày hơi nhíu lại nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trên khuôn mặt kia chút nào.

Tô Uyển Âm nhìn chằm chằm vào mặt anh, sợ quấy rầy anh nên động tác co duỗi cũng nhẹ nhàng, còn chú ý để không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Một số người hiểu rằng đàn ông nghiêm túc là hấp dẫn nhất, đồng thời cũng cảm thấy mình thật không có tiền đồ, lại bị sắc đẹp mê hoặc rồi. Hồi nhỏ, cô thường xuyên bị khuôn mặt của anh mê hoặc. Có lẽ khoảnh khắc mù quáng nhất trong cuộc đời chính là lần đầu tiên nhìn thấy Sở Tư Niên, cảm thấy anh giống như thiên thần.

Thiên thần...

Chậc.

Tô Uyển Âm thầm khinh bỉ trong lòng, ngay sau đó, khuôn mặt kia ngẩng lên khỏi tài liệu, liếc xuống mặt cô một cách chuẩn xác.

Việc nhìn trộm đã bị bắt được như vậy.

Đôi mắt thờ ơ đó sững lại trong giây lát khi chạm vào mắt cô, chúng lập tức nhuốm ý cười.

Ấm mượt như nước, không nhìn ra được bản tính.

Tô Uyển Âm cảm thấy sởn gai ốc, buột miệng nói: "Gì vậy?"

Cô nói xong thì lập tức hối hận.

Cô chột dạ, cảm thấy cảnh này rất giống với cảnh nhìn trộm người khác lại còn ra vẻ đứng đắn cắn ngược lại họ.

Sở Tư Niên đưa tay chống cằm, vẻ lười nhác lại dần hiện lên, dường như rất thảnh thơi. Lời anh nói ra không mấy dễ nghe nhưng lại đánh thẳng vào lòng người: "Âm Âm ngắm tôi đến mê mẩn rồi à?"

"..."

Không biết tình hình hiện tại có phải là lạy ông tôi ở bụi này không nữa.

Dù sao vừa nãy người nhìn chằm chằm người ta một cách ngu ngốc quả thật là mình.

Tô Uyển Âm không trả lời câu hỏi của anh mà chỉ vào máy tính của mình: "Đã sửa ghi chép xong rồi."

"Ừm, gửi file cho tôi đi."

"Vâng."

Tô Uyển Âm đáp lại, sau khi mở phần mềm trò chuyện cô mới nhận ra một vấn đề lớn.

Gửi cho anh... kiểu gì giờ?

Vào năm thứ hai sau khi anh ra nước ngoài, cô đã xóa tất cả thông tin liên lạc của anh, bây giờ lại phải add lại vì phải “sống phụ thuộc” à...?

Nói với sếp mình rằng: 'Tôi xin lỗi, tôi đã vô tình xóa anh rồi, bây giờ add lại để tôi tiện gửi file cho anh nhé'?

Quả là một hiện trường chết chóc.

"Gửi vào WeChat của tôi đi."

Thấy cô xoắn xuýt, Sở Tư Niên chủ động đưa điện thoại của mình ra, không đề cập chút nào về mấy chủ đề như đã bị xóa.

Đại Boss đã lót đường cho mình, Tô Uyển Âm cũng không giả bộ nữa, quét mã QR nhanh chóng thêm bạn bè.

Hình đại diện WeChat của anh là một con Samoyed, giống như tám năm trước.

Lúc này Tô Uyển Âm không biết diễn tả tâm trạng của mình như thế nào, sau khi gửi file cho anh, cảm giác cấp thiết không muốn ở bên anh càng trở nên mạnh mẽ.

Sở Tư Niên nhìn lướt qua, không chút do dự nói, độ hoàn chỉnh của nội dung trích xuất rất cao. Dường như anh nghĩ tới chuyện gì vui, nụ cười trên khóe miệng khẽ nhếch: "Không tệ. Tốc độ đánh máy rất nhanh, bản tóm tắt cũng rất toàn diện, không uổng phí công sức cô giáo Nam đốc thúc em ngần ấy năm."

Tô Uyển Âm: "..."

Lần đầu tiên cô tiếp xúc với máy tính là vào năm tám tuổi, lúc đó môn Ngữ Văn của cô rất bất ổn, bài thi 100 điểm làm tốt có thể được 80 điểm, làm không tốt thì dưới trung bình là chuyện thường.

Mẹ cô - Nam Tịch là một giáo viên Ngữ Văn, thành tích môn Ngữ Văn của cô quả thật là một đòn giáng mạnh cho mẹ cô.

Để khiến việc học của cô trở nên thú vị hơn, lúc đó mẹ cô đã bắt cô phải học thuộc bảng phương pháp nhập năm nét. Bởi vì việc gõ năm nét đòi hỏi phải biết cách viết các từ, mỗi khi cô nghe viết một từ, mẹ cô lại yêu cầu cô gõ ra bàn phím. Ở nhà không có máy in, mấy đề mẹ cô tìm trên mạng cũng bắt cô gõ ra đáp án trên máy tính.

Số chữ cô nhận biết được ngày càng nhiều, tốc độ đánh máy của cô cũng ngày càng nhanh hơn, điểm Ngữ Văn của cô cũng ngày càng tốt hơn sau thời gian dài luyện tập.

Chỉ là quá trình không tốt đẹp lắm, khi đó cô còn nhỏ, những việc mẹ yêu cầu cô làm đều không phải việc bạn cùng trang lứa làm. Khi mới tập cô cũng làm ầm ĩ lên nhưng mỗi lần như thế là mẹ cô lại cầm gậy đuổi đánh cô.

Trong một quãng thời gian rất dài, cuộc sống đã trôi qua gà bay chó sủa như thế.

Đây cũng là khoảng thời gian Sở Tư Niên thường xuyên đến nhà cô.

Bất cứ khi nào Nam Tịch có việc bận, anh sẽ 'quan tâm' giúp giám sát cô học tập, giúp cô đọc chép chính tả và tìm một số đề cho cô làm. Sở Tư Niên chưa bao giờ hung dữ như mẹ cô, cũng chưa bao giờ đánh cô nhưng anh luôn có thể nghĩ ra mấy cách quái đản vô nhân tính để khiến cô phải ngoan ngoãn nghe lời.

Không ngoa khi nói rằng lúc đó Sở Tư Niên giống y như mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết và cô gái lọ lem trong lòng cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui