Rung Động Vô Thời Hạn FULL


Tới trung tâm thương mại, Kiều Lộc và Thẩm Tùng Lam cùng nhau đi vào.

Lúc này trong trung tâm thương mại không ít người, Thẩm Tùng Lam hoa mắt nhìn nơi này.
Kiều Lộc nhìn xung quanh một vòng nói: "Đồ dùng cho trẻ em ở tầng ba, chúng ta trực tiếp đi lên đó luôn."
Thẩm Tùng Lam không có ý kiến gì, nhiệm vụ hôm nay của anh là một cái máy ATM, chỉ lo thanh toán là được.
Lúc lên cầu thang máy, Kiều Lộc nhìn về phía anh: "Bình thường cháu gái cậu có yêu thích cái gì không?"
Thẩm Tùng Lam cười khổ lắc đầu: "Cái này thực tình tớ không biết, tớ mới về nước cũng không bao lâu, thấy con bé đều trực tiếp đưa bao lì xì."
Phương pháp đơn giản, thô bạo như vậy làm Kiều Lộc không biết phải nói gì, cô trầm mặc một cái lại hỏi: "Còn màu sắc thì sao? Cô bé thích màu gì?"
Thẩm Tùng Lam suy nghĩ một chút mới trả lời: "Tớ thấy hình như con bé thích hồng nhạt, trong phòng hầu như đều là đồ dùng màu hồng nhạt."
Kiều Lộc nhớ tới ngày đó khi nhìn thấy Hoắc Tân Viện, cô bé cũng đeo một cái cặp sách màu hồng nhạt, ước chừng rất thích màu này.
Ngay sau đó cô nói: "Bây giờ có rất nhiều cô bé thích túi xách nhỏ, bên trên vẽ các nhân vật hoạt hình của Disney, tớ ở bệnh viện nhìn thấy không ít."
Thẩm Tùng Lam gật gật đầu: "Vậy chúng ta đi xem."
Mặc dù tầng ba dành riêng cho trẻ em, nhưng đồ dùng cho mẹ bầu và trẻ sơ sinh cũng ở tầng này, vì vậy sẽ có một ít nhân viên trong tiệm đứng ở trước cửa mời chào để đẩy mạnh tiêu thụ, hấp dẫn khách hàng đi vào.
Thẩm Tùng Lam cùng Kiều Lộc sóng vai đi tới, đang tìm cửa hàng bán túi xách, một nhân viên trong cửa hàng bán đồ cho mẹ và bé đi tới.

"Anh và chị muốn vào trong xem sao? Trong cửa hàng mới về một số đồ chơi mới cho trẻ em, có thể mua về cho bạn nhỏ chơi."
Lời này rõ ràng là coi bọn họ thành vợ chồng.
Kiều Lộc xấu hổ từ chối: "Thật ngại quá, không cần."
Cô vội vàng đi nhanh về phía trước, mà Thẩm Tùng Lam ở phía sau cũng cười nói với nhân viên cửa hàng một câu: "Tạm thời không cần, cảm ơn." Sau đó chậm rãi đuổi theo Kiều Lộc.

Kiều Lộc đương nhiên không nghe được lời Thẩm Tùng Lam nói, chỉ tập trung tìm cửa hàng bán túi xách, qua mấy cái cửa hàng, rốt cuộc cũng tìm thấy.
"Nơi này chắc là sẽ có." Cô quay đầu lại nhìn Thẩm Tùng Lam vẫy vẫy tay, sau đó bước chân đi vào.
Nhân viên cửa hàng thấy Thẩm Tùng Lam một thân tây trang màu đen, dáng người cao ráo đi vào, ánh mắt sáng lên liền đi tới dò hỏi: "Xin hỏi anh cần mua loại túi xách nào?"
Thẩm Tùng Lam nhìn theo hướng của Kiều Lộc cười nhẹ: "Hỏi cô ấy là được."
Nhân viên nhìn theo ánh mắt của Thẩm Tùng Lam thấy Kiều Lộc, ánh mắt liền ảm đạm.
Kiều Lộc đi vào nhìn túi xách, nơi này có nhiều loại túi xách nhiều màu khác nhau bày trên từng hàng sắp xếp chỉnh tề, cô cầm một cái túi xách màu hồng nhạt lên nhìn.

Túi không lớn, mặt trên có hình công chúa Bạch Tuyết, chung quanh còn có đính một vòng trân châu quay xung quanh, rất nữ tính.

Cô cầm túi ước lượng, túi xách rất nhẹ, xem ra là thiết kế dựa trên tiêu chuẩn của trẻ em.
"Cái này nhìn rất đẹp, các bé gái chắc là sẽ thích." Kiều Lộc đem túi xách tới cho Thẩm Tùng Lam nhìn.
Thẩm Tùng Lam nhìn lướt qua liền gật đầu nói: "Vậy lấy cái này đi."
Kiều Lộc kinh ngạc mà ngẩng đầu: "Không cần xem cái khác sao?"
"Không cần, tớ thấy cái này cũng không tồi." Thẩm Tùng Lam cười nói: "Với cả bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên đi ăn cơm, cậu không đói bụng sao?"
Nhân viên cửa hàng cực kì tinh mắt tiếp lời: "Thưa anh, nếu muốn lấy túi xách này, tôi giúp anh gói lại."
Thẩm Tùng Lam gật đầu nhẹ: "Lấy cái này đi."
Anh thanh toán rất nhanh, thẳng đến lúc xong, Kiều Lộc vẫn còn chút mê mang, cái tốc độ mua quà sinh nhật này có phải quá nhanh rồi không.
"Không cần xem những thứ khác sao? Có lẽ cô bé cũng thích cái khác?" Kiều Lộc cẩn thận hỏi lại.
Thẩm Tùng Lam nhìn cô không chút do dự nói: "Vậy nếu cậu thích thì có thể xem tiếp."
Kiều Lộc: "......"

Không phải cô thích a......
Cuối cùng, Kiều Lộc chọn thêm một cái đèn ngủ hình cầu, bên trong có các ngôi sao.

Ban đêm mở đèn lên, ngôi sao ở trong cũng sẽ sáng lên, thoạt nhìn như bầu trời sao thu nhỏ.
Kiều Lộc không để Thẩm Tùng Lam trả tiền, ngược lại chính mình thanh toán trước, gói lại xong cũng đem đưa cho anh nói: "Nếu là sinh nhật của tiểu Viện, cái này coi như quà sinh tớ tặng cô bé nhé."
Thẩm Tùng Lam sờ sờ cái mũi, tiếp nhận túi quà.
***
Hôm sau là thứ bảy, Thẩm Tùng Lam được nghỉ, liền mang theo quà tới nhà của Vu Uyển.
"Cậu, sao hôm nay cậu tới đây?" Hoắc Tân Viện nhiệt tình mở cửa, kéo tay Thẩm Tùng Lam đi vào.
Thẩm Tùng Lam nhìn quanh nhà một vòng, nhíu mày: "Sao chỉ có mình con ở nhà? Mẹ con đâu?"
Hoắc Tân Viện cười tủm tỉm giải thích: "Mẹ đi mua chút đồ, một lát liền trở lại, con ở nhà làm bài tập sẽ không có việc gì."
Lúc này, ánh mắt cô bé nhìn chằm chằm hai cái túi giấy trong tay Thẩm Tùng Lam, đôi mắt đen láy tràn đầy tò mò: "Cậu, cậu đem theo cái gì vậy?"
"Tặng quà sinh nhật cho con, con xem có thích không." Thẩm Tùng Lam đem túi giấy đưa qua cho cô bé.
Hoắc Tân Viện mở hộp quà có túi xách công chúa Bạch Tuyết ra trước, vừa mở ra liền oa một tiếng, thích đến không buông tay.

Nhưng lại nghi hoặc mà nhìn Thẩm Tùng Lam, "Nhưng mà sinh nhật con đã qua rồi a, lúc ấy cậu cho một bao lì xì lớn, như thế nào lại đưa quà sinh nhật nữa nha?"
Thẩm Tùng Lam ngồi trên sô pha nhìn xuống, mỉm cười nhìn Hoắc Tân Viện một cái, "Vậy coi như là quà 1/6 cho con đi."
"1/6 còn lâu nữa mới tới." Hoắc Tân Viện xụ mặt lại, "Cậu vì so đột nhiên tặng quà cho con?"
Thẩm Tùng Lam không đáp, ngược lại nói: "Còn một phần quà nữa, con muốn mở ra xem không?"

Hoắc Tân Viện nhìn đến phần quà còn lại, lập tức đem nghi hoặc vừa rồi vứt ra sau đầu, cô bé vội vàng mở hộp quà ra, đèn ngủ tinh xảo hấp dẫn ánh mắt bé, vui vẻ cười nói: "Cái này thật là đẹp!"
"Thích là tốt rồi." Thẩm Tùng Lam cong môi cười cười.
Trong hộp quà còn có một cái thiệp chúc mừng, là Kiều Lộc bỏ vào, bên trên chỉ ghi bốn chữ: Sinh nhật vui vẻ.
Hoắc Tân Viện nhìn thoáng qua liền kinh ngạc nói: "Đây là chị bác sĩ viết a!"
"Này con cũng thể nhìn ra sao?" Thẩm Tùng Lam ngoài ý muốn nhướng mày.
Hoắc Tân Viện phồng má nói: "Ngày đó bị bệnh, chị bác sĩ có ghi vào sổ khám bệnh của con, cho nên biết được a."
Thẩm Tùng Lam tán thưởng nhìn Hoắc Tân Viện, có thể đứng nhất cả năm học, đúng là có chút khác biệt.
"Cho nên cậu nói dối?" Hoắc Tân Viện quay đầu nhỏ lại nhìn, "Lừa chị bác sĩ nói là sinh nhật của con, sau đó đi mua quà sao?"
Thẩm Tùng Lam lần này còn kinh ngạc hơn, anh mím môi cười: "Cậu có nên khen con thông minh không."
Hoắc Tân Viện bĩu môi: "Tuy rằng con còn nhỏ, nhưng cũng có thể đoán được." Cô bé dừng lại một chút, sau đó nói thêm: "Cậu, nói dối là không tốt, cậu như vậy không thể theo đuổi chị bác sĩ nha.

Bạn Lưu Tử Tùng lớp con nói dối để theo đuổi Đường Tiếu Tiếu, kết quả Tiếu Tiếu không thèm để ý tới bạn ấy."
Thẩm Tùng Lam cười khẽ lên tiếng: "Cảm ơn đề nghị của con, cậu sẽ cân nhắc."
"Lần này con giúp cậu giữ bí mật, về sau không thể như vậy." Hoắc Tân Viên mím môi nghiêm túc nói.
Thẩm Tùng Lam cười: "Được, vậy quà này coi như là khen thưởng cho con."
Hoắc Tân Viên đem hai phần quà ôm vào trong ngực, vui vẻ mà đôi mắt híp thành một đường: "Vậy cậu thay con cảm ơn chị bác sĩ, nói con rất thích."
***
Bên này, Kiều Lộc rốt cuộc cũng rảnh rỗi, nhân lúc tan tầm liền đi đến tiệm cà phê của Bì Thanh Thanh.
Kiều Lộc ngồi xuống ghế, sâu kín nhìn cô: "Cậu có gì muốn nói, hiện tại tốt nhất thành thật khai báo."
Bì Thanh Thanh trong lòng cả kinh, khoé miệng lôi kéo cười nói: "Cậu đã biết rồi sao......"
"Tớ hồi đại học oán giận học trưởng hung dữ, cậu thế nhưng lại nói cho anh ấy!" Kiều Lộc tức giận trừng mắt liếc cô một cái.
Bì Thanh Thanh giờ tay lên, vội vàng chứng minh trong sạch của mình, "Cái này là tớ cùng người khác nói chuyện phiếm không cẩn thận bị anh ta nghe được, không phải cố ý nói đâu.


Thật sự, tớ đảm bảo."
Kiều Lộc hiển nhiên có chút không tin, "A? Phải không?"
"Anh ấy lần trước tới tiệm cà phê liền hỏi chuyện của Thẩm Tùng Lam, tớ chỉ nói vài câu đơn giản, không tiết lộ quá nhiều." Bì Thanh Thanh lập tức tự thú.
Kiều Lộc giật mình, "Tớ thiếu chút nữa bị cậu hù chết biết không?"
Bì Thanh Thanh vội vàng chuẩn bị đồ uống cho cô, lấy công chuộc tội, "Vì để chuộc tội, tớ cho cậu xem tin tức quan trọng."
"Tin tức gì?" Kiều Lộc nghi hoặc hỏi.
"Về Thẩm Tùng Lam, bởi vì có quá nhiều đa nghi, tớ lên mạng tìm kiếm tin có liên quan." Bì Thanh Thanh nói, "Tác phẩm đầu tiên đoạt giải của anh tên là "Tìm kiếm", phỏng vấn rất thú vị, tớ cảm thấy cậu cần phải xem.
Kiều Lộc ngây người, đột nhiên nhớ tới Thẩm Tùng Lam từng nói với cô không ngại tìm hiểu về quá khứ của anh ấy, chẳng lẽ là ý tứ này?
Lúc trở về, Kiều Lộc ở trên mạng tìm kiếm cuộc phỏng vấn lần đầu tiên đoạt giải của Thẩm Tùng Lam, đó là một giải thi đấu nhỏ ở trong nước, là lúc còn học sinh Thẩm Tùng Lam đạt được.

Bởi vì bản thảo còn được đăng trên official website ở trường cũ của anh, cho nên cô tìm thấy rất dễ dàng.
Lần đầu tiên thiết kế, lấy chủ đề là "Nhà".
Kiều Lộc kéo đến ảnh chụp mô hình, tinh tế nhìn, thiết kế của Thẩm Tùng Lam không quá lộng lẫy, nhưng rất ấm áp, hầu như mỗi đồ vật đều có đôi có cặp.
Nhà không phải là một người, ở một chỗ cùng người mình yêu mới gọi là nhà, đây là lời Thẩm Tùng Lam nói lúc phỏng vấn.
Kiều Lộc tiếp tục lướt xuống, phía dưới đều lấy phương thức hỏi đáp để phỏng vấn.
Hỏi: Vì sao lại đặt tên là "Tìm kiếm."
Thẩm Tùng Lam: Giống như ý tưởng thiết kế của tôi, mỗi người đều đang tìm kiếm người mình yêu để tạo thành một gia đình, tôi cũng vậy.
Hỏi: Linh cảm từ đâu để anh thiết kế?
Thẩm Tùng Lam: Từ mối tình đầu của tôi, tôi đánh mất cô ấy, vẫn đang tìm lại.
Hỏi: Lúc nào thì anh gặp được mối tình đầu của mình?
Thẩm Tùng Lam: Là lúc giữa mùa hè, cô ấy mặt một cái áo thun trắng, tóc đuôi ngựa cột cao từ sân bóng rổ chạy chậm qua, lúc ấy bị tóc đuôi ngựa đánh vào lòng rồi.
Kiều Lộc bấm sang trang khác, đây là ai?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận