Rung Động Nho Nhỏ

Cô nhớ tới khi còn bé thì cảm giác không muốn ở cùng một chỗ với anh đạt tới điểm bùng phát.

12:24

Đã qua thời gian nghỉ trưa hơn hai mươi phút, Tô Uyển Âm không trả lời anh, lặng lẽ thu dọn đồ đạc trên bàn rồi nói: “Tôi đi ăn cơm trước, phó giám đốc Sở, anh cũng nghỉ ngơi sớm chút.”

Cô nói xong thì không đợi Sở Tư Niên đáp lại mà rời khỏi văn phòng.

Cô không phát hiện sau khi mình rời đi, người đàn ông phía sau nhìn chằm chằm cánh cửa bị đóng lại, trong ánh mắt có thêm vẻ khác, vừa thở dài vừa bất đắc dĩ.

Buổi sáng, Tô Uyển Âm chưa kịp ăn sáng đã bị ba mẹ ép tới công ty, sau đó lại phiên dịch với cường độ cao, còn phải chỉnh lý bút ký, cô nhanh chóng cảm thấy đói bụng.

Cô biết công ty có nhà ăn nhưng vẫn chưa quen thuộc hoàn cảnh nơi này nên quả thật không biết nhà ăn ở chỗ nào. Với tâm trạng hiện tại, cô lại càng không muốn quay về hỏi Sở Tư Niên.

Cô đi ngang qua mấy văn phòng trên hành lang thì thấy đều đã đóng cửa, mọi người chắc đã đi ăn cơm. Tô Uyển Âm định đến quầy lễ tân ở lầu một hỏi, không muốn đi thang máy, lại phát hiện văn phòng gần nhất đang mở cửa.

Bên trong có ba cái bàn làm việc, chỉ có một cái có một người phụ nữ đang ngồi.

Người phụ nữ mặc bộ đồ công sở màu đen, tóc ngắn ngang tai, trên khuôn mặt lạnh lùng đeo một cặp kính gọng đen, cô ấy đang nghiêm túc viết gì đó.

Tô Uyển Âm nhẹ nhàng gõ cửa: “Xin chào, xin hỏi nhà ăn ở đâu?”

Người phụ nữ nhìn sang, ánh mắt sắc bén nhìn cô hai giây rồi lạnh lùng nói: “Cô chính là thư ký phụ trách tiếng Pháp mới đến hôm nay sao?”

Trong câu hỏi mang theo sự chắc chắn.

Tô Uyển Âm nghĩ đến việc sắp trở thành đồng nghiệp thì chủ động giới thiệu bản thân: “Ừm, tôi tên là Tô Uyển Âm, rất vui được làm quen.”

“Trần Linh.” Trần Linh gật đầu, ánh mắt lại nhìn tài liệu trước mặt, cây bút trong tay tiếp tục làm việc: “Nhà ăn ở tầng bảy.”

“Cảm ơn, vậy tôi đi trước.”

Tô Uyển Âm vốn còn muốn phát triển tình cảm đồng nghiệp, đành thức thời rời đi không quấy rầy nữa.

Trần Linh lạnh lùng, cả người toát ra phong thái của một người phụ nữ chuyên nghiệp trong công việc. Không hiểu sao Tô Uyển Âm lại rất thích cô ấy.

Nhà ăn của công ty rất lớn, chiếm trọn cả một tầng 7.

Lúc Tô Uyển Âm đến nhà ăn thì đã không còn nhiều người, cô bưng khay cơm đi đến khu vực tự do lấy thức ăn. Nhìn thấy những món ăn này, cô không thể không cảm thán sức mạnh tài chính hùng hậu của tư bản.


Quy mô của bữa ăn công sở tương đương với tiêu chuẩn của một khách sạn cấp sao. Các món ăn rất tinh tế, không hề có cảm giác khô khan của các món ăn được nấu trong nồi lớn. Điều duy nhất không hoàn hảo chính là cô tới quá muộn, đồ ăn không còn bao nhiêu. Cho dù như vậy, cô vẫn rất thỏa mãn với một đĩa thức ăn đầy.

Trụ sở chính của Thần Ảnh ở trung tâm thành phố, có hai tòa nhà rất cao. Nhân viên bên trong hơn mấy trăm người, hầu hết mọi người đều không quen biết nhau.

Tô Uyển Âm tìm một góc ngồi xuống, những người còn lại trong nhà ăn đều lặng lẽ ăn cơm trưa, chỉ có một số ít nhân viên cùng ngành hoặc cùng văn phòng nói chuyện vài ba câu.

Nhà ăn của sinh viên đại học Lâm Nghi nổi tiếng về đồ ăn ngon, không thể không thừa nhận hương vị thức ăn của Thần Ảnh còn ngon hơn.

Tô Uyển Âm yên lặng hưởng thụ thời gian ăn trưa, không bao lâu sau, một bóng người xuất hiện, một chàng trai trẻ tuổi bưng khay cơm lễ phép hỏi: “Anh có thể ngồi ở chỗ này không?”

“Cứ tự nhiên.”

Tô Uyển Âm không để ý. Trước kia, lúc ở trường học, cô và bạn cùng phòng cùng đến nhà ăn cũng thường xuyên gặp phải những chuyện giống như vậy. Cũng coi như rất quen thuộc.

Chàng trai hào hứng ngồi xuống: “Hôm nay em mới tới công ty đúng không?”

“Vâng.”

Tô Uyển Âm đáp.

“Anh tên là Giang Duyệt, em không tò mò sao anh biết hôm nay em tới sao?” Giang Duyệt giống như không nhận ra cô không có hứng thú, vẫn duy trì vẻ mặt nhiệt tình, thần bí nói: “Anh là người của bộ phận pháp lý, văn phòng của anh cũng ở tầng 24, hôm nay đến báo cáo với giám đốc Sở, nhìn thấy em ở văn phòng của anh ấy, mới biết em là thư ký chuyên trách mới tới.”

Động tác gắp thức ăn trên tay Tô Uyển Âm dừng lại, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh ta một cái.

Lúc ở văn phòng Sở Tư Niên chỉnh lý sổ ghi chép, có mấy nhân viên tới báo cáo công việc với anh. Khi đó, cô đeo tai nghe, rất chuyên chú nghe ghi âm nên không chú ý đến những người đi vào.

Không có ấn tượng, chỉ là phòng pháp lý tầng 24…

Trước cửa phòng làm việc của Trần Linh chính là bộ phận pháp lý. Khó trách người lạnh lùng không màng thế sự như vậy nhìn thấy cô lại đoán ra cô là nhân viên mới tới. Chắc là do cùng phòng làm việc với Giang Duyệt mới biết được.

Giang Duyệt này vừa nhìn đã biết là người nói nhiều và nhiều chuyện.

Cùng ở một tầng lầu ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu gặp, Tô Uyển Âm tự giới thiệu: “Em tên là Tô Uyển Âm.”

“Tô Uyển Âm...” Giang Duyệt đang cười bỗng nhiên thay đổi thành kinh ngạc: “A! Em là Tô Uyển Âm ở khoa Ngoại Ngữ đại học Lâm Nghi, đúng không?”

“Anh biết em sao?”


Giang Duyệt không biết xấu hổ gãi gãi đầu: “Ha ha, anh ở khoa Luật, tòa nhà dạy học của khoa bọn anh kế bên khoa của em, thường xuyên đi ngang qua bảng thông báo nhìn thấy tin tức liên quan đến em, có điều chỉ nghe tên mà không thấy người.”

Lúc còn đi học, Tô Uyển Âm thường xuyên đại diện cho trường tham gia thi đấu, giành được rất nhiều giải thưởng. Mỗi lần chủ nhiệm khoa đều sắp xếp người dán tin tức đoạt giải lên bảng thông báo. Khi đó, cô ở trường học có chút danh tiếng, đại học Lâm Nghi có rất nhiều nhân tài, chút sự tích kia của cô không đến mức nổi tiếng toàn trường, nhưng ở trong khoa cũng rất nổi danh.

Sinh viên khoa Luật gần khoa Ngoại Ngữ nhất, biết cũng không phải chuyện kỳ lạ.

Tô Uyển Âm: “À, anh học khóa nào?”

Giang Duyệt: “Anh hơn em một khóa. Nếu em không ngại thì có thể gọi anh là học trưởng.”

Sau này chắc chắn sẽ giúp đỡ lẫn nhau, Tô Uyển Âm lễ phép nở nụ cười: “Học trưởng.”

Giang Duyệt lập tức kích động, lấy điện thoại di động ra gõ chữ thật nhanh: “Ha ha ha ha, em gọi anh là học trưởng. Anh có thể ra oai trong ký túc xá rất lâu đó.”

Ngốc nghếch như một tên ngốc.

Tô Uyển Âm: “Khoa trương như vậy sao?”

Giang Duyệt gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

“Tiểu Tô, Tiểu Giang, hai người quen nhau à?”

Trong lúc nói chuyện, một giọng nói truyền đến, Chu Thần bê khay đồ ăn đi về phía hai người. Giang Duyệt nhường vị trí gần mình, hưng phấn vẫy tay: "Anh Chu, cô ấy là đàn em của em.”

“Ồ, anh quên mất, các em đều học đại học Lâm Nghi. Chu Thần trêu ghẹo: “Nam thanh nữ tú trẻ tuổi nhất tầng 24 của chúng ta.”

“Nào có.”

Giang Duyệt cười ‘hí hí’.

Chu Thần đặt khay đồ ăn ở bên cạnh anh ta, vừa mới ngồi xuống cầm lấy đũa đang muốn ăn cơm thì như nghĩ tới chuyện gì, nhìn Tô Uyển Âm: "Tiểu Tô, tôi quên nhắc nhở cô những món phó giám đốc Sở không ăn được.”

Câu nói này giống như một viên thuốc lấy lại trí nhớ, Tô Uyển Âm đột nhiên nhớ tới Chu Thần giao việc cho cô lúc sáng, một trong số đó là gọi bữa trưa cho Sở Tư Niên.

Buổi sáng bận rộn công việc khiến cô quên mất chuyện này, thật vất vả mới làm xong công việc, thấy Sở Tư Niên tức giận, cô cũng không nhớ.


Thảo nào thấy anh giống như muốn nói gì đó khi cô rời văn phòng. Lúc đó cô đang tức giận nên không để tâm.

Tô Uyển Âm mạnh mẽ xúc một miếng cơm lớn, uống một ngụm canh xong, lau miệng, bình tĩnh hỏi: “Anh ấy không ăn món gì ạ?”

Người nọ khi còn bé ở nhà cô, mẹ cô làm cái gì anh cũng ăn, thường xuyên nói vài câu nịnh nọt làm mẹ cô quên cả đường về. Cô chưa nghe anh nói không thích món gì.

Thật sự không biết anh kiêng kị hay không thích cái gì.

“Phó giám đốc Sở không thích ăn đồ ngọt, thích đồ cay. Thích ăn mì nhất, bình thường mỗi tuần sẽ ăn mì thủ công hai lần. Này, buổi sáng không phải anh đã cho em một quyển sách dạy nấu ăn sao? Cô nhớ kỹ anh ấy không thích ăn đồ ngọt, còn lại dựa theo sách dạy nấu ăn gọi đồ cho anh ấy là được. Đồ ăn của phó giám đốc Sở đều do Lăng Hiên Các đưa tới, cô đặt cơm chỉ cần nói là của giám đốc Sở, đầu bếp của bọn họ sẽ xem mà làm.” Dứt lời, Chu Thần cầm một miếng sườn lên cười híp mắt cắn một miếng, thịt trong miệng còn chưa kịp nuốt vào đã nói:

“À, cô phải đặc biệt chú ý, dạ dày phó giám đốc Sở không tốt lắm, dù công việc bận rộn cũng phải nhắc nhở anh ấy ăn cơm trước một giờ. Nếu không, anh ấy sẽ bận việc mà quên mất.”

“Vâng, tôi biết rồi. Cảm ơn trợ lý Chu.”

Tô Uyển Âm liếc nhìn điện thoại.

12:52

Tốt lắm, vài phút nữa thì tới một giờ. Không biết bây giờ cô quay về văn phòng tìm công thức nấu ăn trong truyền thuyết kia còn kịp hay không.

“Em ăn xong rồi.”

Cô lặng lẽ bưng khay thức ăn lên chuẩn bị rời đi.

Giang Duyệt kinh ngạc: “Đàn em ăn nhanh vậy?”

“Vâng. Em còn chút việc chưa làm.” Tô Uyển Âm: “Em đi trước đây, trợ lý Chu, học trưởng, mọi người từ từ ăn.”

*

Tô Uyển Âm hơi rối rắm.

Bản thân được ăn cơm ngon, nhưng Sở Tư Niên lại bởi vì nguyên nhân của cô nên vẫn chưa ăn, lúc này cô nghênh ngang đi đến trước mặt anh gọi món, thấy thế nào cũng không ổn.

Cô muốn chuẩn bị chút đồ ăn cho anh ở nhà ăn, nhưng đồ ăn ở đây gần như không còn. Công ty nằm ở khu vực trung tâm thành phố, xung quanh đều là tòa nhà thương mại, hoàn toàn không có quán ăn nhanh nào.

Cân nhắc một lát, Tô Uyển Âm quyết định quay về phòng làm việc tìm thực đơn đặt cơm cho anh. Lúc ra khỏi nhà ăn, cô vô tình nhìn thấy trên kệ hàng ngoài cùng bày một loạt mì ăn liền.

Một ý tưởng táo bạo để kiếm sống.

Cô dừng một chút đi tới trước hàng mì tôm, từ đó chọn ra một thùng mì trộn thịt bò chua cay nhập khẩu giá ba mươi.

Cô lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên mua mì ăn liền đắt như thế. Phải biết rằng, mì ăn liền ngày thường nhiều nhất chỉ có mấy tệ một thùng.


Tô Uyển Âm bị thành ý của chính mình làm cho cảm động.

Từ chỗ Chu Thần biết được thói quen cầu toàn của Sở Tư Niên. Phòng trà có một tủ khử trùng bát đũa chuyên dụng cho anh. Trình tự lúc trước là Lăng Hiên Các đưa đồ ăn tới, Chu Thần đem đồ ăn sau khi khử trùng cất kỹ đem đồ ăn đưa lên, Sở Tư Niên mới có thể ăn.

Tuy không biết tại sao một việc giống như ăn bên ngoài vì sao phải làm nhiều bước như vậy, Tô Uyển Âm vẫn dựa theo trình tự đặt mì đã chuẩn bị xong lên trong đĩa.

Trong phòng trà còn có tủ lạnh, bên trong có hoa quả, nghe nói vì duy trì chất lượng tươi mới của hoa quả nên mỗi ngày đều có dì đến thay, là hoa quả sau bữa ăn của Sở Tư Niên.

Ăn đồ ăn của Lăng Hiên Các, nhà hàng lớn nhất Lâm Thị đưa tới, sau khi ăn xong còn có hoa quả tươi ngon, không thể không nói cuộc sống của Sở Tư Niên vô cùng tốt.

Chọn một vài quả cà chua bi cắt ra để trang trí, hài lòng với sự thay đổi của một bát mì ăn liền mang lại cảm giác cao cấp, Tô Uyển Âm dùng khay xếp gọn bộ dụng cụ và đồ ăn quay trở về văn phòng.

Sở Tư Niên vẫn duy trì tư thế xử lý tài liệu khi cô rời đi, ngay cả khi cô vào văn phòng cũng không phát hiện.

Cô đặt đồ ăn trên bàn trà, sợi mì 'vừa ra khỏi nồi' bốc khói, thoạt nhìn còn rất đẹp mắt, cái này nếu để lạnh đoán chừng cũng rất khó coi, nói không chừng lại càng dễ dàng nhìn ra là mì ăn liền.

Tô Uyển Âm đi tới bên cạnh anh nhỏ giọng nói: “Phó giám đốc Sở, ăn cơm thôi.”

“Về rồi à?”

Sở Tư Niên không ngẩng đầu nhìn văn kiện, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng.

Tô Uyển Âm: “Vâng, vừa rồi đi gọi đồ ăn cho anh.”

“Vẫn còn có lương tâm, còn nhớ giúp tôi gọi đồ ăn.”

Sở Tư Niên đóng lại văn kiện trước mặt, nhìn lên trong mắt tràn đầy ý cười. Đến phòng rửa mặt rửa tay, lau tay xong đi ra rồi ngồi xuống sô pha.

Anh nhìn thấy bữa trưa, ánh mắt ngạc nhiên, sau đó nhìn về phía Tô Uyển Âm.

Tô Uyển Âm bị anh nhìn mà bất an, nhưng không biểu hiện ra mặt, hết sức bình tĩnh: “Đây là mì thủ công mới của Lăng Hiên Các.”

“Từ Lăng Hiên Các à?”

“Vâng.”

Tô Uyển Âm gật đầu.

Cái đĩa trong tủ khử trùng thoạt nhìn đều rất cao cấp, cô cố ý chọn cái đẹp nhất. Mì sợi bày bàn còn dùng tâm tư, phối hợp với một bộ dụng cụ cơm Tây, sớm đã không còn khí chất của mì trộn khô.

Khi còn bé, người này không ăn mì ăn liền, thỉnh thoảng thấy cô ăn vụng còn nói không tốt cho sức khỏe hơn nữa còn bị tịch thu.

Mì trộn khô ba mươi đồng này không giống loại với mì mua mấy đồng bình thường. Chắc chắn anh không có kiến thức về phương diện này, Tô Uyển Âm càng thêm tự tin: “Có vấn đề gì sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận