Hiện trường hôn lễ bây giờ vô cùng căng thẳng, tất cả mọi người đều im bặt, chẳng một ai hó hé hay càn quấy.
Ba Hà My phất tay một cái thì lần lượt các mũi súng đều hạ xuống, ông từng bước đi đến trước mặt ông Frank.
Giọng nói trầm thấp vang lên:
“Các người dẫn cảnh sát đến đây làm loạn, chỉ lấy một sấp giấy tờ làm bằng chứng quả thật nực cười.
Tôi không có thời gian để nói chuyện với người quyền quý như ngài Frank đây, vì vậy tôi muốn gặp cảnh sát trưởng để hỏi chút chuyện.”
Ông Frank híp mắt nhìn ba Hà My một cách khó hiểu, miệng mấp máy tính nói gì đó thì bị ba Hà My chặn lại nói tiếp:
“Tôi hỏi lại, ai là cảnh sát trưởng mau ra đây gặp tôi.”
Mấy người cảnh sát đứng phía sau nhìn nhau đầy nghi hoặc nhưng chưa ai dám bước lên.
Ba Hà My thấy vậy khóe môi cong lên cao, ông không nói gì chỉ từ trong túi áo lấy điện thoại ra.
Không một ai biết ba cô tính làm gì, chỉ thấy ông bấm điện thoại một lúc rồi đưa lên tai nghe.
Ngay khi ông cất lời cũng là lúc mọi người căng mắt nhìn nhau, chỉ riêng mấy người các anh và các cô là bình thường, nét mặt lại còn đầy hứng thú như chờ xem kịch vui.
“Hôm nay ở cục cảnh sát của cậu có lệnh bắt người không vậy ? Tôi thật không muốn gọi đến để hỏi làm gì đâu, nhưng trùng hợp thay, hôm nay là ngày diễn ra lễ cưới của con gái tôi.
Gọi để hỏi cậu xem, con gái tôi và gia đình chồng của con bé đã làm gì để bị bắt vậy ? Bây giờ đến kết hôn cũng bị bắt về cục cảnh sát tra hỏi hay sao ?”
Những cảnh sát đứng phía sau Bella đang hoang mang, ngờ vực nhưng khi nghe ba Hà My nói thế thì nét mặt trở nên trắng bệt.
Không riêng họ, những người có mặt ở đó cũng bắt đầu đoán già đoán non thân phận của ba Hà My.
Bella cau mày chán ghét nhìn Lê đại gia (ba Hà My) rồi cất tiếng:
“Ông đang làm cái trò gì vậy ? Đừng có xen vào chuyện người khác, người bị bắt cũng đâu phải là con gái ông.
Tôi chỉ đang làm việc nên làm thôi, nhà Williams có kẻ làm ăn phi pháp, kêu người đó ra nhận tội làm gì mà dám chứ.
Chi bằng bắt tất cả về đồn cảnh sát rồi tra hỏi cho tiện.
Chuyện cũng không phải của ông, đừng cố tình làm trò trước mặt tôi.”
“Tuyệt vời đó cô gái trẻ, mới tí tuổi đã tự cho mình là hay, không xem người lớn ra gì cả, đúng là gia đình dạy dỗ tốt thật nha.”
Đại phu nhân – tức mẹ của Hà My nhìn Bella rồi buông lời cảm thán, chất giọng của bà vô cùng bình thường nhưng lời nói lại vô cùng sắc bén.
Ông Frank ra lệnh cho Bella im lặng khi cô ta chuẩn bị gân cổ lên mà cãi lại đại phu nhân sau đó đối mặt với Lê đại gia.
Bản thân ông ta đã đoán được thân phận đáng gờm của Lê đại gia nhưng vẫn chưa dám chắc, vì thế từ bỏ sự ngạo mạn ban đầu, thay vào đó làm ra bộ mặt xem như chưa có gì xảy ra mà cất tiếng:
“Có lẽ con gái tôi quá nôn nóng nên cư xử không phải phép mong ông bỏ qua cho nó.
Mạn phép hỏi ông có mối quan hệ gì với người đứng đầu cục cảnh sát vậy ?”
Ba Hà My không trả lời câu hỏi của ông Frank, chẳng biết vừa rồi người bên đầu dây kia đã nói gì nhưng bây giờ ông lại hạ điện thoại xuống, ngón tay nhấn loa ngoài rồi đưa thẳng tay về phía đám người Bella.
Giọng nói trầm thấp đầy uy nghiêm lần nữa cất lên:
“Ông còn nhớ thân phận của tôi không ?”
Tất cả mọi người đều hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ đầu dây bên kia…
“Nhớ chứ, ông là tham mưu trưởng FBI, dù đã về hưu nhưng danh tiếng vẫn lẫy lừng cơ mà.
Tôi tuy là sĩ quan rồi nhưng vẫn luôn mến mộ và lấy ông làm gương đấy, dù cho hai chúng ta ở hai nơi khác nhau.”
Lê đại gia cong môi khi nghe người kia trả lời câu hỏi của mình rồi đưa mắt nhìn một loạt mọi người xung quanh..
Quả nhiên, ai nấy đều trợn mắt, há miệng khi nghe về thân phận của ông, ông cũng không quá khó đoán về biểu hiện này của họ.
Đôi mắt xoáy sâu về phía đám người Bella tựa như đao kiếm lạnh lẽo muốn đâm chết bọn họ khiến họ có phần run sợ, khí thế hừng hực bắt người khi nãy dần dần tan đi.
Nhất là những người cảnh sát kia.
Hà My ở trên bục làm lễ nở nụ cười tươi rói thách thức dành cho Bella, cô vẫn còn kịch hay muốn cho người phụ nữ luôn xem thường người khác kia coi.
Động ai thì động nhưng động đến gia đình cô thì kẻ đó đừng hòng yên ổn.
Lê đại gia cười như không rồi cất tiếng đáp lại qua điện thoại:
“Tôi cũng rất quý khi được quen biết với ông, vậy tôi có thể nhờ ông kiểm tra lại xem ở cục cảnh sát chỗ ông hôm nay có nhận lệnh điều tra nào về gia tộc Williams không ? Ngại quá, con gái tôi được gả vào đây vậy mà bây giờ có nhóm cảnh sát muốn đến bắt gia đình chú rể về thẩm vấn.
Con gái tôi nhất quyết không để cảnh sát bắt gia đình chồng đi, con bé khóc lóc đến thảm thương.
Tôi cũng nghĩ một gia tộc lớn có tiếng như thế sao lại có những việc phi pháp được chứ, nhờ ông tra lại giúp tôi nhé.”
“Ồ vậy à, vậy chúc mừng ông nha, gia tộc Williams lớn lắm đấy, nhà vợ tôi có hợp tác làm ăn chung này.
Khi nãy ông nói tôi đã gọi hỏi rồi, không có lệnh bắt người gì cả.
Có người làm quấy à ?”
Đến đây, Lê đại gia đưa mắt nhìn về mấy người cảnh sát thêm lần nữa thì thấy một người đàn ông tiến đến.
Người này vốn còn trẻ tầm hai mấy đến ba mươi tuổi, anh ta hít sâu một hơi rồi ngẩng mặt đối diện với Lê đại gia.
Lê đại gia lúc này tắt loa ngoài mang điện thoại áp lại tai nghe, ông trò chuyện mấy câu với vị sĩ quan kia rồi tắt máy.
Cũng không nghe nói đến câu hỏi của vị sĩ quan nữa.
Lê đại gia đưa mắt nhìn cảnh sát trẻ trước mặt, ông hỏi:
“Cảnh sát trưởng à ?”
Anh ta gật đầu đáp:
“Phải, là tôi !”
Lê đại gia gật đầu rồi nói:
“Ở cục không có lệnh bắt, cậu lại tự ý làm mà không báo lên cấp trên ? Chức cảnh sát trưởng cũng không phải dễ dàng để cậu ngồi vào.
Cậu có tin là, bây giờ tôi chỉ cần nhắn một tin thì ngay tức khắc cậu và những cảnh sát có mặt tại đây liền bị cắt chức và sa thải không ?”
Người cảnh sát nghiêm nghị cúi gập người xuống một cách cung kính mà nói lớn:
“Thưa ngài tham mưu trưởng, là chúng tôi bất cẩn, không liêm chính, không trung thực, bị đồng tiền và danh vọng che mắt cho nên có hành động lỗ mãng, trái đạo đức nghề nghiệp.
Xin ngài hãy cho tôi cùng các anh em một cơ hội sửa sai, chúng tôi kiên quyết thề với lòng sẽ không để lặp lại sự việc này một lần nào nữa.”
Lê đại gia phất tay cho anh ta ngẩng dậy rồi trầm ổn nói:
“Cảnh sát là một nghề cao quý, tôi khi còn trẻ cũng đã từng là một cảnh sát rồi mới gia nhập FBI.
Nhưng có lẽ chỉ những người giữ chức vụ cao trong nghề mới biết được tôi vì tôi rất ít khi lộ diện, cậu không biết, quan khách ở đây không biết là phải.
Về sau tôi rút về phụ giúp việc kinh doanh của gia đình nên càng kín đáo hơn.
Tôi hi vọng đây là lần cuối nhìn thấy sự việc này, đừng làm ô uế nghề cảnh sát của các cậu.
Tôi sẽ trình bày về cục cảnh sát nhưng sẽ xin để các cậu tự kiểm điểm.
Hãy là một người cảnh sát chính trực nhé.”
Gia đình Frank đâu ngờ được ba Hà My thật sự có thân phận đáng gờm như vậy nhưng đã làm đến nước này, nếu bọn họ không khiến Williams mất mặt thì người mất mặt sẽ là họ, còn ảnh hưởng đến cả gia tộc phía sau.
Ông Frank bây giờ đã không còn được bình tĩnh như ban đầu, lộ ra bộ mặt nham hiểm mà thét lên:
“Tham mưu trưởng thì sao chứ, tội lỗi của lũ người gia tộc Williams sẽ không bao giờ bị vùi lấp.
Với cả phần lớn cổ phiếu đều thuộc về Frank rồi.
Ngày hôm nay Williams phải sụp đổ, gia tộc Frank mới là hùng mạnh nhất.”